Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi

Chương 3 Phần 1


Bạn đang đọc Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi – Chương 3 Phần 1

Chương 2: Nếu lời hứa cũng chỉ như một kiểu thô thiển
Sắc đêm dịu dàng, những chiếc taxi nườm nượp như nhảy múa trên con phố đã lên đèn sáng rực, âm thầm vén bức màn sân khấu, cuộc sống về đêm chính thức bắt đầu. Bạch Tiểu Thuần không phải người giỏi che giấu cảm xúc, môi mím chặt, nhìn ra ngoài cửa xe, từ đầu chí cuối không nói lời nào. Rất lâu sau, Adam nhẹ nhàng lên tiếng:
“Sherry, rất xin lỗi.”
Xin lỗi là một việc nằm ngoài dự kiến, trong vài ngày làm việc cùng, ít nhiều cô cũng nhận ra anh ta là một người tràn đầy tự tin, hơn nữa lại là tổng giám đốc, sao có thể hy vọng vì một chút ấm ức nho nhỏ của nhân viện mà đi xin lỗi họ được? Cô quay người, chỉ thấy ánh mắt anh ta rất thành khẩn, cặp lông mày màu vàng phớt phủ trên mí mắt, tạo thành hai chiếc bóng viền tròn nhè nhẹ, giống như màu sắc của đêm. Có lẽ là do chưa nhận được câu trả lời, Adam hơi nhướng mày, tiếp tục:
“Tôi đến Trung Quốc đã được một năm rồi, rất thích các món ăn Trung Quốc nhưng vẫn chưa biết
Thực ra, Bạch Tiểu Thuần là người rất dễ mềm lòng, nhìn điệu bộ thành thật và khổ sở, toát ra vẻ đáng thương như một đứa trẻ, cô không kìm được, bật cười.
“Có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần luyện tập nhiều là sẽ làm được thôi.”
“Tôi sẽ làm như vậy. Dùng dao dĩa ăn đồ Trung có phải rất kỳ cục không? Hôm nay nhân viên ở đó cứ nhìn tôi suốt.”
“Ha ha, đó là vì họ thấy anh đẹp trai thôi.”
Không phải là cô để ý xem nhân viên thỉnh thoảng có nhìn anh ta hay không, thân là một kẻ “cuồng giai đẹp”, Bạch Tiểu Thuần sao có thể không hiểu được mấy ý nghĩ đó? Nhưng nói thật, chàng Adam quả là một chàng trai đáng để phát cuồng. Thân hình khỏe mạnh, tướng mạo điển trai, phong độ ngời ngời, đôi mắt xanh lúc nào cũng có thể khiến người khác mềm nhũn, nếu như có trong đó chút tình ý phóng ra điện thì chắc chắn sẽ đủ công lực khiến người khác không thể rời mắt, thậm chí hộc máu mũi ấy chứ. Chỉ có điều, thỏ không ăn cỏ gần hang, cô không thể tìm một người ở gần mình được, cho qua, cho qua.
Sau phút tiếc nuối, từ trạng thái mơ màng trở về tỉnh táo, tâm trạng của cô bỗng trở nên nặng nề…
Nói chuyện với Tổng giám đốc, sao có thể tùy ý tự tiện? Nếu sếp Lý mà nghe thấy, e rằng sẽ gọi cô đến, lên lớp một trận.
“Thật ư? Cảm ơn.” Nụ cười ngượng ngùng. Adam im lặng một giây rồi tiếp tục nói: “Tôi có thể hỏi thêm một câu nữa không?”
Nụ cười thật lòng là vũ khí đánh gục tâm trạng nặng nề tốt nhất, nhìn bộ dạng trẻ con tò mò của anh, Bạch Tiểu Thuần vui vẻ gật đầu.
“Tại sao họ lại gọi cô là Tiểu Bạch?”
