Thực tâm giả

Chương 8


Bạn đang đọc Thực tâm giả – Chương 8

Có thể do Phương Đăng để ý, ba ngày liên tục, cô đều vô tình hay cố ý nhìn thấy Phó Kính Thù, có lúc ngoài cửa, có khi đứng trước cửa sổ chờ đợi. Anh đang chờ bưu phẩm đến muộn kia, nét bình tĩnh trên mặt anh hiện giờ cũng lộ lên vài phần sốt ruột.
Cho đến giờ Phương Đăng chưa bao giờ nhận được bưu phẩm, thậm chí đến cả một lá thư cũng chưa ai viết cho cô, cô không hiểu mùi vị chờ đợi bưu phẩm đó là thế nào, chỉ biết bưu phẩm đó đối với Phó Kính Thù mà nói nhất định không phải tầm thường, mới có thể làm cho anh bỏ đi thói quen của bản thân để chờ đợi không thể kềm chế như vậy. Dường như sự chờ đợi này cũng giống một loại vi khuẩn thần bí lây lan qua cô, đến mức mỗi khi nghe được tiếng leng keng giống tiếng xe đạp của bưu tá, cô đều không thể tự chủ mà ngừng tay quay đầu lấm lét nhìn, cho dù lần nào thanh âm đó đều đến từ xe thu mua phế phẩm.
Có một lần, Phương Đăng ở bến phà gần đó gặp được bưu tá vừa lên đảo, cô vội vàng chặn người này lại, hỏi xem có bưu kiện giao đến cho hoa viên Phó gia không. Cho dù người ta không giao bưu phẩm cho cô, ít nhất có thể đem tin tốt lành về cho Phó Kính Thù, đối với cô mà nói cũng là một điều vui sướng.
Cái lắc đầu của người đưa thư làm Phương Đăng thất vọng, nhưng cô chưa từ bỏ ý định, năn nỉ ông ta kiểm tra bưu phẩm để trong túi xách lần nữa để xác định lại. Bưu tá nói với cô, ông đã đưa thư trên đảo này mười mấy năm, không bao giờ xảy ra sai sót, đúng là mỗi năm sẽ có một bưu phẩm từ nước ngoài gửi đến Phó gia, ông nhớ không sai, nhưng năm nay quả là chưa nhận được.
Phương Đăng ỉu xìu như người đưa đám, cô cũng chẳng biết là từ lúc nào tâm tư của cô không thể tự chủ, đều là nằm trong tay của Phó Thất, anh ta vui là cô vui, anh ta buồn thì cô buồn. Bấm ngón tay tính, đã gần cuối tháng mười, sắp đến ngày sinh nhật anh, là do lúc trước Phương Đăng lén nhìn vào học tịch ở trường mà ghi nhớ. Cô nghĩ đến cách làm cho anh vui vẻ, dù là chỉ chọc cho anh cười một cái cũng tốt rồi.
Lục lọi mãi Phương Đăng mới moi ra một ít tiền lẻ, đến tiệm văn phòng phẩm mua một tấm thiệp đẹp nhất, hiếm hoi lắm Phương Đăng mới vào đây mua đồ, những thứ không liên quan đến áo cơm đối với cô mà nói đều là thứ đồ xa xỉ. Để dành được ít tiền cũng không phải dễ dàng gì, tiền bạc trong nhà bình thường do cô quản lý, nhưng trừ ăn cơm, mua rượu, số tiền còn lại trong nhà rất ít ỏi, còn chưa kể những lúc say rượu, cha cô điên cuồng đào khắp nhà để kiếm tiền.
Tấm thiệp sinh nhật đó một mặt in hình bó hoa không biết tên, phía trên còn gắn kim tuyến lòe loẹt, nhìn có hơi giống chậu hoa mỹ nhân màu vàng mà Phó Kính Thù đặt ở bồn trước cửa sổ. Cô nghĩ, anh trồng nhiều loại hoa như vậy, nhất định sẽ biết bó hoa in trên thiệp này là loại hoa gì.
