Bạn đang đọc Thực Xin Lỗi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa – Chương 5: Em Họ Giá Lâm
“Ta cười đắc ý ~ ta cười đắc ý~”
Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến đang mơ tới mình được một vị nam nhân ba có: có tiền, có tài, có khí chất, ôm bổ nhào vào ở trên giường, còn chưa có tiến hành được bước tiếp theo, đã bị tiếng chuông điện thoại đoạt mệnh đáng giận đánh thức, cô ưu thương tiếp điện thoại, u ám đối với đầu dây bên kia nói một chữ: Alô !
“Chị họ! Xe sắp đến bến, chị nhanh tới đón em a, nhớ rõ mang theo cả bạn trai của chị đến nữa nha~” Tiểu Nguyệt Nguyệt thanh âm mất hồn vô cùng vang lên, mang theo một tia làm nũng, đem Nhiếp Tiểu Thiến đang ở trong mộng chưa hoàn hồn, đột nhiên hoàn toàn trở nên thanh tỉnh.
“Đã biết!” Lập tức cúp điện thoại, lưu loát từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ váy liền áo, mở cửa phòng ra, xông vào phòng vệ sinh rửa mặt chải đầu. Khoan đã, cô vừa rồi ở phòng khách nhìn thấy gì?
Nhiếp Tiểu Thiến kịp thời có phản ứng, lại lui trở về phía sau cửa phòng vệ sinh, nghiêng người vừa nhìn thấy, chỉ thấy Đới Xuân Diệu kia trên mặt tràn đầy tươi cười sáng lạn đang nhìn cô. Anh hôm nay mặc một chiếc áo polo màu trắng, quần jean, giầy thể thao! Oa ~ thật sự là một mỹ nam, một thiếu niên giống như ánh mặt trời tỏa ra ánh hòa quang a! Sáng sớm đã được nhìn thấy tiểu mỹ nhân, cảm giác thật là tốt a~, Nhiếp Tiểu Thiến nhếch miệng cười cười với anh, chợt tiến vào phòng vệ sinh.
Đánh răng, rửa mặt, đi WC, chỉ trong vòng năm phút là giải quyết xong.
Nhiếp Tiểu Thiến từ trong phòng vệ sinh đi ra, cảm giác phi thường tốt, thanh xuân dào dạt, tươi cười bức người. Trên thực tế nụ cười của cô quả thật là bức người, hai mắt sưng húp, mắt quầng thâm sâu như là bị người đánh thật mạnh cho hai quyền, hơn nữa mái tóc ngắn hiện tại của cô lại rối bù, chỉ có một câu tuyệt vời để miêu tả: thật kinh sợ!
Đêm qua cùng đồng chí mang xuân dược đấu trí so dũng khí, rốt cục tại hai giờ rạng sáng mới quay trở lại phòng mình, cho nên tính đến bây giờ cô mới ngủ được có năm tiếng đồng hồ mà thôi! Thần a, năm tiếng! Đối với cô mà nói, không ngủ được coi như đã chết!
Không giống ai kia, rõ ràng tối hôm qua ngủ ở trên ghế sô pha, sáng sớm tinh thần vẫn hoàn hảo, giống như quỷ vậy!
Nhiếp Tiểu Thiến oán niệm cầm lấy túi xách, chuẩn bị tông cửa xông ra, lại bị Đới Xuân Diệu một phát bắt được tay, một trảo này tựa hồ bắt mạnh hơn một chút, cũng không biết có phải là do anh cố ý hay không nữa, Nhiếp Tiểu Thiến cứ như vậy không hề ngoài ý muốn ngã vào trong lòng anh, cùng ngực nhỏ kiên cố của anh tiếp xúc thân mật.
“Anh rốt cuộc muốn như thế nào!”
“Ăn cơm đã hẵng đi đón người, cũng không kém vài phút.”
“Kém! Kém thật, bà cụ non này mà giận dỗi thì tôi chỉ còn nước thắt cổ tự tử!” Nhiếp Tiểu Thiến khóc không ra nước mắt.
Đới Xuân Diệu vươn tay vuốt vuốt mái tóc ngắn rối bù của cô, giọng nói mang theo vài phần sủng nịch, ôn nhu nói: “Ngoan ~ trước ăn điểm tâm, tôi lái xe đưa cô đi.”
Động tác này, giọng điệu này, này…này… này rõ ràng là đang câu dẫn con nhà người ta mà! Nhiếp Tiểu Thiến có một giây hoảng hốt, nhìn thẳng vào con ngươi trong suốt của anh, tâm liền mềm nhũn ra, ngoan ngoãn ngồi xuống húp cháo.
