Thực Vật Chiến Sủng Của Ta

Chương 137: Nhiệm vụ gắn kết (2)


Đọc truyện Thực Vật Chiến Sủng Của Ta – Chương 137: Nhiệm vụ gắn kết (2)

Sức mạnh đến từ bài hát của Băng Giác là điều mà Chí Sinh quan tâm, có vẻ nó sẽ đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong việc hàn gắn nhóm năm người lại với nhau, đồng thời đừng quên người hướng dẫn bọn họ là ai.

Nhóm năm người tản ra, ngày đầu tiên gặp mặt không được mấy vui vẻ lắm, Chí Sinh cũng không có trở về phòng của mình mà đi tìm gặp cặp đôi hoàng tộc Lăng Duệ và Lăng Hải.

Hai người bọn họ là những người có trọng lượng nhất trong vấn đề này, cũng là vấn đề quan trọng cần được xử lý trước tiên.

Con đường tới khu nhà mà hai anh em hoàng tộc này ở được phủ bởi cây xanh rậm rạp, không khí tương đối trong sạch, năng lượng bao phủ dày đặc, là một nơi nghỉ ngơi đầy thích hợp.

So với điều kiện mà bản thân Chí Sinh đang ở còn tốt hơn bốn năm phần, sự phân biệt này cũng dễ hiểu, dù sao thân phận của họ không giống nhau, cậu cũng chẳng phải trẻ con mà đi so bì.

Lăng Hải đã sớm tiến vào bên trong, còn Lăng Duệ thì đứng bên ngoài đợi sẵn, có vẻ như họ đã sớm biết cậu đi theo sau.

“Ngươi tới đây để làm gì?”

Khuôn mặt không tính là quá mức địch ý, hẳn là chịu sự ảnh hưởng từ Băng Giác, hơn nữa hai người bọn cậu cũng không phải gặp mặt lần đầu.

Hồi trước chị ấy có gặp qua và trao đổi với cậu chủ, lúc đấy tính cách của Lăng Duệ còn chưa đến mức lạnh lẽo tới thế này.

“Tôi có một yêu cầu, ở đây liệu có được không?”

Nở nụ cười thật tươi, Chí Sinh đã săn tay áo lên chuẩn bị để đánh nhau, để nói chuyện với những người như vậy, thực lực là cái đầu tiên cần nhắc tới.

Tử hỏa của Lăng Duệ đúng là mạnh thật đấy, so với những trận đấu bị giới hạn bởi một diện tích hẹp, cô ấy gần như là một hung tinh thiêu đốt mọi thứ trên đường đi của mình.


Cơ mà, tại một đấu trường không giới hạn phạm vi, sức mạnh của Chí Sinh lại dễ dàng phát huy và biến hóa đa dạng hơn nhiều.

Khoảng tầm năm phút sau, với một sợi dây xích được làm bởi những cánh hoa cách điện phân tán lửa, Lăng Duệ hoàn toàn không nhúc nhích được.

“Khốn nạn, thả ta ra!”

Chí Sinh chỉ nhìn mà không nói gì, cậu cũng không ngu ngốc đến nỗi đụng chạm vào công chúa của quốc gia ngay trong địa bàn của đối phương.

Nơi đây hiển nhiên là có hộ vệ bảo vệ công chúa, việc chiến đấu chỉ để thuận lợi cho việc nói chuyện thôi.

“Yên tâm đi, Bách hoa khống của tôi sẽ không làm cô bị tổn thương”

Lạnh nhạt kiếm tới một cái ghế đặt xuống trước mặt Lăng Duệ, ngồi xuống, sau đấy chống cằm bốn mắt nhìn nhau

Hai người không nói gì lặng thinh trong một chặp, đôi mắt của Lăng Duệ vẫn ánh lên sự bất đồng và mưu tính nào đấy.

Chỉ là Chí Sinh không quá quan tâm, một tiếng đồng hồ trôi qua, hai tiếng đồng hồ trôi qua, người đầu tiên nao núng trước chính là kẻ thua cuộc.

“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì…”

Cau mày hỏi, Lăng Duệ đã thử rất nhiều cách để đốt cháy sợi dây xích được làm bởi cánh hoa của Chí Sinh, nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng.

Cô từng thử suy đoán mục đích của Chí Sinh là gì, vốn ban đầu nghĩ rằng hắn ta tới để khiêu khích anh em nhà họ, bởi vì cô đang sợ hãi.

Dưới cái bóng của Quách Minh để lại, cô đã không còn sự hào phóng như lúc trước, thậm chí chính bản thân cô cũng hiểu, mình đã thụt lùi thật nhiều.

“Có vẻ như cô đã bình tĩnh trở lại rồi nhỉ?”

Đôi mắt của Chí Sinh khóa chặt lấy đôi mắt của Lăng Duệ, nếu như là Tiểu Đóa, không biết con nhỏ đó sẽ làm gì nhỉ?

Để giao tiếp với một con người xa lạ bằng ánh nhìn, thứ phản ánh qua cặp con ngươi này là thứ thuần khiết và chân thật nhất.

