Đọc truyện Thức Tỉnh – Phần 2 Series Sức Mạnh Hắc Ám – Chương 10
Chương 18
TRÊN BẢN PHIM ĐIỆN ẢNH THÌ cuộc chạy trốn này hẳn sẽ có tình tiết chúng tôi rơi thẳng vào bẫy. Mọi người đều bị bắt giam… ngoại trừ tôi, bởi tôi là nhân vật chính. Tôi đủ thông minh để tránh không bị bắt, nhờ thế, tôi mới lên được kế hoạch táo bạo nhằm giải cứu cho các bạn mình. Nhưng kế hoạch đó sẽ không dễ thực hiện. Hay không quá im hơi lặng tiếng. Chẳng hạn, Tori và Simon sẽ dùng phép thuật làm nổ tung cả một dãy nhà ngay giữa phố. Derek sẽ ném hàng loạt xe cộ vào bọn người đuổi theo. Còn tôi sẽ chiêu mộ một trung đội thây ma từ một nghĩa trang toạ lạc gần đó.
Nhưng so với chuyện cảnh tượng ấy mà lên màn bạc sẽ hoành tráng cỡ nào thì giờ tôi chỉ muốn được trốn đi thật lặng lẽ. Và chúng tôi đã làm đúng như thế. Người của Hội Edison cứ loay hoay mãi trong sân nhà máy.
Chúng tôi đi bộ ít nhất hơn năm cây số. Khi đã cách nhà máy xa đến độ không cần phải vừa đi vừa rón rén, lẩn quất, Derek dẫn chúng tôi vào một khu phố buôn bán ngay cạnh khu dân cư. Trong một ngày đến trường bình thường như hôm nay, ở đó người ta sẽ không để tâm đến bốn đứa choai choai đi thơ thẩn.
“Vẫn biết các người thích ra vẻ bí ẩn này nọ,” rốt cuộc Tori cũng lên tiếng, “nhưng chẳng lẽ ta không bắt taxi được ư?”
Derek lắc đầu.
Tôi hắng giọng. “Đúng là đi taxi có mạo hiểm thật, nhưng nếu tìm được đường đến đích sớm hơn, chân em sẽ hết sức cảm kích.”
Đang đi Derek chợt đứng phắt lại khiến tôi đâm sầm vào lưng anh – đây không phải lần đầu vì anh cứ nhất định đòi đi trước mặt tôi. Suốt dọc đường, vì toàn đá vào gót chân anh nên tôi luôn miệng xin lỗi. Nhưng hễ tôi tụt ra sau, để anh đi trước một quãng xa, anh lại quay lại gắt và giục tôi đi tiếp.
“Ta sắp đến nơi rồi,” Simon thông báo.
Cậu ấy đi kế bên tôi và luôn bám sát lề đường. Hễ Derek đi gần tôi chừng nào, cậu nhích lại cạnh tôi chừng đó. Dù bình thường tôi không phàn nàn chuyện Simon ở gần mình quá, nhưng bị kèm chặt thế này khiến tôi cứ thấy làm sao ấy.
Lúc bắt đầu đi tiếp, tôi định tụt lại sau với Tori, người đang lề mề đếm từng bước chân ở mãi phía sau, nhưng Simon nắm khuỷu tay kéo tôi trở về chỗ cũ.
“Được rồi,” tôi nói. “Có chuyện rồi đây. Vụ kèm người này là ý gì thế?”
“Họ đang bảo vệ cậu đấy,” Tori thủng thẳng. “Bởi thế giới này quá xấu xa nên họ phải che chắn cho cậu chứ còn sao nữa.”
Hai anh chàng không ai nói một lời. Dù có chuyện gì họ cũng sẽ chẳng cho tôi hay. Hoặc chưa muốn nói ra.
***
Đích đến của chúng tôi là toà nhà trước dùng làm xưởng giờ đã bỏ hoang. Nó nằm trong một khu dân cư tồi tàn đến độ người vô gia cư và dân du thủ du thực hình như cũng phải tránh xa.