Thật lâu không có ai vuốt tóc của cô như vậy, thật sự là đã lâu rồi. Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng ê ẩm nghĩ, trong đầu linh quang chợt lóe, trong nháy mắt làm cho cô tỉnh táo lại.
Ai ui, mình đang nghĩ gì vậy, người ta không phải là Gay hay sao? Ngươi sao lại có thể có ý nghĩ kỳ quái đối với người đồng tính luyến ái đây! Đừng quên, các ngươi là ký hợp đồng, nếu ai vượt khuôn khổ, thì sẽ phải trả năm vạn đồng a! Đổi thành tiền xu có thể đập chết người chứ chẳng chơi!
Năm vạn đồng đủ để cho thần chí của Nhiếp Tiểu Thiến thanh tỉnh, nhưng là chuyện xảy ra kế tiếp, trong nháy mắt lại làm cô choáng váng. Tóc bị một đôi ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn lấy, chiếc lược sừng trâu cô thích nhất đang nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc cô.
A ~ chuyện gì đang xảy ra thế này~ người này là đang chải đầu ình sao? Chải đầu sao? Đầu sao? Sao? Anh ta muốn gì mà lại ôn nhu như vậy, như vậy ở nhà, như vậy hiền lành, như vậy rất thích hợp bổ nhào vào a!
A! Con mẹ nó!
“Thiệt là, phải ra khỏi cửa cũng không chải tóc, lộn xộn giống như bộ lông chú dê con mới được sinh ra.” Đới Xuân Diệu giọng nói không quá giống như là trách cứ, ngược lại có một loại thói quen tính càu nhàu ở bên trong.
Nhiếp Tiểu Thiến, hóa đá.
Người này rốt cuộc muốn thế nào a? Chẳng lẽ là muốn tàn phá tinh thần của mình sao? Phải không? Nhất định là vậy rồi! Nếu không tại sao không có việc gì mà lại ân cần như thế, làm hại mình hiện tại toàn thân đều nổi da gà, còn rùng mình, hiện tại là mùa hè nóng bức nha, ôi chao!
Yên lặng chịu đựng anh chải tóc xong ình, Nhiếp Tiểu Thiến mặt đen lại đi xuống lầu, chui vào trong xe nhỏ Audi S8 của anh. Nhìn không ra người này còn rất có phẩm vị, chọn xe chạy êm mà lại chững chạc, không giống như những xe X- Max, xe Para X, xe hơi bọc thép thường thấy trên đường cái, vừa nhìn đã biết chính là nhà giàu mới nổi.
“Trạm xe phía Tây.” Nhiếp Tiểu Thiến nói địa điểm, lại gọi điện thoại cho cô em họ của mình.
Đới Xuân Diệu gò má vô cùng mê người, thậm chí so chính diện còn đẹp hơn, cái gì gọi là 360° đẹp trai không góc chết? Vị trước mặt này chính là như vậy a!
Trong lòng có vô số con sâu nhỏ bò qua bò lại, khó chịu muốn chết, Nhiếp Tiểu Thiến do dự một chút, vẫn là có ý định hỏi để hiểu.
“Cái kia…… Anh trước kia có phải hay không thường xuyên đưa cho anh…… Chải đầu cho người yêu a?”
Người yêu kỳ thật chính là bạn trai! Oa oa oa oa
~Nhiếp Tiểu Thiến tương đối mịt mờ hỏi vấn đề này, nghĩ Đới Xuân Diệu cũng là người trong cuộc, hẳn là hiểu được ý tứ người yêu này của cô, lại không nghĩ sẽ nghe anh nói: “Tôi không có người yêu.”
“Ách…… Tôi là nói, ngày đó anh ôm cô dâu đến xem bệnh, chính là vị mỹ nam tử đó.” Nhiếp Tiểu Thiến cường điệu ba chữ ôm cô dâu, vẻ mặt chờ mong nhìn anh.
“A. Cô nói Đỗ Vân Triết a, chúng tôi từ nhỏ đã nằm ngủ trên cùng một chiếc giường, chơi cầu xong còn cùng nhau tắm.” Đới Xuân Diệu đang chuyên tâm lái xe, nhìn thấy ánh mắt to tròn của Nhiếp Tiểu Thiến đang quay vòng vòng vây quanh chính mình, cố ý miêu tả cuộc sống thời niên thiếu của mình với người anh em tốt.
