Thực Vật Khế Ước Sư

Chương 28


Đọc truyện Thực Vật Khế Ước Sư – Chương 28


Tả Khâu Tự vốn là muốn đi tìm Triệu Tốn, thế nhưng sau khi xuống hạ phi thuyền liền không biết nghĩ tới cái gì mà sững sờ tại chỗ, đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, lại đột nhiên bị một đám người vây vào giữa.

Tả Khâu Tự nỗ lực kiềm chế lại tính khí tiểu bạo đột nhiên nổi lên của mình, tiếp tục làm bộ như bản thân không tồn tại tiếp tục suy nghĩ, ai lại biết mấy người tự dưng đên bu xung quanh họ lại luôn luôn không ngừng vòng vo, ồn đến nỗi Tả Khâu Tự căn bản không tiếp tục chăm chú suy nghĩ được.

Đây chính là liên quan tới đại sự lần đầu tiên cậu và Đoàn trưởng Triệu Tốn gặp nhau, làm sao có thể không dùng toàn bộ thân tâm để chìm đắm nghiêm túc suy tính? Tả Khâu Tự ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dương Vịnh, chỉ nhìn thấy tựa hồ là cái miệng đỏ được tráng một tầng dầu mỡ trong suốt cùng một đôi mắt trầm.

Tả Khâu Tự tâm tình càng thêm ác liệt, cậu luôn luôn mẫn cảm với cảm xúc, cái loại ánh mắt nhìn cậu và bằng hữu của cậu như đánh giá vật phẩm, làm Tả Khâu Tự trực tiếp cau mày hỏi: “Ngươi đến cùng muốn thế nào? Đã nói rồi, chúng ta không quen biết ngươi, vì cái gì còn lấn tới nói bằng hữu gì? Cho dù là chúng ta ở trên Bantana hào, chẳng lẽ nhất phải định phải làm bằng hữu với ngươi sao?”
“Tiểu Trì, tớ không thích y, không muốn làm bằng hữu với hắn.”
Tả Khâu Tự vừa dứt lời, toàn bộ bến cảng đang hò hét loạn lên đều yên tĩnh lại.

Bất luận là phóng viên hay người qua đường đều không dám tin tưởng mà trợn to hai mắt, ai cũng không nghĩ tới cư nhiên sẽ có Khế Ước Sư từ chối Dương Vịnh các hạ, Dương Vịnh các hạ là siêu cấp thiên tài tuổi còn trẻ đã bồi dưỡng ra được Linh bảo, ai biết được trong mấy năm nữa lại có thể bồi dưỡng ra được càng nhiều Linh bảo đâu? Ngay cả Khế Ước Sư cao cấp ở Đế tinh cũng rất tôn trọng Dương Vịnh các hạ, hy vọng sau này y sẽ bồi dưỡng ra Linh bảo cho họ, tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch không biết từ cái xó xỉnh nào chui ra này lại dám trắng trợn thô lỗ từ chối Dương Vịnh các hạ lấy lòng, quả thực, quả thực là ngu ngốc, là không biết trời cao đất rộng, là tội ác tày trời!
Các Khế Ước Sư vốn ước ao ghen tị với ba người được Dương Vịnh các hạ coi trọng, bây giờ nhìn thấy loại tình huống này, càng hận không thể một ngụm đem bọn họ nuốt xuống, bọn họ biểu đạt oán khí của chính mình, như vậy có thể lấy được hảo cảm của Dương Vịnh các hạ, sau đó cài đặt quan hệ, không chừng một ngày nào đó bọn họ sẽ có cơ hội lấy được Linh bảo đâu?
Mọi người vây xem còn đang ngạc nhiên, thậm chí có người còn không dám tin tưởng móc lỗ tai, Đường Tiểu Trì cũng nhanh chóng hồi đáp: “Ân, tớ cũng không thích y, chúng ta cùng không thích kết bạn với y, chúng ta đi đi.”
Nói xong ba người liền nhanh chóng chuồn ra khỏi đoàn người, không thấy bóng dáng.

Lần này là thật sự là chấn kinh tất cả mọi người.

