Bạn đang đọc Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi – Chương 14 Phần 2
Chiếc Audi đỗ một cách chuẩn xác trước cửa khu chung cư, trong khoang xe sực mùi nước hoa nhưng vẫn có thể ngửi thấy một mùi hỗn tạp của thuốc lá và rượu nhẹ. Liếc nhìn chàng trai có khuôn mặt sắc nét đang im lặng tựa vào xe, Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng nói: “Anh từng nói, mẹ anh không thích đàn ông hút thuốc…”
“Nghe.”
Hai mắt khẽ khép hờ, Thư Hạo Nhiên đưa ngón tay trỏ đặt lên miệng suỵt một tiếng, sau đó nắm lấy tay trái cô.
“Muốn hát cho em nghe về anh, nhân lúc chúng mình đang thời niên thiếu như hoa… Hỡi người anh yêu nhất ơi, dù có xa xôi ngàn dặm chúng mình mãi bên nhau nhé…”
Giọng nữ trong trẻo, đáng yêu hòa cùng giọng nam khàn khàn vang lên trong khoang xe, Bạch Tiểu Thuần ngẩn ra, không hiểu gì, sau đó nhận ra bài hát đang được phát là bản song ca Muốn hát cho anh nghe về em* của Vương Tranh và Lão Lang. Bài hát này hình như là tác phẩm của họ trong cuộc thi văn nghệ do trường tổ chức năm 2006, là bài hát cô và Thư Hạo Nhiên đều rất thích khi chưa tốt nghiệp đại học, cho dù xa cách trăm núi vạn sông, những sở thích và “sở ghét” của họ luôn luôn giống nhau. Thư Hạo Nhiên dường như đang tận hưởng giây phút này, nhẹ nhàng ngân nga theo điệu nhạc. Thời áo trắng tung bay đều là miền đất cực lạc trong trái tim mỗi con người, những câu chuyện quá khứ ùa về theo điệu nhạc, lúc vui vẻ, khi đau đớn. Vui vẻ là vì đã từng có một quãng thời gian thanh xuân vô cùng tươi đẹp nhưng đã mãi mãi trôi đi. Đau đớn vì khi nhớ lại những hồi ức đã qua ấy, quá khứ như dòng nước, không thể quay trở lại
* Bài hát chủ đạo trong một bộ phim truyền hình về tình yêu học đường lần đầu tiên được làm theo thể si , có trong album Mùa đông ở Bắc Kinh do hãng Warner Music phát hành vào 1/1/2010.
“Adam có cảm tình với em, chắc em cũng biết, đúng không?”
Những âm điệu du dương tái hiện khung cảnh quá khứ giống như một giấc mơ, Bạch Tiểu Thuần đang đắm chìm trong giấc mơ ấy bỗng giật mình vì câu hỏi bất ngờ, toàn thân run lên… Đến anh ta cũng cảm thấy Adam đối với mình không giống những người khác sao? Cô mở trừng mắt, bầu trời đêm đen như mực, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm không lay động, dường như muốn tìm thấy đáp án qua cái nhìn im lìm ấy.
Chiếc mũi nhỏ nhắn, trắng trẻo khẽ phập phồng, bàn tay đang nằm gọn trong tay kia run lên một cách rõ ràng vào giâq phút âm nhạc lắng xuống, Thư Hạo Nhiên chưa bao giờ bỏ qua một cử chỉ nhỏ nào, lạnh lùng nhếch khóe môi, vòm ngực bên dưới chiếc áo sơ mi màu xám lên xuống từng nhịp, như có vật gì đó đè nặng, khiến anh phải cố hết sức mới có thể hô hấp một cách bình thường. Bài hát mang theo vô số ký ức và hoài niệm kết thúc, anh chăm chú nhìn người con gái trước mặt, ánh mắt toát lên vẻ u sầu xa xăm, như một dòng thác không ngừng tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, buốt giá.