A! Con mẹ nó! TMD! Rất hương diễm, chải đầu chỉ là một việc nhỏ a! Người ta là thanh mai trúc mã, ôi chao, cùng nhau lăn trên giường lớn lên! Còn cùng nhau tắm rửa, rửa… rửa liền…… Nhiếp Tiểu Thiến nhất thời khống chế không nổi đầu óc của mình, mơ tưởng viển vông.
(TMD: Một câu chửi thề, đại khái giống như mẹ nó, con bà nó, mụ nội nó…)
“Xuống xe đi, cô đang nhìn cái gì vậy Trên mặt tôi có cái gì sao?”
Đới Xuân Diệu theo bản năng lau lau mặt, tháo dây an toàn, lại thay Nhiếp Tiểu Thiến đang ngây ngốc tháo dây an toàn ra.
Nhanh như vậy! Nhiếp Tiểu Thiến phục hồi lại tinh thần, đuổi kịp cước bộ của anh. Cô nhìn thấy một đám ánh mắt bốc lên hồng tâm vây quanh Đới Xuân Diệu, lại nhìn nhìn chính mình, suy nghĩ một chút, hấp tấp chạy lên, khoác tay anh, cùng anh sánh bước vào bến xe.
Trong trạm xe, người rất đông, Nhiếp Tiểu Thiến kiễng mũi chân lên nhìn nhìn, căn bản không có nhìn thấy thân ảnh của Tiểu Nguyệt Nguyệt. Vì thế đành phải bấm điện thoại gọi cho em họ.
“Này, em đang ở đâu? Cái gì! Lạc đường ?”
“Được rồi, em cứ đứng ở chỗ đó không nên đi lại lung tung, chị tới tìm em, đúng rồi em mặc quần áo gì?” Nhiếp Tiểu Thiến cất điện thoại đi, xuyên qua trong biển người.
“Làm sao vậy?” Đới Xuân Diệu chen lên, nắm chặt lấy tay Nhiếp Tiểu Thiến, phòng ngừa hai người bị lạc mất nhau “Cô bé đó hình dạng thế nào? Chúng ta cùng nhau tìm xem.”
“Áo T-shirt màu hồng phấn, váy ngắn màu hồng phấn, giày xăng-đan màu hồng phấn. Chỉ cần anh nhìn thấy một cô gái tóc dài, người gầy tong teo cao cao, một thân hồng phấn, thì đó chính xác là con bé!”
Bọn họ không sai biệt lắm đem cả trạm xe đều lật lên một lần, vẫn không có nhìn thấy thân ảnh của em họ.
“Xem, người kia có phải hay không?” Đới Xuân Diệu chỉ chỉ về một hướng ở phía ngoài trạm xe, Nhiếp Tiểu Thiến theo tay anh nhìn lại, tầm mắt bị đám người ngăn trở.
“Tôi không nhìn thấy.”
Thân thể của cô đột nhiên rời khỏi mặt đất, bay lên không trung, sau lưng rõ ràng là một vòng tay ấm áp. Ngày mùa hè, cách hai tầng y phục mỏng manh, nhiệt độ cơ thể có chút nóng rực của Đới Xuân Diệu truyền tới, có một loại cảm giác nói không nên lời, Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên cảm thấy nóng quá.
“Tại đó, người đang đứng ở dưới đèn đường, thấy không?”
Rốt cục, Nhiếp Tiểu Thiến phát hiện ra cô em họ tai đang đeo tai nghe điện thoại. Xú nha đầu, gọi nhiều cú điện thoại như vậy cũng không tiếp, thì ra là đang nghe MP3! Bất quá nói trở lại, đứng thật cao, chính là nhìn thấy xa a.
“Cái kia…… anh có thể thả tôi xuống.” Phát hiện mình vẫn đang bị anh ôm, Nhiếp Tiểu Thiến trên mặt nóng lên, nhẹ nhàng nói.
“A, thật ngại quá.”
Rốt cục trở lại mặt đất, A! Thật tuyệt vời! Cảm giác xuống mặt đất thật tốt, không còn tim đập rộn lên, thấp thỏm bất an như khi ở giữa không trung.
Hai người ra khỏi trạm xe, trực tiếp hướng phía em họ đang đứng đi tới, rốt cục ở trước mặt một cô gái một thân màu hồng phấn thì dừng lại.
