Đọc truyện Thực Vật Khế Ước Sư – Chương 14
Đúng vào lúc này, Đường Tiểu Trì và Tả Khâu Tự xuất hiện.
Tả Khâu Tự cũng thôi, Johnson đã điều tra hết tất cả các thế lực ở tinh cầu Tangol, biết cậu là chi chính của Tả, có thiên phú kinh người, trong mắt Johnson từ lâu đã xem tinh cầu Tangol là địa bản của bản thân, sau này Tả Khâu Tự tất nhiên sẽ là thuộc hạ của y.
Mà tên tiểu bạch kiểm bên cạnh Tả Khâu Tự rất chướng mắt.
Johnson tự cho là tôn quý, đáng tiếc một là không có thủ đoạn, hai là không có thực lực, ba là không có nhân mạch, cha của y ngay cả việc mình bị bài xích cũng không có phát hiện, sau khi y cắt đứt liên hệ với những người này, đã rất lâu không thu được tin tức gì.
Vì vậy y không biết có một cửa hàng thực vật Bách Thảo mới mở trên đường Trọng Thị, không biết khế thực của cửa hàng này có chút đặc biệt, càng không biết sau lưng cửa hàng thực vật này là Kiều Tu, người đã từng làm Đế tinh, thậm chí là Tinh tế hỗn loạn.
Y chỉ nghe thanh niên này là tiểu lão bản gọi Đường Tiểu Trì, mọi người đều khen điểm tâm của cậu ta rất ngon, vì vậy Johnson cho rằng Đường Tiểu Trì chỉ là người không có thân phận bối cảnh gì, là một thương nhân nhỏ dựa vào tay nghề nấu nướng lấy lòng nhóm nhị thiếu tiểu.
Johnson tuy rằng ngạo mạn, nhưng ở trước mặt những con em của đại gia tộc này cũng không dám chân chính làm ra chuyện gì đắc tội bọn họ, bất quá đối với một cái tiểu thương nhân, còn không phải là để y trị? Cho dù không cẩn thận giết chết, cũng không có ai dám vì một người như vậyaf đối đầu với y.
Johnson nhìn Đường Tiểu Trì sắp bị Phạm Thường ôm vào trong lồng ngực, mắt trở nên âm trầm.
Tả Khâu Tự cũng đang sốt sắng nhìn chằm chằm hai người Đường Tiểu Trì và Phạm Thường.
Lần trước Phạm Thường muốn bắt nạt Tiểu Trì cậu còn chưa quên đâu, cậu cần quan sát kỹ, nếu như Tiểu Trì không cẩn thận lọt vào bẫy của Phạm Thường, sau này nhất định sẽ thương tâm.
Tả Khâu Tự mặc dù không phải là người nhạy cảm, nhưng đối với ác ý lại rất mẫn cảm, vào thời điểm căng thẳng cành dễ nhận ra hơn.
Vì vậy rất dễ dàng chú ý đến việc Johnson oán hận Đường Tiểu Trì.
Tả Khâu Tự bước lên một bước, ngăn trở Johnson nhìn về phía Đường Tiểu Trì.
Nhóm nhị thiếu không bao giờ thiếu nhãn lực, tất cả đều phát hiện ác ý của Johnson, tuy rằng không biết tại sao y lại oán hận Tiểu lão bản, nhưng tất cả mọi người đều xem đây là chuyện cười.
Johnson thanh cổ họng một hồi, ngẩng cằm lên bốn mươi lăm độ, sau khi biểu hiện đầy đủ khí chất tôn quý mới mở miệng nói: “Ngươi tên là gì? Là con cháu nhà nào?”
Johnson cố ý hỏi dò thân phận của cậu, nghĩ muốn để chính cậu nói ra địa vị của thấp hèn của mình.
Đường Tiểu Trì chưa từng thấy Johnson, Tu chân giả đối với khí tức càng thêm mẫn cảm, cậu đã sớm cảm nhận được ác ý trước Tả Khâu Tự, Tiểu sư thúc tổ của Bách Thảo môn không phải là bánh bao mềm, đối với sự khiêu khích không biết từ đâu đến này, cho dù cậu dưới cơn nóng giận diệt thần hồn người khiêu khích này cũng chỉ có thể coi là đáng đời.
