Thức Tỉnh

Chương 34


Đọc truyện Thức Tỉnh – Chương 34

_ Hình như nơi này có chuột !

Nó nhếch nhẹ môi cười khi nhận ra những tiếng xột xoạt phát ra trong những lùm cây gần đó.

Nơi mà nó và mọi người đang đứng là một khoảng đất trống giữa khu rừng sinh thái, xung quanh là thảm thực vật và những lùm cây rậm rạp, bóng tối
bao trùm và phủ lên cảnh vật một màu tang tóc ghê rợn. Đẹp
thật……………………………….

Ngửa cổ ra sau,
nó khẽ xoay xoay vai, người đã đến, nếu như không tiếp đón tử tế hẳn là
sẽ mang tiếng thất lễ mất. Tiếng lưỡi dao xé gió bay đến, nó điểm nhẹ
chân tránh sang một bên, ánh thép sáng bạc lướt qua rồi một tiếng

phập vang lên phá vỡ cái u tịch của núi rừng thăm thẳm, lưỡi dao nhọn
cắm ngập vào thân cây đằng sau và giữ nguyên vị trí trên đó. Nó lùi lại
hai bước để mọi người đứng lên, sau đó quay mặt lại nhảy lên đỉnh ngọn
cây. Giữa những khe hở của tầng lá, nó dễ dàng quan sát mọi chuyện diễn
ra bên dưới, máu trong huyết quản dường như đang sôi lên sùng sục, rút
chiếc mặt nạ trong ba lô ra, đôi mắt màu tro của nó hiện lên vài tia sắc bén.

Vòng vây càng ngày càng khép chặt, những vị khách
không mời lộ ra khỏi vùng tối của những bóng cây để đứng dưới luồng ánh
sáng lạnh lẽo của vầng trăng bạc trên cao, đôi mắt nó đảo liên hồi,
dường như chỉ muốn mọi thứ kết thúc thật nhanh, người đứng dưới-cũng là
kẻ cầm đầu-chị họ của nó. Cô gái mặc áo phông trắng, khoác ngoài bằng áo da ba-lỗ đen, quần bò dài hơi bó, giầy đế bệt cao cổ và mái tóc cột
đuôi ngựa, ánh trăng bao phủ xung quanh khiến cho cô dường như có cái vẻ gì đó rất khó tả, đẹp, và sắc như một lưỡi thép bén nhọn. Đôi mắt cô
dường như đang tìm kiếm một điều gì đó, một gương mặt ai đó, nó khẽ
cười, người mà cô đang tìm kiếm-là nó-giờ đang ngồi vắt vẻo trên cây chờ đón màn diễn sôi động mà cô mang tới. Vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt cô
gái, chẳng nói chẳng rằng, cô lui xuống với sự chán nản và uể oải lười
biếng, đám người đằng sau tự động tránh đường rồi tiến lên trước, khúc
côn, gậy gộc trên tay họ bắt sáng lấp lánh.

Khúc dạo đầu

chỉ diễn ra trong vài phút, hai nhóm người ban nãy hãy còn tách biệt
mang dáng vẻ đối lập mà hiện giờ đã hòa vào nhau. Trận chiến được xử lý
bằng vũ lực giữa hai phe, nó không rảnh rỗi căng mắt dõi theo, thỉnh
thoảng sử dụng ám khí xử mấy kẻ đánh lén để bảo đảm an toàn cho mọi
người, dù không muốn phải trở thành kẻ ngoài cuộc, nhưng nó không phủ
nhận nếu như nó trực tiếp tham gia mọi chuyện sẽ rắc rối hơn rất nhiều
và hơn nữa sự an toàn của bạn bè, người thân nó sẽ càng không được bảo
toàn. Mắt có thể thấy phe bên kia đã trở nên yếu thế, nó thở phào một
hơi nhẹ nhõm, đoạn phi chiếc kim tẩm thuốc mê vào một tên định xông về
phía bạn mình, đột nhiên nhận thấy không khí có điểm dị thường, nó bật
lên một chạc cây khác, chỉ biết rằng vài giây sau đã có thêm một tiếng
phập và chỗ ngồi ban đầu của nó đã có thêm một con dao cắm ngập gần
đến chuôi, mắt nó thoắt cái trở nên lạnh lùng… Được lắm.

Đu người sang những cành cây khác, nó uyển chuyển đến gần điểm tiếp cận

như một con báo xinh đẹp rình mồi, rồi không có bất cứ hiệu lệnh gì báo
trước, nó thả buông cơ thể rơi xuống mặt đất, lá bài vài giây trước
trong tay đã rạch không khí thành một đường bay về phía ba người, một cô gái và hai chàng trai đang đứng tách biệt khỏi trận chiến chiêm ngưỡng
thời cuộc. Cả ba kẻ đó đều dễ dàng thoát được công kích từ nó-chỉ cần
dịch ra một chút là có thể thoát hiểm, nhanh chóng một sợi dây xích mảnh được phóng ra, tưởng chừng có thể trói chặt lấy bả vai và một bên cánh
tay nó nhưng không may cho họ, nó lấy đà bật sang bên, bàn tay cũng
không hề nhàn rỗi mà liên tục phi những lá bài khác nhằm cản lại sự truy đuổi của sợi giây xích. Mọi hành động của trận chiến đằng sau dần chậm
lại rồi dần dần trở thành bất động. Qua kẽ hở của chiếc mặt nạ, nó lần
nữa quan sát kĩ ba khuôn mặt rất đỗi quen thuộc trước mắt…

-Em họ! Chào mừng trở về nhà!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.