Bạn đang đọc Thực tâm giả – Chương 22 Part 2
Lục Ninh Hải cũng nghe ra trong lời nói của cô có chút châm biếm, ông chăm chú nhìn con đường trước mặt, nói nghiêm túc: “Là vậy, tôi nghĩ trước tiên cháu không cần đến ở cùng vợ tôi, để mọi người có thời gian thích ứng sẽ tốt hơn nhiều. Tôi đã thay cháu liên lạc với một trường học tốt, cháu sẽ ở căn phòng nhỏ của tôi tại ngoại ô, trong phòng rất sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi, cách trường học mới cũng gần, về phương diện cuộc sống cháu không cần lo lắng…”
“Tôi cũng không quá bận tâm điều này”. Phương Đăng nhếch miệng nói. Vậy là phải rồi, khó trách cô thấy xe của ông chạy với tốc độ cao, rõ ràng ông có nói qua cả nhà bọn họ đều ở trong thành phố. Ai mà chẳng muốn lấy vải thưa che mắt thánh, ông ta đã có ý như vậy với cô, sẽ không ngốc đến mức để cho cô và người nhà của mình sống cùng một chỗ. Đưa cô ra căn phòng nhỏ ở ngoại ô, làm bất cứ chuyện gì cũng tiện hơn rất nhiều.
“Tôi muốn vợ mình thích ứng, nên cũng chưa nói ra cô ấy vừa có thêm một đứa con gái tuổi đã lớn đến chừng này”.
“Không cần phải bận tâm đến chuyện này”. Vấn đề này đúng là khiến cho Lục Ninh Hải bất an, giọng nói của ông cũng hiện ra sự phiền não.
Phương Đăng cười nhạt, không nói gì thêm, ngược lại Lục Ninh Hải vì không kềm chế được tâm tình nên cảm thấy áy náy. Ông không nói được lý do, nhưng mỗi khi ở cạnh Phương Đăng, đều tồn tại một sự xao động, trên người cô gái nhỏ này phảng phất một làn hương đặc biệt, không phải là mùi vị phong trần, mà là từ trong xương toát ra ngoài cảm giác thu hút ma mị, rõ ràng cô ta rất dửng dưng, cũng không cố ý khêu gợi nét phong tình, nhưng chỉ cần nhăn mày cười một tiếng cũng đủ cho lòng người rung động. Ông ta không biết điểm đặc biệt này với đàn ông khác mà nói có mùi vị thế nào, nhưng với ông ta là liều độc dược chí mạng, biết rõ là sai, vì cô mà làm, những gì sắp sửa làm, đều không khác nào đứng khiêu vũ trên vách núi, nhưng ông thật sự không cách nào kháng cự.
Trong phòng làm việc hôm đó, phòng tuyến của ông đã bị phá vỡ, nhưng dù sao ông cũng không dám làm điều gì xằng bậy, bây giờ cô ở sát bên như vậy, loại cảm giác tội lỗi đầy quyến rũ đó lại hiện lên trong đầu ông, nghĩ đến hiện tại, thậm chí cả cuộc sống sau này của cô gái nhỏ đều thuộc về mình, Lục Ninh Hải khó lòng tự chủ mà phóng xe với tốc độ nhanh hơn.
“Đừng sợ, tôi không giận cháu. Cháu phải biết, ngay cả đối với tôi mà chuyện này cũng không dễ dàng, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm như vậy, đồng nghĩa với việc đem sự nghiệp của tôi, cuộc sống của tôi ra đánh cuộc, cũng không khác gì điên loạn. Trong lòng tôi rất có áp lực, cháu có thể hiểu được không?” – Lục Ninh Hải dịu dàng nói với Phương Đăng.
Phương Đăng ngược lại tỏ ra rất hiền lành, giọng nói cũng vô cùng thành khẩn: “Tôi rất cảm kích, thật đó!”