Đường Tiểu Trì mới tới thế giới Tinh lịch nên không muốn chọc phiền phức, nhưng cũng sẽ không mặc người bắt nạt, nhàn nhạt nhìn Johnson, không hề trả lời.
Không khí vốn êm dịu, ánh mắt đào hoa tràn đầy hơi nước đột nhiên biến thành ác liệt tột cùng, ánh mắt như đao, bên ngoài da nơi bị nhìn qua thậm chí có thể cảm giác được một trận đâm nhói.
Nhóm nhị nhiếu trở nên yên tĩnh, bất đồng với dáng vẻ kệch cỡm miễn cưỡng được coi là cao quý của Johnson, mặc dù diện mạo của Tiểu lão bản không thay đổi, nhưng khí thế trên người lại giống như dời sông lấp biển, ép người không tự chủ được mà lùi về phía sau.
Những người xung quanh đã khó có thể chịu đựng được, Johnson chính diện chống đỡ thì càng thêm không chịu nổi, dưới chân mềm nhũn, từ trên ghế sa lông tuột xuống.
Đường Tiểu Trì không hề gợn sóng thu hồi ánh mắt, ở trong mắt người ngoài, là Johnson đột nhiên ngã xuống sàn nhà.
Người ngoài chẳng biết vì sao, nhưng nhóm nhị thiếu bên bên cạnh lại vô cùng rõ ràng.
Mặc dù bọn họ đã được được trưởng bối dặn dò tận lực đánh giá cao Tiểu lão bản, không nghĩ tới lại bị tuổi của cậu che đậy.
Luồng khí thế vừa rồi hiển nhiên là uy áp của Khế Ước Sư cấp cao, Tiểu lão bản mới bất quá mười mấy tuổi, cư nhiên liền trở thành Khế ước giả cấp cao?
Mà Tiểu lão bản tuy rằng nhìn qua gầy yếu, nhưng thân thể rõ ràng khỏe mạnh, tại sao lại bị học viện dùng nguyên nhân thân thể buộc nghỉ học? Đường gia có được một vị thiên tài như vậy, tại sao lại có thể từ bỏ để cậu tự sinh tự diệt?
Đường gia ở tinh cầu Tangol cũng được coi là đại gia tộc, ngoài Phủ bá tước, mấy nhà Tả, Phạm, Đổng đều thuộc Đường gia.
Đáng tiếc này Đường gia lớn như vậy mà Gia chủ mãi đến tận bây giờ vẫn chưa kết hôn, ngoại trừ trường hợp chính thức còn lại thì rất ít khi xuất hiện, vì không có con cái liền nhận cô nhi ở tình cầu bên cạnh, hai anh em Đường Tiểu Trì và Đường Niệm Chân là đến từ tinh cầu Biên Giới.
Hiện tại Đường Tiểu Trì không biết là bởi vì nguyên nhân gì mà bị trục xuất ra khỏi nhà, Đường gia chủ càng ít giao du với bên ngoài.
Xem ra Đường gia đang câtd giấu đi bí mật lớn a.
Tâm tư nhóm nhị thiếu vẫn đang ở thời kỳ ngốc nghếch càng phiêu càng xa, càng nghĩ càng thấy suy đoán của bản thân không sai.
Không tin xem dáng vẻ sắc mặt hồng hào của Tiểu lão bản, thân thể làm gì có bệnh? Đáng tiếc Đường Tiểu Trì cũng không biết bọn họ đang bổ não cái gì, Đường gia chủ tính cách quái gở, cũng chỉ có chút không thích nói chuyện, không thích giao tiếp thôi, nhưng mà ở trong lòng bọn họ đã sắp biến thành yêu ma quỷ quái.
Nhóm nhị thiếu vẫn đang tự bổ não, sau khi Đường Tiểu Trì thu hồi uy áp, Johnson mặt đỏ lên.