Ngay lúc chúng tôi sắp bước vào trong, Liz gọi tôi. Cô ấy đứng trước một khung cửa trống – cánh cửa đã bị tháo mất – như thể Liz không thể bước qua ngưỡng cửa ấy. Tôi hỏi có phải cửa bị yểm bùa nên Liz không thể đi qua chăng, nhưng cô ấy nói không phải. Chỉ có điều Liz có chuyện cần nói với tôi. Vậy nên tôi vẫy tay gọi Derek và Simon đến, bảo mình cần nói chuyện với Liz.
Từ lúc tôi gặp các bạn khác, Liz lặng lẽ hẳn và hay lánh mặt. Giờ cô ấy đang đứng nép mình trên con đường đất cạnh toà nhà, tay kéo kéo một bên vớ màu tía pha màu da cam.
“Cậu biết không, tớ thích đôi vớ này lắm. Nhưng cứ nhìn đi nhìn lại chúng riết thì tớ sẽ mãi mãi đi chân đất cho xem.” Liz gượng cười, lại cúi xuống cố tháo tất. Sau cô ấy đành bỏ cuộc và đứng thẳng dậy. “Tớ sắp đi rồi. Cậu không cần đến tớ nữa.”
“Đừng, tớ… ý tớ là, nếu cậu muốn đi, tớ không thể cản, nhưng…”
“Làm vậy thật không phải. Tớ chỉ…” Liz giơ chân, kéo vớ cho ngay. “Tớ nên đi. Nhưng tớ sẽ quay lại.”
“Tớ không có áo của cậu. Ta phải cùng thống nhất hẹn nhau ở một chỗ hoặc đại loại thế.”
Liz bật cười, tiếng cười xuất phát từ niềm vui tự đáy lòng. “Không cần điểm hẹn gì cả. Tớ sẽ tìm thấy cậu. Tớ luôn làm thế mà. Chỉ là… chắc sẽ mất một thời gian. Tớ có việc phải làm. Và cậu còn phải…” Liz ngước nhìn lên toà nhà, ánh mắt buồn bã làm tim tôi đau nhói. “Cậu bận nhiều việc. Cậu và cả các bạn kia nữa.”
“Liz, tớ…”
“Không sao đâu. Cậu cứ làm việc của mình đi, tớ sẽ bắt kịp thôi.”
“Tớ sẽ nhớ cậu lắm.”
Liz chìa tay ra, tôi thề là có cảm thấy mấy ngón tay cô ấy vuốt qua tay mình. “Chloe, cậu tốt quá. Đừng lo cho tớ. Thế nào tớ cũng sẽ quay lại.” Nói xong, Liz biến mất.
Những người khác đợi tôi bên kia khung cửa. Chúng tôi nối nhau thành hàng một sau lưng Derek và len lỏi đi qua khu đổ nát giữa lúc trời sâm sẩm tối.
Đang đi, tóc gáy tôi bỗng dựng ngược. Một cơn đau như búa bổ nổi lên phía sau đầu. Tôi chậm chân bước. Giờ đến lượt Tori đâm sầm vào tôi.
“Coi kìa, đi đi chứ,” Tori ca cẩm. “À, phải phải. Chloe sợ tối. Simon, chắc cậu nên cầm tay Chloe hoặc…”
“Tori, thôi đi.” Simon lướt qua Tori và đến bên tôi. “Cậu sao vậy?”
“Ở đây… có cái gì ấy. Tớ cảm thấy lạ lắm.”
“Là ma ư?”
“Chắc không phải đâu. Nhưng tớ có cảm giác tương tự như lúc ở dưới khoang trống trong Nhà mở Lyle.”
Derek mắng khẽ.
Tôi quay sang, chăm chú nhìn anh xuyên qua bóng tối. “Gì vậy?”
“Một xác chết.”
“Cái gì?” Simon và Tori đồng thanh ré lên.
“Đâu đó trong này có người chết. Anh ngửi thấy từ hôm qua, trước khi tụi mình vào hẳn bên trong.”
“Vậy mà anh không buồn báo cho em ư?” Simon cáu.
“Đấy là một cái xác. Chết lâu rồi. Một người vô gia cư nào đấy. Nhưng mặt khác thì chỗ này khá tốt.”
“Mặt khác ư? Nơi này tối như hũ nút, đầy rác rưởi, xác người và chuột nữa. Anh trai ơi, anh cũng giỏi chọn quá chứ.”
