Đọc truyện Thục Sơn Tiếu – Chương 34: SÉT ĐÁNH TRỜI MƯA LẤY QUẦN ÁO…
Edit: Y Vân
Beta: Tử Sa
Hòa Tảo là người thứ hai giơ tay hỏi: “Đao lão đại, trừ bỏ chúng ta ra hình như không còn thành viên nào, chẳng lẽ chỉ dựa vào mấy người chúng ta thôi sao? Huống chi kiến bang cần phải có động phủ, Thiết Mộc Tiên Lệnh vân vân, chúng ta một cái cũng không có, nghe nói hiện tại trong Thục Sơn số bang phái chính thức hoàn thành nhiệm vụ kiến bang chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”
Khoái Hoạt Đao vung bàn tay to lên, vẻ mặt nghiêm túc, trong lúc giật mình ta phảng phất như thấy được lãnh tụ Mao chủ tịch vĩ đại của chúng ta, chỉ nghe thấy vị Mao chủ tịch giả kia nói: “Trong hỗn loạn phải lập chính quyền, chỉ cần chúng ta có thực lực còn sợ không có người gia nhập sao? Về việc Thiết Mộc Tiên Lệnh cùng nhiệm vụ kiến bang sau này có thể làm, không vội, hiện tại việc quan trọng nhất của chúng ta là trước phải chiếm được địa bàn, nhất định phải thừa dịp hiện tại địa bàn tốt trong Thục Sơn còn chưa bị cướp hết, đi cướp một cái trước rồi nói sau. Về phần hành động thì…” Khoái Hoạt Đao sờ sờ cằm mà phun ra một câu nói khiến cho người khác cười ngất: “Hiện tại trong tay chúng ta còn chưa có nhiều tiền như vậy để đi mua thôn xóm lập thành trú động, tiên phủ lại là thứ khả ngộ bất khả cầu, cho nên ta quyết định phát huy tinh thần không sợ khổ không sợ mệt, tự mình tạo ra cơm no áo ấm, mà tự xây nên trụ sở của bang hội!”
Ta ở dưới nghe đến mồ hôi đầy đầu, vẫn tưởng rằng ta đã đủ dâm đãng vô sỉ rồi, không ngờ tới so với Khoái Hoạt Đao, ta kỳ thực vẫn được coi là bình thường. Bày đặt kêu là “Tự xây nên trụ sở của bang hội”, sao hắn không nói thẳng ra là muốn xây dựng công trình phi pháp đi, điều này ở trong hiện thực chính là muốn ăn cơm tù à!
Không đợi ta phản đối, bên kia Phù Sinh Túy Khách đã liên mồm khen ngợi rồi, hắn vẫn là con người ham thích chuyện lập bang, ngay lập tức không để ý đến sự tiêu hao chân khí, ngự kiếm bay lên không, lấy tư thái cao hơn Khoái Hoạt Đao nửa cái ngưởi mà nói: “Điều lão Đao nói là phi thường có đạo lý, chúng ta liền thừa dịp này mau đặt nền móng, về phần cái trụ sở bang hội kia ta thấy chọn ngay ở sông Dân là được rồi, xem sông Dân này tinh quái phong phú, vật tư dồi dào, bang phái chúng ta ở đây nhất định có thể nhanh chóng phát triển lớn mạnh.”
Phù Sinh Túy Khách càng nói càng hăng, thậm chí ngay cả chiến lược mục tiêu của bang phái sau này cũng đã xác định xong: “Trước hết chúng ta ở nơi này chốt hạ căn cứ, sau đó tăng thêm thành viên, đợi đến sau khi đủ thành viên, men theo hai bên bờ mà tiến hành phát triển, cần phải đem toàn bộ sông Dân xác nhập vào trong phạm vi của chúng ta, về phần tên gọi của bang phái, mọi người có ý kiến gì hay thì cứ nói ra nghe, ta đề nghị kêu là Vô Địch Bang!” Nói tới đây, hắn còn tiện thể khoe cơ bắp trên cánh tay của mình một chút, muốn từ trong đó biểu hiện ra sự vô địch. (Y Vân: *chỉ chỉ* nó tự kỉ về bang phái tới phát cuồng rồi!!! Tử Sa: *lắc lắc đầu* ta thì ko nghĩ thế, mục đích chủ yếu chỉ để khoe chuột thôi = =)
Ta đổ mồ hôi, đại ca, Thục Sơn đánh nhau dựa vào pháp bảo phi kiếm, chứ không phải là sức mạnh cùng cơ bắp, ngươi nếu như đối với cơ bắp của mình có tự tin, ta đề nghị ngươi nên đi tham gia cuộc thi thể hình đi.
“Không được, cái tên này quá tầm thường.” Người đầu tiên phản đối chính là Khoái Hoạt Đao, hắn hất mái tóc rối loạn sau đầu một cái rồi nói: “Hẳn nên kêu là Vạn Giang Liên Minh, bởi vì nơi bang phái chúng ta rốt cuộc phải chiếm cứ không chỉ là một nhánh sông Dân này, sau khi thế lực được mở rộng, chúng ta phải đem toàn bộ sông ngòi trong Thục Sơn này chiếm lấy, cho nên kêu là Vạn Giang Liên Minh là thích hợp nhất.”
Hòa Tảo đã bị cái viễn cảnh tốt đẹp do Phù Sinh Túy Khách cùng Khoái Hoạt Đao miêu tả làm ê hoặc đến chảy cả nước miếng, hắn “shutt” một tiếng đem nước miếng đọng ở khóe miệng hút vào (Y Vân: ọe!!!), sau đó hưng phấn mà múa hai tay nói: “Để ta nói để ta nói, không bằng kêu là Dân Giang Phái thì thế nào, như vậy thì người khác vừa nhắc tới sông Dân liền sẽ nghĩ đến Dân Giang Phái chúng ta. Về phần những con sông khác mà Đao lão đại nói, có thể dùng phương thức chia nhánh đến chiếm cứ mà đặt tên, sẽ không bị trùng.”