Quả nhiên giữa bọn họ không chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới! Bàn tay càng lúc càng siết chặt, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay, truyền đến cảm giác đau nhè nhẹ. Bạch Tiểu Thuần thậm chí còn bất ngờ vì bỗng nhiên mọi người xung quanh đều cho rằng Adam có cảm tình với cô nhưng cô không hiểu tại sao Thư Hạo Nhiên lại vừa buồn bã vừa căm hận… Anh ta giống như một người chồng bắt gặp kẻ đang gian díu trên giường với vợ mình nhưng chỉ biết đứng đó như trời trồng, nghiến răng nghiến lợi.
Đôi mắt ngập tràn sự nghi ngờ hòa vào màn sương mỏng của đêm xuân, mờ ảo, mơ hồ. Cô lắp bắp, không phát ra được bất cứ âm thanh rõ ràng nào. Cũng giống trước đây, khi thi thoảng gặp phải chuyện gì đó không như mong muốn hoặc không vui, trước mặt anh, cô lúc nào cũng không nỡ, hoặc không muốn thể hiện lập trường, mỗi lần như vậy đều im lặng chịu đựng. Đáng tiếc, sự im lặng của cô trong mắt Thư Hạo Nhiên lại thể hiện một tầng ý nghĩa hoàn toàn khác. Tận mắt thấy khuôn mặt đã quen thuộc đến mức không cần nhìn kĩ cũng có thể hình dung ra trở nên vừa ngượng ngùng vừa ngạc nhiên, trong anh ngập tràn sự tức tối và bí bách, đột nhiên kéo mạnh tay cô. Cô không hề có sự chuẩn bị trước, lao vụt về phía trước, anh nhân cơ hội đó ôm chặt bờ vai cô, nói từng từ: “Anh đã nói sai, đúng không? Anh không nên hỏi em có cảm nhận được không, mà nên hỏi hai người rốt cuộc có mối quan hệ gì, đúng không?”
Dưới chiếc áo mỏng, đôi vai bị ôm chặt đến đau đớn. Hơi thở ấm nóng mang theo mùi nước hoa Eau de Cologne anh thường dùng xộc đến, Bạch Tiểu Thuần chưa từng thấy anh tức giận đến mức này, kìm nén cảm giác đau, nói nhỏ: “Mối quan hệ gì? Anh ấy là tổng giám đốc của tôi, mọi người ai cũng biết!”
Khuôn mặt điển trai càng lúc càng gần ngay trước mắt, tuy ngồi hai ghế khác nhau nhưng cơ thể đã sát lại gần, cô thậm chí còn có thể nhìn rõ sự tức giận trong mắt Thư Hạo Nhiên. Không hiểu tại sao bỗng nhiên anh lại nhắc đến chuyện này, càng không thể hiểu nổi, cho dù chuyện xảy ra ở Lộc Minh tối hôm ấy khiến anh võ đoán thì cũng không đến nỗi tức giận tới mức này chứ!
“Tổng giám đốc?” Thư Hạo Nhiên nhướn mày, trong đôi mắt nảq lửa chất chứa sự hận thù. “Nếu chỉ là tổng giám đốc, tại sao tối hôm đó em lại đi cùng anh ta?”
“Anh biết là sếp Lý không rành tiếng Anh, Adam… Adam không biết tiếng Trung, tôi không đi theo, họ không thể nói chuyện được.”
“Thế sao?”
“Đúng vậy.”
Trong không gian chật hẹp của khoang xe chỉ có một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng lờ mờ. Có lẽ do cảm xúc hỗn loạn tạo thành ảo giác, Bạch Tiểu Thuần dường như có thể nhìn thấy vẻ tức giận như bị ai đó lừa bịp trong ánh mắt Thư Hạo Nhiên.