“Ch… chuột ư?” Tôi lắp bắp, sực nhớ đến lũ dơi lúc trước.
“Tuyệt,” Tori lầm bầm. “Cô nàng còn sợ cả chuột.”
“Có anh ở đây, lũ chuột sẽ tránh xa,” Derek khẳng định.
Tôi đâu có sợ bọn chuột còn sống.
Anh nói tiếp. “Nhưng anh không tính đến cái xác. Chloe này, liệu xác ấy có phiền đến em không?”
Phiền chứ. Tôi nên cho mọi người hay chuyện lũ dơi, nhân lúc đối phó với hồn ma, tôi vô tình làm chúng sống dậy như thế nào. Nhưng lúc ấy tôi lại nhìn thấy các bạn mình đều đang mệt phờ, mong tìm ngay một chỗ nghỉ chân và trò chuyện, nghe tôi kể về những gì tôi biết. Đành vậy, chuyện của tôi, tôi sẽ tự xoay xở. Chừng nào không cố gọi hồn Liz, tôi sẽ không làm cái xác kia sống dậy.
Tôi bèn nghĩ sao nói vậy.
“Nhưng nội ở gần nó thôi đã khiến cậu khó chịu rồi,” Simon lo lắng. “Ta nên…”
“Nơi an toàn có dễ kiếm đâu.” Tôi gượng cười. “Với lại đây sẽ là một trải nghiệm không tồi. Tớ cần học cách nhận biết cảm giác đó là như thế nào mà.”
“À phải,” Tori dài giọng. “Hoàn cảnh sẽ giúp Chloe học hỏi thêm. Cậu có thôi đi không? Cậu y hệt con thỏ non vênh váo trong quảng cáo pin Energizer…”
Simon quay sang định gắt Tori, nhưng Derek vẫy tay bảo chúng tôi đi tiếp. Bốn chúng tôi đến một căn phòng không có cửa sổ nằm ở chính giữa ngôi nhà. Derek vặn to đèn bão. Ánh sáng lập loè đủ cho chúng tôi nhìn thấy xung quanh. Anh em Simon đã kê sẵn mấy thùng hàng rỗng làm ghế ngồi và trải báo nhằm che nền nhà bụi bặm. Có hai ba lô mới giấu sau những thùng hàng nằm cạnh chồng chăn rẻ tiền xếp gọn gàng. Tuy không được như khách sạn Hilton – thậm chí không được như Nhà mở Lyle – nhưng còn tốt chán vạn lần nơi chúng tôi vừa ngủ lại đêm qua.
Lúc chúng tôi ngồi xuống, Derek rút trong túi ra một nắm lương khô. Anh đưa cho tôi một thanh.
“Ồ, được đấy. Chắc hẳn mọi người đói meo cả rồi.” Simon cho tay vào túi quần. “Tớ có một quả táo dập và một trái chuối thâm đây. Tớ vẫn hay bảo mọi người muốn mua trái cây thì không nên vào cửa hàng tiện lợi mà.”
“Với riêng em, Simon, mớ trái cây đó còn đỡ hơn món này.” Derek đưa lương khô cho Tori.
“Vì cậu không nên ăn lương khô phải không?” Tôi nói. “Nhắc mới nhớ…” Tôi lấy lọ insulin ra. “Derek bảo đây là thuốc dự phòng của cậu.”
“Vậy là bí mật đen tối của tớ đã bị phơi ra ánh sáng.”
“Tớ không biết cậu giữ bí mật chuyện đó.”
“Không hẳn. Nhưng cũng chẳng phải thứ tớ nên quảng cáo rùm beng.”
Nói cách khác, nếu lũ trẻ biết Simon mắc bệnh mãn tính, họ sẽ phân biệt đối xử với cậu. Vì Simon có thể kiểm soát được bệnh của mình, không lý gì cậu ấy phải cho mọi người hay.
“Dự phòng ư?” Tori tò mò. “Có nghĩa Simon không cần dùng đến thuốc?”
“Hình như là không,” tôi nói khẽ.