A! Trời ạ, có lầm hay không, thật đúng là hồng phấn từ đầu đến đuôi, nha đầu kia là muốn làm cho cô hoa mắt hay sao? Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn màu hồng phấn đang nhanh chóng tới gần, Nhiếp Tiểu Thiến trái tim nhỏ mạnh co quắp một chút.
“Chị họ!” Tiểu Nguyệt Nguyệt ôm cổ cô, nũng nịu gọi.
“Khụ khụ khụ ~ Nguyệt Nguyệt nha, em mau thả…… Buông tay! Mau, mau, sắp siết cổ nghẹn chết chị rồi!” Nhiếp Tiểu Thiến vẻ mặt đỏ bừng, cánh tay dài nhỏ ở giữa không trung quơ múa.
“A. Vị này chính là anh rể trong truyền thuyết sao? Lớn lên qúa đẹp trai a! Tuấn suất y như nam chính trong phim thần tượng a!” Tiểu Nguyệt Nguyệt một đôi mặt mày cong cong, vui sướng vô cùng.
“Xin chào, anh là Đới Xuân Diệu, bạn trai của chị họ c.” Đới Xuân Diệu tự giới thiệu, tao nhã cùng cô bắt tay.
Nhìn vẻ mặt háo sắc của Tiểu Nguyệt Nguyệt, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng lại nở nụ cười ranh mãnh, ha ha, nam chính trong phim thần tượng cũng không phải là GAY đó chứ?
“Oa, chị họ, thật không ngờ anh rể lại là một ông chủ nhỏ nha, xe này ít nhất cũng phải đến hơn hai trăm vạn nha!”. Ngồi ở bên trong xe, Tiểu Nguyệt Nguyệt lải nhải nói chuyện.
Nhiếp Tiểu Thiến vỗ vỗ trán, đau đầu nhắm mắt lại, câu được câu không trả lời vấn đề của em họ.
Tiểu Nguyệt Nguyệt cẩn thận quan sát Đới Xuân Diệu thật lâu, lại thâm sâu nhìn thoáng qua Nhiếp Tiểu Thiến, bừng tỉnh đại ngộ nói: “A, a~ Chị họ, trách không được mắt của chị lại thâm quầng như vậy.”
Hử?
“Có bạn trai anh tuấn như vậy hàng đêm xuân, mắt không thâm quầng mới là lạ!”
Phụt ~ Nhiếp Tiểu Thiến khóe miệng giật giật, nhìn em họ nói không kiêng dè gì, một lần nữa nổi lên nghĩ tâm muốn chết.
“Cái kia…… Nguyệt Nguyệt a……” Nhiếp Tiểu Thiến cố gắng muốn gọi lương tri của nha đầu kia trở về, nói bóng nói gió làm cho con bé hiểu được ăn thịt người nhà là đạo lý ngắn nhất.
“Được rồi, chị họ, chị cũng đừng thẹn thùng, mọi người đều là người trưởng thành, em hiểu được!” Tiểu Nguyệt Nguyệt nhìn anh rể vô cùng đẹp trai, nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Anh rể, anh thật sự tên là Đới Xuân Diệu?”
Xe phanh gấp một cái, đem Nhiếp Tiểu Thiến bị hù dọa đến mức trán đổ mồ hôi, cô ai oán nhìn Tiểu Nguyệt Nguyệt, lại vụng trộm quan sát phản ứng của Đới Xuân Diệu.
“Ừm.” Đới Xuân Diệu nhẹ nhàng mà gật gật đầu, khóe mắt run rẩy, hết lần này đến lần khác vẫn không thể nổi đóa với cô bé này được. Lúc này, anh cũng rốt cục hiểu được, Nhiếp Tiểu Thiến vì sao vừa nhắc tới cô em họ này, sắc mặt tương đương dữ tợn.
“A, khụ khụ! Tên của anh rể thực khí phách, Đới Xuân Diệu, mang xuân dược…… Hì hì hì hì ~ vừa nghe chính là dũng mãnh thần võ, một đêm bảy lần a! Chị họ, chị thật là có diễm phúc!” (*)
Lời này vừa nói ra, Đới Xuân Diệu cùng Nhiếp Tiểu Thiến mặt đồng thời tái đi.
Lập tức, xèo xèo.
Rốt cục đã về tới căn nhà nhỏ có một phòng ngủ, một phòng khách, Nhiếp Tiểu Thiến thật mạnh nhẹ nhàng thở ra, may mắn cô em họ này cũng không nói ra những câu làm cho người ta khó tiêu hóa, nếu không cô cùng Đới Xuân Diệu sẽ phải khổ sở mà chịu đựng.