Thực Xin Lỗi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa

Chương 29: Giải Trừ Hiểu Lầm


Bạn đang đọc Thực Xin Lỗi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa – Chương 29: Giải Trừ Hiểu Lầm


Bữa tối này có thể nói là bữa tiệc Long Môn, nhìn vào sơn hào hải vị trên bàn, Nhiếp Tiểu Thiến là một miếng cũng ăn không trôi. Đới Xuân Diệu ngồi ở đối diện cô cũng đồng dạng giống như là đang ăn sáp, nhìn gương mặt tái nhợt của Nhiếp Tiểu Thiến, trong lòng anh cảm thấy buồn bã, đối mặt với sự ân cần của Nghiêm Cầm Cầm, anh rất muốn cự tuyệt, nhưng là một bàn mọi người nhìn vào, nếu là ở ngay trước mặt làm cho Nghiêm gia không có mặt mũi, như vậy từ nay về sau trên chuyện làm ăn của Phú Duyệt chỉ sợ sẽ gặp phải nhiều phiền toái, anh là tổng giám đốc của tập đoàn Phú Duyệt, tự nhiên không thể làm cho công ty của mình gặp phải nguy cơ.
Trên bàn cơm, người của hai nhà cố ý vô tình nhắc tới Đới Xuân Diệu cùng Nghiêm Cầm Cầm, thỉnh thoảng lấy hai người bọn họ ra trêu chọc, hoàn toàn quên mất Nhiếp Tiểu Thiến ngồi bên cạnh Đường Tống. Không, không phải quên, mà là căn bản không để ở trong lòng.
Nhiếp Tiểu Thiến đến mức đều nhanh nội thương, rốt cuộc cũng kết thúc buổi tiệc tối, ông nội Đới Ái Quốc của Xuân Diệu muốn giữ Nhiếp Tiểu Thiến ở lại chơi thêm một chút nữa, nhưng bị lời nói dịu dàng của cô cự tuyệt.
Gió đêm thổi nhè nhẹ, ở ngoại ô vào buổi tối đầu thu rất mát mẻ, bốn phía đều là tiếng ếch kêu, không khí rất tươi mát. Nhiếp Tiểu Thiến đứng ở trước cổng sân, nhìn đèn đường lấp loáng phía xa, phát hiện ở vùng hoang vu dã ngoại này, căn bản là không bắt được xe taxi.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đi bộ về sao?
“Tiểu Thiến, để anh đưa em về.” Đường Tống cũng từ trong phòng đi ra, gặp Nhiếp Tiểu Thiến đứng lẻ loi ở bên ngoài cổng, nhịn không được tiến lên.
Nhiếp Tiểu Thiến cũng không nhìn hắn, lắc lắc đầu, nói: “Không cần, Xuân Diệu sẽ đưa tôi về.”
Đới Xuân Diệu rời khỏi bàn tiệc rượu, phát hiện không thấy Nhiếp Tiểu Thiến, trái tim liền nhói lên, vội vàng ở trong sân tìm một vòng, mới phát hiện cô đứng ở trước cửa cổng, tâm không khỏi buông lỏng, chuẩn bị tiến lên, lại thấy Đường Tống nhảy lên, anh tức giận đi lên, anh vốn định quay đầu bước đi, nhưng là thứ nhất anh thật sự rất muốn biết bọn họ sẽ nói cái gì, sẽ làm gì, thứ hai là anh vẫn là lo lắng Nhiếp Tiểu Thiến một mình ở bên ngoài.
Lúc nghe thấy câu nói đó của Nhiếp Tiểu Thiến, cảm giác của anh giống như một con chim bồ câu bị trói chặt, thoáng cái được buông lỏng sợi dây trói. Lòng của cô ấy, thủy chung vẫn là hướng về mình đi? Anh nói như vậy với chính mình.
“Tiểu Thiến, như thế nào lại đứng một mình ở đây?”
Đới Xuân Diệu rốt cục đi lên phía trước, kéo qua bả vai Nhiếp Tiểu Thiến, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn vẻ mặt ôn nhuận của Đường Tống, nói: “Cám ơn, Tiểu Thiến nhà tôi không cần anh nhọc công đưa về.” Dứt lời, hai người xoay người rời đi.