Có thể nói, Thư Hạo Nhiên thừa hưởng ưu điểm từ ngoại hình của Thư Kiến và Trình Cẩm Tâm, tính cách có lẽ giống mẹ nhiều hơn, cao quý, nho nhã, thích sự phong độ, sự cao ngạo khó đoán biết ăn sâu vào xương cốt. Vì thế anh ta lúc nào cũng phong độ, lịch sự, thể hiện nền nếp gia giáo của mình. Hiếm khi thấy anh ta tức giận như thế này. Đôi vai bị bóp chặt, cô không chịu nổi, chau mày, nửa trách móc nửa giải thích: “Anh buông ra đã, có gì từ từ nói. Tôi và anh ấy không phải như anh nghĩ, chẳng biết anh nghe mấy lời đồn thổi này ở đâu…”
“Được.” Thư Hạo Nhiên hạ quyết tâm nhưng vẫn không chịu buông tay. “Vậy em giải thích cho anh, làm mất dự án tàu điện ngầm vốn dĩ là do sai lầm của em và Quách Hà, tại sao anh ta đang yên đang lành lại nhận hết trách nhiệm về mình? Dự án bị mất, nếu không phải vì anh ta, một người trước nay ít khi quá mức quan tâm chuyện công ty như em sao phải chủ động tìm gặp anh như vậy? Thêm nữa, cuối cùng dự án cũng thành công, anh ta lại phải rũ bỏ tất cả cố gắng của anh và bố anh, còn nói cái gì mà vô cùng bất ngờ! Kẻ ngốc cũng nhìn ra anh ta là một người nhỏ mọn, qua cầu rút ván, thế mà em…”
“Tôi làm sao?”
Nếu nói đến đây mà cô vẫn chưa nhận ra ý tứ trong đó thì không nghi ngờ gì nữa, cô là kẻ đại ngốc. Trong mắt anh, cô vì muốn giúp đỡ Adam nên mới chủ động tiếp cận anh, hơn nữa, sau khi mọi chuyện xong xuôi, sẵn sàng rũ bỏ tất cả, trở về là người vong ơn bội nghĩa xấu xa như trước đây. Dùng tình cũ để đánh cược, dùng sắc đẹp làm vũ khí, tất cả chỉ vì gã đàn ông khác…
Ha! Thế mà cứ tưởng cô xứng đáng để anh động lòng!
Chiếc cằm trắng muốt bị ánh sáng lờ mờ chia thành hai nửa, khẽ hếch lên, cao ngạo đến xa lạ. Thư Hạo Nhiên tức tối im lặng nhìn cô, lòng bỗng đau như bị ai xé, đôi vai cứng rắn bất giác mềm nhũn.
Nỗi đau từ hai vai lan dần ra toàn thân, Thư Hạo Nhiên vẫn không chịu buông tay, những lời phát ra từ đôi môi mỏng yếu ớt như vừa chịu một lực tác động mạnh: “Tiểu Bạch, em thay đổi rồi.”
Những giọt nước ngang bướng đong đầy khóe mắt, nỗi xót xa bóp nghẹn trái tim, đau đớn cùng cực. Cô cố gắng kìm nén, cười giễu: “Buổi tối hôm ở Lộc Minh, không ngoan ngoãn đi theo anh, là tôi đã thay đổi. Chủ động đi cầu xin anh, là tôi đã thay đổi. Đối diện với sự chỉ trích bất ngờ mà vẫn im lặng, là tôi thay đổi. Ý anh như vậy phải không? Nhưng Thư Hạo Nhiên à, lúc tôi tình nguyện ở bên anh cho dù phải phản bội cả thế giới này thì anh đang làm gì? Thế giới này mỗi giây mỗi phút đều đang thay đổi, dựa vào cái gì anh có thể thay đổi còn tôi thì không, dựa vào cái gì khi anh quay trở lại, tôi nhất định phải ở nguyên chỗ cũ, khổ sở chờ đợi?”
Một loạt những câu hỏi phản vấn như những đốm lửa tóe ra từ tràng pháo hoa rơi trên đỉnh đầu, nóng rẫy. Cho dù giọng nói của cô không cao nhưng với Thư Hạo Nhiên, đó chẳng khác gì những tiếng gào thét ghê rợn. Sự im lặng đáng sợ hóa thành nỗi đau, trái tim anh bị hất lên cao rồi rơi xuống không thương tiếc, anh cúi xuống, bờ môi đáp xuống đôi môi đang hé mở của cô.