Chiếc taxi rẽ vào con phố tiến về khách sạn, con đường với hàng cây xen kẽ những cột đèn đường, tranh tối tranh sáng. Từng tia sáng khi ẩn khi hiện xuyên qua lớp cửa kính dừng lại trên chiếc sơ mi màu trắng của anh, khuôn mặt thon dài điển trai sau bóng mờ, chỉ nhìn thấy viền ngoài bộ quần áo của Adam, cô mỉm cười. Đúng là một chủ đề khó giải thích một cách ngắn gọn, nhưng người ta đã hỏi rồi, không trả lời không được. Hít một hơi sâu, cô dùng những lời lẽ ngắn gọn, đơn giản nhất có thể để giải thích:
“Tên tiếng Trung của tôi là Bạch Tiểu Thuần, mọi người trong công ty đều nhiều tuổi hơn tôi. Vả lại tôi vào công ty sau nên coi như là hậu bối, vì thế bọn họ đều gọi tôi là Tiểu Bạch. Ở Trung Quốc, mọi người quen dùng cách này để gọi những người nhỏ tuổi hơn mình, thêm một chữ Tiểu vào trước họ của họ, ví dụ như Tiểu Quách, Tiểu Lưu, Tiểu Tống, v.v…” Miễn cưỡng giải thích một thôi một hồi, “giáo viên tận tâm” đang định chỉ ra Tiểu Bạch thực ra còn có một hàm ý đáng buồn khác đối với bản thân mình thì ai đó đang mím chăn môi đã nhân cơ hội ấy hỏi tiếp:
“Ở sân bay, Nick cũng gọi cô là Tiểu Bạch, hình như cậu ấy không phải là tiền bối của cô.”
“Anh ta…”

Không ngờ anh lại nhắc đến Thư Hạo Nhiên, Bạch Tiểu Thuần khựng lại, trong đôi mắt trong veo bỗng nhiên thoáng qua một vệt đen u ám. Nên khen ngợi Adam quan sát kĩ càng hay là thán phục sự bác đại, uyên thâm của văn hóa Trung Quốc đây?
Tiểu Bạch, đối với đồng nghiệp, là một cách xưng hô không thể thường hơn. Đối với Thư Hạo Nhiên, hoặc đối với người trẻ tuổi như họ, lại bao hàm một sự yêu thương và ngọt ngào mà chỉ có họ mới hiểu được.
Taxi táp vào bên đường, ngay trước cửa khách sạn hào nhoáng, trong đài phun nước kèm âm nhạc chăng những ngọn đèn đủ màu sắc tạo thành một bông hoa nước tuyệt đẹp. Westin, khách sạn liên hiệp quốc tế có trụ sở chính ở Mỹ, chỉ dành cho giới thượng lưu. Nghe nói, các khách sạn trong hệ thống Westin trên toàn thế giới đều được bình chọn là khách sạn năm sao, khách sạn tại thành phố G này cũng không ngoại. Những chiếc đèn thủy tinh tinh xảo treo trong đại sảnh khách sạn tỏa sáng lấp lánh, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ, không muốn trả lời qua quýt, nhíu mày rồi quay sang đối diện với người con trai đẹp ngời ngời trong làn ánh sáng rực rỡ, nói một cách nghiêm túc:
“Xin lỗi, tôi không muốn nhắc đến bất cứ việc gì liên quan tới Nick. Bảy giờ sáng mai, Giám đốc Lý sẽ lái xe đưa anh đến công ty, chúc ngủ ngon.”
“Không cần xin lỗi, cô không làm gì sai cả.”
Adam vẫn bình tĩnh, định nói gì rồi lại thôi. Từ cặp mắt xanh toát ra một thứ ánh sáng sâu sắc, xa xăm:
“Cảm ơn sự giúp đỡ của cô, chúc ngủ ngon.”
Khách sạn cách bến xe bus không xa, một cơn gió mang theo hơi lạnh của buổi đêm thổi tới, thấm sâu vào lòng. Bỏ chiếc túi trên vai xuống, ôm ngang người, Bạch Tiểu Thuần ngồi trên chiếc ghế dài cạnh bến xe, mệt mỏi nhắm mắt lại để mặc những cơn gió lạnh thổi bay làn tóc. Mấy ngày nay bận đến tối mắt tối mũi, không có thời gian nghĩ đến cuộc gặp bất ngờ ở sân bay, hoặc giả cũng chẳng phải là không có thời gian, chỉ là cô không muốn nghĩ tới.
Bảy năm, từ một cô gái đang tuổi đôi mươi đẹp nhất trở thành một cô gái xếp vào hạng “đèn vàng”.
Bảy năm, chẳng nhớ nổi đã biết bao lần tỉnh dậy giữa đêm, toàn thân mồ hôi lạnh toát.
Bảy năm, thế giới tình cảm hết đến rồi đi, chỉ có duy nhất một người.
