Thực Xin Lỗi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa

Chương 3: Điện Thoại Đoạt Mệnh


Bạn đang đọc Thực Xin Lỗi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa – Chương 3: Điện Thoại Đoạt Mệnh


Thời điểm xuống xe, Nhiếp Tiểu Thiến rất khách khí cự tuyệt yêu cầu muốn vào nhà ngồi một chút của đối phương, sau khi nói lời cảm ơn, lập tức đi vào trong thang máy, từ trong thang máy đi ra, lấy chìa khóa ra mở cửa, vào nhà, tháo giày cao gót ra. Đang ảm đạm mất hồn thì tiếng chuông điện thoại đoạt mệnh vang lên!
Cô nhìn trên màn hình điện thoại mới mua, bốn chữ “Mẫu hậu đại nhân” không ngừng nhấp nháy, nhìn thấy cái tên này thì chỉ muốn mắt mù, nghe thấy thanh âm tiếng chuông điện thoại này thì chỉ muốn tai điếc. Đặc biệt sau khi tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên ba lượt, Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục không chịu nổi sự tra tấn này, tay run rẩy tiếp điện thoại, hít thật sâu một hơi, ngọt ngào gọi một tiếng: “Mẹ

“Nha đầu chết tiệt kia, lâu như vậy mới chịu nghe điện thoại, lúc trước đang ở đâu? Có phải là đang cùng bạn trai hẹn hò không? Aiz, mẹ nói, em họ Nguyệt Nguyệt ngày mai sẽ đến chỗ của con đó, con nhớ tiếp đón người ta chu đáo một chút, thuận tiện để cho nó giúp con đem về ẹ một chàng rể thật tốt nha!” thanh âm của lão phu nhân ở đầu dây bên kia tràn đầy hứng khởi, cùng sự uể oải không phấn chấn của cô hình thành sự đối lập rõ nét.
Chúa ơi, rốt cuộc ai là mẹ, ai là con đây? Vì sao cô lại cảm thấy hiện tại thể xác và tinh thần của cô thập phần mệt mỏi, giống như thân thể và tinh thần này là của người già 80 tuổi a~. Nhiếp Tiểu Thiến cảm giác được tóc gáy dựng đứng lên, từng lỗ chân lông đều đang cùng cô kêu gào: Tôi muốn nam nhân, cho tôi nam nhân!
Lạy chúa, vì cái gì lạị đến trước một ngày! Không phải đã nói là ngày kia mới đến sao? Thật sự là sấm sét giữa trời quang a! Thiên lôi từng trận a!
Trong nội tâm đang cực lực bài xích, nhưng là cô cũng chỉ có thể nhu thuận nói lời đáp ứng: “Được ạ, mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, bạn trai con tốt lắm, con sẽ đưa Nguyệt Nguyệt đến trường học an bài thỏa đáng ! Aiz, mẹ ơi, mẹ còn việc gì không? Con đang có việc gấp muốn đi ra ngoài, gặp lại mẹ sau nha, sẽ không làm mẹ thất vọng đâu ~”
Cúp điện thoại, Nhiếp Tiểu Thiến nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi, nằm phịch xuống ghế sô pha. Ngày mai còn có hai ca phẫu thuật nữa, buổi tối còn phải cùng tên “Xuân, dược” kia hiệp nghị chiến đấu, tiếp theo là phải đi đón cô em họ, sau đó đem tên “Xuân, dược” kéo quân tới đây để cho Nguyệt Nguyệt kiểm nghiệm! Một đống chuyện lớn đang xếp hàng dài chờ cô, nhớ đến là lại đau đầu, ngày mai còn có ca phẫu thuật trĩ nội và ngoại kết hợp, lại là một người già, loại này là phiền toái nhất. Nhiếp Tiểu Thiến rưng rưng 45°, ưu thương nhìn trời, thề với trời kỳ thật cô tuyệt đối không thích suốt ngày buôn bán cúc hoa của người khác, tương đối mà nói cô vẫn là thích xem ở bên trong ruột của người bị bệnh biến có những gì hơn.
Aiz! Thật đáng hận! Thời gian riêng tư của cô ở đâu! Tại sao cô không có thời gian dành giêng ình?
Kính coong, kính coong~ lại là một hồi liên thanh tiếng chuông cửa đòi mạng, Nhiếp Tiểu Thiến tâm trạng đang mỏi mệt rốt cuộc không chịu nổi sự quấy rầy, lập tức từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, nhặt lên chiếc dép đi trong nhà, phóng nhanh ra mở cửa. Nếu như khi mở cửa ra là cái tên bán trà sữa thiếu não ở lầu dưới, luôn quấn quít lấy cô mời cô uống thử sản phẩm trà sữa mới ra, thì cô nhất định sẽ làm cho trên hai má của hắn in lại dấu dép.

