Bạn đang đọc Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ – Chương 53: Núi lửa thả mồi câu
Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ
Tác Giả: Ngọc Trảo Tuấn
Chương 54: Núi lửa thả mồi câu
Dịch giả: Nhóm dịch Lãng Khách
Nguồn: VVD
Khó chịu thì khó chịu, Chung Nguyên lại vẫn không có ý tứ tiếp tục giằng co với đàn Cật Điêu này. Dù sao hắn cũng không định đi đường tắt kia nữa. Lập tức Chung Nguyên lại hóa thành mây đỏ, từ tầng trời thấp bay lên núi.
Chung Nguyên vừa mới rời khỏi chỗ đứng liền nghe thấy vô số tiếng “bụp bụp” nổ vang lên. Hắn tính cảnh giác cực cao, lập tức quay đầu lại. Vừa nhìn hắn mới phát hiện, vùng đầm lầy bị sức gió của cuồng phong thổi quét, bốc lên vô số cột sáng bảy màu. Cái nhỏ cỡ không bằng đầu ngón tay, cái lớn chừng miệng bát.
Cột sáng nhiều màu này cực kỳ ngưng thật, chiếu thẳng lên trời. Trên bầu trời, đàn Cật Điêu nối liền vào một chỗ, giống như mây đen che phủ bầu trời trong phút chốc xuất hiện trăm ngàn lỗ thủng. Ánh mặt trời ấm áp từ trong đó chiếu xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Chung Nguyên lại cực kỳ hết giận. Chung Nguyên lại nhìn rõ ràng, chỉ trong thời gian nháy mắt này, Cật Điêu bị chết chừng hơn ngàn. Mà vũng bùn kia vẫn chưa bình lặng, cột sáng nhiều màu không ngừng bắn mạnh ra.
Đàn Cật Điêu gặp biến cố này, trong cơn hoảng loạn đều bay đi tứ tán. Mà con bị Chung Nguyên nghi là vua Cật Điêu cũng không phát ra tiếng kêu to tập hợp lại.
Chung Nguyên chỉ vẻn vẹn hơi quan sát liền rời đi. Dù sao mục đích chủ yếu hắn tới nơi này chính là vì con Tượng Long kia. Trước mắt, rất nhanh tới đỉnh núi mới là việc chính.
Lạn Đào Sơn, nơi khí độc như vậy tự nhiên sẽ sinh ra độc vật vô cùng. Đi không quá trăm trượng liền đã gặp năm đợt rắn trùng tấn công. Tuy nhiên, Chung Nguyên ngược lại cảm thấy tiến lên thoải mái. Bởi vì những con rắn trùng này phần lớn đều sống một mình, nhiều nhất gặp phải mười mấy con đồng thời đánh lén. Có Bách Độc Hàn Quang Chướng bảo vệ, ứng phó chúng lại không chút khó khăn.
Giữa sườn núi.
Mấy vòng sáng màu trắng gần như vô hình lóe lên, hai con Thất Tinh Độc Mãng tới đánh lén bị nó chém thành mấy đoạn. Lúc này Chung Nguyên lại ngừng lại.
Không phải hắn không muốn tiếp tục đi tới, mà là lúc này chân sát hóa huyết trong cơ thể hắn còn lại đã không đủ hai phần. Đây là kết quả dựa vào năng lực khôi phục nhanh vô cùng của hắn.
Một đường đi tới, chính Chung Nguyên cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã càn quét tiêu diệt bao nhiêu đợt độc vật đến tập kích. Tuy nhiên đối với sự khủng bố của Lạn Đào Sơn hắn có nhận thức rõ ràng hơn. Căn cứ thể nghiệm của bản thân, càng đi lên đỉnh, thực lực của độc vật gặp phải lại càng mạnh. Hắn tự nhiên không dám sơ suất với một chút khí chân sát ấy mà cố xông vào. Cho nên, hắn liền tạm dừng lại, cho chân sát trong cơ thể khôi phục một hồi.
Độc vật trừ con đặc biệt lớn mạnh, bình thường đều là có địa bàn riêng. Cho nên, Chung Nguyên dừng ở trong này khôi phục cũng không gặp bao nhiêu phiền toái.
Trải qua chừng một 15’, khi chân sát trong cơ thể Chung Nguyên khôi phục hơn phân nửa, đột nhiên hắn cảm giác bùn lầy dưới chân có chút động tĩnh khác thường. Ngay lập tức, lòng sinh cảnh giác, lập tức ngừng khôi phục thân hình lóe lên như chớp dịch chuyển sang hướng khác.
Mà sau khi hắn vừa rời khỏi, vùng bùn lầy đó liền “bụp” một tiếng nổ tung, vọt ra một cột sáng nhiều màu.
Chung Nguyên đang âm thầm may mắn, đột nhiên một luồng gió ác nổi lên từ sau người, mơ hồ có khí sắc bén vọt thẳng đến. Hắn cũng không xoay người, tức khắc thúc giục Bách Độc Hàn Quang Chướng, thả ra nhiều vòng sáng đánh ngược lại.
Đánh lén hắn lại là một con khỉ toàn thân mọc đầy lông vàng, cao không đủ một xích. Con khỉ này không chỉ tốc độ mau lẹ vô cùng, hơn nữa rất linh hoạt. Nó rất thoải mái vòng qua những vòng sáng kia, xông đến phía sau Chung Nguyên, một vuốt chộp tới Bách Độc Hàn Quang Chướng.