Mãi không sao quên được sự tương ngộ với Thư Hạo Nhiên, khi ấy, anh còn niên thiếu, cô còn xanh. Chỉ là nhớ cũng còn có tác dụng gì? Trừ những muộn phiền đã giết chết vô số tế bào não thì chẳng có lợi gì. Con người đều phải lớn lên cho dù quá trình ấy ẩn chứa đầy những nỗi đau đớn và gian khổ không ai biết trước. Hai năm trước, đau đớn cũng được, thương tiếc cũng thế, chỉ cần khóc một trận long trời lở đất, giờ cô không nghĩ vậy nữa. Tình yêu đâu phải là tất cả trong cuộc sống này, việc đến rồi đi của Thư Hạo Nhiên hay cho dù là bất cứ người đàn ông nào khác cũng không thể làm mất đi hay che mờ thế giới của Bạch Tiểu Thuần!
Nghĩ đến đây, cô bỗng mở bừng mắt.
Chiếc biển quảng cáo nước ép trái cây có đèn màu vàng phía bên kia đường tỏa ánh sáng ấm áp trong sắc đêm, nhìn Cổ Thiên Lạc cười mới đẹp trai làm sao. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời nhởn nhơ với những ánh sao nhè nhẹ, đứng dậy hít thật mạnh một hơi, hơi lạnh từ mũi truyền xuống cổ họng, rồi ùa tới phổi, cảm giác lạnh buốt. Lạnh giá thực ra là một việc tốt, có thể nhanh chóng khiến người ta tỉnh táo, trong sự tỉnh táo ấy sẽ tìm được cảm giác mạnh mẽ.
“Tại sao không gọi xe?”
Giọng nói bất ngờ vọng đến làm cô một phen khiếp vía, cơ thể lập tức chuyển sang trạng thái phòng vệ theo bản năng, trừng mắt, nhìn Adam chằm chằm như nhìn thấy quỷ. Anh đã thay bộ âu phục chỉnh tề bằng một chiếc quần thể thao màu be cùng chiếc áo len hình quả trám màu xanh nước biển và trắng, phần cổ lộ ra cổ áo chiếc sơ mi nhạt màu, trên người phảng phất mùi nước hoa bạc hà nếu không để ý kỹ sẽ không nhận ra, thơm một cách đặc biệt.
“Sao anh lại ra đây?”
Sau khi chắc chắn không phải kẻ lưu manh nào đó, cô mới thả lỏng người, không kìm được, khẽ lườm anh một cái. Tại sao không gọi xe, chàng Adam, anh hỏi hay thật! Công ty không có chính sách thanh toán cho nhân viên, là một Tổng giám đốc,  anh không biết sao? Từ đây gọi xe về nhà ít nhất cũng mất mấy chục tệ, tiền lương một tháng của tôi có bao nhiêu chứ? Anh nghĩ tôi cũng như anh, ra ngoài là gọi xe, ở đâu cũng chọn Westin sao?
“Tôi sang quán cà phê uống chút đồ, từ cửa sổ nhìn thấy cô đang đợi xe. Sherry, tôi là một vị tổng giám đốc hẹp hòi lắm sao?”

“Hả?” Đầu óc Bạch Tiểu Thuần mù mịt, vẫn may mà phản ứng lại được. “Không phải anh hẹp hòi, mà đó là quy định của công ty.”
“Tôi đã xem xét kỹ cuốn sổ tay nhân viên của công ty, điều hai phần ba về việc lựa chọn phương tiện đi lại, điều bảy chính sách chi trả hóa đơn, nói thật lòng, Mr.Vu ra quy định quá hà khắc, tôi đã giao cho bộ phận pháp vụ quy định lại từ đầu. Tiêu tiền và kiếm tiền có mối quan hệ rất mật thiết, đối với tôi, nếu không dám tiêu tiền thì cũng không thể kiếm được nhiều tiền.” Anh đút hai tay trong túi áo, dừng lại một hồi, lông mày dài hơi nhíu lại, che cặp mắt sáng màu xanh. “Hơn nữa, hôm nay cô đi ăn cơm với công ty và đưa tôi về nên không thể không về muộn, gọi xe về nhà là điều nên làm.”
