Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ

Chương 37: Chân Khí Đại Viên Mãn


Bạn đang đọc Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ – Chương 37: Chân Khí Đại Viên Mãn


Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ
Tác giả: Ngọc Trảo Tuấn
Chương 37: Chân Khí Đại Viên Mãn


Trong lúc đang hưởng thụ linh khí rót vào thân thể, khoái cảm chân khí gia tăng rất nhanh, đột nhiên, tâm thần Chung Nguyên phảng phất bị đình chỉ một cái, chân khí suýt tý nữa đi ngõ khác.
Chung Nguyên vội vàng ngừng lại :Nguy hiểm thật! Thật sự hưng phấn quá mức mà , quên mất gần đây tâm cảnh có chút không ổn. Xem ra, trước khi tu luyện, còn phải học Trấn Hồn Bát Pháp mới được! truyện từ

Tạm thời dừng tu luyện, Chung Nguyên lấy ra tờ giấy vàng ghi chép về Trấn Hồn Bát Pháp, bắt đầu xem. Từng có nhiều lần kinh nghiệm, loại xem này có thể nói là ngựa quen đường cũ, chỉ trong phút chốc, liền hoàn toàn in vào linh hồn của chính mình.
Trấn Hồn Bát Pháp tổng cộng chia làm 8 loại, theo thứ tự là Trấn Hồn Pháp Chú, Ngưng Hồn Pháp Chú, Thanh Hồn Pháp Chú, Tẩy Hồn Pháp Chú, Dưỡng Hồn Pháp Chú, Luyện Hồn Pháp Chú, Tán Hồn Pháp Chú, Mê Hồn Pháp Chú.
Trấn Hồn Pháp Chú: Trấn định thần hồn, bảo trì tâm cảnh bình thản;
Ngưng Hồn Pháp Chú: Ngưng tụ thần hồn, không bị ngoại cảnh mê hoặc, miễn cho thần trí lay động;
Thanh Hồn Pháp Chú: Loại trừ tạp niệm, khiến cho tâm cảnh càng thêm không linh dễ dàng.
Tẩy Hồn Pháp Chú: Tẩy luyện tạp chất, khiến cho thần hồn càng thêm thanh tỉnh;
Dưỡng Hồn Pháp Chú: Tẩm bổ thần hồn, khiến cho thần hồn càng ngày càng cường đại;
Luyện Hồn Pháp Chú: Rèn luyện thần hồn, khiến cho thần hồn cứng cáp hơn;
Tán Hồn Pháp Chú: Tán hóa bộ phận hồn phách lực, linh tính lại không mất, có thể hiểu biết tình huống thân thể kỹ càng hơn.
Mê Hồn Pháp Chú: Mê hoặc thần hồn người khác, đồng thời, ở khi tao ngộ người khác tập kích bằng pháp môn mê hồn, tự phát phòng ngự.
Sau khi từng tác dụng của Biết Trấn Hồn Bát Pháp, Chung Nguyên liền quyết định, đi tập luyện Trấn Hồn Pháp Chú cùng Thanh Hồn Pháp Chú trước, còn lại, tạm thời gác lại, dù sao, những bí pháp này, không phải lập tức có thể học được. Còn lại 6 môn pháp chú, tạm thời hắn còn không cần gấp như vậy, việc cấp bách hiện giờ chính là bổ xung đầy đủ chân khí trong cơ thể trước, tấn công Ngưng Sát Kỳ cho tốt.
Chung Nguyên lòng có định kiến, ngay tức thì bắt đầu luyện tập Trấn Hồn Pháp Chú cùng Thanh Hồn Pháp Chú. Phương pháp tu tập cũng đơn giản, đều là hai tay kết ấn, miệng tụng chú ngữ. Phương pháp đơn giản, nhưng muốn làm tốt, cũng hết sức khó khăn, không có vô số lần luyện tập cùng lực lĩnh ngộ nhất định, căn bản khó có thể tu thành.
Bởi vì, chú ngữ kia cũng không hiện đủ văn tự, mà là một cái âm tiết vô cùng phức tạp. Âm tiết này, bởi vì quan hệ với bí pháp cho nên trực tiếp in vào trong thần hồn của hắn. Bắt chước luyện tập, cũng không có vấn đề, nhưng nếu như muốn biểu đạt ra, thông qua phân tích để lý giải bản chất, do đó rất nhanh đạt tới mục đích, Chung Nguyên cũng không có bổn sự này. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