Vì muốn viết thật đẹp, Phương Đăng đã dùng giấy nháp tập thử vài lần, sau đó mới viết lên vài câu bên trong tấm thiệp: “Phó Thất, sinh nhật vui vẻ”. Cô không phải là người ăn nói vụng về, vậy mà suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ nghĩ ra có mấy chữ này để nói với anh. Cô chỉ hy vọng anh vui vẻ, chỉ một lần này mà thôi. Cuối cùng ở chỗ ký tên bên dưới, cô nguệch ngoạc vẽ một ngọn đèn bằng nét chì xiêu vẹo.
Nếu như anh là gương, thì cô chính là đèn. Như vậy cô có thể chiếu sáng cho anh, hơn nữa ngọn đèn khúc xạ lên gương thì cũng sẽ nhìn thấy ánh sáng.
Đến ngày sinh nhật Phó Kính Thù, Phương Đăng đã sắp đặt từ sáng sớm. Cô định ở bến phà chặn người đưa thư lại, gửi tấm thiệp đến hoa viên Phó gia, làm cho anh ngạc nhiên. A Chiếu dũng cảm xung phong tiếp nhận nhiệm vụ này.
Sau khi trải qua chuyện hôm đó, A Chiếu lòng thòng mũi xanh ngày nào cũng xuất hiện ở bên cạnh Phương Đăng và Phó Kính Thù. Cậu ta nhìn chung đã quen với sự cô đơn, bình thường xung quanh cậu ta chỉ có những người miệt thị xem thường, nên khi gặp người đối tốt với mình một chút, so với cậu ta lại mạnh mẽ hơn nhiều, cậu ta như người chết chìm bắt được phao cứu tử, nhất quyết không buông.

Phương Đăng hiếm khi hòa nhã với A Chiếu, lúc bị làm phiền sẽ không nể mặt mà mắng nhiếc cậu ta, dù sao giữa cô và Phó Kính Thù, A Chiếu đối với cô cũng có chút thoải mái hơn. Mặc dù Phó Kính Thù chưa bao giờ nói những lời hà khắc với A Chiếu, A Chiếu vẫn hơi sợ anh, nói chính xác là kính nể. Cậu ta dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn chàng trai đang ở tại hoa viên Phó gia truyền thuyết trên đảo, như thể có bất kỳ thứ gì liên quan đến người ấy là chuyện đáng tự hào trong cuộc sống đầy sắc màu u ám của cậu ta.
Bởi vì vậy, thay Phương Đăng chạy vặt, lại là tặng quà cho Phó Kính Thù, đối với A Chiếu mà nói là điều vô cùng tự hào. Lúc đầu Phương Đăng có hơi do dự, nhưng nghĩ đến thời gian người đưa thư lên đảo đa phần là lúc hoàng hôn sau khi tan học, nếu cô ở bến phà chờ đợi, sẽ không kịp giờ về nấu cơm, Phương Học Nông mà đói thì khó để cô được yên thân. Huống chi, cô cũng muốn đứng ở trên lầu cao nhìn thấy cảnh Phó Kính Thù nhận được quà. Vì vậy, cô liên tục dặn dò, A Chiếu hớn hở nghe lệnh.
Chạng vạng tối, Phương Đăng vừa nấu cơm xong đã nghe tiếng huýt sáo của A Chiếu ở lầu dưới, có nghĩa là cậu ta đã hoàn thành việc ủy thác đưa thư một cách thuận lợi, dù sao cũng thành công, nói thế nào chứ bộ dạng làm ra kiểu đáng thương của A Chiếu cũng giúp ích không ít việc. Phương Đăng ló đầu ra ngoài cười tán dương A Chiếu một cái, A Chiếu vui vẻ chạy đi.
Sau đó, Phương Đăng vẫn lóng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa sổ. Cho đến khi cô gom chén đũa sau bữa ăn tối xong mới nghe tiếng chuông xe đạp của người đưa thư truyền vào ngõ hẻm, với Phương Đăng mà nói đây là thứ âm thanh vô cùng tự nhiên.