Cửa mở, là Lâm Thanh Hà trên mặt đang cười ngoác cả miệng, tít hết cả mắt, nhìn thấy bộ dáng Nhiếp Tiểu Thiến giương nanh múa vuốt, ấn đường một màu đen xì, xem chừng cô lại gặp được chuyện gì phiền lòng rồi.
“Aiz. Bạn sao lại làm ra cái bộ dáng oán phụ thế kia, cuộc xem mặt hôm nay thế nào?” Lâm Thanh Hà một phen đẩy cô ra, tiến đến tủ lạnh lấy ra một chai sữa, ngồi xuống ghế sô pha uống, đầu lông mày mang theo một luồng phong tình.
Nhiếp Tiểu Thiến u oán nhìn chai sữa trong tay Lâm Thanh Hà, nuốt xuống một ngụm nước miếng, nói: “Mình nói Tiểu Lâm Tử, nếu như mình nói hôm nay mình đi gặp mặt là một nam nhân cực phẩm, bạn có tin không?”
“A? Bây giờ có nhiều cực phẩm thế sao? Còn cực phẩm hơn so với tên thiếu não bán trà sữa ở lầu dưới sao? Hay là còn cực phẩm hơn so với kẻ lần trước bị bạn xem tinh trùng muốn bạn phụ trách?”
“Bạn im ngay!” Nhiếp Tiểu Thiến oán hận ném dép về phía Lâm Thanh Hà, bị cô bạn linh hoạt tránh thoát “Còn nhớ rõ lần trước mình nói với bạn về hai tên yêu nghiệt đồng tính luyến ái rất điển trai không?”
Lâm Thanh Hà trong nháy mắt, ánh mắt dấy lên ngọn lửa hừng hực, cả người đều tràn ngập ý chí chiến đấu, một phát cầm chặt lấy tay cô, kích động nói: “Đối tượng mà bạn xem mặt sẽ…….”
“Đúng vậy, chính là hắn!” Nhiếp Tiểu Thiến khí phách nói, khi nói câu này cô ngẩng đầu ưỡn ngực có chút tự hào, cho tới nay bộ dáng của những người mà cô đã gặp mặt là vô cùng thê thảm, hoặc là có vô số thường nhân tính cách cổ quái khó mà chịu đựng nổi, lúc này thực sự cảm giác rất giống như trên đường cái nhặt được bảo bối, chỉ tiếc người nọ lại là Gay a!
“Ôi mẹ ơi! Nhiếp Tiểu Thiến, bạn đây là gặp phải vận cứt chó gì vậy! Đi xem mặt gặp được đại soái ca! Có tiền không? Là ông chủ không? Lưu manh không? Vật nhỏ kia thoạt nhìn như thế nào?” Lâm Thanh Hà ánh mắt lóe tinh quang, phảng phất như trở lại thời kì đại học, khi phát hiện ra con mồi.
Ông xã Lâm Hồi Mộc hiện tại của cô chính là đối tượng bị cô săn đuổi thời đại học.
“Này, bạn đã là phụ nữ có chồng, đã là mẹ của một đứa con nhỏ, cẩn thận Tiểu Mộc Mộc mà biết lại có chuyện! Người ta cũng không phải là cởi sạch quần áo, mình làm sao có thể biết vật nhỏ của hắn như thế nào! Bất quá, ngược lại thoạt nhìn là người có học thức.” Nhiếp Tiểu Thiến không khỏi nhớ lại anh ta một bên quấy cà phê, một bên nhìn cô cười dịu dàng một cái, phảng phất cảnh vật chung quanh đều bị anh làm lu mờ.