Cho đến lúc này, Bạch Tiểu Thuần không thể không thừa nhận, chàng Adam ngời ngời vẻ đàn ông trước mắt mình đây quả thực rất yêu công việc… Cuốn sổ tay nhân viên của công ty dày mấy chục trang, thế mà điều nào, mục nào anh cũng nhớ rõ! Nghĩ đến bản thân vào công ty đã mấy năm, cô chưa từng xem xét cẩn thận cuốn sổ đó, lần nào có việc gì đó đột xuất lại ôm rịt lấy cuốn sổ như chiếc dây thừng không có đầu, lật giở loạn xị. Việc Vu Tổng bủn xỉn, cả công ty không ai không biết, cứ nghĩ Adam sẽ lật lại để vạch lá tìm sâu, xem ra đã trách nhầm rồi.
“Đừng lo, tôi sẽ nói chuyện với Giám đốc Lý. Muộn quá rồi, cô về sớm đi.”
“Cảm ơn anh!”
Hóa đơn thanh toán của cô phải được sếp Lý phê chuẩn ký tên, mà sếp Lý và sếp Vu cùng một giuộc, lúc nào cũng tra hỏi cặn kẽ về hóa đơn, Adam chắc chắn cũng đã tìm hiểu, vì thế mới nói như vậy. Nghĩ đến ngày trước, không biết bao nhiêu lần về muộn đều phải một thân một mình đợi chuyến xe bus cuối cùng, mấy lần không đợi được nữa, đành phải bỏ tiền gọi taxi, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy những mệt mỏi và ấm ức mấy ngày qua bỗng nhiên tan biến cả.
Taxi đã đến, cô nghiêng người bước vào xe. Adam đóng cửa giúp cô, cúi người ghé sát vào cửa kính, vẫn là nụ cười ấm áp trên đó.
“Chú ý an toàn nhé, tạm biệt!”
Phía sau lưng anh, biển đ trước cửa lớn khách Westin rực rỡ, ấm áp đến lạ.
“Cô gái, bạn trai của cô người nước ngoài hả?”
Taxi phóng vút đi, bên trong chiếc xe, bác tài xế béo tròn mỉm cười giống như Phật Di Lặc cất tiếng hỏi. Bạch Tiểu Thuần thiếu chút nữa bị câu hỏi ấy làm cho chết sặc, vội vàng xua tay, lắc đầu nguầy nguậy. “Sao có thể ạ? Là Tổng giám đốc của cháu.”
“Tổng giám đốc tốt vậy sao?”
Đối mặt với sự nghi hoặc của bác tài xế, cô không nói được lời nào.
Nghĩ kĩ lại, Adam quả thật là một người chu đáo và dễ gần.
Bạn gái của anh sẽ là một người như thế nào nhỉ?
Có lẽ khi tới sân bay, Adam đã đề cập đến việc đó thật nên sau khi trở về, sếp Lý chủ động lấy hóa đơn taxi hôm qua của Bạch Tiểu Thuần, cho vào số hóa đơn thanh toán của tháng này. Hai tuần sau, bộ phận thanh toán của công ty tiến hành phân bố lại một cách nghiêm túc, những chính sách động viên liên quan cũng được đề xuất, ngoài ra, một cuốn sổ tay nhân viên song ngữ Trung – Anh mới cũng được phát hành, mỗi người một cuốn, nội dung thay đổi không ít so với cuốn trước, cô nàng lười nhác nào đó vẫn y như cũ, lật lật xem qua vài trang rồi tiện tay vứt vào ngăn kéo, nghe những đồng nghiệp khác bàn tán, có vẻ như ổn hơn nhiều, đặc biệt là vấn đề nghỉ phép, thanh toán hóa đơn và ăn ở khi đi công tác đã được nới rộng hơn nhiều.
Nghe mọi người xôn xao bàn tán về Adam, không hiểu sao Bạch Tiểu Thuần lại cảm thấy trong lòng rất vui. Thêm vào đó, nhờ có anh lên nhậm chức, công việc đạt mức kỷ lục trước đây chưa từng có. Đa số thư từ của công ty ở thành phố G gửi cho Adam đều do một mình Tiểu Thuần đảm nhiệm, có khi cả ngày, thư đến thư đi phải viết tới mười, hai mươi bức, ngày nào nhiều nhất, có thể đạt tới mức ba mươi hai bức. Người này nhờ Bạch Tiểu Thuần hỏi giúp Tổng giám đốc bảng báo giá vừa gửi có được phê chuẩn không, người kia nhờ cô nhắc Tổng giám đốc khách hàng của họ muốn đến thăm công trường sản xuất. May là Adam cực kỳ có trách nhiệm với cô, hơn nữa, tư duy lại rất mẫn tiệp, chỉ cần có thời gian, thư từ sẽ nhanh chóng được trả lời và đưa ra quyết định rất rõ ràng. Có khi, người chỉ phụ trách việc phiên dịch như Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy có những vấn đề cực kỳ phức tạp, thế mà vào tay anh, đối với việc đó lập tức sẽ có phương pháp giải quyết tối ưu nhất. Xét theo một góc độ nào đó, bận rộn đến không kịp thở cũng là một việc tốt. Ít nhất, sẽ không còn tâm trí để mà thương xuân tiếc thu, hay ngồi nhớ lại ký ức nữa.
