Bạn đang đọc Thực Xin Lỗi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa – Chương 12: Tâm Tư Của Xuân Diệu
Khi Nhiếp Tiểu Thiến trở lại phòng khám bệnh, Đới Xuân Diệu vừa mới đem một bát cháo kê còn nóng hổi đặt ở trên bàn làm việc của cô, nhìn bát cháo bốc hơi nghi ngút, cùng mùi thơm đơn thuần của lương thực, làm bụng của cô sôi réo lên. Nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn chưa đến giờ làm việc, liền ngồi xuống ăn bát cháo kê.
Kỳ thật, Nhiếp Tiểu Thiến làm sao lại không biết người này một mực hướng cô lấy lòng, chính là không rõ nguyên nhân anh ta làm như vậy mà thôi, rõ ràng chỉ là một đồng chí có cùng cảnh ngộ, bề ngoài lại còn làm bộ làm tịch đối với một người chỉ có quan hệ khế ước tình nhân, tìm mọi cách săn sóc quan tâm. Bọn họ trong lúc đó bất quá chỉ là ký hiệp nghị, cộng đồng thực hiện mà thôi, không tất yếu phải tích cực như vậy. Hồi tưởng lại lúc sáng sớm chính mình có phản ứng kịch liệt như là bị người QJ [cưỡng gian], lại cảm thấy chính mình chuyện bé xé ra to, đều đã lớn tuổi rồi, có chuyện gì mà mình chưa từng gặp qua đây? Về phương diện yêu đương, cô cũng không phải là chưa có trải qua, cần gì phải nói nhiều như vậy?
Tuổi này của cô cũng không tham vọng về chuyện tình yêu, tình yêu đã sớm tại năm cái người đơn thuần kia mua vé máy bay đi Anh quốc đã chết ở nơi đó, hiện tại cô chỉ hy vọng làm tốt công việc của mình, còn phải trả tiền mua nhà, đợi đến khi nghĩ muốn kết hôn, tìm một người đàn ông nhìn thuận mắt, tính tình tốt, gả cho người đó là được. Cuộc sống đơn giản chỉ là củi gạo, dầu, mỡ, muối, tương, dấm chua, trà, tình yêu có hay không thật sự không trọng yếu.
Tuy rằng là nghĩ như thế, nhưng trong lòng cô vẫn có một tia tiếc hận, bởi vì một nam nhân vĩ đại như Đới Xuân Diệu cư nhiên là một tên GAY, nếu không chính mình cõ lẽ thật sự có thể đem anh ta bắt quay về làm ấm giường. Bất quá anh ta ôn nhu săn sóc, biết làm việc nhà, thỉnh thoảng đùa giỡn như một tên lưu manh, nhưng thật ra anh ta thật hợp với khẩu vị của cô, nguyên bản cuộc sống tẻ nhạt của cô cũng tăng thêm rất nhiều thú vị.
Tóm lại một câu, từ ngày có Đới Xuân Diệu, so với thời gian sống một mình trước kia, vui vẻ hơn rất nhiều.
“Ơ ~ Vẫn còn đang ăn điểm tâm cơ à~” Liễu Mi Nhi uốn éo, uốn éo tiến vào trong phòng, nhìn Nhiếp Tiểu Thiến đeo chiếc kính cận dầy cộm, trên mặt lộ ra khinh thường.
Cô ta cùng mình quả thực cũng không phải là cùng một cấp bậc! Trách không được năm đó Đường Tống lại vứt bỏ cô ta~ dáng người khô cằn, đầu óc khô cằn, sắc mặt không có chút biểu cảm nào, còn có…… tư tưởng bảo thủ ngoan cố, thật sự là…… cô ta thật giống người sống ở những năm thập niên bốn mươi?
Liễu Mi Nhi đem thiệp mời màu vàng đặt lên trên bàn làm việc của Nhiếp Tiểu Thiến, kéo ghế ra ngồi xuống. Hai tay chắp trước ngực, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tiểu Thiến.
Nhiếp Tiểu Thiến từ khi cô ta vừa bước vào cửa, liền đã ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt, cái mũi hơi hơi nhăn lại, trong lòng nhịn không được thầm mắng, tiểu yêu tinh, viện trưởng trong cuộc họp có nói qua, bác sĩ phải tự lấy mình làm gương, không được phép trang điểm quá đậm, mà cô ta khi nào mới học được đức tính khiêm tốn đây? Nhất định phải làm ọi người đều nhận thức được địa vị hoa khôi viện của cô ta sao? Khi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường thì trang điểm xinh đẹp để câu dẫn bạn trai của người khác, như thế nào hiện tại khi đã bước vào xã hội vẫn là cái nết đánh chết không chừa đây?