Không sao, anh nợ cô.
Phải chăng chỉ bù đắp thôi là chưa đủ, còn phải thêm cả sự lợi dụng âm thầm nữa hay sao?
Những nụ hôn liên tiếp ùa đến như làn mưa xuân, mi, mắt, mũi, cổ, má, hõm cổ, vừa có sự nóng bỏng ầm ào như thủy triều, vừa có sự hấp tấp, nóng nảy. Mùi vị dục vọng ùa đến một cách tự nhiên như rượu lên men, khiến người ta muốn say. Chẳng nói chẳng rằng, Thư Hạo Nhiên trườn qua, cơ thể đè hẳn xuống. Chiếc ghế phụ trượt ra phía sau, hai vai Bạch Tiểu Thuần bị khóa chặt, chịu không nổi sức nặng, theo đà trượt xuống. Chiếc ghế bọc da như được sưởi ấm bởi nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua chiếc áo liền thân mỏng manh cô đang mặc. Yêu nhau nhiều năm, không phải họ chưa từng thân mật, nhưng dục vọng lúc này có ý nghĩa gì?
Cách thức để cầu hòa hay là một cách để giải tỏa?
Cố gắng nhấc đôi vai bị đè chặt dưới cơ thể của anh, nước mắt cô tuôn rơi, trong giây phút, trái tim cô như đã chết.
“Buông tôi ra, buông tôi ra!”
Cố gắng giằng kéo nhưng không thể thay đổi được tư thế nóng bỏng ấy, cô gào lớn, một nỗi đau âm ỉ không ngớt như cơn mưa giăng mịt mùng.
Nhục nhã.
Trong cơn mờ mịt, cô ngã vật trên ghế, tóc tai buông xõa, rối bù. Nơ áo trắng muốt bật mở, vài vết đỏ lựng hiện lên, giống như những đóa hồng nở sớm khi đông về. Trong tiếng kêu gào, Thư Hạo Nhiên chuyển sang ngồi sát mép ghế, đôi chân rắn chắc mạnh bạo đè chặt đôi chân không ngừng giãy đạp của cô, một tay siết lấy hai cánh tay cô, ép lên đỉnh đầu, một tay bắt đầu du ngoạn khắp cơ thể. Ngón tay của anh còn ấm áp hơn cả đầu lưỡi, khi lướt trên da thịt, mang đến từng cơn tê tái mơn man. Trong đôi mắt đỏ ngầu của anh, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy toàn là sự hấp tấp và u ám đến xa lạ. Cô bất lực, chỉ biết hạ giọng cầu xin: “Anh hãy thả tôi ra, được không?”
Kẻ vẫn đang chìm đắm trong cơn mê dục vọng mím môi bật cười, khóe môi nhếch lên mang theo vẻ lạnh lùng đến giá buốt tâm can. Những ngón tay di chuyển từ má xuống cổ, chiếc xương quai xanh nhô lên một cách gợi cảm, đầy mê hoặc giữa ánh sáng lờ mờ. Những ngón tay anh như dòng điện, lan tỏa khắp cơ thể, kích thích xúc cảm trong người cô.
“Vì một gã đàn ông mới quen chưa được nửa năm, em đã có thể lợi dụng anh. Tiểu Bạch, tại sao lại như vậy?” Anh gằn từng tiếng, cặp lông mày trong bóng tối nhíu chặt lại, chèn ép giữa sự đau đớn và tức giận, khuôn mặt thanh tú, khôi ngô trong phút chốc trở nên xanh xao, nhìn kĩ lại có màu đỏ giống như gan lợn. “Chẳng phải em không muốn ra nước ngoài sống sao? Chẳng phải em lúc nào cũng bảo không tìm được tiếng nói chung với những người không hiểu văn hóa Trung Quốc sao? Chẳng phải em đã nói sẽ mãi mãi ở nguyên một chỗ chờ đợi, muốn cùng anh nắm tay đến đầu bạc răng long sao?”
Lợi dụng, cuối cùng anh đã nói ra từ ấy.