Aiz, có vẻ ngón tay rất thon dài đây.
“Người ta chỉ hỏi một chút thôi mà, mình nhưng luyến tiếc Tiểu Lâm Tử nhà chúng ta, không thể vứt bỏ được a~.”
Nhiếp Tiểu Thiến mang theo vài phần ghen tị nhìn cô, nói: “Thế nào? Cuộc sống làm mẹ có tốt không?”
“Phụt ~” Lâm Thanh Hà phun hết sữa lên mặt mình, chán ghét nói: “Mọi lúc mọi nơi, tiểu gia hỏa này cứ cách ba giờ sẽ phải bú sữa mẹ, ôi mẹ ơi, bạn có biết không? Bạn có biết tên tiểu tử này giống ai không, khi bú sữa, một bàn tay khác vẫn không quên bắt lấy một bên vú khác của mình bóp bóp, giống như sợ sẽ có người đoạt của nó, làm ình mệt chết đi được. Chúa ơi, còn có một giờ nữa thôi là mình phải trở về, cởi quần áo ra, ngoan ngoãn đảm nhiệm sự chà đạp của đứa bé xấu xa này, buổi tối còn phải đảm nhiệm sự trà đạp không đứng đắn của cha nó, quả là mệnh khổ a~.”
Lâm Thanh Hà một bộ dáng khổ vì mối thâm thù quá lớn, nhìn ở trong mắt của Nhiếp Tiểu Thiến rõ ràng chính đang khoe khoang, trời mới biết Nhiếp Tiểu Thiến cô muốn kết hôn đến cỡ nào a~, ngay cả nằm mơ đều thấy mình đang cử hành hôn lễ, đúng là mấy năm qua, cô không biết nhìn người, giao hữu vô ý, những người đàn ông cô gặp được không phải là cặn bã thì cũng là nghèo kiết xác! Đây là chuyện gì a, người ta mới tốt nghiệp một năm liền kết hôn, năm nay còn thêm con trai, như thế nào mình đến bây giờ vẫn còn cô độc? Chẳng lẽ là do công việc của cô là nguyên nhân sao? Lúc trước, khi đi xem mặt, quả thật có một vài người đàn ông vừa nghe thấy cô là bác sĩ khoa hậu môn là liền kính nhi viễn chi (*), có thật là luôn luôn có người không kỳ thị nghề nghiệp này chứ? Hơn nữa, lại là bác sĩ – phó chủ nhiệm khoa hậu môn thì đã làm sao? Không có cái khoa này, nếu cúc hoa của các ngươi có vấn đề thì phải tìm ai giải quyết! Các nam nhân còn có thể tìm được chân ái sao? Thật là!
(* Kính nhi viễn chi : tôn trọng và giữ khoảng cách)
“Aiz, mình nói với bạn một chuyện quan trọng, mẹ mình muốn em họ Nguyệt Nguyệt của mình ngày mai sẽ tới đây, trước tiên ở lại chỗ mình một thời gian, thuận tiện khảo sát bạn trai mới của mình một chút, bạn nói phải làm sao bây giờ?”
“Là con bé như bà cụ non, đặc biệt không phóng khoáng, không thích đùa cợt sao? Ôi mẹ ơi, con bé ấy nếu như ở cùng bạn, bạn còn có ngày tốt lành được không đây, còn phải mỗi ngày bưng trà, rót nước, nấu cơm, giặt quần áo chiếu cố bà cụ non này, mình xem a, bạn vẫn nên tìm cơ hội cho con bé đó ra ở nhà trọ là tốt nhất! Hoặc là trực tiếp đưa con bé đến ở ký túc xá trong trường học!” Lâm Thanh Hà sở dĩ đối với cô em họ Nguyệt Nguyệt này phản cảm như thế, cũng không phải là không có nguyên nhân, lúc trước Lâm Thanh Hà cùng Nhiếp Tiểu Thiến là một đôi bạn cực thân không tách rời nhau như hai chị em song sinh, nhưng không biết cô em họ này vì cái gì mà ở trước mặt mẹ của Nhiếp Tiểu Thiến nói bậy, làm ẹ cô hiện tại nhìn thấy Lâm Thanh Hà sắc mặt cũng chưa hòa nhã được như trước.
“Đúng vậy, nhưng tìm lý do gì bây giờ?”