Tuy nhiên, khi con khỉ màu vàng đó chộp tới, lại cũng không dùng móng vuốt của mình chạm vào Bách Độc Hàn Quang Chướng mà dẫn động linh khí hư không hội tụ trên ngón tay nó, tạo thành một tầng linh khí thật dày. Con khỉ này nhìn như thấp bé nhưng sức lực thật sự không nhỏ, vỗ lên trên Bách Độc Hàn Quang Chướng không chỉ đánh hõm vào mấy tấc mà ngay cả thân hình của Chung Nguyên cũng vượt quy định lảo đảo một đợt.
Chung Nguyên tự nhiên không phải kẻ chịu thiệt, trải qua đợt giảm hoãn này, thần âm đoạt vía lại lần nữa vang lên. Lập tức thế xuất kích tiếp theo của con khỉ màu vàng thoáng bị kiềm hãm, dường như trong nháy mắt đó bị phong cấm vậy.
Thừa cơ hội này, Chung Nguyên xoay người, liếc mắt một cái, cũng nhận ra lai lịch con khỉ:
– Thì ra là Phi Nhu, không trách giảo hoạt như vậy, còn biết xem xét thời thế!
Vừa nói, ba cái Huyết Diễm Thần Quang Tiễn bắn ra, đồng loạt nổ trên người Phi Nhu.
Phi Nhu một thân gân thép xương sắt, phi kiếm tầm thường cũng chém bất động. Huyết Diễm Thần Quang Tiễn này của Chung Nguyên tuy rằng lợi hại nhưng cũng không thể thoáng cái nổ chết nó, chỉ làm nó nổ bay ra ngoài.
Tuy nhiên, Phi Nhu cũng không dễ chịu. Nó chẳng những nội phục bị chấn động cực lớn, Tu La Huyết Diễm bạo tán ra kia giống như giòi bám xương, không ngừng đốt nó. Một thân lông dài màu vàng cực kỳ xinh đẹp của nó đã sóm bị đốt cháy sạch sành sanh, da thịt cũng có mấy phần dấu hiệu khô nẻ.
Lúc này, Phi Nhu đột nhiên rống to một tiếng, dường như sấm động. Theo tiếng rống này, một luồng sáng vàng rực rỡ từ trong cơ thể nó lao ra, chấn bay Tu La Huyết Diễm ra ngoài, châm đốt vô số cây đào lớn.
Chung Nguyên nếu đã ra tay tự nhiên sẽ không cho phép đối thủ có cơ hội lật ngược thế cờ. Ngay sau đó, Vô Tướng Huyết Ma liền phi thân mà ra, quấn quanh Phi Nhu, lúc ẩn lúc hiện không ngừng tiến công.
Gân thép xương sắt mà Phi Nhu vẫn lấy làm kiêu ngạo kia ở trước mặt vuốt sắc của Vô Tướng Huyết Ma lại có vẻ vài phần mỏng yếu. Mới chỉ vài ba lượt liền xé rách nó ra.
Nhìn thi thể Phi Nhu đã chết, Chung Nguyên lại đột nhiên cảm khái:
– Loại yêu thú này cũng phi thường hiếm thấy, nếu không phải là biết Phi Nhu thà chét cũng không chịu khuất phục, ta thật sự muốn bắt sống nó!
Sau khi thu Vô Tướng Huyết Ma về, Chung Nguyên lại dừng một lát, đợi đến khi khí chân sát hoàn toàn khôi phục mới lại lên đường.
Một đường phi độn, một đường mưa máu gió tanh.
Sau hai canh giờ, Chung Nguyên mệt mỏi không chịu nổi rốt cuộc lên đến đỉnh núi.
Nơi đỉnh núi này bởi vì nhiều năm núi lửa phun trào, dung nham tràn ra ngoài, lại cũng không tồn tại rừng hoa đào, cũng không có yêu thú ở đây sinh sống. Cho nên, Chung Nguyên nếu ở đây nghỉ ngơi hồi phục, chỉ cần không xui xẻo vừa vặn gặp phải Tượng Long đi ra, cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Tuy nhiên, mục đích đã đến, mục tiêu gần ngay trước mắt, hưng phấn từ sâu trong thần hồn Chung Nguyên trào ra lại đè xuống mọi sự mỏi mệt. Hắn hiện tại chỉ muốn làm một chuyện, đó chính là đem Túy Long Thảo bỏ vào miệng núi lửa.
Bên trong núi lửa này hoàn toàn là thiên hạ của Tượng Long. Tuy rằng Chung Nguyên cũng biết, Tượng Long đang ngủ say, tiềm tu ở sâu trong dung nham, căn bản sẽ ra ngoài nhưng trong lòng của hắn vẫn rất khẩn trương.
Thấp thỏm hồi hộp bay vào trong núi lửa, chỉ xuống dưới chừng 10 trượng Chung Nguyên liền dừng lại, đào một cái hố đặt Túy Long Thảo vào bên trong.
Đương nhiên, bên ngoài Túy Long Thảo này trước đó đã có thêm vào một tầng cấm chế che mùi hương, để tránh ngay vào lúc này kinh động đến Tượng Long. Chung Nguyên cũng không dám có ý tưởng thi chạy với một con rồng.
Sau khi đặt xong, Chung Nguyên hướng về Túy Long Thảo bấm một pháp quyết, tiếp đó liền nhanh chóng rời đi.