Simon hết nhìn Tori lại nhìn tôi, có vẻ không hiểu, sau mới vỡ lẽ. “Thế các cậu tưởng…”
“Tưởng nếu không tiêm thuốc trong vòng 24 giờ tới, cậu sẽ chết à?” Tôi ngắt lời. “Không hẳn, nhưng cũng gần như vậy. Cậu cũng biết bài học ‘Cẩn thận khi sống với người mắc bệnh nguy hiểm đến tính mạng và luôn cần phải dùng thuốc’ mà. Có vẻ là nó vẫn hữu dụng đấy.”
“Cậu có vẻ hơi thất vọng, nhỉ?”
“Không phải chuyện đùa đâu. Giờ tụi tớ ngồi đây, lo không biết cậu tắt thở lúc nào. Coi cậu kìa, thậm chí không còn sức để thở hắt ra nữa.”
“Được rồi. Trong tình huống khẩn cấp, hãy dùng hai liều.”
Cậu ấy nhổm dậy, vờ lảo đảo rồi khuỵu xuống, yếu ớt ngóc đầu lên.
“Chloe? Cậu đấy ư?” Simon ho. “Cậu lấy insulin hộ tớ với?”
Tôi đặt thuốc vào bàn tay đang chìa ra.
“Cậu đã cứu mạng tớ,” Simon đùa. “Biết bao giờ tớ mới đền đáp được ơn này?”
“Trọn đời làm nô lệ cũng tốt. Tớ thích ăn trứng bác.”
Cậu ấy chìa trái táo dập ra. “Hay cậu bằng lòng ăn cái này nhé?”
Tôi bật cười.
“Hai người quái đản vừa chứ,” Tori nhận xét.
Simon ngồi lên thùng hàng ngay cạnh tôi. “Phải đấy. Bọn này cực kỳ quái đản và tệ hại hết sức. Chỉ cần đến gần bọn này, sự yêu mến của mọi người dành cho cậu sẽ giảm sút nghiêm trọng. Vậy tại sao cậu không…”
“Chloe?” Derek chen vào. “Tay em sao rồi?”
“Tay…?” Simon rủa thầm. “Rõ biết cách làm em anh xấu hổ. Lúc đầu là đồ ăn. Giờ đến hỏi thăm tay.” Cậu ấy quay sang tôi. “Tay cậu đỡ chưa?”
“Tốt rồi. Đã khâu kín miệng và băng bó cẩn thận.”
“Để tụi anh kiểm tra xem,” Derek nói.
Simon giúp tôi cởi áo khoác.
“Em ăn mặc thế hả?” Derek ngạc nhiên. “Áo ấm đâu?”
“Họ có cho em kịp mang theo gì đâu. Nhưng em có tiền. Rồi em sẽ mua áo.”
“Mua hai cái đi,” Simon khuyên. “Trời sập tối là lạnh ghê lắm. Tối qua chắc cậu đông cứng như que kem Popsicle.”
Tôi nhún vai. “Tại lúc đó tớ có chuyện phải lo nghĩ.”
“Cho dì cậu ấy và Rae,” Tori bổ sung thêm.
“T… ta nói chuyện đó sau,” thấy Simon nhìn mình đăm đăm, tôi vội bảo. “Ta có rất nhiều chuyện cần bàn. Hai người nói trước đi.”
Chương 19
“VẬY KỂ LẠI TỪ ĐẦU NHÉ,” Derek tìm tư thế thoải mái trên kiện hàng rỗng. “Lần cuối cùng tụi anh nhìn thấy em là lúc em đang cùng Rae chạy ra nhà kho. Nhờ đánh lạc hướng họ nên tụi anh thoát được. Tuy nhiên, bọn anh không thể quay lại ngay vì ngại họ vẫn còn cảnh giác. Đến lúc bọn anh tìm tới lại không thấy các em đâu.”
“Rae thuyết phục em nên đi.” Cô ấy bảo lúc chỉ có mình cô ấy với Simon, Rae không thấy Simon nhắc gì đến tôi. Simon chỉ lo cho anh trai mình thôi. Giờ thì tôi biết sự thực không phải thế – Rae biết chỉ cần nói thế cũng đủ khiến tôi nản lòng, nản đến nỗi bỏ mọi người đi theo cô ấy. Giờ tôi rất ngượng vì đã trót tin một lời nói dối. “Rae nói… đủ thứ hết. Cô ấy bảo em đi tìm dì Lauren để dì chăm sóc vết thương cho, còn bảo…”
Suốt hai ngày qua, có chuyện gì tôi đều kể hết cho ba người kia nghe. Dần dà, tôi đưa mọi người đi từ khám phá này đến khám phá khác. Nghe tôi kể xong, ai nấy lặng người đi. Ngay cả Tori cũng không nói tiếng nào.