Nước mắt tuôn trào, từ khóe mắt đến lông mi, lạnh ghê người.
Hôm nấu canh gừng cho cô, anh nửa buồn nửa trách móc nói, cô cho rằng hai năm trôi qua thì họ đã xa lạ đến mức anh không hiểu cô đang nghĩ gì hay sao? Khi ấy, anh đã vô cùng cảm động, giờ nghĩ lại, đó chẳng khác nào trò đùa nực cười. Sức lực toàn thân cạn kiệt, cô không cố gắng phản kháng nữa, trơ ra như đá, mặc kệ đôi bàn tay to bản tận hưởng bữa tiệc của nó. Chiếc áo ngực mỏng manh bỗng trở thành một vật cản đáng ghét dưới bàn tay sờ soạng của anh, cô chẳng hề la hét, phó mặc giống như một con búp bê vải không có linh hồn. Thấy cô không còn vùng vẫy nữa, Thư Hạo Nhiên như nhận được tín hiệu đồng tình, những chiếc hôn nóng bỏng ào ạt ùa đến, bàn tay to bản nóng rực quyết đoán xé toạc chiếc áo, mò đến mép quần
Do mở điều hòa, nhiệt độ trong xe hơi thấp. Phần bụng bỗng nhiên lạnh toát thức tỉnh cảm giác phó mặc và vô cảm của Bạch Tiểu Thuần, cô cố gắng túm chặt tay anh, những giọt nước trong khóe mắt dần chuyển thành nỗi căm hận quyết liệt chưa từng có. Dễ dàng hất bỏ những ngón tay đang định ngăn cản ra, Thư Hạo Nhiên nằm đè lên người cô, giọng nói trầm sâu mang đầy dục vọng và tức giận: “Có câu nói tình cũ khó quên. Tiểu Bạch, nếu trong lòng em không có người khác, tại sao lại cự tuyệt anh?”
Mỗi từ được nói ra, những ngón tay của anh lại trượt xuống thêm một đoạn. Bàn tay không có bất kỳ sự cản trở nào trườn xuống như chiếc lá khô rơi tự do, nghĩ đến việc tối nay có thể không thoát được, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần chợt tái đi… Cô không phải là người có quan niệm cũ kĩ, nhưng nếu đây không phải sự tự nguyện thì có khác nào cưỡng bức? Con ngươi đen láy như mực chuyển động, cô hoàn toàn từ bỏ việc giải thích ngọn ngành, toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể cử động khóe môi trắng bệch, hờ hững nói: “Thư Hạo Nhiên, nếu anh muốn tôi hận anh suốt đời thì cứ tiếp tục.”
Những ngón tay sắp sửa tiến vào thành lũy bảo vệ cuối cùng bỗng nhiên khựng lại, cái đầu vùi trong hõm cổ từ từ ngẩng lên, lạnh lùng nhìn dung nhan nhợt nhạt trước mặt.
“Em hận anh đâu chỉ có hôm nay? Nếu em không hận anh, sao có thể lợi dụng anh? Tiểu Bạch, em biết không, anh lúc nào cũng nghĩ em sẽ không bao giờ đổi thay, cho dù mọi người đều thay đổi. Nếu em không phải là vì Adam, hãy cho anh một lý do hợp lý, là em muốn giành lấy một phần quyền lợi, hay em muốn thể hiện một chút kiên nhẫn? Đều không phải! Đối với em, khát vọng về tiền bạc, quyền lực đều không thể sánh được với tình cảm, trên thế gian này thứ duy nhất có thể khiến em chịu hạ mình cầu xin chỉ có thể là tình cảm, không phải sao? Cũng giống năm ấy, em đã vì tình cảm mà hạ thấp bản thân, chịu tủi nhục.”
Anh khẽ dừng lại, ánh mắt trùng điệp như những đám mây ùn ùn kéo về. Khi nhắc đến từ tủi nhục, giọng nói gay gắt có phần chùng xuống, nhưng ngay lập tức trở lại vẻ quái dị pha lẫn tức giận và lạnh lùng.