Cô im lặng một lúc lại nói: “Tôi có thể xem kết quả giám định của Phó Kính Thù không?”
“Bây giờ sao? Hay là đợi đến lúc tới nơi…”
“Tôi muốn xem bây giờ” giọng nói của Phương Đăng vừa êm dịu, nhưng lại vừa kiên quyết.
Lục Ninh Hải do dự một chút, đành phải chỉ tay bảo cô đi lấy cặp hồ sơ “Chuyện tôi đã hứa, tôi tuyệt đối không gạt cháu”
“Tôi biết”
Trước đây ông đã nói đã gọi điện thoại báo với bên Tây Á kết quả giám định của Phó Kính Thù, trên thực tế là đã thành toàn cho Phó Kính Thù. Bà chủ Trịnh bên đó thật ra cũng không phải nghi ngờ, chỉ là muốn có cớ để mọi người khỏi bàn tán ra vào, về phần giấy tờ kết quả giám định, Lục Ninh Hải sẽ chuyển phát nhanh tới.
“Kết quả giám định nằm ở tầng đầu tiên trong cặp hồ sơ” Lục Ninh Hải nói.
Phương Đăng mau chóng tìm được thứ mà cô muốn. Cô không hiểu hàng số dài cùng chữ viết chi chít bên trên, nhưng lại đọc được kết quả cuối cùng. Biết rõ đó là giả, nhưng khi cầm nó trong tay, tận mắt mình thấy kết quả bằng giấy trắng mực đen, cái cảm giác hồi hộp trong lòng mới giảm đi đôi chút.
“Kết quả này là chú nghĩ cách để nhân viên giám định đưa ra, sau này họ sẽ không…”
“Điều này cháu yên tâm, tôi tự có cách xử lý tốt chuyện này, tôi cũng không muốn gây phiền phức ình. Sao, cháu không tin tôi hả?”
“Dĩ nhiên là không!… Chỉ là…Họ có đưa cho chú kết quả giám định thật hay không?” Phương Đăng liếc qua, cô nhìn thấy trong túi giấy tờ của Lục Ninh Hải còn có một tập hồ sơ tương tự cái cô đang cầm trên tay, điều này khiến cô để ý.
Lục Ninh Hải nói: “Tôi đã đem nó hủy rồi!” Quay đầu lại, vừa lúc ông phát hiện trên tay Phương Đăng đã cầm một tập hồ sơ khác rút ra phân nửa, trên mặt nhất thời biến sắc, giọng nói cũng mạnh hơn.
“Cất túi hồ sơ cho tôi, đừng lục lọi”.
“Đừng giận, tôi chỉ muốn xem đây là gì” – Phương Đăng xẵng giọng, vẫn không chịu dừng tay.
Nhìn thấy cô mở túi giấy ra, Lục Ninh Hải hơi gấp gáp, quên mất mình đang lái xe, bỏ một tay ra giật túi giấy bỏ lại vào cặp táp, Phương Đăng nhanh hơn giật mạnh túi giấy, mau mắn lấy đồ để bên trong ra.
“Đừng làm loạn, bảo cháu đem để lại, có nghe không?”
“Sao chú lại khẩn trương, đâu phải là thứ không xem được”.
“Tôi nói lần nữa…”
“Cẩn thận!”
Lục Ninh Hải nghe thấy tiếng thét kinh hoàng của Phương Đăng, mới sực tỉnh nhìn về phía trước.
Đã rời khỏi nội thành, dòng xe trên đường cao tốc cũng không nhiều, nhưng bầu trời tối đen lúc hoàng hôn của đoạn đường này chính là lúc tầm mắt của tài xế không tốt nhất, ông chỉ kịp nhìn thấy cách đầu xe không xa một con chó lạc đang chậm rãi đi qua, dường như sắp đụng vào nó, hoảng hồn muốn tránh, bất đắc dĩ vì tốc độ xe quá nhanh, tay lái đột nhiên bật ra, xe mất kiểm soát tông thẳng vào cột mốc bên đường, có muốn quay tay lái cũng không còn kịp, hai người trên xe chỉ cảm thấy chấn động mạnh, sau đó bốn bề một màu đen bao phủ.
