Thực Xin Lỗi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa

Chương 31: Giải Quyết Đường Tống


Bạn đang đọc Thực Xin Lỗi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa – Chương 31: Giải Quyết Đường Tống


Hương thơm tỏa bốn phía trong phòng khách, một bàn thức ăn đầy sắc hương làm người ta phải thèm nhỏ dãi, Nhiếp Tiểu Thiến vốn muốn ở tại lần nói chuyện này chiếm vị trí chủ đạo, nhưng là cô vẫn là bị sắc đẹp kiêm những lời nói ngọt ngào như viên đạn bọc đường của Đới Xuân Diệu làm ê hoặc, ngoan ngoãn nghe theo lời của anh, thế nhưng cũng không có một chút phát giác nào.
“Tiểu Thiến, chúng ta nói chuyện một chút.” Đới Xuân Diệu gắp một chiếc cánh gà bỏ vào trong bát của Nhiếp Tiểu Thiến, giọng nói mang theo sự thương lượng.
Nhiếp Tiểu Thiến trong miệng chứa đầy thức ăn, căn bản là không thể lên tiếng nói chuyện được, chỉ có thể trừng mắt gật gật đầu.
“Anh đã giải quyết chuyện của anh và Ngiêm Cầm Cầm rồi. Cho nên chúng ta chỉ cần thu phục ba mẹ của anh là xong, ông nội dù sao cũng rất thích em, cũng ủng hộ anh.” Đới Xuân Diệu ngón tay nhẹ nhàng ma sát trên cằm đã có râu mới nhú màu xanh, làm như là đang suy tư “Mẹ anh cũng dễ thu phục, chính là ba anh lại là một người theo phong kiến, lại rất cố chấp, là đối tượng trọng điểm cần phải đả kích.”
“Dừng, dừng, dừng!” Nhiếp Tiểu Thiến nuốt xuống một miếng cơm cuối cùng, cắt ngang lời anh “Anh đang ảo tưởng cái gì vậy? Ai muốn cùng anh đả kích ba anh chứ? Em có nói sẽ cùng ở một chỗ với anh sao?”
“Chúng ta chẳng phải đã sớm ở cùng nhau rồi hay sao?” Đới Xuân Diệu dùng ánh mắt như đang nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn Nhiếp Tiểu Thiến “Nếu đã dự định cùng sống với nhau, như vậy nhất định phải thu phục cha mẹ anh!”
“Hừ!” Nhiếp Tiểu Thiến lại nghĩ đến ánh mắt mẹ của anh nhìn mình, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ba mẹ anh chính là chê nghèo yêu giàu, khinh thường người bình dân như em, bất quá em cũng không oán bọn họ, nếu đổi lại là em, con của mình không cần đại tiểu thư môn đăng hộ đối, mà lại đi tìm một con bé khô quắt, em cũng sẽ không đồng ý.”
Lại nghĩ đến Big breast (gái ngực bự) Nghiêm Cầm Cầm lắc lắc eo thon nhỏ lắc lư ở trước mặt cô, cô liền nén giận, thế cho nên nửa câu cuối cùng vừa rồi nói ra cũng là chua chát.

