Thực Vật Khế Ước Sư

Chương 25


Đọc truyện Thực Vật Khế Ước Sư – Chương 25


Thiên Hoa bị Sen Đá khống chế, ngồi ở bên tường, một chân gấp lên, vẫn là vẻ mặt tươi cười như cũ, dáng vẻ thả lỏng tự tại như thanh niên văn nghệ đánh đàn ca hát, không chút nào nhìn ra được dáng vẻ thị sát tàn nhẫn vừa rồi.

Laur lau máu khô ráo trên mặt John, xoa đôi mắt trợn tròn của cậu.

Nhóm thuyền viên đều cúi đầu mặc niệm.

Thiên Hoa si mê nhìn Đường Tiểu Trì cười, “Cư nhiên lại là Khế Ước Sư cao cấp, đây chính là Linh bảo trong truyền thuyết sao? Tốt, quá tốt rồi.”
Trên mặt Thiên Hoa nổi lên một trận ửng hồng, ánh mắt cố chấp điên cuồng nhìn chằm chằm Đường Tiểu Trì.

Tả Khâu Tự phẫn nộ quăng một roi đến, cả giận nói: “Không cho ngươi nhìn Tiểu Trì như thế, lại nhìn ta liền đánh ngươi!”
Thiên Hoa liếm liếm vết máu trên khóe miệng, không để ý chút nào cười cười, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng Đường Tiểu Trì.

Ngăn lại Tả Khâu Tự chính là Laur.

“A, vẫn là Thuyền trưởng hiểu chuyện.”
Trên thuyền hải tặc vây quanh Bantaia hào còn có hải tặc lưu thủ, một khi phát hiện sự tình không đúng, liền sẽ ứng đối.

Nếu như còn những đồng bạn ở trên thuyền cứu viện cũng còn tốt, ba người Đường Tiểu Trì tuổi tuy rằng nhỏ, nhưng bản lĩnh thì nhóm của ông đã tận mắt nhìn thấy, cho dù không áp chế hoàn toàn được bọn hải tặc, nhưng kéo dài thời gian đợi đến quân đội trợ giúp chắc chắn sẽ không có vấn đề.

Chỉ là dựa vào tính tình cực đoan điên cuồng của tên hải tặc Thiên Hoa này, phương án ứng đối chỉ sợ sẽ không đơn giản như thế.

Thiên Hoa như là nhìn ra ý nghĩ của Laur, cười đến tùy ý trương dương, tà khí trong mắt căn bản không che lấp được, “Thuyền trưởng đã từng thấy lửa khói trong vũ chưa? Chạm một tiếng, ánh sáng chói mắt, nhưng lại rất ngắn, ngắn như vậy mới đầy đủ kinh diễm, không phải sao?”
Tả Khâu Tự nghe không hiểu, chỉ là theo bản năng thấy không thoải mái, Laur và lão nhân trong căn phòng nhỏ lại biến sắc, trước đài điều khiển, trên màn ảnh to lớn, thuyền hải tặc giống linh cẩu kiên trì vây quanh bầy dê đột nhiên bắt đầu động tác, ống pháo to lớn chậm rãi nâng lên, nhắm ngay chính giữa Bantaia hào.


Nhóm hải tặc lưu thủ cư nhiên muốn trực tiếp phá hủy Bantaia hào.

Có thuyền viên không chịu nổi việc vừa mới được cứu trợ lại phải chịu đả kích đến tính mạng như vậy, nắm cổ áo Thiên Hoa, dưới sự kích thích cư nhiên đem được toàn bộ người Thiên Hoa từ trên mặt đất xách lên, “Nhanh, nhanh bảo bọn họ ngừng tay! Ngươi không là thuyền trưởng của bọn họ sao? Nếu như thật sự nã pháo ngươi cũng không sống nổi! Nhanh ra lệnh cho bọn họ dừng tay!”
Thiên hoa không chút nào phản kháng tùy ý để y kéo lên, khóe môi nhếch lên một độ cong ác ý, “Thật khó xem a.

Bất quá chỉ là một phàm nhân giống giun dế, cư nhiên lại hoảng sợ đối với tử vong như thế.

