Đọc truyện Thực Vật Chiến Sủng Của Ta – Chương 121: “Tôi bỏ cuộc”
Cảm giác như toàn bộ dòng chảy trong cơ thể đang hỗn loạn, huyết bào vỡ ra, cả người nóng lên, Quách Minh khó chịu cắn răng nhẫn nhịn những đau đớn trong người.
Ngược lại với cậu, Lăng Duệ thì giống như cắn thuốc kích thích, cô ấy điên cuồng tấn công bằng những đòn vật lý thiếu tính kỹ xảo lẫn như kế hoạch, hoàn toàn là dùng bạo lực đến tấn công.
Nhưng đánh hỗn loạn lại rất có hiệu quả, bởi vì không hiểu lý do tại sao, Ám hỏa đã không còn tác dụng cắn nuốt Tử hỏa của công chúa nữa.
ẦM!
Lại một cú đấm trực tiếp, sau đấy lên gối đối với Quách Minh, thằng bé bị đá tung lên trời phun ra một ngụm máu.
Nhìn thấy tình cảnh trái ngược một trăm tám mươi độ này khiến Quách Tâm Vũ và Quách Thiên hoảng sợ, họ đang lo lắng cho em trai mình.
Các khán giả liền hít một hơi sâu thản thốt, Lăng Duệ đã xoay người rất tốt, sau khi kích hoạt thứ năng lực gì đó kỳ lạ, cô ấy đã thổi bay Quách Minh đi, ít nhất đó là những gì mọi người đang nghĩ.
Thực chất, Quách Chiến, Hoàng đế, kể cả Lăng Hải cùng các cường giả khác đều nhận ra một điều, Lăng Duệ vẫn còn sợ hãi, con bé đang cố gắng bằng cách nhanh nhất, mãnh liệt nhất áp chế đáy lòng của mình.
Dù thế, Quách Minh vẫn chưa thua cuộc, cậu nhỏ vẫn nằm nguyên vẹn trên sân sau khi ăn thật nhiều quyền cước của Lăng Duệ, người khác chỉ nhìn thấy thảm trạng của cậu, chứ không nhìn thấy thứ ẩn dấu bên trong.
‘Con dao này rốt cuộc muốn làm gì….?’
Quách Minh tự hỏi, trong khi cậu vẫn đang cố gắng khống chế sát khí toát ra từ Long thạch, nếu không làm như vậy, sợ rằng thứ vũ khí trong tay sẽ bay ra mà giết chết Lăng Duệ.
Tuy nhiên, cậu biết điều này là bất khả thi, bởi vì con dao này cần cậu… đúng vậy, nó cần cậu để phát huy sức mạnh của mình, cho nên trước tiên nó kiểm soát một phần thân thể của Quách Minh.
Liên tục bị ăn đập từ nãy giờ, cơn khó chịu trong lòng Quách Minh đã sớm dâng cao, sức mạnh của Tử hỏa từ Lăng Duệ trở nên thật quỷ dị.
Nếu là lúc trước, Ám hỏa chỉ cần xông ra là đã có thể đem lấy Tử hỏa nuốt chửng, nhưng bây giờ thì không, cả hai ngọn lửa thành lập thế cân bằng không phân cao thấp, mà với tình trạng đứng ngồi cũng không yên, Quách Minh chỉ có thể chịu bị dập.
‘Thình thịch’
Lại một lần nữa, nhịp tim thất khống mà trở nên lộn xộn, cả người ngứa ngáy như muốn tróc một tầng da, lột khỏi hình thể con người mà biến thành cái gì đó khác biệt.
Sự ham muốn này đến từ cơn say tế bào, lúc này Quách Minh mới kịp nhận ra, đây chính là tác dụng phụ của việc hấp thu quá nhiều tế bào ma thú, đem thật nhiều gen từ bên ngoài không đồng nhất bỏ vào người rồi sử dụng, pha tạp và kích ứng điên cuồng.
Cậu từng nghĩ rằng đem các tế bào này chảy theo hệ thống tuần hoàn cơ thể, biến nó thành một phần của bản thân thì sẽ không sao.
Nhưng bản chất của ma thú và con người là tách biệt, Quách Minh đồng hóa ma thú, ngược lại, ma thú cũng đồng hóa chính cậu, không phải là cắn nuốt, là sự lan nhiễm chậm rãi theo thời gian.
Căn bệnh mạn tính được hình thành từ những sơ ý thật nhỏ nhặt, khi con người không chú ý, họ đã mắc các sai lầm khó sửa chửa, bởi vì không ai hoàn hảo, cho nên con người thay đổi, và lúc này Quách Minh đứng ở trong ranh giới vực sâu, bước thêm một bước, cậu sẽ biến thành thứ quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Và chết tiệt, con dao được làm bằng Long thạch này đang cố gắng đẩy cậu xuống dưới, tại sao lại như vậy? lý do? Để thuận tiện điều khiển? điều khiển cái gì?