“Khô quắt?” Đới Xuân Diệu ánh mắt dao động ở trên người Nhiếp Tiểu Thiến, không có ý tốt nở nụ cười “Trước kia thì đúng là có điểm, hiện tại có thể coi như là tiểu S……”
“Lăn!” Nhiếp Tiểu Thiến cắn răng, đứng dậy chuẩn bị đi, lại bị Đới Xuân Diệu một phen giữ chặt, thuận thế kéo vào trong lòng.
“Tiểu Thiến, anh sai rồi, chúng ta trở lại đề tài chính đi.”
Nhiếp Tiểu Thiến từ chối một chút, hung hăng nói: “Cầm thú còn không buông móng vuốt của anh ra!”
Đới Xuân Diệu nghẹn khuất buông móng vuốt đang đặt ở trên gò núi nhỏ của Nhiếp Tiểu Thiến, con ngươi sáng trong nhìn chằm chằm Nhiếp Tiểu Thiến, nói chân thành: “Tiểu Thiến, anh thật sự là muốn sống cùng với em, muốn kết hôn với em, anh hiện tại rất muốn biết em nghĩ như thế nào.”
Nghe anh dùng giọng nói chân thành nói chuyện với mình, Nhiếp Tiểu Thiến tâm run lên nhè nhẹ, thậm chí có chút không biết phải làm sao. Suy nghĩ thật lâu, mới chậm rãi nói: “Anh vì cái gì nhất định phải sống cùng với em, anh không chê em tuổi lớn hay sao, nhà lại nghèo, tính tình không tốt, thích bạo lực, hay nói tục sao?”
“Trời ạ! Tiểu Thiến, em không phải là thục nữ sao! Loại chuyện như vậy mà cũng phải hỏi sao? Anh chính là nghĩ, rất muốn, phi thường nghĩ, tối hôm qua anh cũng đã suy nghĩ thật lâu, sống chung với em, cũng không phải là do anh nhất thời xúc động, thật sự, có lẽ với em là thân cận, nhưng là hiện tại quyết định này tuyệt đối không phải là nhất thời xúc động, anh tuyệt đối không phải là giở trò lưu manh!”
Đới Xuân Diệu bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất, khóe miệng nhoẻn nụ cười, trong mắt phượng phản chiếu khuôn mặt tròn bầu bĩnh của Nhiếp Tiểu Thiến, con ngươi long lanh như nước, hôn lên mu bàn tay của Nhiếp Tiểu Thiến.
“Anh, anh làm gì thế! Anh đây là đang muốn cầu hôn em sao?” Nhiếp Tiểu Thiến kích động ! Nhìn anh trước măt cùng tình tiết cầu hôn trong TV rất là giống nhau, chỉ thiếu là tay không cầm nhẫn, tiểu tâm can rung động, đầu óc bắt đầu rút gân “Hừ, anh nằm mơ đi, trước khi chưa thu phục được cha mẹ anh, em sẽ là không đồng ý, em cũng không nghĩ sau khi cưới sẽ xảy ra đại chiến giữa mẹ chồng và nàng dâu!”

“Thật sự ? Em nguyện ý gả cho anh sao?” Đới Xuân Diệu âm lượng trong nháy mắt cao vút, đứa ngốc đều có thể nghe ra cảm xúc dâng trào trong lúc này của anh.
“Này, này, này! Ai nguyện ý gả cho anh a! A? Chớ tự mình thêu dệt!” Nhiếp Tiểu Thiến nói năng lộn xộn.
“Vậy ý em nói là anh đem cha mẹ anh thu phục em gả cho anh, hừ hừ, em cứ chờ đấy Tiểu Xuân Diệu của em sẽ cưới được em về nhà!” Đới Xuân Diệu đắc chí vừa lòng, nhịn không được lại hôn chụt lên má Nhiếp Tiểu Thiến một cái.
Nhiếp Tiểu Thiến ghét bỏ lau quệt nước miếng chảy trên mặt, đầu óc còn chưa có quay lại. Chính mình vừa rồi nói phải gả cho anh sao? Ô~ hình như là có nói qua một câu như vậy a. Móa! Lại bị vẻ đẹp của anh làm ê hoặc, quả nhiên đầu óc một đoạn đường chỉ nói hươu nói vượn! Nhiếp Tiểu Thiến a Nhiếp Tiểu Thiến, mi không thể khống chế được hay sao! Oa oa oa oa oa!
Hai người đem sự tình nói rõ, hiểu lầm cũng được giải khai, lại hoan hỉ vui mừng tắm uyên ương. Đối mặt với cha mẹ, bọn họ muốn cùng chung mối thù, trước sau giáp kích, đấu trí đấu dũng khí, thân thể cùng tinh thần cùng chung kiên trì! Bất quá phương pháp đấu trí đấu dũng khí như thế nào, Nhiếp Tiểu Thiến còn không biết, trước nhìn xem Đới Xuân Diệu xử lý như thế nào đã.
Ư hừ, có một người đàn ông để đảm đương vẫn là tốt nhất.
Ngày hôm sau, mặt trời theo lẽ thường dần dần nhô lên, tuy rằng đã là đầu thu, nhưng là vẫn còn chút nóng bức của cuối mùa hạ, bởi vậy Nhiếp Tiểu Thiến quả quyết bỏ đi ý niệm chen lấn ở bến xe bus trong đầu, ngoan ngoãn chờ Đới Xuân Diệu đưa cô đi làm. Sau khi đưa cô đến bệnh viện, Đới Xuân Diệu vội vội vàng khởi động động cơ, trước khi xử lý tốt vấn đề phía cha mẹ, anh trước hết cần phải giải quyết dứt điểm một việc phiền toái.
Bên trong quán Starbucks, Đường Tống y theo thời gian hẹn gặp mặt trong điện thoại, đúng giờ tới nơi hẹn. Giọng của Đới Xuân Diệu, hắn vừa nghe đã hiểu ra, hắn thực hiểu được hôm nay người nọ hẹn gặp hắn là có chuyện gì, hắn nếu là muốn thắng mang Nhiếp Tiểu Thiến trở về, nhất định phải đối mặt, cho nên hắn đến đây.

