Bạn đang đọc Thực tâm giả – Chương 28 Part 2
Ánh mắt cô gái cũng rực sáng: “Dĩ nhiên, ai cũng nói Phó gia Hoa viên là ngôi nhà cổ nổi bật nhất Qua Âm Châu, tôi tất nhiên là muốn đến đó, đáng tiếc chỗ đó không mở cửa tham quan”
“Sao cô không nói sớm.. Tôi là người sinh trưởng ở Qua Âm Châu đây..Tôi..” A Chiếu vốn muốn nói, anh Thất của tôi chính là chủ nhân của Phó gia Hoa viên, sau đó lại nghĩ, khó trách Phó Chí Thời nói mình dựa vào anh Thất mà cáo mượn oai hùm, Phó gia Hoa viên là của anh Thất, không phải của cậu ta, có gì tốt để khoe… vì vậy liền nói qua câu khác: “Tôi lúc nhỏ ở… đối diện Phó gia Hoa viên”
“Anh đang gạt tôi sao?” Cô gái cao hứng chộp lấy cánh tay A Chiếu.
“Tôi cần gì gạt cô? Cô không dựa vào tôi thì tôi đã cảm tạ trời đất rồi” A Chiếu tỏ ra ngạo mạn.
Cô gái cười thật tươi: “Anh ở đối diện Phó gia Hoa viên, vậy nhà anh nhất định cũng rất có lai lịch?”
“Rất có lai lịch, là lai lịch to, nhà của tôi thuộc về quản lý của Chúa!” A Chiếu cười lộ ra hàm răng trắng, “Hù cô thôi, đối diện Phó gia Hoa viên trước đây là cô nhi viện của giáo hội, tôi là một cô nhi”
“Vậy sao?” – Trong giọng nói cô gái tựa như có chút cảm thông.
“Nhưng tôi rất quen thuộc với Phó gia Hoa viên, nếu cô có hứng thú, cứ đi cùng tôi, tôi có thể nghĩ cách dẫn cô vào. Gặp tôi là cô may mắn đấy, không ai quen thuộc với Qua Âm Châu bằng tôi đâu”
Cô gái hôn thật nhanh lên má A Chiếu một cái: “Hứa rồi nhé, khi nào chúng ta đi? Đúng rồi, tôi chưa biết anh tên gì, tôi là Cổ Minh Tử”
“Tên tiếng Nhật sao?” A Chiếu cười: “Đây là tên kiểu gì vậy?”
“Là Minh Tử, Minh của ánh sáng…” Cô gái cũng không tức giận, nói luôn. “Anh cứ gọi tôi là Minh Tử, bạn bè tôi đều gọi vậy. Còn anh, tên anh là gì? Không nói cho tôi biết, tôi gọi anh là “đồ ăn mày” đó”.
“Ai là đồ ăn mày? Tôi tên là Tô Quang Chiếu, mọi người đều gọi là A Chiếu”
“A Chiếu, khi nào chúng ta đi Qua Âm Châu? Tôi đặc biệt, đặc biệt nhớ Phó gia Hoa viên là thế nào trong truyền thuyết rồi”
A Chiếu nói: “Bây giờ thì không được…”
“Ai nói với anh là đi bây giờ, đang ban đêm đó, anh không sợ tôi cũng sợ. Hai ngày nay tôi cũng không làm gì, cứ gọi điện cho tôi”. – Minh Tử rút son môi ra, nguệch ngoạc viết vào vạt áo thun của A Chiếu một dãy số, “Nhất định phải tìm tôi đó”
A Chiếu gật đầu, sau khi trò chuyện xong vấn đề này, cả hai chợt yên tĩnh trở lại. Tim A Chiếu tự nhiên nhảy vọt lên một cái, tiếp theo cậu ta cũng không biết làm gì. Chiếc xe này sáng mai Phương Đăng phải dùng, cậu ta lại hứa sẽ mua đồ ăn khuya về cho chị. Cậu ta cảm thấy hơi khó xử.
Lúc này Minh Tử lại đẩy cửa xe ra. “Tốt lắm, tôi cũng mệt rồi, phải về quán trọ ngủ một giấc thật ngon, tạm biệt ở đây vậy. A Chiếu, tôi chờ điện thoại của anh, không được thất hứa đấy”
Cô vừa định xuống xe mới phát hiện giày của mình đã bị rơi lúc A Chiếu tống lên xe, vì vậy quay lại giật giày trên chân A Chiếu rồi mang vào chân mình.