“Vậy là Brady và Liz đã chết,” Simon chậm rãi mở lời. “Tớ đoán cả cô bạn bị họ đưa đi trước đó cũng cùng chung số phận.”
“Amber,” Tori nhắc. “Tên cô ấy là Amber.”
Tôi gật đầu. “Amber có tên trong danh sách. Cả ba bọn họ.”
Lại thêm một đỗi im lặng.
“Rae và dì Lauren vẫn còn ở đó. Vẫn biết Rae phản bội chúng ta và dì em là đồng bọn của họ, nhưng em… em cần phải cứu hai người ấy ra. Em không dám mong mọi người sẽ giúp…”
“Không, cậu nói đúng,” Simon ngắt lời tôi. “Đúng là Rae có lỗi, nhưng lỗi đó không đáng chết.”
“Em biết chỉ riêng chúng ta thôi thì không đủ sức cứu họ.” Tôi lén đưa mắt nhìn Derek. Thấy anh gật đầu, tôi có chút thất vọng, như thể tôi mong mỏi anh sẽ nói bọn tôi làm được. Tất nhiên, anh có lý. Chúng tôi không thể.
“Ngay sau khi tìm thấy cha hai người, em muốn quay lại đó,” tôi bảo. “Chắc giờ chúng ta đều hiểu tại sao chú lại đưa anh và Simon chạy trốn.”
“Bởi sau rốt thì ông đã đi đến kết luận rằng, suy cho cùng, sắp đặt lại gen cho con trai mình chẳng phải ý tưởng sáng suốt gì cho cam ư?” Giọng điệu cay đắng của Simon làm tôi ngạc nhiên. Từ đầu đến giờ, tôi không hề nghĩ đến điều cậu vừa nói. Tôi hoàn toàn cho rằng cha cậu là “người tốt”. Nhưng chính chú ấy đã cho phép họ làm thí nghiệm trên cơ thể con trai mình, hệt như cha mẹ các đối tượng thí nghiệm khác vậy.
“Các bậc cha mẹ cũng chỉ cố làm điều tốt thôi,” tôi nhớ đến lá thư của dì mình. “Ai cũng tưởng cách đó làm cuộc sống của chúng ta dễ dàng hơn. Hội Edison mang đến cho họ giấc mơ đó, và khi thí nghiệm trục trặc, ba anh đã ly khai khỏi hội. Dì Lauren cũng định thế.” Tôi chạm vào bức thư trong túi quần. “Chỉ là quá trễ mất rồi.”
“Trong số các phụ huynh của chúng ta, cũng có người không bao giờ hối tiếc về quyết định đó,” Tori tiếp lời. “Lắm người vỡ lẽ mẹ ruột của mình hoá ra chỉ là kẻ vô trách nhiệm không hơn. Nhưng mà này, ít nhất thì chưa ai biết tôi thật sự vớ bở.” Cô ta lột mảnh giấy bọc cuối cùng bao quanh miếng lương khô. “Tôi cũng không tin vụ họ bảo chúng mình là ‘mẻ hàng lỗi’. Ý muốn ban đầu của họ là những người có khả năng siêu nhiên vượt trội hơn. Chẳng phải bọn mình đúng là thế còn gì. Họ chỉ cần dạy bọn mình cách kiểm soát năng lực ấy là được thôi.”
“Sao cậu không về mà nói với bọn họ ấy?” Simon ngán ngẩm.
“Còn cậu thì sao?” Tori phẩy tay với Simon. “Sức mạnh của cậu chả tốt quá còn gì. Thậm chí hồi ở Nhà mở Lyle, cậu có phải tư vấn đâu.”
“Simon không có trong danh sách. Họ coi cậu ấy là một thành công.”
