Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ

Chương 6: Truyền pháp thuật, ban thưởng bảo vật!


Bạn đang đọc Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ – Chương 6: Truyền pháp thuật, ban thưởng bảo vật!


THỤC SƠN BÀNG MÔN CHI TỔ
Tác giả: Ngọc Trảo Tuấn
Chương 6: Truyền pháp thuật, ban thưởng bảo vật!
Người dịch: lamthien
Nguồn: Nhóm dịch Lãng Khách – vipvanda
vipvanda :

Nghe lời ấy, Chung Nguyên liên tục không ngừng quỳ gối bái lạy lần nữa, trong miệng hô to:
– Đồ nhi Chung Nguyên, ra mắt sư phụ!
– Ừm!
Hồng tiên sư nhẹ ừm một tiếng, sau đó lại nói:
– Tiên pháp của Hồng Mộc Lĩnh ta hướng về không khinh truyền, đệ tử muốn vào đều phải trải qua khảo nghiệm. Đệ tử nhập thất phải đi qua ba đạo, đệ tử ký danh cũng phải trải qua một đạo, đây là chuyện không thể bỏ qua. Nếu không, sẽ khiến người người làm theo, đệ tử hậu bối tương lai cũng là không có căn cơ để đặt chân.
Ngươi là cháu ngoại trai của ngọc, mong rằng sẽ có lĩnh hội tương đối về tầm y chi đạo của hắn. Như vậy, ngươi liền đi xuống núi, tìm một gốc cây Âm Ngọc Chi cho vi sư a!

Chung Nguyên làm sao biết rằng Âm Ngọc Chi là vật gì, bất quá, Hồng tiên sư đã phân phó, hắn nào dám cãi lại, nói mình rằng mình chẳng bao giờ học qua tầm y chi đạo? Ngay lập tức, chỉ có thể lễ bái lần nữa, đồng ý rất cung kính.
– Tốt lắm, các ngươi đi đi!
Hồng tiên sư khoát tay chặn lại, ý bảo hai người rời đi.
Chung Nguyên sau khi đi theo La Phong rời khỏi cung điện rất xa, hỏi:
– Cậu, Âm Ngọc Chi này rốt cuộc là vật gì, sinh trưởng ở đâu, ta nên đi tìm như thế nào?
Nghe cái này, La Phong đầu tiên là kinh ngạc, tiện đà vỗ đầu một cái, chợt nói:
– Ta cũng là đã quên, trải qua trận tai họa kia, ngươi cũng đã quên đi tất cả mọi chuyện. Hồng gia trại chúng ta tiếp giáp Thất Bảo Sơn, sở dĩ được gọi là như vậy, cũng là bởi vì bảy thứ thiên tài địa bảo thừa thải trong đó, Âm Ngọc Chi chính là một món trong đó. Ngoài ra, còn có Tiên Nhân Túy, Cự Lực Thảo, Hợp Hoan, Trầm Kim Trúc, Thiên Huyễn Kim Cúc, Mạn Đà La. Bên trong Thất Bảo, Tiên Nhân Túy là trân quý nhất, Trầm Kim Trúc thứ hai, Âm Ngọc Chi thì xếp hạng thứ ba.
– Nếu là sản phẩm đặc biệt của Thất Bảo Sơn chúng ta, chắc hẳn số lượng không ít, cái này hoàn hảo, nếu không, chỉ có một ít bản lãnh như ta, muốn tìm được cũng chỉ có thể nhờ vận may!
Chung Nguyên khe khẽ thở phào nhẹ nhõm.
– Ai muốn ngươi đi tìm?
La Phong nghe vậy, lập tức trả lời:
– Cậu ngươi là ta đây nhiều năm qua ra vào Thất Bảo Sơn, ngoại trừ giao nhiệm vụ, cũng còn dư lại không ít của cải! Âm Ngọc Chi này đúng lúc ta có.
– Thật sao?