Đới Xuân Diệu trong khuỷu kẹp một xấp văn kiện, từ trong xe chui ra, nhìn thấy Đường Tống đang ngồi bên cạnh cửa sổ, mặt đột nhiên lạnh xuống, mặt không chút thay đổi tiêu sái đi vào bên trong quán ngồi xuống trước mặt hắn, gọi một tách cà phê.
“Xin chào.” Đường Tống khách khí vươn tay ra.
Đới Xuân Diệu theo lễ phép bắt tay lại, hai người đều tự khuấy tách cà phê của mình. Từ góc độ này nhìn lại, hai người đàn ông cực phẩm, một người tuấn mỹ vô cùng, khuynh quốc khuynh thành, một người ôn nhuận như ngọc, khí chất thân sĩ, lễ phép bắt chuyện với nhau. Từ bên ngoài nhìn vào, ngược lại trở thành một phong cảnh tuyệt đẹp nhất ở trong quán, hấp dẫn không ít phụ nữ.
“Tôi nghĩ, nguyên nhân hôm nay tôi hẹn gặp anh đến đây, anh hẳn là rất rõ ràng đi?” Đới Xuân Diệu nhướng mi, sắc mặt trầm tĩnh, nhìn không ra cảm xúc gì.
Đường Tống mỉm cười, lộ ra hai hai má lúm đồng tiền thật sâu, nhẹ giọng nói: “Mời nói.”
“Buông tha Tiểu Thiến đi, không cần lại đến quấy rầy cô ấy nữa.” Đới Xuân Diệu dừng một chút, giọng nói thập phần kiên quyết cũng thập phần chân thành, ánh mắt sáng quắc như là muốn nhìn thấu hắn.
Lúc vẫn còn ở nước Mĩ, Đường Tống tuy rằng thường xuyên lọt vào ánh mắt đánh giá của người khác, nhưng là lúc gặp được ánh mắt của Đới Xuân Diệu như vậy, có chút mất tự nhiên, ánh mắt của anh dị thường kiên định giống như là đang đọc thấu tâm của người khác, giống như có thể nhìn thấu mình.
“Ha ha, Đới tiên sinh, anh thật sự rất thích nói đùa, đây là việc riêng của tôi, còn chưa tới phiên người khác khoa tay múa chân đi?” Đường Tống mặt bỗng nhiên cúi xuống, trong con ngươi sáng trong lộ ta một cỗ tức giận ẩn nhẫn.
“Anh thích ai quả thật là việc riêng của anh, nhưng là làm một người thứ ba phá hoại tình cảm của người khác, trên đạo nghĩa có thể không nói được không đây?” Đới Xuân Diệu cưỡng chế sự tức giận đang dâng lên ở trong ngực, nhẫn nại nói.
“A? Người thứ ba? Tôi nghĩ anh chắc là không biết đi, Tiểu Thiến cùng tôi chính là mối tình đầu, chúng tôi tuy rằng tách ra, nhưng lại chưa từng có nói qua chia tay, cho nên, rốt cuộc ai mới là người thứ ba, tôi nghĩ không cần nói ra cũng rõ ràng rồi, hơn nữa, Đới tiên sinh, anh cảm thấy Tiểu Thiến là thật sự thích anh sao? Nếu cô ấy thích anh sẽ dây dưa không rõ với tôi như vậy sao? Ha ha ~ nói thật, hiện tại cơ hội tôi ở chung cùng Tiểu Thiến nhiều hơn so với anh, hơn nữa anh có tư cách gì mà yêu cầu tôi rời khỏi? Tôi nhớ không nhầm, cha mẹ anh rất phản đối anh cùng cô ấy ở cùng một chỗ đi?” mỗi câu nói của Đường Tống đều như muốn đâm vào người đối diện, đâm Đới Xuân Diệu không thể nhịn được nữa.