Bên tai tràn ngập tiếng côn trùng kêu cùng tiếng huyên náo ở bên trong phòng, Nhiếp Tiểu Thiến thân mình cứng ngắc đi theo Đới Xuân Diệu, nếu như cẩn thận một chút có thể phát hiện, cô không giống như lúc đầu đem cả người mình dựa vào trên người anh, mà là bảo trì khoảng cách nhất định. Hai người trở lại bên trong phòng, cùng người ở bên trong cáo biệt, lại tiến vào bên trong xe. Động cơ khởi động, xe thể thao cạch một tiếng liền đi ra bên ngoài, chỉ để lại Đường Tống vẻ mặt phẫn nộ, gắt gao nắm chặt tay thành nắm đấm ở phía sau.
Bên trong xe rất im lặng, cũng rất lúng túng, thậm chí có chút rầu rĩ, hai người phi thường ăn ý không đề cập đến chuyện vừa rồi. Trên đường cơ hồ không có một chiếc xe nào đi lại, càng làm nổi bật thêm sự im lặng bên trong xe, thậm chí có chút áp lực, Nhiếp Tiểu Thiến nhịn không được lẩm bẩm hát theo đĩa nhạc. Đĩa nhạc đang phát là do lúc trước cô cho vào, bên trong đều là những ca khúc mà cô yêu thích
Thanh âm nhẹ nhàng của Bành Giai Tuệ truyền đến, hiện tại đang phát chính là bài [ thích hai người ]. Lúc nghe tới đó, xe đột nhiên thắng gấp một chút, Nhiếp Tiểu Thiến chưa tỉnh hồn, chỉ nghe thấy rầm~ một tiếng, xe tông vào đuôi một chiếc xe khác. Cô mang theo vài phần kinh ngạc nhìn về phía Đới Xuân Diệu, nhưng anh cũng không thèm nhìn tới cô một chút, vẫn là xuống xe, nói gì đó với người chủ chiếc xe kia một chút, lại đưa danh thiếp cho hắn. Đợi cho chiếc xe kia một lần nữa khởi động, anh mới trở lại bên trong xe.
“Làm sao vậy? Đụng nhau có nặng lắm không?” Nhiếp Tiểu Thiến lo lắng hỏi.
Ban đêm tĩnh lặng như vậy, cô đột nhiên phát ra thanh âm có chút đột ngột. Đới Xuân Diệu trầm mặc, nhìn chằm chằm phía trước một lúc, một lúc lâu sau mới khởi động xe, nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ: “Không có gì đáng ngại.”
Ba chữ, rõ ràng ngắn gọn, lạnh lùng, làm cho Nhiếp Tiểu Thiến có một loại cảm giác trống rỗng, bắt cũng không bắt được.
Xe chậm rãi đi trên đường, lúc về tới nhà cũng không còn sớm. Vừa mở cửa ra, Ninh Thái Thần liền hướng Niếp Tiểu Thiến nhào tới, vờn quanh chân của cô dụi dụi, Nhiếp Tiểu Thiến lấy cơm cho nó, ngồi ở trên ghế sô pha bật TV lên, không ngừng chuyển kênh. Trong đầu trống rỗng, tư duy đình trệ, hai người đơn độc ngây ngô như vậy, làm cho cô cảm giác được sợ hãi.
Mới đầu, hai người ai cũng không để ý tới ai, chỉ có ngẫu nhiên Ninh Thái Thần sẽ kêu lên hai tiếng. Qua một giờ, Đới Xuân Diệu rốt cục chịu không nổi, anh đi tới, cùng Nhiếp Tiểu Thiến mặt đối mặt, ở trên bàn trà ngồi xuống, nhìn chằm chằm cô quan sát hồi lâu, lạnh lùng cười, nói: “Hừ, hôm nay cảm giác thế nào? Cùng tình nhân cũ gặp gỡ rất sảng khoái phải không?”
