Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ

Chương 8: Tu La Huyết Diễm!


Bạn đang đọc Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ – Chương 8: Tu La Huyết Diễm!


THỤC SƠN BÀNG MÔN CHI TỔ
Tác giả: Ngọc Trảo Tuấn
Chương 8: Tu La Huyết Diễm!
Người dịch: lamthien
Nguồn: Nhóm dịch Lãng Khách – vipvanda
vipvanda :
Thời gian ba tháng qua đi, liên tục phá bốn tầng quan ải, tiến vào cảnh giới Chân Khí tầng thứ bốn, Chung Nguyên rất hài lòng. Dù sao, chính hắn cũng là rõ ràng, căn cốt của mình rất kém cỏi.
Mặc dù, tình hình này tái diễn đơn điệu có vẻ rất là khô khan, nhưng là, Chung Nguyên biết rõ tầm quan trọng của căn cơ, từ khi hắn bắt đầu quyết định tu tiên, cũng đã chuẩn bị tốt để thừa nhận nhiều loại khổ nạn, tình huống trước mắt, còn xa xa không tới cực hạn mà hắn đủ khả năng để thừa nhận. Cho nên, đối với loại kiếp sống thuần túy chỉ để tu luyện này, Chung Nguyên tính toán luôn luôn tiếp tục, cho đến khi tròn ba năm, có thể trở về nhà thăm người thân.
Bất quá, tuy hắn có tâm này, nhưng tình thế lại không cho phép. Một ngày này, hắn vừa dùng cơm trưa, đang chuẩn bị đi về tiếp tục tu luyện, đồng tử Kim Dương theo hầu Tứ sư huynh Kha Vân Phong tới đây gặp mặt.

– Chung sư thúc, gia sư ời!
Đồng tử, cũng chia ra rất nhiều loại. Giống như đồng tử Cửu Mệnh của Chung Nguyên, chính là người ở bình thường nhất, chịu trách nhiệm vệ sinh, ẩm thực, hầu hạ các loại việc lặt vặt, có thể học được pháp thuật hay không, phải xem tâm tình của chủ nhân như Chung Nguyên. Mà loại như Kim Dương này lại bất đồng, bản thân bọn họ cũng là đệ tử ký danh của chủ nhân. Bởi vì quan hệ gần thủy lâu đài, không những có thể được truyền thụ pháp thuật, thậm chí địa vị cũng mơ hồ ở phía trên một chút đệ tử nhập thất.
Cho nên, thoạt nhìn Kim Dương mặc dù còn nhỏ, bối phận thấp một cấp, nhưng Chung Nguyên cũng không dám đối đãi ngạo mạn. Thứ nhất, hắn còn cần sư huynh truyền pháp như Kha Vân Phong; thứ hai, hắn phỏng đoán, bản lãnh của mình, tám chín phần mười không bằng người ta.
Sau khi khiêm nhường trả lời, Chung Nguyên liền theo hắn đi bái kiến Kha Vân Phong.
Mặc dù hơn ba tháng không gặp, nhưng vị Tứ sư huynh này của hắn nhiệt tình vẫn chưa giảm như cũ, vẻ mặt rất là ấm áp.
– Chung sư đệ, trong khoảng thời gian này ngươi tu luyện rất là chăm chỉ a, đã tạo nên kích thích rất lớn cho những đồ đệ môn hạ này của ta!
Kha Vân Phong nói trước.
– Sư huynh khen sai rồi!
Chung Nguyên nghe thấy chuyện này, trên mặt hiện lên nụ cười khổ, nói:

– Bản thân ta là muốn dễ dàng một chút a! Nhưng tư chất quá kém, nếu là không chịu khó chỉ sợ cả đời cũn tu không ra cái gì. Như vậy, cũng là cô phụ một phen khổ tâm của cậu khi dẫn ta vào tiên môn.
– Sư đệm ngươi có chí hướng, nghị lực kiên trì, đây là rất tốt. Nhưng là, tu sĩ thiên hạ có ngàn vạn, nhiều như cá sang sông, mà người thành công, cũng bất quá chỉ là lông phượng và sừng lân. Hơn nữa, lông phượng và sừng lân này,; đại đa số cũng là có cơ duyên, một vị khổ tu giả, chưa có nghe thấy! Cho nên, xuống núi lịch lãm, thử tìm cơ duyên cũng là rất trọng yếu.
Thoáng dừng lại một chút, Kha Vân Phong tiếp tục nói:
– Huống chi, nhất mạch của Hồng Mộc Lĩnh ta, xưa nay đều xem trọng tu trì cùng lịch lãm. Tân tấn đệ tử nhập môn đủ nửa năm, nhất định phải xuống núi lịch lãm, hoàn thành nhiệm vụ sư môn giao phó! Sau đó, mới có thể trở về núi tiếp tục tu luyện. Ta thấy thời hạn nửa năm của ngươi sắp tới, lại vẫn không có học tập bất kỳ thuật pháp gì của ta, liền biết rằng ngươi có thể cũng không rõ ràng chuyện này. Dù sao, cái này cũng là do người ta đặt ra, cũng không có bên trong các quy điều. Cho nên, ta liền chỉ điểm ngươi một chút.
Nghe như thế, trong lòng Chung Nguyên cũng là chấn động, lúc này, nói với Kha Vân Phong:
– Đa tạ sư huynh nhắc nhở! Bằng không, sợ rằng lúc tới kỳ hạn, ta có mạng xuống núi, cũng chưa chắc có mạng trở lại.
– Sư huynh đệ mình, khách khí cái gì!
Kha Vân Phong cười nói:
– Còn có một chuyện, sau này ngươi cũng nên tụ tập cùng với các sư huynh đệ khác, trao đổi với nhau. Phải biết rằng, bổn môn ngoại trừ lần xuống núi lịch lãm đầu tiên, là có thể học tập một môn pháp thuật không ràng buộc, còn lại nếu muốn học tập, cũng chỉ có hai cách, một là hoàn thành nhiệm vụ nhiệm vụ; hai là, các sư huynh đệ trao đổi với nhau.

Lúc nói đến hai chữ trao đổi, Kha Vân Phong lại cố ý tăng thêm giọng nói một chút. Chung Nguyên nơi nào vẫn không rõ là có ý gì, tự nhiên là gật đầu liên tục không ngừng.
– Tốt lắm, thừa dịp hôm nay ta có thời gian, ngươi muốn học pháp thuật gì thì nói ngay! Nếu là mấy ngày nữa, ta bế quan lần nữa, chỉ sợ ngươi muốn học cũng không có biện pháp!
Kha Vân Phong lại nói.
Nghe như thế, Chung Nguyên tự nhiên là hết sức suy tư, nhưng là, vừa suy tư, hắn cũng phát hiện, chính mình đối với pháp thuật hoàn toàn là người ngoài ngành, một chữ cũng không biết, nơi nào còn không rõ, chính mình là một vị khổ tu, cũng không phải là biện pháp gì tốt. Lúc ấy, cười khổ nói:
– Sư huynh, những này qua ta luôn luôn bế môn tạo xa, cái gì cũng không hiểu, kính xin sư huynh giải thích sơ sơ cho ta một phen a!
Kha Vân Phong cũng không có chán ghét, tức thì mở miệng trả lời:
– Cũng tốt! Môn pháp thuật thứ nhất, có thể nói là cực kì trọng yếu, nó chưa chắc là lợi hại nhất trong cuộc đời ngươi, nhưng nhất định là ảnh hưởng sâu nhất, cho nên, phải thận trọng! Cho nên, trước khi lựa chọn, sư đệ nhất định phải tận tình thử nghĩ xem, phương hướng tương lai mình muốn chủ tu?
Hơi dừng lại, Kha Vân Phong tiếp tục nói:
– Nói thí dụ như, sư đệ có lòng muốn đạt được thành tựu trên con đường luyện đan, luyện bảo, sẽ phải tu hành một môn thần thông hỏa diễm; nếu là thích du lịch thiên hạ hơn, tìm kiếm thiên tài địa bảo, thì một môn độn pháp cường đại hoặc là pháp thuật thần hành sẽ tốt hơn; nếu là sư đệ có tâm sát phạt, hàng ma vệ đạo, vậy tốt nhất tu luyện một môn kiếm quyết trước. Hồng Mộc Lĩnh chúng ta chính là truyền thừa của Địa Tiên chánh tông, pháp thuật không dưới trăm loại, mỗi loại mỗi vẻ. Sư môn cũng sẽ không cường hành yếu thế yêu cầu môn nhân lựa chọn, cho nên, phải xem sở thích của sư đệ!
Vừa nói, ánh sáng xanh biếc trong hai tròng mắt Kha Vân Phong nhấp nháy, trong sát na, ánh mắt Chung Nguyên thấy được chuyện đó, trở nên có chút mơ hồ.
Tình huống như vậy, chỉ có kéo dài trong sát na. Sau khi Chung Nguyên hoàn hồn, cũng là phát hiện, trong đầu của mình, xuất hiện một chút tin tức, chính là các loại pháp thuật của Hồng Mộc Lĩnh.