“Cứ nghĩ rằng những chuyện năm ấy sẽ không bao giờ xảy ra nữa, kết quả là không chỉ xảy ra, mà từ một người thân thiết không thể xa rời bỗng biến thành một người đ phải thân cũng chẳng phải địch.”
Câu chuyện cũ chẳng khác nào một vết sẹo khắc cốt ghi tâm, như có người cố tình tách nó ra, rồi cố hết sức xát muối lên đó. Những câu nói rin rít qua kẽ răng như những chiếc dao cạo khổng lồ quét đến, đôi má hết khô lại ướt, hết ướt lại khô, cô nghiến chặt răng ngăn bản thân không gào lên nức nở, cười nhạt một cách yếu ớt.
“Thì ra trong lòng anh, bản chất của sự hiểu lầm ấy thực ra chỉ là sự lợi dụng. Thư Hạo Nhiên, không thể không thừa nhận, tôi nợ anh, nợ nhà họ Thư một món nợ ân tình, nếu như bắt buộc phải gọi đó là sự lợi dụng, tôi cũng chẳng biết nói gì khác, dù sao nó cũng đã xảy ra rồi. Nhưng trong dự án tàu điện ngầm, tôi tuyệt đối không nhận mình đã lợi dụng anh. Nếu như hôm đó anh từ chối, hoặc bố anh không hề ra tay, tôi cũng sẽ không nhắc lại việc đó với anh lần thứ hai. Từ lúc mới quen nhau, yêu nhau, lúc nào tôi cũng nghĩ anh là người đàn ông hiểu tôi nhất trên đời này, hiểu những gì tôi thích, hiểu những gì tôi ghét, giờ nghĩ lại, ha, trong mắt anh và bố anh, tôi chỉ là một con bé nghèo túng muốn trèo cao và lấy đó làm điểm tựa…”
Nước mắt lã chã tuôn rơi, trái tim đau như đóa hoa tàn. Bạch Tiểu Thuần chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày, cô nói những lời trách móc nặng nề trước mặt người con trai cô yêu đến khắc cốt ghi tâm này. Cô lúc nào cũng nhắc nhở bản thân, cho dù gia đình có nói gì thì cây ngay không sợ chết đứng. Cô luôn cảm thấy, dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần người đó là anh, tất cả đau khổ trên đời đều xứng đáng. Cô thậm chí còn cho rằng, ở bên nhau cũng được, chia xa cũng được, những ấm ức không cần nói ra, anh cũng sẽ hiểu. Cơn tức giận đè nặng trong lòng đã nói ra nhưng dường như không đúng lúc lắm… Nếu là nói lúc còn mặn nồng, anh chắc chắn sẽ ngọt ngào dỗ dành. Còn bây giờ, ngoại trừ việc thả trôi mọi nỗi ấm ức, còn có nghĩa lý gì nữa?
Đúng là một con ngốc!
Giọng nói nho nhỏ kèm theo những tiếng thút thít như một chậu nước lạnh giội thẳng xuống đỉnh đầu, hoàn toàn dập tắt ngọn lửa âm ỉ trong lồng ngực. Buông lỏng đôi bàn tay cứng như thép, chỉnh đốn quần áo, trở về ngồi ghế lái, Thư Hạo Nhiên quàng tay ôm chặt người con gái đang rơi nước mắt, giọng nói khàn đặc, run run trong không gian mịt mờ: “Là anh…”
Lời đã đến bên miệng, nh bỗng nhớ tới mối nghi ngờ vẫn chưa được giải đáp, cánh tay ôm lấy cô bỗng siết lại…
Bố chắc sẽ không lừa mình đâu, đúng không?
Cảm nhận rõ ràng động tác dịu dàng, hối lỗi của anh bỗng nhiên thay đổi, ngăn dòng nước mắt, Bạch Tiểu Thuần dùng lực, đẩy cánh cửa xe bật mở. Màn sương đêm ùa đến, lạnh toát. Nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc hỗn loạn, quay người nhìn chàng trai đang ngồi bất động trong xe, cô bình tĩnh nói: “Tôi thay đổi, anh cũng thay đổi, chúng ta đều thay đổi rồi. Thư Hạo Nhiên, chúng ta chấm hết ở đây đi.”