Lần thứ hai cô gặp lại Adam vào khoảng một tháng sau. Một dự án công trình cấp thành phố mà Quách Hà theo sát vừa có thông tin phong phanh, sếp Lý đề nghị Adam tới gặp kiến trúc sư và các nhân viên có liên quan. Lại là một sân bay rộng lớn sáng rực, Adam một tay kéo hành lý, một tay cầm iPad, bước đi thoăn thoắt, bộ âu phục màu nâu bạc lạnh lùng rất có chí khí. Anh gầy đi nhiều, hai mắt trũng sâu, tròng mắt xanh như hai viên ngọc càng khiến người khác chú ý. Chỉ nhìn bằng mắt cũng thấy anh phải gầy đi gần chục cân.

Trên đường về khách sạn, sếp Lý hỏi han:
“Boss, anh gầy đi nhiều quá, công việc bận lắm à? Sếp Vu từ chức, còn nhiều việc anh vừa mới tiếp nhận, chắc chắn sẽ bận bịu lắm.”
Lăn lộn mười mấy năm rồi bị vứt bỏ không thương tiếc, nỗi ấm ức của sếp Vu ai cũng có thể hiểu. Giao tình giữa sếp Lý và sếp Vu rất thân thiết, Bạch Tiểu Thuần có lần nghe được các đồng nghiệp bàn tán về việc trước khi rời đi, sếp Vu nói với sếp Lý rằng ông ấy sẽ chờ xem Adam làm được trò trống gì. Thái độ của sếp Lý chẳng cần đoán cũng biết, bình thường ông ấy cười cười nói nói, thực chất trong lòng vô cùng khó lường. Nhưng cũng không cần phải mượn việc gầy béo để nói đến chuyện ra đi của sếp Vu chứ. Trừ khi, sếp Lý muốn thăm dò thái độ của Adam?
Dịch xong xuôi không thiếu một từ, ngồi trên ghế sau, Bạch Tiểu Thuần thấy ngón tay không lúc nào rời khỏi màn hình iPad của Adam bỗng nhiên dừng lại. Dựa vào đầu óc của anh, chắc chắn phải đoán ra được dụng ý của sếp Lý, anh không tức giận đấy chứ? Dừng lại giây lát, lông mày hơi nhíu lại, anh điềm đạm nói:
“Bận bịu thật. Nhưng có sự giúp đỡ của mọi người, tôi tin là sẽ không có vấn đề gì
“Đúng thế, đúng thế, có sự lãnh đạo của anh, nhất định chúng tôi sẽ cố gắng, không có vấn đề gì.”
Một sếp Lý nếm đủ sự đời sao có thể không nghe ra ý tứ trong câu trả lời đơn giản này, ông ta vội vàng bày tỏ thái độ, bàn tay trái đặt trên vô lăng bất giác khẽ run lên. Bạch Tiểu Thuần ngồi phía sau nhìn rõ mồn một, không kìm được, liếc nhìn chàng trai như tắm trong những làn ánh nắng mặt trời nhè nhẹ đang ngồi bên cạnh mình kia, sắc mặt điềm tĩnh, khuôn mặt điềm đạm, cặp lông mày mỏng và dài màu vàng nhạt như tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, dường như việc hỏi han khi nãy chỉ là bàn luận về thời tiết ngày hôm nay ra sao, còn trên thực tế, biến sự khó xử thành vô hình, thể hiện rõ lập trường mà vẫn uyển chuyển, đúng là inh!
Bữa tiệc tối được đặt tại Vọng Giang lầu đệ nhất vô nhị, phía trước là dòng sông chảy ngang qua thành phố, cảnh sắc tuyệt mỹ, hải sản nổi tiếng gần xa. Màn đêm buông xuống, từng dãy đèn trải dài, men theo bờ sông hun hút, người qua người lại đông như trảy hội. Xa xa phía đường chân trời màu xanh thẫm dần hiện lên vầng trắng khuyết, rọi xuống thứ ánh sáng dịu nhẹ như dát bạc bao phủ khắp mặt đất.