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, độn pháp, kiếm pháp, độc thuật, ngự thú thuật, khôi lỗi thuật, Cơ Quan Thuật, mê hồn thuật, luyện bảo thuật . . . Chung Nguyên nhìn thấy đều có mấy phần hoa mắt. Bởi vì, hắn thấy, tựa hồ mỗi một chủng loại pháp thuật cũng vô cùng hữu dụng, loại nào hắn cũng muốn học được.
Bất quá, Chung Nguyên hiểu được, đừng nói học toàn bộ, chính là hai loại, cũng là không thể nào. Cho nên, sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn thay đổi bắt đầu thật sự suy tính.
Thấy vậy, Kha Vân Phong cũng không nói nhiều lắm, lẳng lặng cùng đợi.
Một lúc lâu, Chung Nguyên mới hạ quyết tâm, lựa chọn thuật pháp hỏa hệ. Cái này có hai chỗ tốt, thứ nhất là thuật pháp hỏa hệ có lực công kích mạnh mẽ, rất có trợ giúp đối với lần đầu tiên xuống núi lịch lãm của hắn; thứ hai, tương lai nếu là có hảo dược, cũng có thể luyện chế một ít linh đan, dùng để thay đổi tư chất, tăng tiến tu vi.
Sau khi Chung Nguyên nói ra, Kha Vân Phong cũng không nói thêm gì, nói thẳng:
– Pháp thuật hỏa hệ tương hợp với Tu La Hóa Huyết Công chỉ có môn Tu La Huyết Diễm. Còn đây là thần thông hỏa diễm chí cao của bổn môn, uy năng lớn, nhưng tu tập cũng hết sức khó khăn. Pháp môn ta có thể lập tức truyền cho ngươi, bất quá, pháp thuật này ta cũng chưa từng tu tập qua. Cho nên, đối với pháp thuật này, ta không có cách nào chỉ điểm cho ngươi, chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi tìm tòi.
Nói đến đây, Kha Vân Phong hơi dừng lại, sau đó lại nói:
– Ngươi lựa chọn pháp thuật hỏa hệ, chắc là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ. Bất quá, ta đoán chừng thời gian còn dư lại hơn tháng, ngươi chưa chắc có thể tu ra kết quả. Đến lúc đó ngươi xuống núi, chỉ gặp nguy hiểm. Thôi được, ngươi không phải là có Thái Âm Thứ ân sư ban tặng sao, ta thêm vào truyền cho ngươi một pháp môn luyện bảo ta tự mình lĩnh ngộ vậy.
Nghe lời ấy, Chung Nguyên tự nhiên là rất cảm động, liên tục bái tạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.