“Hoa viên Phó gia, có bưu phẩm, xuống lấy đi.” Giọng nói khàn khàn của người đưa thư cất lên.
Phương Đăng đứng bên cửa sổ nhỏ, cắn môi dòm ngó động tĩnh dưới lầu. Phó Kính Thù từ trong hoa viên Phó gia đi rất nhanh ra ngoài, không biết có phải do ảo giác của Phương Đăng không, cô mơ hồ cảm thấy lúc đưa hai tay ra đón bưu phẩm, hai tay của anh khẽ run lên.
Từ chỗ đứng của Phó Kính Thù, Phương Đăng có thể nhìn thấy mặt anh. Tim cô đập mạnh lên khi quan sát vẻ mặt của Phó Kính Thù. Vui sướng? Buồn bực? Hồ nghi?…. Sau đó lại giống như là thất vọng và tức giận.
Người đưa thư đạp xe đi xa, Phó Kính Thù chậm rãi xoay người, Phương Đăng thấy anh đang mở tấm thiệp ra. Anh đưa mắt nhìn lên cửa sổ nhỏ nơi Phương Đăng đứng, Phương Đăng rụt đầu vào thật nhanh, nhưng cô thầm nghĩ nhất định không thoát khỏi ánh mắt của anh. Đếm thầm từ một đến hai mươi, cô một lần nửa rón rén nhìn xuống lầu dưới, anh vẫn còn đứng tại chỗ, không thấy tấm thiệp trên tay, dưới chân lại có một nắm giấy vụn vo tròn lại.
Lòng Phương Đăng rối bời, sự mong đợi và vui mừng như rớt thẳng xuống đáy vực. Cô xoay đầu hai vòng chạy khỏi căn gác chật chội, đi thật nhanh xuống lầu.
Phó Kính Thù nhìn cô đi tới, ánh mắt lạnh lùng, không phải, cô chưa bao giờ thấy anh ẩn chứa giận dữ đến thế này.
“Anh sao vậy? Tôi chỉ muốn anh vui thôi mà!” Phương Đăng cúi người xuống nhặt giấy vụn dưới chân anh, nói đầy tiếc nuối: “Coi như anh chê tôi đi, tấm thiệp này cũng đâu làm gì phiền đến anh, không phải sao?”

“Cô muốn tôi vui ? Còn chúc tôi sinh nhật vui vẻ? Dù cô có muốn tôi vui vẻ đến đâu cũng không nên bày ra trò này để đùa cợt tôi chứ”. Phó Kính Thù cố gắng nói với âm giọng bình thường, nhưng hơi thở hổn hển khiến cho sự cố gắng của anh trở nên thất bại.
Phương Đăng cũng hiểu, đây không phải là bưu phẩm anh lúc nào cũng chờ đợi , anh không cần lời chúc buồn cười của cô, nếu nói đây là món quà “ngạc nhiên” mừng sinh nhật càng làm cho anh không vui, nên anh mới tức giận.
Cô cũng ý thức được chuyện mình làm không đúng lúc, khó trách anh cảm thấy cô ngốc. Dù có hối hận cũng khó lòng giảm bớt nỗi khổ sở trong lòng cô.
Phương Đăng ấm ức nhìn Phó Kính Thù, nói lớn: “Bưu phẩm của anh quan trọng đến vậy sao?”
“Phải”. giọng Phó Kính Thù rất nhẹ, nhưng hàm ý sâu xa, không chút nào do dự.
“Quan trọng vậy thì sao? Nó không tới thật đáng đời anh!” Phương Đăng ngoài miệng nói hùng hồn, nhưng lại không kềm chế được nước mắt tuôn ra như suối.
Phó Kính Thù sắc mặt trắng bệch không nói tiếng nào, giữa hai người là một khoảng không gian im ắng tĩnh mịch
Phó Chí Thời miệng ngậm kem đá đứng trước cửa tiệm tạp hóa của lão Đỗ, nói vu vơ, nhưng lại đủ để cho hai người đứng cách đó không xa nghe rõ ràng.