Nghe lời nói lạnh lùng trào phúng của anh, nhìn ánh mắt khí thế bức người của anh, Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên cảm giác được mình rất vô lực, trước mắt là người đàn ông mỗi ngày cùng mình ở trên giường triền miên, nấu cơm ình ăn, dĩ nhiên lại là xa lạ như vậy. Trái tim chợt ẩn ẩn nhói đau, tư duy vẫn là đình trệ không hoạt động được, trong đầu trống rỗng.
Nhìn bộ dáng trầm mặc của Nhiếp Tiểu Thiến, Đới Xuân Diệu lửa giận lập tức bị thiêu đốt, anh dừng một chút, cắn răng nói: “Như thế nào? Thẹn thùng không dám nói?”
“Ha ha, nếu đã làm ra được, lại sợ hãi người khác sẽ nói gì sao?”
Đới Xuân Diệu không ngừng đổ thêm dầu vào lửa, Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục không thể nhịn được nữa, nghẹn ngào hỏi lại: “Em đã làm cái gì? Em đã làm chuyện gì để cho anh phải nghiến răng nghiến lợi?”

“Cút~ em cảm thấy là không sao cả đúng không? Cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, em liền coi chuyện đó là không sao cả đúng không? Nhiếp Tiểu Thiến, cái gọi là tôn nghiêm của em chỉ có giá trị như thế này thôi sao? Chỉ một người bạn trai cũ cũng khiến cho em chống đỡ không được sao? Ha ha! Buồn cười!” Đới Xuân Diệu loảng xoảng một tiếng, đem tất cả chén trà trên bàn hất tung xuống mặt đất, tất cả đều vỡ vụn.
“Cút? Anh bắt em cút? Đây là nhà của Nhiếp Tiểu Thiến, muốn cút cũng phải là anh, em nói cho anh biết, em cùng Đường Tống là trong sạch, căn bản không phải là như anh nghĩ!”
Tên hỗn đản này, đây là nhà của cô, là giường ngủ của cô, đã lừa gạt tình cảm của cô, bây giờ còn đến đổi trắng thay đen! Nhiếp Tiểu Thiến cô nếu là nhịn cơn tức này, liền sẽ bị anh ta coi thường!
“Đừng nói em cùng Đường Tống chưa có chuyện gì, cho dù như thế nào, anh có tư cách gì để nói em? Anh cùng cái cô Nghiêm Cầm Cầm kia, ấp ấp ôm ôm tình chàng ý thiếp, anh có để em vào trong mắt không? Đới Xuân Diệu, em nói cho anh biết, Nhiếp Tiểu Thiến em đời này hận nhất chính là lừa gạt!” Nhiếp Tiểu Thiến cũng điên rồi, cầm lên chiếc gối trên ghế sô pha ném về phía anh!
Đới Xuân Diệu ngẩn ngơ, lừa gạt? Anh cũng không có lừa gạt Nhiếp Tiểu Thiến cái gì a? Không hiểu, anh liền cảm giác được chuyện đêm nay có chút kỳ quái. Hai người như vậy giằng co lặng im hồi lâu, anh mới mở miệng hỏi.
“Anh lừa em cái gì?”
Nhiếp Tiểu Thiến thút tha thút thít, một lần nữa ngồi bó gối trên ghế sô pha, đè nén lửa giận trong lòng, nói: “Em hỏi anh, anh chỉ cần trả lời đúng hoặc là không đúng.”
Đới Xuân Diệu nhẫn nại gật gật đầu.
“Nghiêm Cầm Cầm với anh là thanh mai trúc mã có phải hay không?”
“Xem như là vậy.” Đới Xuân Diệu nghĩ nghĩ nói.
Nhiếp Tiểu Thiến hít sâu một hơi “Cha mẹ anh cùng cha mẹ của cô ấy có ý đồ kết làm thông gia, đúng hay không?”
“Đúng, nhưng là anh chưa từng có đáp ứng qua.”

“Vậy anh vì cái gì mà không nói cho em biết?”
“Em cũng không có hỏi a.”