Có thiếu niên Khế Ước Sư thiên tài theo ta đồng thời hóa thành lửa khói, còn có kết thúc nào tốt hơn đây sao? Hơn nữa, thiên tài đều là sẽ có phương pháp thoát thân, cuối cùng hóa thành tro tàn, chỉ có nhóm rác rưởi ngươi thôi?”
Âm thanh của Thiên Hoa càng ngày càng nhẹ, cuối cùng biến thành tiếng nỉ non bên tai thuyền viên.

Thuyền viên kia hoàn toàn biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Đường Tiểu Trì lại có mấy phần oán hận.

Nếp nhăn đã trở thành khe suối trên mặt Laur càng thêm sâu sắc, đưa tay đè lại thuyền viên kích động kia, vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy một tiếng hoan hô hưng phấn biến điệu: “Quân đội tới rồi! Là quân đoàn thứ bảy!”
Trong vũ trụ đen đặc, nâng pháo lên, đoàn thuyền hải tặc bị tinh hạm màu lam đậm vây quanh, thuyền hải tặc vẽ bộ xương hỏa diễm thậm chí còn không có nỗ lực tránh né hay là phản kháng, chỉ nắm chặt thời gian cuối cùng đem pháo, hỏa nhắm ngay Bantaia hào.

Đoàn người không nhịn được phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Bất quá chỉ là một lần xuất hành phổ thông, cư nhiên lại gặp gỡ hải tặc cùng hung cực ác, may mắn lắm mới được Khế Ước Sư cứu, nhưng lại bị đồng bọn còn lại của hải tặc uy hiếp, thật vất vả quân đội mới xuất hiện, những hải tặc này cư nhiên thà chết cũng muốn lôi kéo bọn họ xuống địa ngục cùng, biến đổi bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống, lại là lấy mạng sống ra để đánh đổi, các hành khách không chịu nổi áp lực to lớn trong lòng như vậy.

Tuy rằng tâm lý đã tan vỡ, tính dẻo dai kỳ tích cư nhiên làm cho bọn họ còn có thể bảo trì tỉnh táo, trợn to hai mắt nhìn lửa đạn đặc biệt nguyên thủy phả vào mặt.

Lửa đạn này tuy rằng uy lực không so được với laser không gì không xuyên thủng, thế nhưng so với laser vô thanh vô tức thực sự là thanh thế hùng vĩ hơn nhiều lắm, Thiên Hoa trong ánh lửa làm càn cười dài, hỗn hợp với tiếng khóc kêu rên, tình hình quỷ dị không nói lên lời.

Tả Khâu Tự hơi nghi hoặc một chút nhíu mày, Đường Niệm Chân kéo căng cánh tay Đường Tiểu Trì, tiểu cô nương lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, có chút sợ sệt, bọn họ đều biết Lá Chuối Tây đã trở thành Linh bảo, muốn bảo vệ Bantaia hào không thành vấn đề, thế nhưng nếu Tiểu Trì không có làm như thế, bọn họ cũng sẽ không hỏi nhiều.


Mọi người tâm tư vạn ngàn, trên thực tế hỏa, pháo bất quá trong vài giây ngắn ngủi đã vọt tới trước mặt Bantaia hào, thậm chí cách cửa sổ cũng có thể cảm nhận được ánh lửa màu vỏ quýt soi sáng trên mặt, đập vào mắt đáy.

Người mẹ rên rỉ ôm chặt đứa con, các thanh niên sợ hãi ra sức chạy ra xa ánh lửa một chút, lão nhân tóc hoa râm lão mang theo nước mắt nhắm hai mắt lại, tiếp theo một cái chớp mắt, một cây trưởng, thương bay ngang qua bầu trời, trên đầu thương đen nhánh thương thậm chí còn chủng nô độn chất cảm*.

(*): độn cái gì??:/
Thế nhưng cho dù là có cây trưởng, thương này, nhất thương xuyên thấu ánh lửa to lớn, tia sáng chói mắt bạo phát trước Bantaia hào, nhưng lưu khí xung kích vẫn làm cho phi thuyền lung lay hai lần.

Người mẹ trẻ tuổi cẩn thận từng li từng tí một lấy tay ra che mắt con mình, mọi người mờ mịt nhìn xung quanh, không nghĩ tới mình lại được cứu trợ thế này, nhưng mà bởi vì trong một canh giờ này xuất hiện quá nhiều thứ nên đã kích không nổi bất luận sự hưng phấn gì.