“Tsk tsk…có trò hay để xem rồi… chuột trong một ổ chắc chắn có ngày sẽ đánh nhau”! Ánh mắt khiêu khích của cậu ta nhìn về phía Phương Đăng: “Mày năn nỉ tao đi, không chừng tao sẽ ày biết chú Bảy tốt nhà tao đang chờ cái gì?”
“Cút!” Phương Đăng đang tức giận không có chỗ trút, thuận tay đem tấm thiệp vò lại thành một cục, ném về hướng Phó Chí Thời. Tấm thiệp nhẹ tênh, chưa kịp chạm vào người cậu ta đã rơi xuống đất.

Phó Chí Thời rút que kem từ trong miệng ra, khóe môi cậu ta còn chưa tan máu bầm, đó là dấu tích cách đây không lâu bị Phương Đăng đánh lén. Kỳ lạ là sau ngày cậu ta bị Phương Đăng cùng A Chiếu đánh một trận, cũng tuyệt đối không làm khó dễ gì, dù là công khai hay mờ ám đều không có. Phương Đăng tất nhiên không để mắt tới cậu ta, còn A Chiếu giấu viên đá vào cặp táp mấy ngày cũng không có cơ hội sử dụng. Phương Đăng cảm thấy, có thể do Phó Chí Thời là con người vô trách nhiệm, giống con rùa lật ngửa, chỉ biết há mồm cắn người, nếu đón đầu đánh nó, đè sự kiêu căng của nó xuống, nó chỉ biết rụt đầu vào mai rùa tự vệ.
“Mày kêu tao đi thì tao đi sao? Có bản lĩnh thì lại đây mà đánh tao, xem ai thua thiệt. Xem bộ dạng khóc lóc của mày kìa, tao còn sợ đánh mày bẩn tay tao đấy!”. Phó Chí Thời lấy bộ dạng khinh thường, liếc xéo Phó Kính Thù một cái, rồi nhìn Phương Đăng nói: “Mày tưởng mày là ai? Một tấm thiệp có thể so với thứ ở Đại Mã gửi về sao? Cái thứ cha không xót mẹ không thương đó chỉ dựa vào bưu phẩm gửi về kia để tưởng niệm mà sống qua ngày, để nghĩ nó không phải là nghiệt chủng, còn có người nhớ tới. Chú Bảy tốt của tao, nó không biết người ở Đại Mã bên kia cũng đã sớm không cần nó, một ngày nào đó nó cũng như căn nhà này mà sụp đổ thôi”.
“Cậu nói gì hả?” Phó Kính Thù từ trước đến giờ không so đo với cậu ta, vậy mà bây giờ cũng không ngăn được cơn giận, giọng nói lạnh như băng giá.
“Không có gì, mày không phải thích dùng thân phận để áp đảo tao sao? Dù vai vế mày là bề trên, người trong nhà đều không nhìn nhận mày, chẳng ai coi mày là thân thích. Nếu không thì tại sao cha mày lại nhận tổ quy tông bỏ đi nước ngoài, để mày đơn độc ở lại đây? Tam gia đã nhận một tên đại nghiệt chủng là cha mày đủ lắm rồi, cái loại tiểu nghiệt chủng gạt người như mày thì không có cửa đâu. Cha mày mỗi năm ném ày một phong thư, gửi đại một ít đồ thì mày vui lắm hả? Phải mà, mẹ tao nói cái thứ như mày so với ăn mày cũng không có gì khác biệt. Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả thứ đó cũng chẳng bố thí ày nữa…. Mày không phục sao? Vậy mày nói thế nào, tại sao bên Đại Mã không gửi đồ ày? Thừa dịp còn chưa muộn thì nên biến sớm tìm nơi an phận đi!”