Nhìn thái độ vô vị như vậy của anh, Nhiếp Tiểu Thiến tuy rằng đã không còn phẫn nộ như vừa rồi, nhưng cũng là rất đau lòng, đối với người đàn ông ở trước mặt này, anh ta giấu mình tốt đến như vậy, chính mình lại một chút cũng không hiểu biết về anh ta, thật sự là đã sống uổng phí hai mươi chín năm mà.
Bỗng dưng, trong đầu cô hiện lên ánh mắt lạnh lùng cùng khinh thường cô của mẹ anh. Phía trước cha mẹ của anh có thể dễ dàng tha thứ Nghiêm Cầm Cầm kia ở trước mặt mình cùng Đới Xuân Diệu ấp ấp ôm ôm, chắc là cố ý muốn cho cô thấy, làm cho cô tự biết khó mà lui đi?
“Được rồi, em hiểu rồi, anh đi đi.” Cô bình tĩnh nói một câu.
Đợi đến khi cô kịp có phản ứng, thân mình lại bị Đới Xuân Diệu mạnh mẽ ngăn chặn, Tiểu Thiến giãy giụa, suy nghĩ muốn thoát thân, nhưng là cô càng là giãy giụa Đới Xuân Diệu lại càng không buông tha cô. Hôn xuống đôi môi của cô. Lại cắn cắn, quả thực giống như muốn đem cô xé rách.
“Thả em ra!” Nhiếp Tiểu Thiến trợn tròn hai mắt, cắn thật mạnh vào môi Đới Xuân Diệu mới khiến cho anh buông môi mình ra “Thả em ra!”
Đới Xuân Diệu sao có thể chịu nghe cô cơ chứ, nắm chặt hai tay của cô, hung hăng cắn xuống. Anh ở trước mặt cô chưa từng có thất thố như vậy, liều mạng muốn có được cô như vậy, đoạt lấy cô, ép khô mỗi một tấc da thịt của cô, những chỗ tên đàn ông kia chạm qua, anh muốn lấy trở về gấp bội.
Xoạc một tiếng, y phục của Nhiếp Tiểu Thiến bị thô bạo xé rách, Đới Xuân Diệu điên cuồng mà tháo nội y của cô, bay thẳng đến tiểu anh đào đã bị sợ làm cho run run ngậm vào. Khi thì nặng nề mút vào, khi thì nhẹ nhàng gặm cắn.
Nhiếp Tiểu Thiến cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua bộ dáng này của anh, anh hiện tại hai mắt đỏ ngầu, ở tại trên người mình liều mạng đòi lấy, quả thực giống như là ma quỷ, nội tâm sợ hãi áp đảo khoái cảm trên thân thể, làm cho cô chính là liều mạng muốn giãy khỏi giam cầm của anh.
“Thả em ra, không nên đụng vào em, ô ô ô ô ~~” Nhiếp Tiểu Thiến khóc cầu xin tha thứ.
Nội y cuối cùng che đậy ở trên người cũng bị anh thô bạo xé toang. Đột nhiên cảm giác được giữa hai chân có một vật thể cứng rắng nóng bỏng, không ngừng mà ma sát, thế nhưng nóng lòng muốn thử.
“Không cần!”
Nhiếp Tiểu Thiến kêu rên một tiếng, anh đã tiến vào bên trong cơ thể của cô, cũng nhanh chóng ở bên trong cơ thể cô mạnh mẽ đâm thẳng. Vừa mới bắt đầu Nhiếp Tiểu Thiến còn muốn giãy giụa phản kháng, nhưng là dần dần, khoái cảm mãnh liệt trên thân thể đánh sấu vào tất cả tế bào thần kinh của cô, làm cho cô bị lạc mất chính mình.

Sau một hồi vận động kịch liệt, toàn thân hai người đều dính dính, Nhiếp Tiểu Thiến mềm mại bị Đới Xuân Diệu ôm vào trong ngực, trên gương mặt còn chưa hết ửng hồng.
“Cút đi!”
