Thức Tỉnh

Chương 31


Đọc truyện Thức Tỉnh – Chương 31

Bình minh lên mang theo những tia nắng mới, sắc vàng đỏ và cam phủ đầy
nơi chân trời, nó khẽ đung đưa đôi chân, nguyên đêm nó không ngủ để nghĩ về những chuyện đã qua, nó muốn mình có đủ rộng lượng để thứ tha, thế
nhưng nó không thể, người mà nó hận nhất thì giờ đang được cứu chữa
trong phòng bệnh, nó vừa muốn để ông ta sống, lại vừa muốn tự tay giết
chết ông ta, có lẽ bởi cùng chung dòng máu nên nó không nỡ lòng, và cả
khuôn mặt giống hệt ba nó nữa, nhưng mối thù phá tan cả gia đình nó thì
nó không bỏ qua được, nó phải làm gì đây? Và cả Ren nữa…Tâm trạng
nó hôm nay không được tốt, và nó mang cả mớ rối bòng bong đó lên lớp, cô Thủy Di chỉ hơi cười khi thấy vẻ mặt đó, còn lũ bạn thì liên tục nhảy
vào trêu chọc. Tiết đầu tiên của hôm thứ 5 là tiết sinh hoạt, tụi nó chỉ ngồi tám với nhau cho đến khi hết tiết rồi mới bắt đầu học từ tiết hai, nó không thấy anh hai đâu nhưng cũng chẳng thắc mắc nhiều, khả năng của anh nó nắm rõ, và chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì bất ổn xảy ra cho
anh, cái mà nó thấy lạ đó chính là thái độ của mọi người, nó cảm thấy ở
đây có một cái gì đó không đúng, và mãi đến khi tiết đầu tiên kết thúc
thì nó mới biết được lý do…

Dáng người thanh mảnh, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ, đôi mắt màu xanh lá cây tuyệt đẹp trong veo…nó chết sững…


-…Ren!

Dường như nó chẳng thể tin nổi vào mắt mình, nó vẫn cứ ngỡ hình ảnh hôm qua
nhìn thấy chỉ là một ảo giác, thế nhưng người con gái ấy đang đứng đây,
ngay trước mắt nó, nó những muốn chạy ngay đến ôm chặt lấy cô, nhưng như có một sức mạnh vô hình buộc chặt lấy nó, nó chẳng thể cử động, còn
nước mắt, nó cứ ngỡ nước mắt nó sẽ rơi, nhưng không, thứ chất lỏng mặn
chát đó chẳng hề rơi lấy một giọt, và trong khoảnh khắc, nó chẳng biết
nên làm gì, nên cư xử như thế nào

-Angel…!

Trong mắt Ren có bao dòng xoáy hỗn độn mà càng nhìn vào đó, nó càng không thể thoát ra, không gian bị bao trùm bởi sự im lặng đến ngột ngạt, và hơn
ba mươi thành viên của lớp 11B3 như đang phải gồng mình lên để gánh chịu áp lực đó…Cô Thủy Di đã ra ngoài và xin phép cả cô giáo bộ môn tiết
sau cho tụi nó nghỉ, ở đây, chỉ có tụi nó, những người bạn bị thời gian
và quá khứ chia cắt, nhưng, giờ, mọi thứ đã về đúng với vị trí và quỹ

đạo ban đầu…Môi nó, nở một nụ cười, và trong phút giây, mọi thứ được
buông bỏ, hận thù, khổ đau,…tất cả mọi thứ, đều bị vứt lại sau lưng và không gian nhanh chóng ngập trong một thứ cảm xúc ấm áp dịu ngọt.

Đứng đằng xa quan sát nó, ba ánh mắt khác nhau, đến từ ba con người khác nhau, nhưng cùng chung một suy nghĩ

“Luôn luôn cười nhé em, dù cho cả thế giới này có sụp xuống, anh cũng sẽ bên cạnh em, và bảo vệ em

Luôn luôn vui vẻ nhé em, đừng để mình chìm vào những nỗi đau buồn của quá khứ, tương lai mới là nơi bước chân em dừng lại

Hải Sa, tức là cát biển, những hạt cát nhỏ nhoi nhưng lại mang vẻ đẹp đặc
biệt, những hạt cát nơi biển cả ấy rất mạnh mẽ, và anh mong em cũng mạnh mẽ như vậy, tất cả mọi người đều mong như vậy…

Hãy sống thật tốt, thật trọn vẹn nha em, anh không muốn khi thời gian qua đi em sẽ phải nuối tiếc vì điều mình đã lỡ

Em như một cánh chim trên bầu trời, và cánh chim ấy sẽ chẳng bao giờ lẻ
loi đâu, cho dù em có bay xa thế nào thì sẽ vẫn luôn có những người bạn
đồng hành, là anh, là họ…”

Một ánh nhìn từ ngoài cửa lớp
với màn nước phủ qua mắt, hai ánh nhìn từ trong lớp, và có một cái gì đó thật đặc biệt trong mắt của họ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.