Sự dao động và lo lắng là điều duy nhất Chí Sinh nhìn thấy, cậu có phần ngạc nhiên, lại có điều này xuất hiện trong một con người cao ngạo và thân phận cao quý như đối phương ư?

“Cô đang lo lắng?”

Đâm thủng hàng phòng thủ mỏng manh mà Lăng Duệ đang muốn che dấu, sự bình tĩnh lập tức bị hỗn loạn.

Lăng Duệ như con thú mất lý trí điên cuồng giãy dụa, cô bất chấp việc bị thương mà cố thoát khỏi Bách hoa khống của Chí Sinh.


“Chết tiệt…”

Để lọt con mồi rời đi, Chí Sinh cũng không phải là sơ suất, chỉ là vì Lăng Duệ quá không muốn sống mà đâm đầu vào chỗ chết.

Tử hỏa nỗi lên khắp mọi nơi, nhiệt độ phút chốc dâng cao đến mức nóng chảy, thậm chí Chí Sinh cũng không còn cách nào ngoài việc né tránh.

Rốt cuộc thì đối với một con người, lòng tự trọng thật sự đáng giá đến mức vậy sao? kể cả cái chết cũng bất cần?

Không phải, Lăng Duệ không phải không sợ cái chết, chỉ là cô ấy chưa từng nhận ra mạng sống của mình quan trọng tới thế nào thôi.

Thật ích kỷ, một con người như vậy… so với những ma thú còn thậm tệ hơn, nhưng mà nếu cậu bỏ cuộc lúc này, có lẽ cậu còn ích kỷ hơn cả cô ta.

“Nè… Lăng Duệ, cô trở nên mạnh mẽ vì điều gì vậy?”

Thở dài một hơi, đâm đầu vào ngọn lửa cháy bỏng của Lăng Duệ, là thực vật ma thú, cậu rất sợ nhiệt, kể cả vậy cậu vẫn không ngần ngại bước vào.

“Ngươi câm đi, ngươi thì hiểu gì chứ?”

Nhìn một con người tự hủy hoại chính mình, có lẽ lúc ở trong giấc mơ, cậu đã từng ngu xuẩn đến vậy.

“Đây là lần đầu tiên cô thất bại?”

Thản nhiên để ngọn lửa đốt cháy bờ vai của mình, cậu buông ra những câu hỏi mang ý nghĩa khẳng định.

Đôi mắt trong suốt này không chứa bất cứ mục đích gì, có thể là cậu không sở hữu được giọng hát làm bình ổn linh hồn như Băng Giác, tuy nhiên….

“Cút đi! Tránh xa ta ra!”


Lăng Duệ không sợ cái chết bởi vì đối phương là công chúa, là người gánh vác trọng trách của quốc gia, là vì cô được nuôi dưỡng thật tốt.

Có quá nhiều lý do để cô ấy tự cho rằng mạng sống của mình không quan trọng.

Nhưng đừng quên cô ấy cũng chỉ là một con người mà thôi, vươn rộng bàn tay ôm lấy đối phương, để cho ngọn lửa này đốt cháy cả hai, để cho đối phương cảm nhận được cảm xúc sợ hãi mà cậu đang cảm nhận.

Thân thể của Lăng Duệ run rẩy, cô ấy bắt đầu sợ hãi, sự tương đồng mang lại cho cả hai, cái chết mà Quách Minh đưa tới là sự đe dọa, cái chết mà Chí Sinh dâng hiến là sự chờ đợi.

Một cái chết như vậy, thật khiến cô không muốn phản kháng, liệu rằng rời khỏi cuộc sống này cô sẽ nhẹ nhõm hơn chăng?

“Sợ hãi thì có làm sao chứ?…Tiểu Duệ”

Đột nhiên một tiếng nói khẽ của Chí Sinh làm cô trở nên bất ngờ, âm thanh trầm ấm này khiến cô nhớ tới phụ hoàng, nhớ tới mẫu hậu, nhớ tới bàn tay của đại ca dìu dắt mình.

Từng tấm giáp phòng thủ được đè nặng dần tháo mở, đứa bé dần trở nên muốn níu kéo, không cần… cô không cần là công chúa hay bất cứ thứ gì… cô muốn được sống… được ở bên bọn họ.

Bề ngoài cứng rắn và sự nỗ lực cao ngạo chỉ là tấm màn che dấu sự yếu đuối của bản thân, cô cảm thấy nỗi sợ hãi mà Chí Sinh đang mang trong mình.

Vậy tại sao đối phương lại liều mạng đến vậy? Cậu ta cũng giống cô ư? Không đúng, so với lòng tự trọng, cậu ta có thứ còn quan trọng hơn mạng sống mình.

“Giúp tôi..”

Đôi mắt trong suốt ấy đau khổ cầu xin, Chí Sinh đánh cuộc, cậu dùng mạng sống để kéo Lăng Duệ bước ra khỏi bức tường mà cô ấy xây nên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.