Nhiếp Tiểu Thiến thở hổn hển như trước không quên hai chữ này, mới vừa rồi Đới Xuân Diệu thô bạo giữ lấy chính mình như vậy, quả thật còn không bằng cầm thú, anh ta nghĩ rằng anh ta làm vậy là mình có thể tha thứ cho anh ta hay sao? Nhiếp Tiểu Thiến bi ai nghĩ, mỗi lần hai người gặp phải vấn đề gì đó, luôn không cùng nhau ngồi xuống giải quyết tốt, Đới Xuân Diệu mỗi lần đều là dùng phương thức như vậy để mê hoặc mình. Nhưng là Nhiếp Tiểu Thiến cô không phải là một cô gái mới hai mươi, nên giải quyết nhất quyết phải giải quyết. Cô cũng thừa nhận, hôm nay lúc ở trong nhà anh, biểu hiện của mình là không đủ bình tĩnh, nhưng là Đới Xuân Diệu thì như thế nào? Anh thế nhưng lại không nhìn mình, đúng vậy, điều kiện của anh là rất tốt, nhưng là ở trong tình yêu, không nên đề cập về điều này, chẳng lẽ bởi vì Nhiếp Tiểu Thiến cô nhiều tuổi hơn so với anh, cho nên mỗi lần đều phải tha thứ cho anh, trấn an anh, nhân nhượng anh sao?
Hiện tại suy nghĩ của Nhiếp Tiểu Thiến phi thường bình tĩnh, cô tinh tế nghĩ đoạn cảm tình hoang đường này của mình cùng Đới Xuân Diệu, không khỏi muốn cười thành tiếng.
Trước tiên là thái độ của cha mẹ anh, cô coi như là đã thấy rõ ràng. Tuy rằng không có ở trước mặt anh tỏ thái độ như thế, nhưng là trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến rất rõ ràng, cha mẹ anh không thích mình, hay nói cách khác, cô nếu cố ý cùng Đới Xuân Diệu đến với nhau, như vậy con đường này đi sẽ rất gian nan. Đới Xuân Diệu sẽ vì cô buông tha cho sản nghiệp của gia đình? Hiển nhiên là không có khả năng.
Nhiếp Tiểu Thiến cười khổ, là cô quá ngây thơ rồi, có lẽ lúc trước là do mình bị vẻ đẹp của anh làm cho hôn mê, choáng váng đầu óc. Cô cùng anh vốn là không thích hợp, cần gì phải miễn cưỡng thử một lần đây?
“Tiểu Thiến……” Đới Xuân Diệu thấp giọng gọi cô, ủy khuất nói: “Anh sau đó chạy đuổi theo em, nhìn thấy em cùng Đường Tống ôm nhau ở cùng một chỗ.”
Ô? Ôm nhau ở cùng một chỗ? Nhiếp Tiểu Thiến thân thể khẽ run lên, nhớ lại mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay, mới nhớ tới là có một màn như vậy, chẳng lẽ người này là vì hiểu lầm mình nên mới có thể như vậy sao? Tuy rằng trong lòng đã muốn đối với đoạn cảm tình này không ôm hy vọng, nhưng là Nhiếp Tiểu Thiến vẫn là nhịn không được giải thích cho anh nghe.
“Thật vậy chăng? Tiểu Thiến em sẽ không gạt anh chứ?” Đới Xuân Diệu thế nhưng vui vẻ giống như một đứa trẻ “Tiểu Thiến, anh cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em, về phần Nghiêm Cầm Cầm kia, anh sẽ nghĩ biện pháp mau chóng nói rõ ràng với cô ấy.”
Nói rõ ràng sao? Có cần thiết không? Ha ha ~ Nhiếp Tiểu Thiến cười khổ, nói: “Thôi đi, anh với cô ấy rất xứng đôi, hơn nữa em với anh chênh lệch quá lớn, cha mẹ anh cũng không thích em.”
Đới Xuân Diệu nghe vậy, bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, chân thành nói: “Sẽ không, cho anh thời gian, anh nhất định sẽ làm cho bọn họ tiếp nhận em, thích em.”
Nghe được anh nói như vậy, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng rất vui vẻ, nhưng là cô vẫn là lắc lắc đầu, nói: “Em sắp ba mươi tuổi rồi, em đã không chờ đợi nổi nữa rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.