“Ai muốn nói gì cũng được.” Simon cựa người trên thùng hàng rỗng. “Sức mạnh của những đối tượng được coi là thí nghiệm thành công có vẻ yếu hơn, nhưng có thể chỉ bởi chưa đến lúc bộc phát. Một khi năng lực siêu nhiên phát huy hết, chúng ta cũng sẽ có cùng rắc rối như nhau thôi.”
Tori gật đầu tán thành. “Đồng hồ đếm ngược trên bom hẹn giờ đang kêu tích tắc.”
Y hệt lời ả bán yêu từng nói…
Tôi chưa từng nhắc đến ả. Một tình huống rắc rối không cần thiết và là cơ hội để Derek bảo rằng tôi thật khờ khạo mới đi nghe ả tán hươu tán vượn. Vậy mà còn bảo tôi quay lại đó, phóng thích ả ư? Không phải là chuyện tôi muốn nghĩ đến bây giờ. Nếu có quay lại, nghĩa là khi đó chúng tôi đã tìm được cha Simon và chú ấy sẽ có cách chặn đứng Hội Edison mà không cần phải phóng thích bất kỳ một yêu ma nào.
“Cha tớ sẽ giải quyết hết cho xem,” Simon hào hứng.
“Hay đấy,” Tori nói. “Nào thì cứu dì Chloe và Rae, nào thì giải đáp mọi thắc mắc… chỉ cần chờ cậu tìm cho ra người cha hiện đang mất tích. Bằng cách nào đây?” Cô ta nhìn khắp lượt những ai đang có mặt. “Có thể thấy không được ổn cho lắm.”
Ánh mắt Simon long lên giận dữ, nhưng cậu chớp mắt gạt biểu cảm ấy đi. “Bọn tôi đang cố hết sức.”
“Bằng cách nào mới được?”
“Để sau đi,” Derek chen vào. “Giờ ta cần kiếm quần áo ấm cho Chloe đã…”
“Chloe, Chloe, Chloe. Dẹp trò lo lắng cho Chloe bé bỏng tội nghiệp đi. Cô nàng đã chết rét đâu mà sợ. Còn cha cậu thì sao? Có manh mối gì chưa? Hay có dấu vết nào không?”
“Chưa có,” Simon thú nhận.
“Vậy hai ngày vừa qua các người làm những gì?”
Simon giận cành hông. Lần này không nhịn nữa, cậu quay phắt sang Tori khiến cô ta vội vàng rụt lại. “Trong suốt hai ngày qua, bọn này dành mọi giây phút tỉnh thức để làm ba việc cố sống sót, tìm Chloe và tìm cha tôi. Vậy cậu làm được những gì rồi?”
“Tôi bị giam.”
“Thế ư? Chloe cũng bị giam, nhưng hoàn cảnh không ngăn được cô ấy. Cậu muốn bổ sung thêm gì không, Tori? Cậu đã tìm hiểu được gì nào? Hay chỉ ‘ăn theo’ vụ chạy trốn của Chloe?”
“Tori giúp tớ mà,” tôi can. “Không có cô ấy…”
Tori quay ngoắt lại đốp chát. “Chloe Saunders, tôi không cần cậu bênh.”
Im lặng. Mãi sau, Derek hỏi, “Tori, bọn tôi nên đưa cô về đâu? Về nhà ông bà? Hay bạn bè? Giờ cô đã thoát được và bình an vô sự, và tôi tin chắc cô cũng đã có chốn đi về.”
“Không.”
Tôi vừa định kể cho mọi người nghe chuyện xảy ra với cha Tori, nhưng cô ta đã quắc mắt bắt tôi phải im miệng.
“Cô ấy không có chỗ nào đâu,” tôi đành bảo. “Giống em vậy.”
“Nhất định cũng phải có ai đó chứ,” Derek gặng, “nếu họ không ở Buffalo, bọn tôi sẽ mua vé xe buýt cho cô.”
“Thích có người phải đi ngay trong vòng một giờ tới chứ gì?” Tori ương bướng. “Tôi không đi đâu hết. Tôi sẽ nhập hội anh hùng nhí đi tìm Người Cha Siêu Phàm.”
Simon và Derek đưa mắt nhìn nhau.
“Không được,” Derek thẳng thừng.
“Không ư? Xin lỗi nhé, chính Rae mới là người phản bội các người. Không phải tôi. Tôi còn giúp Chloe nữa đấy.”