Nhiếp Tiểu Thiến vừa nói xong, tiếng chuông điện thoại liên thanh đòi mạng lại vang lên, cô nghe mà sầu muốn chết, cũng không biết mẹ lại có chuyện gì nữa đây.
“Dạ, mẹ có chuyện gì sao? Như thế nào lại gọi điện thoại tới?” Nhiếp Tiểu Thiến hướng Lâm Thanh Hà nháy mắt ra hiệu, ý bảo cô ngậm miệng lại.
“Ai nha ~ Tiểu Thiến a ~ ta trước đi tắm đã~” một thanh âm thô thô, giống như tiếng kêu của vịt đực bị cắt tiết, từ miệng của nữ nhân bên cạnh cô phát ra.
Nhiếp Tiểu Thiến tâm đột nhiên nhảy dựng, u oán trừng mắt nhìn Lâm Thanh Hà, lần này coi như xong đời, cô biết lỗ tai của mình sẽ gặp tai ương, trái tim nhỏ bé yếu ớt sẽ bị chà đạp.
“Là tiếng của ai? Tiểu Thiến, có phải là Lâm Thanh Hà không? Con lại cùng cô ta ở một chỗ sao? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần……”
Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc tử trong microphone truyền tới, Nhiếp Tiểu Thiến đem điện thoại bỏ ra xa, nghe tiếng gầm gừ lải nhải bên trong, nhìn gương mặt trái xoan yêu diễm của Lâm Thanh Hà càng ngày càng đen, cô ý thức được tầm quan trọng là phải ngăn cản lão thái thái tiếp tục gầm gừ.
“Mẹ! Không phải là Lâm Thanh Hà, là… là bạn trai của con!” Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận.
“Cái gì?” ở đầu điện thoại bên kia bỗng nhiên trầm mặc hai giây, lại thay đổi giọng nói, cực kỳ vui mừng “Ai nha, các con ở chung sao? Tốt, tốt, tốt, khuê nữ như con lúc này làm thật sự không tệ, quả nhiên không làm ẹ thất vọng, đúng rồi, con rể của mẹ đâu, mau làm cho nó nghe điện thoại một chút.”
Nhiếp Tiểu Thiến nghĩ tâm muốn chết đều có, giọng run run nói: “Mẹ, anh ấy đang đi tắm, aiz, mẹ, con có một cuộc gọi đến, phải cúp máy thôi, bye bye mẹ.”
Xoạch một chút nhấn phím tắt máy, cô cảm thấy toàn thân vô lực, tứ chi như nhũn ra, hướng trên ghế sô pha ngồi phịch xuống thật mạnh, ngửa mặt lên trời thở dài: “ Nhiếp Tiểu Thiến tôi như thế nào lại nghèo túng đến nước này, bạn nói xem, hiện tại mình nên làm cái gì bây giờ? Mình làm sao moi ra được một bạn trai ở chung đây~ oa, oa, oa~ em họ đến đây nếu chứng kiến căn bản không có dấu vết nam nhân, thì mình ngay đến lễ mừng năm mới cũng đừng nghĩ về nhà, oa, oa, oa~ làm sao bây giờ ~”
“Nếu không, mình đem chồng mình tới cho bạn mượn?”
“Biến, bạn không thể nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn sao?” Nhiếp Tiểu Thiến hung hăng đạp cô một cước, dùng để bày tỏ phẫn nộ.

Lâm Thanh Hà buồn rầu híp mắt, bỗng nhiên trong mắt hiện lên một tia hào quang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thú vị, nói với Nhiếp Tiểu Thiến: “Mình có một biện pháp, còn có thể một lần vất vả để đổi lấy cả đời nhàn nhã. Hơn nữa, nam nhân này có sẵn, cũng không biết bạn có nguyện ý hay không.”
Nhiếp Tiểu Thiến vừa nghe, lập tức ánh mắt lóe ra tinh quang, hỏi: “Biện pháp gì?”
“Không phải vừa rồi bạn mới nói là đi xem mặt nam nhân tướng mạo tốt hay sao? Làm cho nam nhân kia đến ở nhà bạn không phải là đã giải quyết được vấn đề này rồi hay sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắt sáng ngời, do dự một lúc, chần chờ nói: “Này, đây không phải là đang dẫn sói vào nhà sao?”
Lâm Thanh Hà ánh mắt khinh bỉ : “Đúng vậy, quả thật là dẫn sói vào nhà, chẳng qua ai là sói thì vẫn chưa biết được. Thế nào?”
“Mình còn biện pháp khác nào không?”
“Có.”
“Gì?”
“Chờ lão thái thái nhà bạn thu thập bạn.”
Đoàng, trong đầu Nhiếp Tiểu Thiến hiện ra đủ loại khuôn mặt vây lấy mình, cùng với từng bộ dạng ong bướm không đứng đắn, còn có khuôn mặt như hung thần ác sát của lão thái thái nhà mình, cô co rúm thân thể gầy gò lại, nói: “Ừm ~ vẫn là…… Làm cho Đới Xuân Diệu đến đây ở……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.