Chung Nguyên lập tức mừng rỡ, tiện đà, chân mày khe khẽ nhăn lại, nói:
– Cậu, xuống núi tìm kiếm Âm Ngọc Chi chính là khảo nghiệm nhỏ của sư phụ đối với ta, ứng phó chuyện này như vậy, có thể thể hiện ra là mình không có lòng hay không, chọc cho chọc cho hắn sinh khí a?
– Nếu không thì ta nói ngươi có vận khí tốt! Gặp phải ngay lúc Hồng tiên sư xuất quan, hơn nữa pháp lực tiến nhanh. Nói cho ngươi biết, Hồng tiên sư đưa cho ngươi nhiệm vụ này, cũng là bởi vì cậu ngươi có loại thủ đoạn này, cố ý cho ngươi dễ dàng vượt qua kiểm tra! Nếu không, muốn khảo nghiệm ngươi thật sự, có khi là rất khó khăn, âm phong túy thể như ngươi, trải qua vạn trùng phệ thân, đi qua Kinh Cức Lâm, . . ., ngươi chịu được không chứ?
Vừa nghe cái này, cả người Chung Nguyên nhất thời run rẩy một cái, chận lại nói:
– Cậu đừng nói nữa, đã như vậy, vậy chúng ta nhanh đi về lấy Âm Ngọc Chi, chớ để sư phụ chờ thờì gian quá dài!
– Sao còn cần trở về? Âm Ngọc Chi ở nơi này!
Thấp giọng vừa nói, La Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ cái túi cũ rách bên hông, nói:
– Ta lần này dẫn ngươi tiến đến bái sư, vốn là muốn dùng tìm kiếm ba loại linh y để làm ba loại khảo nghiệm. Bởi vì không biết nhu cầu cấp bách của Kha tiên sư là cái gì, cho nên, các loại linh y trân quý của cậu, cũng mang theo một gốc cây. Trong đó, vừa vặn có Âm Ngọc Chi.
– Vậy hiện tại chúng ta . . .
Lời nói của Chung Nguyên chưa nói xong, liền bị La Phong cắt đứt:
– Không được, mặc dù Hồng tiên sư chiếu cố chúng ta, nhưng là điệu bộ vẫn phải làm. Cho nên, chúng ta cần phải xuống núi, bất quá, chỉ cần ra ngoài ba ngày rồi quay về là được.
Ba ngày sau, Chung Nguyên cùng La Phong đi tới Thiên Cẩu Bình lần nữa, bất quá, lần này cũng là Chung Nguyên một thân một mình mang theo Âm Ngọc Chi, đi tới cung điện của Hồng tiên sư bái kiến.
– Đệ tử may mắn không làm nhục mệnh, xin sư phụ kiểm tra và nhận!