Nguyên tắc đầu tiên khi tiếp đón khách hàng, sếp Lý và Quách Hà đích thân đi đón kiến trúc sư trưởng dự án, cô và Adam bắt xe tới trước. Vọng Giang Lầu sáng như ban ngày, tiếng cười nói râm ran, náo nhiệt, bước vào căn phòng đã đặt trước, tất cả tạp âm đều lập tức biến mất. Adam mặc bộ âu phục chỉnh tề, rất hài lòng với không gian và cách bài trí của căn phòng, luôn miệng khen ngợi, đứng cạnh cửa sổ, anh ngắm nhìn khung cảnh bên sông một lúc rồi lại mở chiếc iPad lúc nào cũng mang theo bên cạnh. Bạch Tiểu Thuần không dám làm phiền anh xử lý công việc, im lặng ngồi bên cạnh, trong lòng lo lắng một lúc nữa khi ăn cơm sẽ phải làm sao. Chàng Adam là một người không hề biết dùng đũa, Vọng Giang Lầu là nơi mà người ta chỉ đích danh, sếp Lý không tiện từ chối, lẽ nào lại tiếp tục màn ăn đồ Trung theo phong cách Tây trong sự gượng gạo?
“Cô đang nghĩ đến việc khi ăn cơm nên dùng đũa hay dùng dĩa phải không?”
“Ừm…” Một lời nói trúng đích, so với lần trước, cô đã quen với sự thẳng thắn của anh hơn, liền gật đầu thành kh
“Hãy tin tưởng ở tôi.”
“Tin tưởng ở anh thì anh có thể dùng được đũa sao?”
Bạch Tiểu Thuần lầm bầm một câu tiếng Trung, mỉm cười, coi như cổ vũ.
Căn phòng rộng mênh mang, giữa hai người không tránh khỏi có một khoảng im lặng. Thấy anh có vẻ không có chuyện gì để làm, là cấp dưới, cô cố gắng động não, nghĩ ra chủ đề gì đó. Khổ nỗi bình thường, cô cũng đâu phải là người giỏi gợi chủ đề nói chuyện, ngẫm nghĩ một hồi, đang nghịch ngợm chiếc dây túi, cô vô tình thốt ra một câu chẳng hề suy nghĩ:
“Anh thực sự gầy đi nhiều quá, có phải là có bí quyết giảm béo gì không?”
“Hằng ngày tôi ngủ lúc một rưỡi, sáu giờ sáng tỉnh giấc, thời gian dành cho bữa trưa và bữa tối không liên quan gì đến công việc…”
“Chỉ ngủ có năm tiếng thôi ư? Tôi còn hận mỗi ngày không thể ngủ hai mươi tiếng kia!” Ngủ ít như vậy mà đầu óc vẫn nhanh nhạy, chàng Adam, anh đúng là nhân tài.
“Ngủ nhiều lãng phí thời gian lắm. À, Sherry, tôi quyết định sẽ tìm một thầy giáo dạy tiếng Trung, mỗi tuần 2 tiếng”.
“Tốt quá rồi!”
Đợi đến khi anh có thể nói được tiếng Trung, tôi sẽ nhàn nhã biết bao.
Một câu tán thưởng do buột miệng nói ra nghe lại có vẻ kỳ kỳ, Bạch Tiểu Thuần chớp chớp mắt, dừng việc buôn chuyện, hỏi:

“Nhưng sao đột nhiên anh lại đưa ra quyết định này? Không phải công việc của anh rất bận sao?”
“Cô quên rồi sao? Lần trước cô nói, nếu muốn thực sự hiểu văn hóa Trung Quốc, đầu tiên phải học tiếng Trung.”
Cô hoàn toàn không nhớ nổi mình đã nói đề nghị đầy ẩn ý như vậy lúc nào, trong lúc đang suy nghĩ, người ngồi cạnh lại nói tiếp:
“Tôi mong mình có thể hiểu thêm về Trung Quốc, rất nhiều sự việc và con người ở đây khiến tôi cảm thấy rất hứng thú.”
Anh nói một cách rất nghiêm túc, biểu lộ sự chân thật và thích thú của một đứa trẻ, lông mày nhíu lên nhíu xuống, hai mắt sáng bừng. Bất giác, câu nói của bác tài xế taxi ngày hôm đó trở về trong tâm trí. Cô giật mình, giống như bất ngờ bị lửa nóng chạm vào người, vội vã nhìn đi chỗ khác.