“Lúc còn ở Nhà mở Lyle, cũng lại là Rae hành hạ Chloe chắc?”
“Hành hạ ư?” Tori cười khẩy khinh bỉ. “Tôi không…”
“Cậu không từ thủ đoạn để khiến họ đuổi Chloe,” Simon lên án. “Và khi mưu sự không thành, cậu đã tính giết cô ấy.”
“Giết Chloe ư?” Tori mím môi. “Tôi không giống mẹ tôi. Sao cậu dám đổ tội…”
“Cô lừa Chloe vào khoang trống,” Derek nhắc lại. “Lấy gạch đập vào đầu cô ấy xong, cô trói gô Chloe và nhét giẻ vào mồm cô ấy, sau đó nhốt cô ấy lại. Cô có buồn kiểm tra xem Chloe có hề hấn gì không sao? Rằng cô chưa đập vỡ đầu người ta ra ấy?”
Tori định cãi biến nhưng nỗi kinh hãi trong mắt cho thấy Tori biết mình không nên làm thế.
“Derek,” tôi nói đỡ, “Em không nghĩ…”
“Không, cô ta không nghĩ vậy. Viên gạch của Tori có thể đã đập chết em. Khăn nhét miệng đã có thể khiến em chết vì nghẹt thở. Nỗi kinh hoàng cô ta gây ra cho em đã có thể làm em nhồi máu cơ tim mà chết. Còn nữa, giả sử hôm đó em không thoát khỏi dây trói, chuyện gì sẽ xảy ra? Chỉ cần cơ thể bị mất nước vài ngày cũng đủ mất mạng rồi.”
“Tôi sẽ không bao giờ bỏ mặc Chloe đến chết. Anh không thể buộc tội tôi như thế.”
“Phải,” Derek chưa chịu thôi. “Cô chỉ muốn người ta nhốt Chloe vào bệnh viện tâm thần. Mà tại sao mới được? Chỉ vì cô không ưa cô ấy. Bởi Chloe nói chuyện với anh chàng cô thích. Tori, có thể cô không giống mẹ cô, nhưng những gì cô đang…” Anh lạnh lùng chiếu ánh mắt băng giá vào Tori. “Tôi không muốn gặp phải loại chuyện ấy đâu.”
Nét mặt Tori lúc đó… dù có thể cô ta không thích sự cảm thông của tôi, nhưng tôi vẫn thấy tội nghiệp cô ta.
“Bọn tôi không tin cậu,” giọng Simon mềm mỏng hơn anh trai mình. “Bọn tôi không thể đi cùng với người mình không tin tưởng.”
“Nhưng nếu em thấy bình thường,” tôi lên tiếng. “Nếu em thấy đi với Tori an toàn…”
“Không có chuyện đó đâu. Vả lại, em sẽ không làm lơ Tori, bởi nếu thế, em không còn là em nữa.” Derek nhìn thẳng vào mắt Tori. “Nhưng tôi làm được. Chloe không buộc cô phải đi vì lỡ cô có xảy ra chuyện gì, cô ấy sẽ rất lo lắng. Còn tôi? Tôi mặc xác. Cô tự gây ra thì tự đi mà gánh hậu quả.”
Đến đây, tôi phải công nhận câu nói đó quá tàn nhẫn. Simon há miệng, lúng túng không yên.
Nhưng tôi nhanh miệng hơn Simon. “Tori biết đi đâu bấy giờ? Cô ấy làm gì có tiền. Còn nữa, hễ Tori đến tìm ai, người đó cũng có thể gọi ngay cho cha mẹ cô ấy.”
“Anh không quan tâm.”
“Ta không thể làm thế,” Simon mở lời. “Thật không phải chút nào.”
Tôi biết không phải Derek thiếu cảm thông – anh không thể quên việc mình từng làm với người đã bắt nạt Simon. Nhưng kiểu như anh có các nguyên tắc kiềm chế và cân bằng lạ lùng. Nếu có người sai phạm, như Tori chẳng hạn, anh sẽ không ngần ngại “mặc xác” người đó, bắt họ phải đối mặt với mọi an bài của định mệnh.
“Không được,” tôi kiên quyết.