Coi như là nhà quê đến từ tinh cầu Biên giới, có thể sống sót dưới tay đoàn hải tặc hơn nữa còn bảo vệ được toàn bộ hành khách trên phi thuyền, đây chắc chắn là nhân vật không thể khinh thường, sao lại không biết được tầm quan trọng của Linh bảo? Thông thường Khế Ước Sư thiên phú càng cao càng quan trọng việc tạo quan hệ với Đào Tạo Sư, nếu trở thành Khế Ước Sư cao cấp, nhưng không có Linh bảo, vậy thì thực lực cũng chỉ sàn sàn với Khế Ước Sư trung giai, sẽ không phát huy được toàn bộ thực lực.

Đạo lý ấy ai cũng rõ ràng, cho dù là mấy đứa ngu cũng biết, vậy không có khả năng này ba Khế Ước Sư lại không hiểu đạo lý đó, tại sao ba người này lại có thể không biết điều như thế từ chối ý tốt của Dương Vịnh các hạ?

Mọi người còn đang giật mình, ba người Đường Tiểu Trì đã lên một chiếc xe bay, rời khỏi bến cảng.

Triệu tốn hơi hạ lông mi xuống, nói: “Các ngươi ngày hôm nay quá lỗ mãng.”
Ngữ khí ôn hòa, giống như là tự thuật một sự thật, không có chút tình cảm nào.

Triệu Tốn cũng không thích cái tên Dương Vịnh này.

Nụ cười của y luôn hoàn mỹ giả tạo, lời nói cũng vĩnh viễn không mang theo nửa điểm thành khẩn chân thực.

Thế nhưng ba Khế Ước Sư ngồi phía sau vẫn chưa trưởng thành, hơn nữa lại thể hiện ra trước công chúng, thậm chí là ở trước mặt toàn bộ khán giả sở hữu tinh võng trắng trợn từ chối Dương Vịnh, ngôn từ trắng trợn thẳng thắn giống hắn, ngược lại không bằng nói là thẳng thắn làm mọi người oán hận, tuy rằng Triệu Tốn có một chút thưởng thức Tả Khâu Tự ngay thẳng ứng đối, nhưng mà kết quả như thế đối với ba Khế Ước Sư vẫn còn non nớt không phải là chuyện tốt.

Ở trong thế giới Tinh Lịch, địa vị của Đào Tạo Sư rơi vào hai thái cực, Đào Tạo Sư phổ thông chỉ có thể được nhận một phần thù lao nhỏ của công tác không tính là phong phú, mà Đào Tạo Sư có thể bồi dưỡng ra khế thực Trung cấp hay là Linh bảo, sẽ là đối tượng được tất cả mọi người ngưỡng mộ, thông thường không chỉ có một Khế Ước Sư bám theo Đào Tạo Sư cấp đại sư mà là rất nhiều, lúc gặp phải phiền phức, các Khế Ước Sư khác cũng là thập phần đồng ý giúp đỡ kết một thiện duyên.

Vì vậy ba thiếu niên này, cuộc sống sau này sợ rằng sẽ không dễ chịu.

Triệu Tốn trong lòng nghĩ, nhàn nhạt cho bọn họ một lời nhắc nhở, tính phân lượng bọn họ hỗ trợ bắt đoàn hải tặc Lửa Khó, hiện tại nguyện ý cho bọn họ lên xe bay rời đi cùng hắn cũng là bởi vì anh họ nhờ, không phải là do ý riêng của hắn.

Nhưng mà Tả Khâu Tự con mắt lại lóe sáng.

Lại nghĩ đến thời điểm Triệu Tốn đối mặt với phóng viên, Tả Khâu Tự cũng chần chờ.


Triệu Tốn đối mặt phóng viên và Triệu Tốn cầm trong tay □□ như hai người khác nhau, tuy rằng vẫn rất suất khí như cũ, Tả Khâu Tự có can đảm đến gần Đoàn trưởng quân nhân có khí thế xâm nhân kia, nhưng lại có chút khiếp đảm khi đứng cùng một chỗ với cháu đích tôn Triệu gia phong độ hợp lòng người kia.