‘Huyết mạch ma thú’
Ăn thêm một cú đấm từ Lăng Duệ, máu tươi bắn ra, nhìn thấy chúng, trong đầu Quách Minh chợt lóe qua suy nghĩ này, đúng rồi.. vì đối phương rất có thể là Long tộc, cho nên khả năng kiểm soát của nó lên ma thú sẽ cao hơn con người.
Ảo ảnh được hình thành lúc đối chiến với Dương Ninh Ninh, vương giả của ảo ảnh, Ảo Long!
‘Hắc hắc, ranh con cũng thông minh đấy, nhưng đã muộn rồi’
Tiếng cười quỷ dị vang vọng trong đầu, một con rồng xuất hiện trước mặt Quách Minh, nó giống như đang nhạo báng bản thân đứa nhỏ đang cố gắng chống lại nó.
Không chịu khuất phục? Đôi mắt rồng máu tím cùng lớp sương mù dày đặc trở nên dày đặc bao trùm tâm trí Quách Minh, đột nhiên cả người đứa trẻ đứng thừ người ra như cái xác chết.
Lần nữa mở mắt ra, đối mặt với Lăng Duệ đang tiến đến, Quách Minh lúc này thả lỏng toàn bộ cơ thể, vươn rộng hai tay ra như đang chào đón cô tới.
Nguy hiểm!
Tại thời khắc mà Lăng Duệ sắp va chạm vào người Quách Minh, cô nhận thấy một sự đe dọa khủng khiếp tương tự lúc trước, vậy nên cô lập tức bỏ trốn theo bản năng.
Da gà toàn thân nổi lên, cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống, bật ngược lui về sau, nhưng khi chạm xuống mặt đất, một cái hố từ hư không đang chào đón Lăng Duệ.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAA”
Rơi xuống vực thẳm của địa ngục, nơi này thật ghê tởm, Lăng Duệ buồn nôn, cả người chịu đựng không nổi sự ô uế khắp nơi xung quanh.
Đáy sâu của cái hố là lớp bùn đen nhớm nháp, khắp nơi là đầu sọ vươn vãi, các con côn trùng chạy ra từ hốc mắt, máu tươi tràn ngập cơ thể cô.
Từng cơ thể trần trụi với các vết thương loang lỗ đang áp sát lại gần, máu và mũ trộn lẫn bốc lên một mùi hôi đậm đặc.
Thậm chí Lăng Duệ còn quên đi cả sự phản kháng, cô chỉ muốn đốt sạch mọi thứ, nhưng không thể vận dụng năng lượng, một cánh tay bắt được tới chỗ cô, bấu mạnh như muốn nghiền nát xương cốt.
Khó thở, đau đớn, lạnh lẽo, hai chân bị nhấc bổng lên cao.
“Tiểu Minh, mau dừng lại”
“Mau buông tay của ngươi ra!”
“Thằng nhóc đó đang làm gì công chúa đại nhân thế kia?”
“Có là con trai của Chiến thần cũng không được làm như vậy chứ?”
“Quá mức mạo phạm rồi!”
“Tiểu Duệ…..”
….
Thực tại, mọi người chỉ nhìn thấy Quách Minh đứng thờ người ra, còn Lăng Duệ la hét như phát điên rồi.
Sau đấy đứa trẻ liền từng bước chậm rãi bước tới, khóe miệng còn cười đến yêu nghiệt, bàn tay vươn ra, bóp lấy cổ Lăng Duệ kéo tới trước mặt mình.
Quách Minh dùng rất nhiều sức, cả mặt công chúa tái lại như sắp đối mặt với cái chết, rồi sau đấy, cậu ta thả tay mình ra vứt Lăng Duệ lăn dưới đất.
Đáng lý ra nó không tính làm vậy đâu, chỉ là không muốn tôn nghiêm của mình bị dẫm đạp mà muốn trừng phạt nhỏ cô bé này một chút.
“Tôi bỏ cuộc”
Thẳng thừng vứt lại câu này mà nhảy xuống sàn đấu, trọng tại giận tím mặt với cách hành xử của Quách Minh.
Minh Viễn, Tiểu Mộc, Alivia cùng Mole nhận ra điểm khác thường, Chí Sinh và Tiểu Đóa cũng hiểu rõ có điều gì vừa xảy ra.
Hành động này không khác gì vả vào mặt công chúa và hoàng tộc như thể muốn nói rằng cô ta thật là một thứ phế vật, điều này đi trái ngược với mong muốn vốn có của Quách Minh, thật quỷ dị.
Đứa nhỏ biến mất trước tầm mắt của nhiều người, không biết là đi đâu, nhưng Quách Minh không trở về chỗ ngồi của mình.