Chung Nguyên quỳ rạp xuống đất, trong tay đang cầm một hộp ngọc trắng, cung kính nói.
Hồng tiên sư cũng không thấy có động tác như thế nào, hộp ngọc liền tự động bay lên, rơi vào bên cạnh hắn, rồi sau đó, tự động rạn nứt, hiện ra Âm Ngọc Chi bên trong.
Âm Ngọc Chi vừa hiện, ngay tức thì, một cổ khí vụ màu đen như khói bếp lượn lờ dâng lên, quanh quẩn ở trên trời, mơ hồ biến thành tường mây.
– Thi Vương Chi!
Thấy được khí tượng như thế, Hồng tiên sư nhịn không được lấy làm kinh hãi, không tự chủ kêu lên. Nhưng rất nhanh, hắn liền khôi phục trấn định, khẽ mỉm cười, nói:
– Chung Nguyên, xem ra ngươi đích thực là chân truyền của cậu ngươi a, lần đầu tiên xuống núi tầm y, đã có thể tìm được loại vật phẩm tốt nhất này.
– Đều nhờ phúc của sư phụ, nếu không, một ít bản lãnh này của ta, làm sao có thể hoàn thành a?
Chung Nguyên cũng là có chút bận tâm sợ sư phụ sẽ trách cứ cậu của mình, cho nên vội vàng trả lời.
Hồng tiên sư tùy ý khoát tay áo, nói:
– Tốt lắm, ngươi đã hoàn thành khảo nghiệm, vậy chính là đệ tử của Hồng Trường Báo ta. Nhớ kỹ, thân là đệ tử của ta, cho dù thực lực không đủ, nhưng ngạo khí cũng không thể vứt bỏ! Hơn nữa, ngươi còn là người của Hồng gia trại ta, hiểu chưa?
– Rõ, đệ tử ghi nhớ!
Trong lúc mơ hồ, Chung Nguyên đã có một chút hiểu biết về Hồng Trường Báo, lúc này ngẩng đầu lên, đã thấy rõ một mặt khí vũ hiên ngang của chính mình.
– Ừm, không tệ!
Hồng Trường Báo mặt mỉm cười, gật đầu. Sau đó, ống tay áo mở ra, ba đạo quang hoa hai hồng một đen bay ra từ đó, bắn về phía Chung Nguyên.
Tốc độ kia, nhanh như sét đánh, so sánh với luồng sáng, Chung Nguyên căn bản thấy không rõ lắm đó rốt cuộc là vật gì? Song, lúc ba đạo quang hoa tới trước mặt hắn, lại im bặt, ngưng tụ đứng thẳng ở hư không, rõ ràng là hai tờ giấy vàng gần nửa thước vuông cùng một cái mũi nhọn đen nhánh dài hơn thước.
Chung Nguyên tự nhiên đưa tay ra, cầm nó trong tay.

– Hai tờ giấy vàng, một tờ là các quy củ điều cấm của Hồng Mộc Lĩnh chúng ta, một tờ còn lại là Tu La Hóa Huyết Công bí truyền mà vi sư tự mình tạo ra, ngươi có thể trở về tự mình nghiên cứu tường tận, tận tình lĩnh ngộ. Về phần mũi nhọn kia, là pháp khí vi sư phỏng theo chí bảo Thái Bạch Thứ của sư tổ ngươi mà luyện chế ra, gọi là Thái Âm Thứ uy lực không tồi. Tế luyện thành công, lấy để hoành hành Nam Cương thì không đủ, nhưng tự vệ thì dư dả.
– Đa tạ sư phụ truyền pháp thuật, ban thưởng bảo vật! Đệ tử nhất định sẽ chịu khổ chịu khó tu hành, không làm mất uy danh của sư phụ!
Chung Nguyên nghe vậy, tự nhiên là vội vàng dập đầu bái tạ lần nữa.
– Ừm, đi đi!
Hồng tiên sư khoát tay áo, nói:
– Nếu có chỗ không giải thích được, có thể thỉnh giáo chư vị sư huynh của ngươi!
– Vâng!
Nghe phân phó như thế, Chung Nguyên không dám ở lâu, sau khi bái tạ lần nữa, liền ra khỏi cung điện.
Phía ngoài cung điện, La Phong đang chờ đợi. Thấy được Chung Nguyên cầm lấy ba kiện đồ vật đi ra ngoài, tự nhiên hiểu được, cháu ngoại trai này của hắn, đã chân chính nhận được truyền thụ Tiên pháp, lúc ấy, trong lòng khẽ thở dài, nới lỏng.
– Cậu, ta là đệ tử ký danh thì ở đâu? Sư phụ chưa nói, ta cũng không dám hỏi!
Sau khi Chung Nguyên đi tới, hỏi.
– Đệ tử ký danh có nghi vấn lúc tu hành, là không có tư cách trưng cầu ý kiến của sư phụ, cho nên, từng đệ tử ký danh cũng phải tìm một sư huynh truyền pháp, hỗ trợ giải đáp nghi vấn. Ngươi tu hành theo sư huynh truyền pháp nào, thì sẽ ở nơi đó.
La Phong cũng là rất quen thuộc đối với chuyện này, ngay tức thì liền trả lời:
– Đi, ta dẫn ngươi đi bái kiến Kha tiên sư trước, để cho hắn làm sư huynh truyền pháp của ngươi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.