A Chiếu đưa mắt nhìn Minh Tử vẫy xe rời khỏi đó, còn chưa kịp có chút phản ứng nào, cho đến khi điện thoại di động trong túi vang lên mới như người vừa tỉnh mộng.
Là điện thoại của Phương Đăng, cô ở đầu dây bên kia hỏi cậu ta lúc nào mới về, còn nói Phó Kính Thù gọi điện thoại qua, bảo là cần vài tài liệu gấp, sáng mai A Chiếu phải lập tức bay sang Tây Á đưa cho anh.
A Chiếu nhớ lại lời hứa với Cổ Minh Tử, lần này cậu ta phải đến Tây Á, chắc chắn không phải là đôi ba ngày có thể quay về, đến lúc đó cô ấy còn ở lại đây sao? Nhưng chuyện của anh Thất khẳng định là tương đối quan trọng, không thể nghi ngờ. Cậu ta cúi đầu nhìn xuống vạt áo thun, phát hiện mấy con số đã bị tay mình lau phải còn rất mờ nhạt.
Không thấy rõ đã là không thấy rõ, A Chiếu vừa đọc vừa nghĩ, lại cố chẳng quan tâm nữa. Dù sao cũng là lúc uống say nói nhảm, nói không chừng khi tỉnh rượu sẽ chẳng nhớ gì, cứ cho là chuyện vớ vẩn đi.
A Chiếu quay lại chỗ của Phương Đăng, trên đường mua luôn cháo gà cô thích. Phương Đăng nhìn thấy cậu ta trời lạnh cũng chẳng xỏ giày, mắt đỏ tấy, khóe miệng còn sưng một cục, liền hỏi có phải cậu ta đã ra ngoài gây họa hay không. A Chiếu sợ Phương Đăng lo lắng, nhất mực phủ nhận nói không sao. Ngày thường, chưa chắc Phương Đăng dễ chịu bỏ qua cho, nhưng không biết tại sao, mấy ngày nay trong lòng cô có tâm sự nặng nề, thấy cậu ta tránh né, cũng không muốn truy hỏi quá nhiều. A Chiếu thầm nghĩ mình may mắn.
Chỉ có lúc Phó Kính Thù không ở đây, A Chiếu mới có thể lưu lại chỗ của Phương Đăng. Cậu ta dời ghế ngồi đối diện Phương Đăng, nhìn cô ăn từng muỗng cháo. Trước kia lúc Phương Đăng học y tá, A Chiếu đi làm gần đó, cuộc sống của họ rất đơn giản, có nhiều buổi tối ghé quán cơm cạnh trường ăn một bữa, Phương Đăng thích mùi vị của món cháo trong quán đó, A Chiếu thích thời điểm cùng chị ngồi chung một chỗ trò chuyện, dĩ nhiên, còn có anh Thất nữa. Cậu ta cũng muốn, nếu như họ có thể quay trở lại giống thời còn nhỏ chung sống bên nhau như vậy thì tốt biết bao.
“Chị, tôi nghe anh Thất nói, chờ có thể an định mảnh đất kia, nói không chừng anh ấy có thể quay lại đây, ở luôn một thời gian đó” – giọng nói của A Chiếu có vẻ rất vui sướng.
Phương Đăng vẫn ăn cháo, dường như chẳng quan tâm.
A Chiếu suy nghĩ một lúc lại nói: “Có lúc tôi thật mong cho bà lão họ Trịnh kia chết sớm một chút”
Phương Đăng hoảng hốt, để muỗng cháo xuống, nhăn mặt: “Cậu nói chuyện này làm gì? Đừng bao giờ nói lung tung trước mặt anh Thất”
A Chiếu tỏ ra không phục: “Tôi không tin anh Thất đến giờ chưa bao giờ nghĩ như vậy, bà lão đó năm nay tuổi đã cao, còn muốn nắm giữ bao nhiêu thứ chẳng buông tay. Cũng cần phải biết, mấy năm nay nếu không có anh Thất, Phó gia bọn họ đã sớm trở thành tiểu tài chủ lụn bại ở Đông Nam Á rồi. Bà ta còn sống ngày nào, anh Thất sẽ phải chịu ràng buộc, tất cả mọi người cũng bị ức hiếp. Tôi cũng muốn xem bà ta còn sống bao lâu, chờ bà ta nằm xuống rồi, tất cả đều do anh Thất định đoạt, chị liền có thể bay đến Tây Á, hay là đem công ty chuyển thẳng về đây, chúng ta có thể ở cùng nhau như trước, để anh Thất khỏi phải nhớ nhung chị, chị cũng,…”
“Cậu thật sự cho là nếu bà chủ Trịnh chết, chúng ta có thể giống như trước đây sao?” Phương Đăng nhàn nhạt nói.