Những ngón tay đặt trên vô lăng nắm chặt lại, đốt ngón tay nhô cao, trắng bệch trong lớp ánh sáng lờ mờ, ma mị.
Chấm hết ở đây, sao có thể chấm hết ở đây? Nếu như có thể, tại sao anh phải từ bỏ tất cả ở nước Anh để quay về?
Trái tim bị bóp nghẹt lại rung lên như vừa có một cơn gió lạnh buốt thổi qua, phất phơ, run rẩy. Thư Hạo Nhiên nhanh như cắt nhảy ra khỏi xe, kéo giật Bạch Tiểu Thuần đang định quay đầu rời đi. Những giọt nước mắt trên khuôn mặt trắng bệnh đã khô từ lâu, chỉ còn lại sự bất cần và lạnh lùng đến vô cảm. Bao lâu nay, trước mặt anh, cô đều mang đến một gương mặt vui cười tươi tắn, thi thoảng dịu dàng, thục nữ khiến anh cảm thấy bình yên đến lạ, nhưng lúc này đôi mắt ấy chỉ còn lại sự lạnh lùng, vô cảm. Cô bỗng trở nên xa lạ, thậm chí khiến anh sợ hãi. Là sợ hãi từ đây sẽ không tìm lại được người con gái tươi tắn trong ký ức nữa hay sợ hãi cô mang theo sự xa xôi cách trở, khó có thể hiểu được?
Cây tùng già vươn mình trong màn đêm, mỗi lần cơn gió thổi qua, cành lá lại cọ vào nhau thầm thì. Trái tim đau đớn dần mềm đi trong sự im lặng, anh nắm lấy tay cô, tiến về phía trước, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
“Xin lỗi em, Tiểu Bạch. Có lẽ do uống nhiều rượu, anh không biết mình làm sao nữa, cảm thấy bức bối trong lòng. Chỉ cần nghĩ từ nay em sẽ không bao giờ trở về bên anh, anh lại cảm thấy mình không thể thở nổi, khó chịu đến mức muốn tìm thứ gì đó để đập phá. Em biết không? Lễ Giáng sinh sau khi chia tay em hai năm trước, anh đi trên đường mà đâu đâu cũng có thể nhìn thấy cây thông Noel, trước mắt anh chỉ có hình bóng của em. đã từng nói, có thể gặp nhau, quen biết nhau rồi yêu nhau là niềm hạnh phúc được tích từ kiếp trước, vì thế em không nỡ từ bỏ duyên phận có lẽ phải mấy đời mấy kiếp mới tích được ấy, anh cũng không nỡ. Hãy để chúng ta quên đi tất cả những chuyện buồn trước kia, được không em? Anh hứa với em, sau này nhất định sẽ không bực tức vô cớ, tin tưởng những gì em nói, sẽ…”
“Sự bực bội của anh bắt nguồn từ khi anh quay lại, phát hiện ra tôi đã không còn ở chỗ cũ nữa, đúng không?”
Những làn khói len vào khóe mắt giống màu sắc tâm trạng cô lúc này. Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, ánh mắt như một dòng suối băng đang tan dần mỗi khi xuân về.
“Tin tưởng hay không chỉ anh biết, anh thề sau này sẽ tin từng lời tôi nói, rốt cuộc là sợ một sự nhượng bộ không có kết quả, hay là tin tưởng chính con người tôi?”
Trước mặt anh, cô rất ít khi tỏ ra lanh lợi, lúc nào cũng ngoan ngoãn, ngốc nghếch, giống chú mèo con lười nhác nằm gọn trong lòng chủ nhân phơi nắng trong một buổi chiều dịu nhẹ. Câu hỏi sắc sảo biến thành những lưỡi kiếm sáng loáng lao đến, Thư Hạo Nhiên nhận ra sự sắc sảo của cô vượt xa sức tưởng tượng của anh khi quyết định từ Anh trở về.