“Tích tắc.. Tích tắc…”
Không biết đến bao lâu, Phương Đăng mới tỉnh dậy. Trong lúc trời đất quay cuồng, cô phát hiện mình bị treo trong thùng xe, vừa mở mắt ra là thấy xung quanh chỉ toàn máu đỏ, mơ hồ không phân biệt nổi. Cô thử cử động tay, một tay còn có thể động đậy, cô đưa tay chùi lên mặt, lòng bàn tay đều là chất lỏng nóng hổi sềnh sệch, tai cô nghe được tiếng máu trên đầu mình chảy xuống nhỏ vào trong lòng xe.
Thân thể tựa hồ như rã rời từng đoạn, mỗi gan tấc đều đau đớn khó chịu, nhưng Phương Đăng vẫn cố sức mò mẫm tháo dây an toàn, dây buộc trước người bung ra, cô dùng hết sức mở cửa xe bò ra ngoài.
Phương Đăng lết qua đường vịnh vào thanh chắn cố đứng dậy, tay cà lên nền xi măng để lại dấu tay đỏ máu. Hơn mười mấy giây cô mới đủ sức nhìn lại chỗ vừa thoát khỏi, xe của Lục Ninh Hải lật ngược toàn bộ lên, có thể là sau khi va chạm xe bị lật, ở phía cô ngồi đều bị hỏng, nhưng phía bên tay lái tài xế lại biến hình nghiêm trọng.
Một cánh tay Phương Đăng mềm nhũn bất lực lê bên người, đầu và ngực đau đến mức không thở nổi, nhưng chân không ảnh hưởng nặng nề. Nhớ ra Lục Ninh Hải chắc vẫn còn ở trong xe, cô tập tễnh tiến lên mấy bước, phát hiện ông đập vào giữa vô lăng, đầu rũ xuống, thân thể bị máy xe ép cuộn thành một khối hoàn toàn biến dạng.
Thương tích của ông so với cô nặng hơn nhiều. Phương Đăng hốt hoảng nhìn bốn phía, không có chiếc xe nào chạy ngang qua, nơi này trước sau cũng chẳng có nhà cửa quán hàng gì, muốn nhờ ai giúp cũng không thể. Cô thử đi lại mở cửa xe bên phía Lục Ninh Hải ra, muốn từ cửa sổ kéo ông ra ngoài, nhưng căn bản cũng không làm được, phía vô lăng xe bị móp méo nghiêm trọng, Lục Ninh Hải giống như hoàn toàn mất đi ý thức, cô sợ mình kéo mạnh quá sẽ càng làm cho cơ thể ông tổn thương nghiêm trọng.
Chỉ xoay qua xoay lại một lúc, Phương Đăng đã cảm thấy chóng mặt vô cùng. Vết thương trên đầu cô không nhẹ, máu chảy không thể ngừng, sợ rằng nếu cứ tiếp tục ngay cả cô cũng không chịu nổi. Trong lúc này, cặp táp của Lục Ninh Hải rơi tán loạn nổi lên túi giấy, Phương Đăng vẫn còn đủ sức nhớ ra đó là cái gì.
Phương Đăng bò vào lỗ hổng đó, thò người vào, trước hết đem tờ giám định kết quả mà Lục Ninh Hải ngụy tạo cầm trong tay, sau đó lại thò tay vào lục trong túi giấy, cô biết thứ trong đó nhất định rất quan trọng, hơn nữa còn là thứ ông không muốn cô nhìn thấy được.