“Boss, bọn họ đến rồi.”
Sếp Lý và Quách Hà đẩy cánh cửa, Adam đứng dậy, đi ra cửa nghênh đón, nụ cười rạng ngời như tỏa nắng trên khuôn mặt điển trai, sáng sủa. Vài người đàn ông trung niên lần lượt bước vào, Adam bắt tay chào hỏi từng người sau lời giới thiệu của sếp Lý. Người cuối cùng bước vào là một chàng trai trẻ, khoác trên người bộ âu phục màu xanh nước biển, mặt mũi khôi ngô, tuấn tú. Bạch Tiểu Thuần im lặng nhìn anh ta tỏa sáng bước vào, lòng bàn tay nóng bừng lập tức ướt đẫm mồ hôi…
Thư Hạo Nhiên, tại sao anh không biến đi?
Adam nhận ra anh ta chỉ sau một giây, hai người chào hỏi nhau vài câu, sau đó tiến về chiếc bàn tròn được trải khăn hoa lệ. Không biết là vô tình hay hữu ý, sau khi ngồi vào vị trí, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên phát hiện không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Thư Hạo Nhiên ngồi ngay bên trái cô, còn bên phải đương nhiên là người lúc nào cũng do cô hộ tống – Adam. Sếp Lý là một cao thủ trong việc khuấy động không khí, chỉ với vài câu xã giao đã khiến bầu không khí của căn phòng thêm náo nhiệt, mọi người vui vẻ chúc tụng, dần trở nên gần gũi. Ngoại trừ việc chúc rượu và nói chuyện với khách, Thư Hạo Nhiên không hề nói câu nào. Lấy cớ bận phiên dịch, cô luôn cố gắng ngồi sát về phía Adam, lúc nào cũng cảm thấy có ánh mắt đang nhìn phía sau lưng mình, im lìm, kh đoán biết. Một sự khó chịu khó diễn tả bằng lời dấy lên như những cơn sóng biển, rõ ràng chiếc ghế khắc hoa có một lớp đệm mềm, vậy mà lúc này cô lại cảm thấy như đang ngồi trên một bàn chông. Những thông tin nhỏ nhặt lần lượt ùa đến, cô vừa phiên dịch vừa phân tích, cuối cùng cũng có thể hiểu ra đại thể.
Dự án mà Quách Hà theo sát là dự án xây dựng hai tuyến đường ray tàu điện ngầm của thành phố G, bố của Thư Hạo Nhiên là Thư Kiến không trực tiếp tham gia thiết kế nhưng hai vị tổng kiến trúc sư đều là hậu bối của ông ấy, từ sự kính nể trong lời nói và nét mặt có thể đoán được rằng, họ rất tôn trọng ân sư của mình, đúng như câu nói: “Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy.” Kể ra, tuyệt đỉnh đại danh của Thư Kiến không ai không biết, không chỉ đảm nhiệm chức viện trưởng viện thiết kế mũi nhọn của Trung Quốc, ông còn là lão tiền bối thanh danh hiển hách trong giới thiết kế trong nước. Thư Kiến đích thân đề nghị cậu con trai học bên Tây mới về đi theo để mở mang đầu óc, hai vị kiến trúc sư lập tức đồng ý. Không biết Thư Hạo Nhiên thực sự muốn đi mở mang đầu óc hay là có ý gì khác, Bạch Tiểu Thuần như ngồi trong chảo, càng lúc càng khó giữ nổi bình tĩnh.
Mời người khác đi ăn quan trọng là để bồi đắp tình cảm, xây dựng mối quan hệ, nói chuyện cũng chỉ nói những chủ đề nhẹ nhàng, vốn dĩ không khó để đối phó nhưng khi ánh mắt ai đó lúc nào cũng nhìn chằm chằm về phía mình, quả thực khó có thể tỏ ra tâm tĩnh như thúy, mấy lần không nghe rõ hai bên nói gì đã khiến cô dịch sai. Những lúc như thế này, cô lại nhớ trước đây, chỉ cần có Thư Hạo Nhiên ở bên, lúc nào cô cũng như con ngựa bất kham, không thể tập trung tinh thần vào việc gì được. Sau một lần “sorry” khác, quả thực cô không chịu được nữa, đứng bật dậy, lòng bàn tay trái nắm chặt lại. Những người ngồi quanh bàn đều hiếu kì nhìn cô, sếp Lý lúc này đã ngà ngà say, không rõ cấp dưới của mình định giở trò gì, khẽ gằn:
“Tiểu Bạch, làm gì thế?”