A!Con mẹ nó!
“Tôi nói, cô không phải đi làm việc à?” Nhiếp Tiểu Thiến từ trong bát ngẩng đầu lên, đạm mạc nhìn người đối diện, ánh mắt đảo qua phía dưới áo blue trắng dài để lộ ra quần tất lưới màu đen.
“Tiểu Thiến, chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn học, cho nên, tôi hôm nay đem thiếp mời họp bạn cũ đến cho cô đây, cô sẽ đi chứ?” Liễu Mi Nhi quả nhiên là miệng phun hương lan, phong tình vạn chủng a~.
Bất quá mùi hương lan này tựa hồ như hơi nặng một chút, làm cho cô ghê tởm buồn nôn muốn ói! Chậc chậc ~ Nhiếp Tiểu Thiến khịt khịt cái mũi, thờ ơ nói: “Oh, tôi đã biết, đúng rồi, cô trở về tốt nhất là nên đi tiêu độc cho cái mông của cô đi, vừa rồi có một vị mắc bệnh nặng từng ngồi qua chiếc ghế dựa này, ghế dựa…… Hẳn là có chút ấm đúng không……”
Liễu Mi Nhi nghe vậy, nhất thời hoa dung thất sắc, phốc ~ từ trên ghế nhảy dựng lên! Cô ta là một người thích sạch sẽ, nguyên nhân theo nghề y là do học đòi, đôi bàn tay kia có lẽ mỗi ngày đều phải rửa hơn vài chục lần, ban đầu công việc của cô ta là ở khoa nhi, nhưng là bởi vì cô ta sạch sẽ quá mức so với nghề nghiệp của mình, bệnh viện liền bố trí cho cô ta đến văn phòng viện trưởng làm công việc thư ký.
Nhiếp Tiểu Thiến lúc ấy như thế nào cũng nghĩ không thông, một người chuyên ngành bác sĩ như thế nào lại đi làm thư ký cho người ta đây? Đến khi cô nhìn đến dung nhan như hoa của cô ta, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, bộ dạng xinh đẹp quả nhiên là một nước cờ đi đầu không sai a, nếu đổi lại là mình, chắc hẳn là sớm đã bị khai trừ rồi?
“Cô, cô, cô, cô
” Liễu Mi Nhi ngón tay nõn nà như hoa lan chỉ vào Nhiếp Tiểu Thiến, sắc mặt kinh hoảng, lại một chữ cũng nói không nên lời.
Nhiếp Tiểu Thiến mở to hai mắt, vô tội nói: “Tôi làm sao?”
“Hừ!” người đẹp giậm chân một cái, quay người lại, tức giận bỏ đi. Cuối tuần nhìn xem cô còn đắc ý được không, tôi nhưng thật rất muốn nhìn cô như thế nào đối mặt với tình nhân cũ của cô! Lúc trước tôi không chiếm được, nhưng hiện tại chưa chắc đã bại bởi cô!
Nhiếp Tiểu Thiến nhìn bóng dáng uốn éo, uốn éo rời đi, mệt mỏi gục xuống bàn, mở tấm thiệp mời kia ra. Chữ viết là có người cố ý dùng bút máy viết lên, chữ viết này nhìn thật quen mắt, nghĩ cũng không cần nghĩ, còn không phải là do đại sư Đường Tống của đại học thư pháp XX viết ra hay sao. Nhìn không ra đến, Đường Tống người này thật không thể ngờ được, cho dù có đi Anh quốc cũng không có quên cái gốc vốn có của mình, nhưng là! Cái này cũng không đại biểu anh ta không theo đuôi nước ngoài! Nếu không lúc ấy như thế nào lại đột nhiên đi không từ giã, đến đảo nhỏ ở Anh Quốc tìm gái mắt xanh tóc vàng để nương tựa đây!
Xí! Cư nhiên còn có mặt mũi đến mời bà đây đến tiếp đón tẩy trần cho ngươi, dựa vào cái gì a? Ngươi cho là lão nương vẫn còn là một đứa ngốc chỉ cần ngươi chạm vào tay là đã chảy mãu mũi như ngày xưa sao!