Cây trưởng, thương này quá mức không đáng chú ý, nhan sắc trầm ảm cùng trầm hắc của vũ trụ quả thực hòa làm một thể, tốc độ lại quá nhanh, trong nháy mắt liền đâm xuyên qua đoàn lửa hạt nhân kia, phần lớn người trên phi thuyền đều không biết bản thân được cứu ra sao
Đương nhiên, còn có một phần nhỏ người tận mắt thấy nhìn cây trưởng, thương này, là khí thế kinh người như thế nào.

Tả Khâu Tự ánh mắt lóe sáng, roi dài trong tay quả thực nóng lòng muốn thử, loại mặt ngoài chất phác tự nhiên này, trong thời gian triển lộ lại toát ra khí thế Lôi Đình Vạn Quân, làm Tả Khâu Tự tràn đầy khát vọng chiến đấu.

Trưởng, thương thay đổi phương hướng, thuyền hải tặc mới vừa rồi còn giương nanh múa vuốt giống như là tấm ván gỗ chắp vá lại mà thành bị đầu thương nhìn tròn độn xuyên thủng qua, thậm chí bị thiêu lên đạo đường vòng cung hình hoa mới văng ra ngoài, vỡ vụn thành từng mảnh.

Hải tặc trong phi thuyền hải tặc thậm chí không kịp mặc đồ vũ trụ, bại lộ trong tia vũ trụ trong nháy mắt liền nhăn co lại thành một miếng thịt khô, chất lỏng trong thân thể bạo thành một đoàn hồng hồng hoàng hoàng.

Còn lại mấy chiếc thuyền hải tặc cũng bị tinh hạm vây nhốt, bé ngoan thu hồi lại pháo đài.

hành khách của Bantaia hào cuối cùng cũng có thể xác định là mình được cứu, âm thanh rầm rầm liên tiếp vang lên, cuối cùng cũng thoát khỏi việc tính mạng bị uy hiếp, mới có thể cảm giác được hai chân bủn rủn căn bản không chịu được trọng lượng của thân thể nữa, đồng thời ngồi sập xuống sàn mỉm cười lau khô nước mắt trên khóe mắt.

Tinh hạm đầu lĩnh mở khoang cửa, một chiếc phi thuyền loại nhỏ bay ra, bay tới Bantaia hào, đáp xuống Bantaia hào, cư nhiên lại là ba thanh niên mặc thường phục.


Abner đã sớm đối với người trong miệng Kiều Tu hiếu kỳ không ngớt, sau khi lên phi thuyền mắt liền thả tinh quang dò xét xung quanh.

“Tiểu trì.”
“Kiều Tu!”
“Ai?” Abner trơ mắt nhìn một thiếu niên linh khí đáng yêu vọt tới trước mặt bọn họ, tiếp đó nhào lên một cái Hùng ôm, đương nhiên là chỉ ôm Kiều Tu, tiếp đó nụ cười của Kiều gia công tử từ ba tuổi luôn luôn là một bộ ưu nhã lễ phép cười thành một đóa thực hoa dung nhan.

Abner che mặt, muốn tìm kiếm sự tán đồng của tiểu đồng bọn Triệu Duệ Dương: “Sách, thật là không có mắt thấy.”
Triệu Duệ Dương dùng ánh mắt yêu thương đứa ngu liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Trong lòng Đường Tiểu Trì, nếu hai người ôm, chính là có tiếp xúc da thịt, Kiều Tu là người của cậu,lâu ngày gặp ại, khó kìm lòng nổi cũng là nhân chi thường tình.

Nhưng mà cái tên tóc đỏ lắm miệng này, âm thanh lại không nhỏ, Đường Tiểu Trì cũng không nghĩ tới ở trước mặt Kiều Tu lộ ra sự không cẩn trọng, chỉ có thể lưu luyến không rời buông cánh tay ra.

Bất quá, ánh mắt nhìn về phía Abner không quá thân mật.

Triệu Duệ Dương và Abner ở trong trong miệng Kiều Tu không sao biết được nhiều tin tức liên quan đến Đường Tiểu Trì, thế nhưng về trình độ đào tạo khế thực của cậu vẫn rõ ràng, tin tức về khế thực kiểu mới ở tinh cầu Tangol, tuy rằng vẫn chưa truyền bá trong phạm vi lớn, nhưng dựa vào gia thế của bọn họ, có tâm muốn hỏi thăm chắc chắn có thể biết đến rõ rõ ràng ràng.