“Dịch qua dịch lại cũng không đơn giản, có lẽ mệt rồi chăng? Hay để anh dịch thay ột lúc?” Từ từ đặt muỗng canh xuống, Thư Hạo Nhiên khẽ cười.
“Tiếng Anh của Thư Hạo Nhiên rất tốt, sếp Lý, để nhân viên của anh ăn chút đi, xem ra nãy giờ cô ấy chỉ lo phiên dịch, gần như chẳng ăn được gì.”
Kiến trúc sư Lưu Tính không bỏ lỡ cơ hội này mà tâng bốc sư đệ, những người xung quanh cũng lập tức tán đồng. Dưới sự tán đồng của mọi người, giống như từ khi sinh ra, những lời tán dương ấy đã được dành cho anh ta rồi, dường như anh ta đã quá quen với những lời tán dương của người khác, không cần phải khiêm tốn, cũng không cần phải chột dạ. Nhưng dưới con mắt Bạch Tiểu Thuần, hành động của anh ta chẳng khác gì trước đây lúc nào cũng nghĩ đủ mọi cách trêu chọc, khiến cô khó xử. Hít một hơi thật sâu mùi hương Mao Đài thuần khiết, hai má cô đỏ bừng, đặt chiếc đũa xuống cạnh bàn, mắt không chuyển hướng, giọng nói rõ ràng:
“Tôi chỉ muốn vào nhà vệ sinh rửa tay một lát, sẽ quay lại ngay.”
Nói xuống, cô chẳng buồn quay đầu, đi một mạch ra cửa, bước ra ngoài. Không biết ai đó đã nói gì, trong phòng truyền đến một tràng cười thoải mái. Dù sao cô cũng tin sếp Lý già đời sẽ đủ khả năng để đưa cục diện trở về bình thường. Bạch Tiểu Thuần cúi đầu bước vào nhà vệ sinh. Chiếc gương sáng bong, phản chiếu một gương mặt nhỏ nhắn, gọn gàng, do nói quá nhiều mà môi khô hết cả, trở nên nhợt nhạt hơn. Bạch Tiểu Thuần trừng trừng nhìn mình trong gương, những lời nói của cô bạn Lạc Lạc vang lên bên tai:
“Kiếp trước chắc chắn cậu đã nợ Thư Hạo Nhiên, nếu không, làm sao anh ta có thể khiến cậu chết đứ đừ như thế? Nói một cách văn hóa, anh ta đúng là tai họa, tai họa!”
Lẽ nào không phải tai họa sao? Có anh ta ở bên, cô không thể nào làm việc nổi.
Ấn vòi nước, tiếng nước chảy róc rách đến bên tai, lòng khẽ nhói đau. Cô hứng nước lạnh vã lên mặt, vài sợi tóc mai dính chặt trên trán, sự lạnh giá dần lan vào tim. Lại vã vốc nước lạnh vô tình khác, cô nhắm mắt, lẩm bẩm: “Bạch Tiểu Thuần, quá khứ là những thứ đã qua, chẳng qua chỉ là công việc, sợ cái gì chứ? Cho dù anh ta có là tai họa thật, cũng chỉ là một vài năm đã qua. Nếu như không thể vượt qua… Còn nhớ hai năm trước mày đã nói những không? Thề độc rằng cả đời mày ăn gì cũng không thấy cay!”
Là người Tứ Xuyên, món nào không cay cô đều không thích. Nếu khi đi tránh nạn chỉ có thể mang theo bên người hai vật thì cô lựa chọn, thứ nhất: Thư Hạo Nhiên, thứ hai: ớt. Năm ấy, khi đang ăn lẩu rất ngon lành, cô bỗng nhiên thốt ra câu nói ấy, khiến Thư Hạo Nhiên hào hoa phong nhã cũng phải cười nghiêng ngả, còn bảo đây là câu nói thú vị nhất anh ta từng được nghe. Đúng thế, bản thân cô là một người chẳng có gì thú vị, sao có thể vượt qua chân trời góc bể, sao có thể chờ đợi liễu mờ hoa tỏ, sao không quen với việc không quan tâm, không để ý?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.