Phương Đăng không dám nhìn vào mặt Phó Kính Thù, cô còn đang giận anh, nhưng lại càng hận Phó Chí Thời ném đá giấu tay hơn. Có nhiều người chỉ thích nhìn sự đau khổ của người khác làm thú vui cho bản thân, cô hận không thể xé xác cái khuôn mặt đang dương dương tự đắc đó ra làm trăm mảnh.
“Chó điên! Mày nói đủ chưa?” Phương Đăng nhìn bốn phía, đến chân tường nhặt lên một cục đá to bằng nắm tay. “Tao nói lần nữa, biến!”
Lúc Phương Đăng hét vào mặt Phó Chí Thời, cậu ta đúng là có hơi e sợ, rõ ràng cậu ta đã chọc giận cô, có chuyện gì mà cô không dám làm. Dù sao nhìn bộ dạng của
Phó Kính Thù, cậu ta cũng đã thấy vô cùng khoái chí, không phí công châm chọc, bỏ đi chẳng mất mát gì. Cậu ta há mồm cắn một mẩu kem sắp chảy hết, nghênh ngang bỏ đi mất. Phương Đăng không biết mình đứng lại còn có ý nghĩa gì, cô lau nước mắt, nghiêng mình bỏ chạy trở về gác trọ.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Phương Đăng cùng A Chiếu đến hồ nước bắt cá. Cô không tập trung, A Chiếu nhìn qua có vẻ ngu ngơ nhưng học hỏi cũng rất nhanh, thân hình nhỏ bé như khỉ ốm linh hoạt đảo qua đảo lại, cái lưới cá so với cậu ta còn cao hơn một cái đầu, dù sao thu hoạch cũng không phải là ít. Nghĩ đến việc Phương Đăng đồng ý chừa cho cậu ta vài con cá nhỏ sau khi chiên xong, nước miếng của cậu ta cũng theo nước mũi mà rơi vãi.
“Chị Đăng, lúc tôi đi ra nhìn thấy anh Thất đang đứng trước cửa nhà, hình như vẫn còn ở đó chờ bưu phẩm!” A Chiếu vừa bỏ cá vào thùng nhựa, vừa nói với Phương Đăng. Miệng hắn ngọt sớt, trước mặt Phương Đăng cứ gọi là chị này chị nọ, rồi khi nghe Phương Đăng gọi Phó Kính Thù là Phó Thất, liền bắt chước gọi anh là anh Thất, dù sao Phó Kính Thù cũng không bằng lòng, nhưng cũng không phản đối cậu ta gọi anh như vậy. Theo lời A Chiếu kể, khi cậu ta sinh ra không lâu đã bị viêm phổi nặng rồi bị ném vào cô nhi viện Thánh Ân, chưa từng gặp qua cha mẹ mình. Bởi vì cơ thể yếu ớt, lại nhát gan, lớn nhỏ trong cô nhi viện Thánh Ân đều coi thường cậu ta, sơ tổng quản cũng thấy cậu ta lúc nào cũng chảy nước mũi dơ bẩn, không để ý chăm sóc; Phương Đăng là người duy nhất chịu đưa cậu ta theo bên mình, Phó Kính Thù cũng tự nguyện giúp đỡ, không chê bai cậu ta, trong mắt cậu ta xem họ giống như người thân vậy. Cậu ta dù không biết giữa chị Đăng và anh Thất đang xảy ra chuyện gì, chỉ biết là vì một phong thư mà cả hai đều không vui.
Phương Đăng cúi đầu nhìn mớ cá thu hoạch hôm nay, rồi lại nhìn ra chân trời, đứng dậy nói nhanh: “Kệ anh ấy. Về thôi, có lẽ trời sắp mưa rồi.”
Cô nói không sai, cơn mưa này đến mau hơn dự tính, hơn nữa không phải là mưa nhỏ. Phương Đăng cùng A Chiếu xách theo đồ lưới cá, theo đường mòn nhỏ quay về ngõ hẻm, lúc này quần áo trên người cả hai đã ướt như chuột lột.