Vừa gặp mặt đã đắc tội một Đào Tạo Sư thiên phú kinh người như vậy, Abner cũng coi như là có thiên phú dị bẩm.

Trong lúc đó, khoang cửa lại mở, âm thanh quy luật cứng nhắc do đáy ủng da đạp trên mặt đất.

Tả Khâu Tự ánh mắt sáng lên.

Người tiến vào chính là người đã dùng nhất thương diệt phi thuyền hải tặc, Đoàn trưởng quân đoàn thứ bảy Triệu Tốn.

Khuôn mặt Triệu Tốn không có xuất sắc gì, chỉ là mi nhãn đoan chính, thế nhưng toàn bộ người liền giống như trưởng, thương của y, bề ngoài điệu thấp trầm ổn, kì thực nội hàm thâm hậu.


Triệu Duệ Dương nhìn y, chào hỏi: “A Tốn cậu đến rồi.”
“Anh họ, ta có mấy lời muốn hỏi người trên chiếc phi thuyền này.”
Triệu Duệ Dương là anh họ của Triệu Tốn.

Trong thế gia đại gia tộc mỗi một đời chung quy phải có con cháu ưu tú, hoặc tòng quân, hoặc theo chính trị, vững vàng nắm giữ quyền lợi nơi ở của mình, đảm bảo bảo vệ chắc địa vị hạt nhân củ mình trong gia tộc.

Đáng tiếc đại bộ phận con cháu ưu tú đều kiêu căng tự mãn, không phải ai cũng nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của gia tộc.

Mấy đại gia tộc lớn này cư nhiên trùng hợp đều xuất hiện vấn đề này.

Chỉ có Triệu Tốn, dòng dõi đích tôn, tư chất thượng giai, sau khi chờ mấy người anh họ, chị họ Triệu Duệ Dương từ chối, không chậm chút nào chậm trễ tiếp nhận trọng trách này.

Dưới sự che chở của gia tộc hoặc là tòng quân hoặc là nhập sĩ, đối với người bình thường thì đó là cơ hội tốt, nhưng ở trong mắt bọn họ, chỉ có thực lực chân chính mới là chỗ dựa vững chắc nhất, chức vị, quyền lợi, đối với bọn họ mà nói không hề có ảnh hưởng, thậm chí bản thân mang trách nhiệm nghĩa vụ rất có thể sẽ sinh ra liên lụy, cho nên đối với người em họ tự nguyện tiếp nhận phiền phức lớn này, bọn tiểu bối Triệu gia đều mang theo ba phần thân cận ba phần cảm kích.

Triệu Duệ Dương nghe em họ nói có chuyện muốn hỏi, chỉ về Thuyền trưởng Laur, ánh mắt lại thỉnh thoảng chuyển đến Đường Tiểu Trì và Kiều Tu.

Quân đoàn thứ bảy có thể đúng lúc đuổi đến như thế, cũng là bởi vì Kiều Tu.

Đoàn hải tặc Lửa Khói không phải là bọn vô danh tiểu tốt, tên thuyền trưởng thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tư quỷ quyệt, rất giỏi đùa bỡn con mồi, người chết trong tay bọn họ nhiều vô số kể.

Sau khi Kiều Tu nhận được tin tức của Lý bá, biết Đường Tiểu Trì đang ở trên phi thuyền đến tinh cầu Cruise, ở tinh vực phụ cận lại có tung tích hành động của đoàn hải tặc Lửa Khói, Kiều Tu trong lòng bất an, mới nhờ Triệu Duệ Dương hỗ trợ, may là Triệu Tốn trú quân ở gần đấy, kịp thời đến cứu Bantaia hào.

Sau khi Triệu Duệ Dương nhìn thấy Đường Tiểu Trì liền rõ ràng, ngày hôm nay cho dù không có quân đoàn thứ bảy, đoàn hải tặc Lửa Khói cũng sẽ không chiếm được lợi ích, chỉ là cái tên Đào Tạo Sư thiên tài này, nếu mọi người quan tâm và quan sát kỹ, tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ chỉ bị xem như là một Khế Ước Sư có dũng khí có năng lực.

– —–
_Zen_
18/7/2018.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.