***********
Đới Xuân Diệu đưa Tiểu Nguyệt Nguyệt thuận lợi đến trường đại học mới, lại giúp cô mua rất nhiều đồ dùng cần thiết cho cuộc sống, sau khi mang cô đến chỗ giáo sư báo danh, mới vội vàng chạy về công ty. Tháng này công ty có một hạng mục rất lớn, anh đã cùng người phụ trách của Mai Châu vịnh nói chuyện thật lâu vẫn chưa có kết quả gì, cuối tuần còn muốn đi ký kết hợp đồng, giấy ký kết hợp đồng đã được thư ký chuẩn bị tốt rồi, chỉ còn thiếu người chứng nhận nữa mà thôi. Anh gác hai chân lên trên bàn làm việc, nhẹ nhàng xoa nhẹ huyệt thái dương, hai ngày hôm nay tối ngủ không được ngon, buổi sáng hôm nay lại bị Nhiếp Tiểu Thiến làm cho cả kinh, hiện tại nhìn một đống văn kiện này, thật là có chút cảm giác lực bất tòng tâm. Nghĩ đến Nhiếp Tiểu Thiến, mặt anh lại nhịn không được hiện lên nụ cười thản nhiên, lúc Tiểu Thiến tức giận luôn dùng cặp mắt to kia trừng mắt nhìn anh, thật sự là đáng yêu chết đi được.
Ban đầu bất quá chỉ là hai bên cùng hỗ trợ, theo như nhu cầu mới ký kết khế ước, nhưng không có nghĩ đến mới ngắn ngủn có mấy ngày, lại làm ình có ý niệm lạ lùng ở trong đầu, chẳng lẽ là do mình đã độc thân lâu lắm rồi sao? Dung mạo của cô rõ ràng là bình thường, không có gì đặc sắc, tài hoa cũng không xuất chúng, chính mình như thế nào lại cố tình có tình cảm với cô đây? Càng buồn cười là, ở trong mắt cô ấy, mình vẫn là GAY, chuyện này làm sao mà anh chịu nổi đây! Bất quá đây cũng là một chuyện tốt, có thể quang minh chính đại ăn đậu hủ của cô, có thể…… Hắc hắc hắc ~ trước trên giường sau mua phiếu cũng không tệ!
Thư ký Hà đứng ngơ ngác ở trước cửa văn phòng, nhìn vẻ mặt mờ mịt cười ngây ngô của tổng giám đốc, trong lòng nhất thời cảm thấy chính mình bị người đập mạnh vào đầu, trước mắt tất cả đều là ảo giác, đều là ảo giác, là ảo giác, ảo giác. Nhưng là, vì cái gì, mình gõ cửa lâu như vậy, tổng giám đốc vẫn không có một chút phản ứng nào ?
“Khụ khụ ~” Thư ký Hà rốt cục không thể chịu đựng được trước mắt là một nam nhân đẹp trai si ngốc, lớn tiếng khụ khụ.
Đới Xuân Diệu suy nghĩ xa xôi về Nhiếp Tiểu Thiến được kéo lại, nhìn thư ký Hà sắc mặt trắng nhợt đứng ở trước cửa phòng, tâm tình tốt, nhịn không được sửa lại ánh mắt ngày xưa nhìn ai đó không thuận mắt, vui tươi hớn hở nói: “Thư ký Hà, hắc hắc hắc, tìm tôi có việc gì?”
Nhìn anh vô duyên vô cớ cười với mình, Thư ký Hà nháy mắt cảm giác được lạnh cả sống lưng, dựng đứng tóc gáy, người mềm nhũn ra, bình thường Đới tổng này sau hồi bão táp nổi lên, đều sẽ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ngươi, bộ dáng hiện tại, bất quá, tươi cười này tựa hồ không giống như trước kia, không giống ở đâu thì lão không thể nói được.
“Đới, Đới tổng.” thư ký Hà là thư ký của Đới Kiến Quốc, hiện tại con của ông ta lên kế nhiệm làm tổng giám đốc, cho nên buộc lão phải hiệp trợ Đới Xuân Diệu xử lý chuyện công ty, vị Đới tổng này tuyệt đối không giống như cha của anh ta, cách đối nhân xử thế cũng là mạnh mẽ vang dội, đối với cấp dưới yêu cầu cũng là phi thường nghiêm khắc, bất quá không thể không nói, năng lực đúng là trên người bình thường “Đới tổng, giấy ký kết hợp đồng tôi đã cho thư ký sửa lại một chút, hoàn thiện một ít nội dung, mời Đới tổng xem qua.”
“Ừm, được rồi, cứ đặt ở trên bàn đi.” Đới Xuân Diệu cười tủm tỉm nói, dung mạo kia, chậc chậc ~ thật sự là làm cho người ta không si mê cũng không được, nếu là hiện tại ở trong phòng làm việc có phụ nữ, không chừng sẽ nhào về phía anh ta mất.
“A, đúng rồi, lão Hà, kiểu tóc của ông hôm nay cũng không tệ, trẻ thêm vài tuổi.”