Hiện tại Triệu Tốn bình thản một câu nói, Tả Khâu Tự liền cảm thấy khoảng cách trên người hắn lập tức bị giết sạch, lại biến trở về chiến thần như cũ.

Hơn nữa còn là Triệu đoàn trưởng rất săn sóc rất ôn nhu quan tâm bọn họ đâu hì hì ~
Đường Niệm Chân nhìn gương mặt đỏ ửng cùng ánh mắt phập phù của Tả Khâu Tự, thâm thâm thở dài một hơi, nàng bất quá chỉ là thiếu nữ mười bốn tuổi vẫn chưa tới mười lăm tuổi, vì cái gì lại muốn bận tâm đến vấn đề cảm tình a.

Đường Tiểu Trì cũng cảm thấy dáng vẻ của tiểu đồng bọn có chút, bất quá Tiểu sưu thúc tổ của Bách Thảo môn kiến thức rộng rãi, cũng không thèm để ý, học Triệu tốn ngữ khí nhàn nhạt hồi đáp: “Chúng ta đã rất khắc chế.”
Triệu Tốn không tỏ rõ ý kiến cười cười, điều hắn thấy chỉ là thiếu niên khí phách không chịu nhận sai, bất quá này cũng không tính là chuyện gì lớn, Dương Vịnh hảo danh hảo mặt mũi, bị ba người bạn nhỏ này ngăn trở, thẳng thắn công khai thừa nhận không thích y, Dương Vịnh không khả năng còn cầm lấy bọn họ không buông, nếu không danh tiếng ôn nhu văn nhã của y liền triệt để bị phá huỷ, huống chi bọn họ còn cứu tổ phụ của Dương Vịnh.

Triệu Tốn không để ý, nhưng lời Đường Tiểu Trì nói là thật lòng.

Còn chưa từng có người nào sau khi dùng ánh mắt ở trên cao nhìn xuống mang theo miệt thị nhìn Đường Tiểu Trì như vậy, còn có thể bình yên vô sự rời khỏi.

Đường Tiểu Trì tuy rằng ở Bách thảo môn, quanh năm làm bạn với thực vật, tâm tính khá là hiền hoà, nhưng mà vẫn là một Tu chân giả, hơn nữa còn là Tiểu sư thúc tổ của môn phái lớn ở tu chân giới – Bách Thảo môn.

Tu chân giả tính tình lãnh đạm bạc tình trong quá trình rèn luyện để đi ngược lên trời tính cách càng thêm lãnh đạm, ahs mắt trào phúng của Dương Vịnh tuy rằng bị nụ cười trên mặt che lấp làm không nổi bật, thế nhưng sự cay độc trước mặt người chân chính bọn họ còn biết được, chớ nói chi là Tả Khâu Tự mẫn cảm với cảm xúc và Đường Tiểu Trì có năng lực nhận biết không biết vượt qua người của thế giới Tinh Lịch bao nhiêu lần.

Tuy rằng Đường Tiểu Trì không có trước mặt mọi người giáo huấn Dương Vịnh, nhưng mà trong mắt cậu, vì đó là do nể mặt ông lão trong căn phòng nhỏ kia, cũng chính là tổ phụ của Dương Vịnh, thế nhưng thân là cường giả lại bị người như vậy mạo phạm nhưng mà vẫn cho qua không phải là tính tình của một Tu chân giả, thứ đã từng làm cho đại thúc hàng xóm Kyle hói đầu đại thúc bị xúi quẩy lại lần nữa xuống núi, mấy ngày tiếp theo Dương Vịnh nhất định sẽ không dễ qua.


Triệu Tốn chở ba người tới nơi ở của đến Kiều Tự, Tả Khâu Tự mắt lưu luyến tiễn hắn rời đi, Đường Tiểu Trì có chút ngạc nhiên hỏi: “Ngày đó cậu đi theo Triệu đoàn trưởng ra ngoài, là nói cái gì với hắn vậy?”
Tả Khâu Tự mặt mê man: “Không hề nói gì a, tớ là theo hắn thôi a.”
Đường Tiểu Trì: “…”
Đường niệm chân: “…”
Nơi ở của Kiều Tu gọi là Tang Du viên.