“Đây không phải chuyện có thể đặt lên bàn thương lượng. Tori sẽ không đi cùng chúng ta.”
“Được rồi.” Tôi đứng dậy, phủi phủi quần jeans. “Ta đi thôi, Tori.”
Lúc Simon nhổm dậy, tôi tưởng cậu ấy định cản tôi. Ai dè cậu cũng theo tôi ra cửa. Tori ra theo hai đứa. Khi chúng tôi sắp đi qua ngưỡng cửa phòng bên, Derek chạy theo, nắm tay tôi mạnh đến độ tôi suýt té.
Tôi nhăn nhó gỡ tay anh ra. “Nhầm tay rồi.”
Derek buông ngay vì biết mình vừa nắm phải cánh tay bị thương. Một phút dài im lặng nặng nề, rồi thì, “Thôi được.” Anh quay sang Tori. “Ba điều kiện. Một, dù có hiềm khích gì với Chloe, cũng phải bỏ đi. Còn rắp tâm hại cô ấy nữa là cô tiêu đấy.”
“Đã rõ,” Tori ưng thuận.
“Hai, quên tình cảm với Simon đi. Nó không quan tâm đâu.”
Tori đỏ mặt gắt, “Tôi cho rằng mình biết rõ điều đó hơn ai hết. Thế còn điều kiện thứ ba?”
“Đừng tự coi mình là trung tâm nữa.”
ligA&sipD@Cndent:.25in; line-height:normal>“Cậu vẫn hay giật mình nhỉ.”
Tôi quay lại và thấy Simon, Derek tụt lại sau lưng cậu.
Simon cười toét miệng, một hình ảnh quen thuộc không kém cái cau mày của Derek. “Tớ vừa nghe bảo là cậu đã tìm được mật thư,” cậu ấy nói.
Tôi lấy bức thư ra và phất nhẹ.
Simon giật tờ giấy, nhét lại vào túi áo khoác của tôi. Vừa nắm tay tôi, ngón tay cái của Simon vừa xoa xoa khớp ngón tay cho tôi. Tôi nhẹ cả người khi được thấy Simon, gặp lại cả hai anh em họ sau bao nỗi lo âu và những cơn ác mộng…
Nếu có đủ dũng khí, tôi đã ôm chầm lấy Simon. Thay vào đó tôi chỉ nói, “May mà cậu và Derek tìm được bọn tớ,” giọng tôi lạc đi.
Simon siết chặt tay tôi. Cậu ghé sát tai tôi thì thầm, “Tớ…”
Đột nhiên Simon khựng lại, đầu ngẩng lên.
“Chào Simon,” Tori từ phía sau tôi bước đến.
“Cô ta đang làm gì ở đây vậy?”
Derek chĩa ngón cái về phía tôi. “Hỏi Chloe ấy. Anh cũng chả hiểu đầu đuôi thế nào.”
“Chuyện dài lắm,” tôi nói ngay.
“Đành để sau vậy,” Derek thản nhiên. “Giờ ta phải đi ngay mới kịp.”
Simon quay sang tôi hỏi nhỏ, “Nhưng mọi việc ổn cả chứ?”
“Không hề,” Tori thủng thẳng. “Tôi bắt cóc Chloe này, ép cô ấy phải chạy trốn cùng này. Chưa hết, tôi còn lợi dụng Chloe làm lá chắn che đạn cho mình lúc đối phó với mấy gã mang súng nữa này. Tôi vừa chợt nghĩ đến chuyện bóp cổ Chloe rồi vứt xác ở đây để cắt đuôi bọn họ nữa. Nhưng rồi hai người xuất hiện, làm phá sản âm mưu thâm độc đó. May thật. Hai người vừa cứu mạng Chloe bé bỏng tội nghiệp và nhận được sự biết ơn vô hạn của cô ấy.”
“Sự biết ơn vô hạn?” Simon nhìn tôi. “Tuyệt đấy. Liệu như thế tớ có được cung phụng cả đời không? Nếu được, tớ thích ăn trứng ốp la có lòng đỏ ở mặt trên.”
Tôi tủm tỉm cười. “Tớ sẽ ghi nhớ.”
“Phiếm chuyện đủ rồi,” Derek cộc lốc. “Ta đi nào.”