Nhưng Đới Xuân Diệu là ai? Là tổng giám đốc của tập đoàn Phú Duyệt, nếu không có chút tài năng, sẽ hẹn người đến đây gặp mặt sao? Anh cũng là không phản bác, chính là nhoẻn miệng cười, lấy ra cặp văn kiện đặt lên bàn, đem tư liệu bên trong lấy ra, đưa cho Đường Tống.
Vốn gương mặt đang có vài phần đắc ý, bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, trong ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc không thể tin nổi, ngón tay đảo văn kiện run rẩy, các đốt ngón tay trắng bệch, Đường Tống kinh hãi ngẩng đầu lên, như là nhìn thấy chuyện hoảng sợ gì đó, lắp bắp nói: “Anh, anh…… làm sao anh biết được những chuyện này? Anh, anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
Đới Xuân Diệu nhìn vẻ mặt của hắn, rốt cục vừa lòng nở nụ cười, anh híp mắt nói: “Đường tiên sinh, tôi chỉ muốn cho anh biết nếu anh còn tiếp tục dây dưa với Tiểu Thiến, như vậy tôi có một vạn loại phương pháp làm cho anh chết rất khó coi.”
“A đúng rồi, tôi nghĩ anh hẳn là vẫn còn rất lưu luyến, hoài niệm về đoạn tình cảm của anh cùng Tiểu Thiến đi? Tôi cũng biết, mối tình đầu thường thường là đẹp nhất, nhất là tình yêu thời học sinh, thuần khiết không chứa một tia tạp niệm, tôi nghĩ, Tiểu Thiến cũng là nghĩ như vậy. Nguyên nhân lúc trước anh rời đi, vì cái gì không dám nói cho Tiểu Thiến? Ha ha ~ anh sợ hãi, đúng không? Anh sợ sau khi cô ấy biết, anh trong lòng cô ấy tốt đẹp sẽ biến thành dơ bẩn không chịu nổi, đúng không?” Đới Xuân Diệu vẫn như cũ là cười, hướng ngoài cửa sổ đối với mấy thiếu nữ nhìn mình đầy háo sắc trừng mắt nhìn, tiếp tục nói: “Anh hẳn là rất rõ ràng Tiểu Thiến không còn thương anh đi? Cho nên anh bây giờ muốn hết sức vãn hồi, đúng là có được tất có mất, lúc trước anh đã lựa chọn như thế, anh phải gánh vác hậu quả. Rất nhiều chuyện, mất đi chính là mất đi, trên đời này không có thuốc hối hận, cũng không có đường quay về.”
“Anh……” Đường Tống sắc mặt tái nhợt, cà phê trong tách tung tóe ra bên ngoài.
“Nếu tôi nói cho Tiểu Thiến nguyên nhân lúc trước anh rời đi, anh cảm thấy cô ấy sẽ như thế nào đây? Ha ha!” Đới Xuân Diệu ý vị thâm trường nhìn hắn, không ngừng khuấy tách cà phê “Đường tiên sinh, tôi khuyên anh vẫn là nên tự giải quyết cho tốt, nếu không……”
Đới Xuân Diệu lưu lại một ánh mắt hung ác, vỗ vỗ vạt áo, thần khí tức giận từ bên trong quán đi ra. Theo tôi đấu! Cũng không nhìn xem chính mình là ai!
Đường Tống vẫn như cũ thân mình cứng ngắc ngồi ở tại vị trí, tách cà phê đã lạnh ngắt, hắn ngơ ngác nhìn văn kiện trên bàn đến xuất thần, biểu tình trên mặt có chút tuyệt vọng, lại có chút hối hận. Ha ha, đúng vậy, đây là do chính mình lựa chọn. Theo như tính tình của Tiểu Thiến, nếu làm cho cô biết được, chỉ sợ ngay cả đoạn kí ức kia cũng biến mất đi? Hắn cùng cô khả năng ngay cả người qua đường cũng không phải đi? Buồn cười, Đường Tống a! Mày sinh ra trên đời này chính là chuyện nực cười nhất!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.