A Chiếu không hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói của chị, trên mặt cô có một cảm giác mệt mỏi mà cậu ta ít khi nhìn thấy.
“Dĩ nhiên, sao lại không được”.
“Muốn được như trước, thật ra cũng không khó, chỉ cần anh ấy tình nguyện bỏ tất cả những gì đang có trong tay xuống, không phải đã như trước kia sao, vấn đề là anh ấy có làm được không? Cậu có muốn cùng anh ấy trở lại như trước bằng cách này không?
A Chiếu vỗ nhẹ xuống bàn: “Sao phải như thế, chúng ta vất vả lắm mới có được hôm nay. Tôi biết rõ, người ta chỉ khi nào trong tay có quyền có thế, mới không cần nhìn sắc mặt người khác, không bị cái loại tiểu nhân như Phó Chí Thời chèn ép. Mấy thứ này không phải trước kia chị nói vơi tôi sao?”
Phương Đăng mông lung nhớ lại, cô đã từng nói qua những lời thế này sao? Nếu như lúc trước cô tự ình thông minh, thật ra cái gì cũng không hiểu. Người ta rất khó có một ngày tự do thật sự, như Phó Thất đã từng nói, càng leo lên, lại càng lệ thuộc vào sợi dây trong tay người khác, khi anh đã đến chỗ cao nhất rồi, cũng không có can đảm buông tay.
“Chị, chị sẽ mau chóng giúp anh Thất chuyện đó sao?” A Chiếu đột nhiên hỏi.
Phương Đăng ngẩn người: “Chuyện gấp gì, ai nói với cậu?” Cô hiểu rõ, nếu Phó Thất đã đem quyền quyết định giao vào tay cô, sẽ tuyệt đối không nói nhiều lời trước mặt A Chiếu.
Quả nhiên, A Chiếu chần chừ một lát rồi nói: “Là Thôi Mẫn nói, nhưng chú ấy không nói với tôi cụ thể là chuyện gì, chỉ nói là quan trọng. Tôi nói chú ấy suy nghĩ nhiều rồi, nếu anh Thất có chuyện, chị làm sao có thể không giúp?”
Phương Đăng không có khẩu vị, đẩy tô cháo trước mặt ra.
“Nếu chuyện này tôi không thích làm, A Chiếu, cậu nghĩ tôi có nên làm không?”
A Chiếu không ngờ Phương Đăng sẽ nói vậy, buồn bực suy nghĩ một hồi, mới nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ thay anh Thất làm, bất luận chuyện gì. Những gì tôi có hôm nay đều là anh Thất cho tôi, tôi cũng tin chuyện anh ấy làm đều vì muốn tốt cho chúng ta thôi”
Phương Đăng không nói thêm câu nào, nhìn A Chiếu một lúc, hai hàng mi rũ xuống. Ngay cả cậu ta cũng cảm thấy cô nên vì Phó Thất vô điều kiện làm bất cứ chuyện gì, thậm chí cũng không cần biết đó là chuyện thế nào, cũng không quan tâm trong lòng cô nghĩ gì. Ngay cả người bụng dạ thẳng tuột như A Chiếu cũng có thể đoán được chuyện gấp cô có thể giúp Phó Thất là gì. Phương Đăng còn nhớ chín năm trước, A Chiếu vừa mới biết cô phải đi Tây Á làm “hộ lý tư nhân” cho ông già kia, khóc bù lu bù loa như một đứa bé. Hiện tại lúc này, cậu ta cũng chẳng khác nào Phó Thất, cùng bám vào một sợi dây, trong mắt chỉ có đỉnh cao vinh quang. Họ lúc đấu chỉ muốn đi lên, chỉ vì không để người khác giẫm lên mình, khi đã leo lên, càng leo càng không để ý dưới chân mình sẽ giẫm lên thứ gì.
Người ta liệu có nghĩ rằng một ngày nào đó, bản thân mình lại trở thành thứ mà mình ghét nhất hay không? Như tảng băng bị ném vào nước nóng, những thứ tích tụ xung quanh mình đều tan rã, mặc dù còn lại đó, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nào tìm thấy được.