Không đợi người khác nói gì, Phỉ Vũ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Hòa Tảo đã dùng cái thanh âm khiến cho da đầu người khác run lên mà hét lớn: “Woa! Ha! Oa! Tảo Tảo, chàng thật sự là quá phi phàm rồi, cái tên đầy sáng tạo đầy sâu sắc đầy cảm xúc như vậy cư nhiên cũng có thể được chàng nghĩ ra, ta thật sự rất bội phục chàng, kiếp này có thể ở cùng chàng, ta có chết cũng không hối tiếc!”
Hòa Tảo đối với sự khích lệ cùng cảm nghĩ đầy kê huyết kê động như thế của Phỉ Vũ chỉ dùng bốn chữ để đáp lại: “Tránh sang bên cạnh!”
(Tử Sa: kê huyết ở đây cũng có thể hiểu như cẩu huyết thường gặp vậy… chỉ khác là 1 thứ máu chó 1 thứ máu gà thôi…)
“Dân Giang Phái? Là một cái tên rất hay.”
“Ân, ta cũng cảm thấy không tồi, đơn giản rõ ràng, quả thật không tồi.”
Phù Sinh Túy Khách cùng Khoái Hoạt Đao đang thì thầm to nhỏ, đối với cái tên bang Dân Giang Phái mà Hòa Tảo đã đề xuất tựa hồ tương đối tán đồng, xem chừng, dường như có ý muốn đem cái tên đó làm tên bang chính thức.
Không có ai chú ý đến ta đã rất lâu không có phát biểu gì, cũng không có ai chú ý đến, lão Nam đã lâu như vậy không nói gì là một việc rất nghiêm trọng rất bất bình thường.
Từ ban nãy khi Khoái Hoạt Đao nói muốn ở sông Dân mà xây dựng căn cứ bang phái, sắc mặt của ta đã bắt đầu chuyển dần sang màu gan heo, cho tới thời điểm khi Hòa Tảo nói ra ba chữ “Dân Giang Phái” này, ta rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại một cách xuất sắc, sắc mặt chính thức chuyển sang ― màu gan heo!
Nếu ta nhớ không lầm, trong dưới ngòi bút của con cóc nào đó, cái tên tiện dâm kêu là Túy Tửu Thanh Ngưu kia chính là cùng mấy người huynh đệ tỷ muội của hắn lập phái bên bờ sông Dân, cũng gọi là Dân Giang Phái! (Y Vân: Oa! Không phải chứ!)
Ta tuyệt đối không muốn bước vào con đường giống như tên tiện dâm Thanh Ngưu kia, ta không! Tuyệt đối không! Một thanh niên thế kỷ mới như một đóa hoa đang nở rộ như ta, sao lại có thể bị lún sâu ở trong vũng bùn đó, cho nên…
Có một vị danh nhân từng nói qua: Không phải ở trong trầm mặc bạo phát, thì cũng là ở trong trầm mặc tiêu vong.
Sự lựa chọn của Kiến Nam Sơn không thể nghi ngờ chính là vế trước!
Cho nên ta bạo phát: “Grừ! Câm mồm!”
Có thể là âm thanh bạo phát này của ta vang lên hơi nhỏ, mọi người chỉ nghe thấy sét đánh vang một trận bên tai, rầm rầm như bình địa kinh lôi, lúc người khác còn chưa kịp phản ứng, Phỉ Vũ đã nhảy dựng lên trước, kéo mở cái cổ họng lớn của nàng mà kêu to: “Sét đánh rồi, trời mưa rồi, mau lấy quần áo a!
Tiếng “bịch!” thứ nhất do Khoái Hoạt Đao phát ra, hắn không bị thanh âm của ta dọa đến, mà là bị cái giọng lớn của Phỉ Vũ hù đến.
Tiếng “bịch!” thứ hai là của đồng chí Hòa Tảo đáng thương, giờ này phút này hắn đối với sự lập dị khác người kia của Phỉ Vũ đã bội phục sát đất, cho nên làm ra một cái quỳ lễ thành kính nhất.
Tiếng “bịch!” thứ ba là do lão Nam ta phát ra, ta thật sự là không nghĩ tới a, Phỉ Vũ đồng chí cư nhiên có thể có thể lập từ sét đánh nghĩ đến trời mưa, lại từ trời mưa nghĩ tới việc lấy quần áo, tốc độ chuyển biến suy nghĩ này… Bội phục!
Lại một tiếng “bịch!”, Phù Sinh Túy Khách cấp cao đang ngự kiếm thì bị chấn động, từ trên phi kiếm ngã xuống mặt đất nhẹ nhàng hiện lên một đóa huyết hoa -100 xinh đẹp.
Đợi đến sau khi lúc bốn người từ từ bò lên, đều ném về phía Phỉ Vũ ánh mắt lạnh lẽo mang ý nghĩa “khen ngợi”, nhìn đến khiến cho Phỉ Vũ thần kinh cực kỳ lớn kia hơi rụt cổ lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta có nói sai sao, sét đánh trời mưa rồi thì phải lấy quần áo a, lần trước ta chính là bởi vì không có nghe thấy tiếng sét đánh, cho nên trời mưa rồi cũng chẳng biết, làm cho toàn bộ số quần áo bên ngoài ướt nhẹp không thể mặc được, hại ta phải quấn ra giường ở nhà làm ổ hai ngày, thiếu chút nữa đói chết.”