Dù miệng nói không xen vào chuyện của anh, nhưng khi nép mình trú mưa ở trước hành lang, vẫn không nhịn được liếc một cái về hoa viên Phó gia. Phó Kính Thù cũng giống như lời A Chiếu nói, vẫn đang chờ bưu phẩm gửi ình, mưa đổ xuống cũng không biết tránh, cả người yên tĩnh, sắc mặt lạnh như nước, y như một bức tượng cổ đặt ở bên tường sân vườn vậy.
A Chiếu cũng nhìn thấy, không biết phải làm sao nên ngó qua Phương Đăng. Phương Đăng lớn tiếng mắng cậu ta: “Nhìn cái gì? Còn không chịu về hả? Muốn bệnh chết sao?”
A Chiếu tự nhiên bị lớn tiếng, ấm ức dùng hai tay che đầu tránh mưa nhảy vọt vào cổng lớn của cô nhi viện. Phương Đăng đi vào lối hành lang, đập đập nước xuống sàn nhà, đặt thùng cá xuống rồi chạy ngược lại ra bầu trời đang mưa.
“Anh ngốc sao, hôm nay là thứ bảy, mưa lại lớn như vậy, người đưa thư cũng không lên đảo đâu. Anh chờ như vậy có ích gì chứ?” Cô bực bội nhìn Phó Kính Thù kêu lên.
Phó Kính Thù nhìn cô một cái, nhẹ nhàng vuốt nước trên mặt mình: “Vậy cô nói đi, tôi phải làm sao mới có ích?”
“Tôi không biết, đổ bệnh rồi xem ai sẽ thương hại anh? Nói không chừng bưu phẩm chỉ là tới trễ thôi thì sao?”
“Vậy nên tôi mới đứng chờ ở đây”.
“Anh chờ ở đâu mà chẳng phải chờ? Bình tĩnh chờ không được sao? Đã đợi lâu như vậy rồi, nếu tới thì đã sớm tới, còn nếu người gửi đồ cho anh năm nay lại quên mất, chẳng lẽ anh muốn ở đây chờ đến chết?”
“Không đâu, đây là thời điểm duy nhất người đó nhớ đến tôi. Phương Đăng, chuyện này không liên quan đến cô, đừng xen vào”.
“Tôi không xen thì ai xen? Lão Thôi cũng không có ở đây mà”. Phương Đăng tức giận, ngày thường anh rõ ràng là người thông hiểu lý lẽ, đối với chuyện này lại hết lần này đến lần khác cố chấp như vậy. “Họ đem một mình anh bỏ lại đây cũng không phải là một hai hay ngày, thực sự còn nhớ lời hứa với anh sao, đến mức mỗi năm chỉ dùng một bao thư mà đẩy anh ra ngoài, còn lại cái gì cũng đều không bận tâm sao? Bưu phẩm của ba anh gửi đến nặng cỡ nào, chẳng lẽ không có nó anh không sống nổi sao?”
“Tôi đương nhiên là sống nổi, nhưng so với chết thì cũng không có gì khác biệt”. Đây là lần đầu tiên Phương Đăng nghe Phó Kính Thù lớn tiếng như vậy khi nói chuyện với mình, mưa càng nặng hạng, tựa hồ như ngay cả bản thân anh lúc này anh cũng chẳng quan tâm: “Phó Chí Thời nói không sai, đều là tại tôi, nếu không phải mang cái họ này, tôi với bọn họ mà nói chỉ là tạp chủng không hơn không kém. Tôi sống ở trong căn nhà lớn này, nhưng cũng như A Chiếu ở trong cô nhi viện đối diện có gì khác biệt. Phương Đăng, cô không phải là chưa từng thấy những kẻ xu nịnh đó xem thường tôi thế nào, tôi không muốn vậy, tôi không muốn cả đời này bị xem thường, không muốn sống ở cái nơi quỷ quái này. Bưu phẩm đó là thứ duy nhất chứng minh tôi là người của Phó gia, cô có hiểu không?”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.