Khi xe bị lật, tờ văn kiện trước khi xảy ra chuyện cô cầm trong tay rơi xuống cạnh tay lái, bị ngực của Lục Ninh Hải đè lên một nữa, lúc Phương Đăng dùng sức rút túi giấy ra, Lục Ninh Hải đang hôn mê giật mấy cái. Mặt khẽ ngước lên vài tấc, Phương Đăng thấy trên cơ thể bất tỉnh đó là cái miệng há ra, máu tươi từ bên trong chảy trào không dứt, bị cảnh tượng này dọa sợ đến mức suýt ngất xỉu.
Cô lùi lại thật nhanh, tựa vào mặt đường, lấy túi giấy kẹp vào càm để giữa ngực, dùng cái tay còn cử động được rút đồ trong túi giấy ra. Quả nhiên đó là một tờ giám định báo cáo khác, tuy người giám định cùng tên Phó Kính Thù, nhưng kết quả lại hoàn toàn khác biệt. Đây chính là tờ báo cáo thật mà Lục Ninh Hải luôn miệng nói mình đã hủy đi, cô đoán không sai, lão hồ ly này xem ra vẫn còn rất thông minh.
Mặt của Lục Ninh Hải chuyển động một cái, như là đang nhìn Phương Đăng, miệng ngáp ngáp như cá sắp chết. Phương Đăng hiểu ra, ông ta dường như đang muốn nói gì đó với cô, trong miệng toàn máu, những lời nói ra nghe câu được câu mất, chỉ loáng thoáng vài câu: “Cứu… Cứu…”
Chỉ tiếc cô thật sự không cứu được ông ta, cũng không để ý nhiều như vậy, ngoài kết quả giám định ra đầu óc cô trống rỗng. Phương Đăng một lần nữa lau vết máu che đi tầm mắt, cô chợt nhớ sức lực của mình cũng từng phút mất đi, tiếp tục như vậy liệu có chết không, cô cũng không thể biết. Lúc này điều duy nhất Phương Đăng hiểu rõ, chẳng có người nào tốt thật sự, cho dù nhìn qua Lục Ninh Hải bị dục vọng làm cho đầu óc mê muội, cũng không quên để lại ình đường lùi, hơn nữa lại là chứng cứ khống chế Phương Đăng và Phó Kính Thù, nếu như bây giờ cô không xử lý sạch sẽ tai họa lớn này, cho dù cô chết, những khổ sở trước đây cô và Phó Thất nếm trải, sự cố gắng của cô cũng sẽ thành ra vô nghĩa.
Cô lục túi công văn của Lục Ninh Hải lần nữa, nếu trong lòng ông ta có phòng bị, tất nhiên sẽ không chỉ giữ một bản báo cáo giám định khác. Lục Ninh Hải vẫn còn nằm trong xe, Phương Đăng không dám cũng không muốn đến nhìn, nhưng có cảm giác mắt ông ta cứ chằm chằm nhìn vào mình. Mỗi khi làm một động tác, cô đều phải dừng lại thở dốc vài giây, đang lúc cô nghĩ mình không có cách gì tiếp tục, tay cô bỗng sờ phải hai ống nghiệm nhỏ bằng thủy tinh trong suốt để bên trong túi công văn. Chính là cái này, quả nhiên ông ta giấu rất kỹ!
Phương Đăng ở ngay trước mặt Lục Ninh Hải đập vỡ mẩu máu, dùng sức ném vào khu rừng rậm cạnh bên xa lộ, ngậm tờ giám định kết quả thật vào miệng dùng một cánh tay còn lại xét nát, không tìm được chỗ vứt, cô nhét luôn vào miệng, nuốt mạnh vào cùng một ngụm máu.
Làm xong hết tất cả, cô mới cảm giác rã rời, vô cùng mệt mỏi ngồi bệnh xuống lối đi giữa đường, không thể ngồi dậy, chỉ có thể nằm xuống vệ đường, thở từng hơi mệt nhọc, sau đó dần dần mất đi ý thức.