“Tiểu Bạch, em bảo anh phải nói sao đây?” Anh bất lực, lần đầu tiên thấu hiểu cảm giác không thể nói lại được.
“Thực ra không cần phải nói gì cả, càng không cần phải làm gì cả…”
“Em đang muốn trừng phạt anh vì đã chia tay em hai năm trước sao? Nếu đúng như vậy, em đã làm được rồi đấy, đây là lúc đau buồn nhất trong cuộc đời hơn hai mươi năm qua của anh.”
“Trừng phạt ư?”
Một nụ cười nhẹ như làn gió hiện lên trên khóe môi, Bạch Tiểu Thuần lùi lại, nhìn kĩ người con trai thần sắc nhợt nhạt trước mặt, trong lòng chua xót không nguôi. Là do cô trước giờ luôn nhìn nhầm, hay khoảng thời gian hai năm chia cắt đã biến a người khác? Những ngày tháng tay nắm chặt tay cùng nhau cười đùa cuối cùng cũng bị sự im lặng vô hình của thời gian cuốn xa mãi mãi. Thư Hạo Nhiên, ba chữ một thời đã từng vô cùng thân thuộc, đến hôm nay nghĩ lại, vẫn mang theo sự ngọt ngào và bồi hồi đến da diết. Nhưng khi anh đứng trước mặt cô một lần nữa, tại sao khoảng cách vô hình ấq cứ dài mãi mãi không ngừng?
Cứ nghĩ thứ mà mình muốn nắm giữ mãi mãi là con người trong ký ức đó, nhưng thực ra, điều thực sự khiến chúng ta nhớ đến là hồi ức về thời thanh xuân và mối tình tươi đẹp, chỉ là anh ta không sớm không muộn, xuất hiện vào đúng lúc ấy. Sẽ có một ngày, khi người mà bạn đã từng nhớ nhung không nỡ rời xa ấy bước qua những vết hằn của thời gian ấy, nhẹ nhàng hoặc nặng nề bước đến bên bạn, bạn sẽ phát hiện ra rằng, anh ta chằng có điểm gì giống với thời niên thiếu trong ký ức ấy nữa, thậm chí còn căm ghét đến mức muốn chạy trốn càng xa càng tốt, chi bằng chưa bao giờ gặp…
Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cơ thể và trái tim đều rã rời. Nhìn thấy trên gương mặt cô hiện lên một nụ cười giống như trong ký ức, Thư Hạo Nhiên chẳng hề cảm thấy vui mừng, chỉ thấy lạnh giá trong tim. Quả đúng như vậy, không đợi anh lên tiếng, cô bất ngờ lùi lại phía sau, lạnh lùng cất lời: “Hạo Nhiên, tối nay không thích hợp để chúng ta nói thêm bất cứ điều gì nữa, cả hai hãy nghỉ ngơi một thời gian rồi nói tiếp. Tạm biệt, chúc ngủ ngon!”
Bóng dáng mịt mờ khuất dần sau bóng tối phủ xuống từ những hàng cây, Hạo Nhiên từ từ ngồi sụp xuống, hai tay luồn vào mái tóc rối bù. Rất lâu sau, anh đứng dậy, ngẩng mặt lên trời thở dài.
Bầu trời đêm nay có trăng và có sao.
Nhấc đôi chân nặng nề, bên tai vang lên màn đối thoại đang dần tan biến:
“Anh nói tạm biệt rồi cúp máy trước đi.” Giọng nói kèm theo tiếng cười khúc khích giống tiếng chuông ngân trong gió đêm, dịu dàng, đáng yêu.
“Tại sao?” Anh hỏi.
“Nghe nói, khi một người đã kiên trì tình cảm trong một k thời gian khá dài sẽ thích nghe người kia gác máy trước.”
“Nghe ở đâu thế, chẳng có chút căn cứ gì cả…”
Tiểu Bạch, phải chăng em đã kiên trì đủ lâu rồi, lâu đến mức em quyết định nói lời tạm biệt trước rồi sao?