Ở trong yến hội mà Bá tước tổ chức, y cư nhiên lại có cử chỉ xấu hổ như vậy, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tiếng nhạc trở nên ầm ĩ chói tai, ánh đèn quá mức chói mắt lóa mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang cười nhạo trào phúng hắn, đặc biệt là Phạm Thường, môi đỏ diễm lệ tạo một độ cong tựa như cười mà không phải cười, quả thực như một cái tát hung hăng đánh vào mặt y.
Johnson chống hai chân mềm nhũn đứng dậy, cũng không kịp nhớ đến cái gì lễ nghi phong độ, chỉ nắm chặt túi khế ước của y, áp sát Đường Tiểu Trì nói: “Ngươi, ngươi đi theo ta! Ta hôm nay phải hảo hảo giáo huấn ngươi!”
Âm thanh còn có chút run, âm cuối đột nhiên cao lên khiến Tả Phán Sơn không nhịn được kém chút cười ra tiếng.
Johnson mặc dù miệng nói lời hung ác, nhưng lại thẳng tắp đứng tại chỗ vừa kinh vừa sợ nhìn chằm chằm Đường Tiểu Trì, dáng vẻ sợ hãi kia lại có hai phần đáng thương đáng yêu, Phạm Thường ngáp một một cái, ánh mắt lộ ra mấy phần hứng thú.
Những người khác cũng không nghĩ tới Johnson cư nhiên còn dám khiêu khích, có chút khâm phục dũng khí của y.
Tả Khâu Tự trực tiếp chỉ túi khế ước trong tay Johnson hỏi: “Ngươi liền muốn dùng cái này để giáo huấn Tiểu Trì?”
Còn dùng túi khế ước túi chỉ có khả năng là Khế Ước Sư sơ cấp, Đường Tiểu Trì cũng đã là Khế Ước Sư cao cấp, sự chênh lệch giữa sơ cấp và cao cấp căn bản là không thể vượt qua, Johnson đây là tự tìm đánh?
Johnson thấy Tả Khâu Tự nhắc đến khế thực của y, bây giờ mới tìm về được sức lực.
Đây là khế thực mà thuộc hạ của cha y đưa tới mấy ngày trước ngày trước, là Trúc Lôi quả táo bạo nhất, không dễ khế ước hơn nữa lại có uy lực kinh người, y cư nhiên trong vòng ba ngày đã khế ước thành công Trúc Lôi quả, điều khiển rất linh hoạt.
Có Trúc Lôi quả, còn sợ không đối phó được tiểu bạch kiểm này?
Johnson trực tiếp đối mặt với Đường Tiểu Trì rất rõ ràng luồng khí thế kia không phải là uy áp của Khế Ước Sư cao cấp, hồi y còn ở Đế đã được tiếp xúc với Khế Ước giả cao cấp, uy áp mặc dù khiến người hô hấp không thông, nhưng lại không kinh tâm động phách giống vừa rồi, phảng phất như là đang đối mặt với thiên địa không còn chút sức đánh trả.
Vì vậy Johnson cho rằng Đường Tiểu Trì sử dụng thủ đoạn, thế nhưng loại thủ đoạn nhỏ này trước sức mạnh tuyệt đối của Trúc Lôi quả chỉ có thể coi là bàng môn tà đạo không đáng nhắc tới, căn bản không cần phải e ngại.
Johnson một bên nỗ lực an ủi bản thân một bên ngẩng cằm lên.
Tả Khâu Tự thấy Johnson cố ý muốn tìm đánh cũng không nói nhiều, Đường Tiểu Trì bước mấy bước đế chỗ Johnson, Johnson ánh mắt hoảng loạn đứng dậy, đôi chân không nghe theo sai khiến lùi về sau, trong miệng reo lên: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Đường Tiểu Trì kỳ quái nhìn y, “Không là ngươi nói muốn tỉ thí sao? Đi a!”
Đòan người rời khỏi chính sảnh đi đến địa phương trống trải.
Johnson lấy ra Trúc Lôi quả từ túi khế ước, hoa thực vật trong tay y mơ hồ thoáng hiện lên tia điện màu đỏ tím, Johnson đắc ý giống như lơ đãng đi đến trước mặt Phạm Thường để khoe khoang.