Lão Hà run rẩy hướng anh nở ra một nụ cười méo mó, đi ra ngoài cửa. Trái tim của lão không ngừng nhảy lên, hình như là thanh niên hơn hai mươi tuổi ai cũng bồng bột mạnh mẽ giống nhau. Xem ra hôm nay Đới tổng thật sự có chút không thích hợp, vô duyên cớ vô cớ hướng lão cười, còn khen kiểu tóc của lão.
A! Trời ạ ~ lão Đới tổng ngài giao cho tôi nhiệm vụ thật sự không phải người bình thường có thể hoàn thành nha~, kiểu tóc này lão đã để hai mươi năm, chưa bao giờ thay đổi, luôn luôn là mái tóc rẽ ngôi hai bên dài tám phân đúng chuẩn mực, như thế nào đột nhiên lại trẻ ra đây? Trên gương mặt già nua tràn ngập nếp nhăn của lão cứng đờ, nhanh chóng rời đi.
Nhiếp Tiểu Thiến trước giờ tan tầm gọi điện cho Đới Xuân Diệu, nói anh không cần tới đón cô, tối hôm nay cô có hẹn với Lâm Thanh Hà.
Lúc này, cô đang ở trong đại sảnh bữa tiệc đứng mà hai người thường tham gia chờ tiểu yêu tinh. Trong nhà ăn vẫn náo nhiệt như thường, thường thường có người bưng bàn nhảy như con thoi chạy ngang qua cô, cô chọn vị trí gần cửa sổ, nhìn quyển tạp chí, lại do nhìn tạp chí quá lâu nên có chút phiền não.
Cô bạn này lại đến muộn, mỗi lần hẹn nhau cô đều phải chờ mất nửa tiếng đồng hồ, bất quá chờ đợi như vậy đổi lấy là một chút cơm miễn phí, đối với người nghèo như Nhiếp Tiểu Thiến nói ra cũng không cấp bách gì lắm, có khi lại còn là một chuyện vui. Đang muốn gọi điện thoại cho Lâm Thanh Hà, liền thấy bên ngoài có người đi giày cao gót màu đen, váy ngắn bó sát người, áo T-shirt đầy gợi cảm đang uốn éo, uốn éo tiêu sái tiến vào.
Thực TMD bảnh bao! Nhiếp Tiểu Thiến nhịn không được thấp giọng mắng một câu. Kỳ thật cô là ghen tị mà hận, cùng là phụ nữ, lại còn là đôi bạn cùng nhau lớn lên, sớm chiều bên nhau, vì sao Lâm Thanh Hà có khuôn mặt như thiên sứ, dáng người ưu tú, còn cô từ đầu đến đuôi đều khô cằn a?
“Ai nha, thật ngại quá, anh bạn nhỏ nhà mình vẫn không ình đi.” Khi Lâm Thanh Hà ngồi xuống, hai luồng cực đại trước ngực theo động tác của cô lắc lư, thiếu chút nữa đem Nhiếp Tiểu Thiến bị làm cho hôn mê.
“Mỗi lần hẹn nhau, bạn đều đến muộn, bạn không biết xấu hổ sao?” Nhiếp Tiểu Thiến hung hăng khoét cô liếc mắt một cái.
Lâm Thanh Hà lấy hộp phấn ở trong túi xách ra, sửa sang lại nhan sắc, nói: “Mọi người đều nói hiện tại mình đã là bò sữa, anh bạn nhỏ muốn uống sữa mình không có biện pháp nào khác nha~, bạn thông cảm ình một chút đi, cùng lắm thì bữa tiệc này mình trả tiền.”
Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên tinh thần phấn chấn dào dạt nở nụ cười, đúng vậy, cô vừa rồi là giả vờ bộ dáng đáng thương hề hề, còn không phải là vì câu nói này hay sao.
Cô bưng khay thức ăn trở về, cùng Lâm Thanh Hà câu được câu không nói chuyện phiếm, tâm tư lơ đãng, một hồi nghĩ đến Đới Xuân Diệu tươi cười mê chết người, một hồi nghĩ đến bộ dạng sắc phôi của anh ta khi ăn đậu hủ của mình, một hồi lại muốn ngàn đao chém chết Đường Tống, quả thực chính là tâm loạn như ma!
“Tiểu Thiến a, mình xem ánh mắt của bạn có vẻ mơ hồ, bạn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?” Lâm Thanh Hà tao nhã cắn một miếng thịt bò, nhìn chằm chằm trước ngực bằng phẳng của cô, bỡn cợt nở nụ cười “Thế nào, bạn trai mới của bạn buổi tối có….hay không a?”
Nhiếp Tiểu Thiến vẫn còn đang mông lung suy nghĩ, từ trong đĩa cua ngẩng đầu lên nói: “Có.”