Trên tinh cầu Cruise có rất nhiều trang viên loại nhỏ để cho Khế Ước Sư thuê để ở tạm khi đến đây có việc.

Tang Du viên ở tinh cầu Cruise là trung tâm của khu phía nam, là một phiến đầm nước, phong cảnh rất thanh tịnh đẹp đẽ yên tĩnh.

Bố trí trong trang viên sạch sẽ thư thích, Phong Tín Tử chỉnh tề cùng Huân T thảo tuy rằng không phải là khế thực, nhưng mà nhiều tảng lớn thực vật phổ thông phủ kín trang viên như vậy, cũng làm cho người nhìn chấn động than thở không ngớt.

Nhưng mà cho dù Tang Du viên có tốt đến đâu, Tả Khâu Tự và Đường Niệm Chân cũng không ở lại quá hai ngày.

Tả Khâu Tự từ lâu đã cảm thấy Tiểu Trì và Kiều Tu có gì đó quái quái, cho đến khi cậu gặp Triệu Tốn, đương nhiên rõ ràng đây là tình huống gì, làm vật cản va vào bong bóng màu phấn hồng giữa hai người, trong lòng Tả Khâu Tự thấy không tiện, liền một mực muốn rời khỏi nhưng mà Đường Niệm Chân sống chết không chịu.

Đường Niệm Chân đương nhiên sẽ không để tên tiểu bạch kiểm cướp người trọng yếu nhất của nàng đi dễ dàng như vậy.

Vẫn cứ nhẫn nhịn việc ngày nào cũng đều được cho ăn cẩu lương, oán khí kiên trì không ngừng xuất hiện bên người Đường Tiểu Trì.

Đáng tiếc cuối cùng lão sư của học viện truyền tới tin tức, kêu bọn họ trở lại nơi ở của học viện, chuẩn bị báo danh tham gia hội Thí Luyện lần này.

Tả khâu tự lôi kéo Đường Niệm Chân mặt không cam lòng rời khỏi, Kiều Tu cũng mang theo Đường Tiểu Trì đến nơi báo danh hội Thí Luyện, nhưng lại gặp phải vấn đề.


“Cái gì? Tôi không thể tham gia?”
Nhân viên công tác là lão sư của học viện ở tinh cầu Cruise, y nghiêm túc gật đầu, Đường Tiểu Trì có chút mê man hỏi: “Không phải là Khế Ước Sư ba mươi tuổi trở xuống đều có thể tham gia hội Thí Luyện sao? Vì cái gì tôi không thể?”
Kiều Tu híp mắt lại, chẳng lẽ là do tên Dương Vịnh kia động tay chân?
Người đàn ông trung niên tướng mạo thường thường đưa tay đẩy đẩy kính mắt, nghiêm túc cẩn thận đáp: “Đúng, Khế Ước Sư dưới ba mươi tuổi đều có thể vô điều kiện tham gia thí luyện hội, thế nhưng vị này, ” Y do dự một chút, nói tiếp: “Đồng học này, không phù hợp tiêu chuẩn.

Cậu vẫn và báo danh cùng học viện đi.

Chỉ có học sinh của học viện mới có thể dưới tình huống không thông qua sát hạch mà vẫn được tham gia hội Thí Luyện ”
Kiều Tu nghe xong bừng tỉnh.

Thời điểm Đường Tiểu Trì bị đuổi học vẫn không khế ước được Khế thực, nên không qua được sát hạch Khế Ước Sư, hiện tại thậm chí không thể tính là Khế Ước Sư chân chính, nên không phù hợp với điều kiện của hội Thí Luyện.

Mà sát hạch Khế Ước Sư phải nửa năm nữa mới mở, năm nay thì không còn kịp rồi.

Đường Tiểu Trì cũng rõ ràng ý tứ của y, trầm tư chốc lát.

Hội Thí Luyện lần này cậu nhất định phải tham gia.

Trong hội Thí Luyện sẽ xuất hiện thực vật có thể sẽ là Linh thực, có liên quan tới những thứ mà cậu đang sưu tầm, cậu nhất định phải tự mình liếc mắt nhìn mới được.

– —–
21/9/2019.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.