Nhóm nhị thiếu liếc mắt nhìn nhau, chà chà tay tán thưởng đứng dậy, trên mặt Johnson biểu hiện đắc ý, Tả Phán Sơn thấy em họ lại định mở miệng nói chuyện, tay mắt lanh lẹ một tay kẹp lấy cái cổ của cậu, một tay che lại miệng.
Kohnson không để ý đến hai anh em hon, Đường Tiểu Trì nhìn thực vật trên tay y, nhất thời có chút khó xử.
Cư nhiên lại là Trúc Lôi quả mà cậu bồi dưỡng, xem ra khách nhân của cửa hàng a.
Vậy mình có nên hạ thủ lưu tình không?Thực sự là buồn phiền a.
Đường Tiểu Trì không quyết định chắc chắn được, nghĩ muốn nói chuyện với y một chút, nhưng lại bị Tả Phán Sơn ôm vào trong lòng không biết thương lượng chuyện gì, do dự một lát liền quyết định trước tiên đánh sau đó rồi nói.
Johnson vừa khoe khoang Trúc Lôi quả xong Trúc, liếc chéo Đường Tiểu Trì, thấy vóc dáng nho nhỏ gương mặt tròn tròn của Đường Tiểu Trì, bên trong đôi mắt to tràn đầy mê man, giống như là động vật nhỏ lạc đường, nhất thời động lòng trắc ẩn.
Uy lực to lớn của Trúc Lôi quả không phải là nói khoác, khi còn là khế thực sơ cấp đã có thể thả ra chút lôi điện, không những đả thương địch thủ còn có thể giảm bớt tốc độ của kẻ địch, T đến trung cấp chỉ cần dựa vào uy lực của lôi điện liền có thể giết chết đối thủ, Linh bảo cao câls có thể triệu hồi sấm sét, khai sơn phá thạch* là điều chắc chắn.
(*): khai phá vùng núi hoang vu; thường dùng để ví việc mở đầu đặt nền móng cho một công cuộc rất lớn lao và gian khó.
Tính toán một đứa bé như vậy, sẽ làm mất phong độ Nam tước của y, nếu như tiểu quỷ này có thể chủ động xin lỗi, đồng thời bảo chúng không tiếp tục qua lại với Phạm Thường, y sẽ đại nhân đại lượng bỏ qua cũng không phải là không thể.
Johnson lời còn chưa nói ra, Đường Tiểu Trì đã hạ quyết tâm gọi ra Gai Nhọn đằng.
Linh bảo mặc quần soóc màu xanh biếc đột nhiên xuất hiện trên vai Đường Tiểu Trì, Gai nhọn đằng tính khí nôn nóng, cây roi trên tay trong nháy mắt dài ra, xước mang rô lóe ra ánh sáng sắc, đâm thẳng vào mắt Johnson khiến hắn đau đớn.
Nhóm nhị thiếu thậm chí Tả Khâu Tự cũng chưa từng thấy khế thực của Đường Tiểu Trì, lúc này mặt tràn đầy phấn khởi.
Bọn họ đều biết Linh bảo rất thưa thớt, có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng bọn họ được nhìn thấy Linh bảo, đương nhiên muốn tỉ mỉ nhìn rõ ràng.
Bọn họ đều biết Đường Tiểu Trì có quan hệ với cùng Kiều Tu, Kiều gia tuy rằng suy tàn, gia tộc mấy đời nối tiếp nhau suy tàn chắc chắn vãn còn Linh bảo, đối với Linh bảo trong tay Đường Tiểu Trì bọn họ không quá mức giật mình.
Chỉ có Johnson đắc ý dào dạt được một phút thì lập tức cứng tại chỗ, thậm chí giơ tay dụi dụi con mắt, chỉ sợ là bản thân nhìn lầm.
Johnson tự nhận là kiến thức của mình không thiển cận, chỉ là dù là y có suy đoán như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không nghĩ đến bản thân sẽ đắc tội với Khế Ước Sư cao cấp có Linh bảo, hơn nữa y đã từng lớn tiếng nói muốn “Hảo hảo giáo huấn” người đó.
– ——
– Zen-
8/7/2019.