May mà, tư chất thân thể Chung Nguyên tuy rằng kém, nhưng lực lĩnh ngộ thần hồn cũng không tệ lắm. Vẻn vẹn chỉ luyện tập một ngày, hô lên trấn hồn âm cùng thanh hồn âm cũng đã có thể ảnh hưởng thần hồn, khiến cho trong lòng hắn bình thản, đi vào trạng thái không linh.
Tuy nhiên, Chung Nguyên cũng không vì vậy mà tự đắc. Bởi vì, dựa theo Trấn Hồn Bát Pháp ghi lại, hắn chỉ có chút thành tựu ấy, ngay cả tiểu thành cũng không tính. Thí dụ như trấn hồn âm, nếu là tiểu thành, một tiếng rống động, vốn mặc kệ kinh hãi lo lắng cỡ nào, ngay tức thì sẽ bình thản, hơn nữa, có thể bảo trì thời gian dài không tiêu tan; về phần đại thành, đã căn bản không cần gầm rú , thần hồn chấn động phát âm, một cái tâm niệm, cảnh giới lập tức trở về nguyên bản.
Chung Nguyên đoán chừng, nếu chính mình muốn đạt đến cảnh giới đại thành, không mất mấy năm sẽ không thể, cho dù tiểu thành, chỉ sợ cũng mất mấy tháng. Hắn tự nhiên không thể chờ thời gian dài như vậy để đi tu luyện. May mà, hiện tại tu vi hắn thấp kém, tâm thần xao động cũng không nghiêm trọng, chỉ cần hơi chút điều trị, sẽ có thể tu luyện tiếp, hiện tại loại tiêu chuẩn này đã đủ rồi.
Hai tay bấm chú liên tiếp, trong miệng rống liên tục, một lát sau, Chung Nguyên cảm giác được chút xao động chỗ sâu trong thần hồn chính mình đã hoàn toàn biến mất, ngay tức khắc, vận chuyển Tu La Hóa Huyết Công lên, bắt đầu tu luyện.
Hô lạp lạp
Thiên địa linh khí, điên cuồng vọt tới Chung Nguyên, đất bằng phẳng bên trong gian phòng dường như nổi lên một trận gió lốc. Linh khí nhập đạo, kèm theo chân khí hóa huyết lưu động kinh mạch một vòng, lập tức bị đồng hóa.
Kinh mạch Chung Nguyên cũng không tính rộng lớn, nhưng bởi vì duyên cớ tu luyện Tu La Huyết Diễm, trình độ chân khí cô đọng, lại xa xa vượt qua tu sĩ tầm thường, cho nên, đồng dạng linh khí, đặt ở trên người khác, có thể sẽ nhét đầy một thành, nhưng đặt ở trên người hắn, có lẽ ngay cả một điểm cũng chưa tới.
Cho nên, nhìn chân khí ào ào đi vào trong cơ thể, nhưng chân khí trong cơ thể gia tăng lại vô cùng thong thả. Tuy nhiên, Chung Nguyên đã rất hài lòng, đổi lại lúc trước huyết mạch chưa chuyển hóa, mỗi ngày không ngừng khổ tu, cũng không thể làm cho cảm nhận chân khí trong cơ thể tăng trưởng. Hiện tại, loại tăng trưởng này đã có thể Thấy, quả thực tiến bộ vô cùng lớn.
Chung Nguyên không chút hoang mang, đều tu luyện đâu vào đấy. Mỗi khi cảm thấy thần hồn có dấu hiệu xao động bất an, hắn liền há mồm rống to một tiếng, ổn định xuống phía dưới, khiến cho tu luyện không đến mức gián đoạn từ đó.

Như thế, một ngày, hai ngày, ba ngày,…
Tới ngày thứ 13, chân khí trong cơ thể Chung Nguyên đã tràn đầy một nửa. Lúc này, chân khí lưu chuyển ở trong kinh mạch, giống như nước sông chen chúc lao xuống, phát ra hàng loạt tiếng nước chảy. Tuy rằng tốc độ chân khí vận hành không thay đổi, nhưng đối với tốc độ linh khí chuyển hóa, bỗng nhiên lại tăng nhanh một đoạn.
Tại sao phát sinh loại biến hóa này, Chung Nguyên cũng không hiểu rõ, nhưng nếu là chuyện tốt, Chung Nguyên cũng sẽ mặc kệ, tiếp tục cố gắng tu luyện .
Lại trôi qua mười ngày, tiếng nước chảy hoàn toàn biến mất, nhưng kinh mạch Chung Nguyên vẫn như là long xà, kèm theo chân khí lưu động vặn vẹo xoay chuyển. Lúc này, chân khí Chung Nguyên đã không thể nói là tràn ngập, mà phải nói là chật ních. Nếu không phải do huyết mạch của hắn đã chuyển thành Long tộc, tính cứng chắc của kinh mạch cũng gia tăng thật lớn, chân khí tràn đầy đến loại trình độ này, không nổ tung mới là lạ!
– Đã đến thời điểm xuất quan! Sư phụ đã từng nói, chỉ cần ta tu luyện tới cảnh giới Chân Khí đại viên mãn, sẽ truyền ta công pháp Ngưng Sát Kỳ. Như vậy, ta cũng không cần đi làm nhiệm vụ, trực tiếp tiến đến là được! Tuy nhiên, ta chỉ là đệ tử ký danh, tiến cảnh có chút quá nhanh, cũng may, có Tu La Huyết Diễm cùng linh tửu Tiên Nhân Túy làm lá chắn, hẳn cũng không đến mức hoài nghi tới cái gì!
Thật sự không được, sẽ nói dùng nhầm linh quả nào đó để qua loa tắc trách, dù sao, ở thế giới này, tình hình như thế có rất nhiều.
Chung Nguyên dừng tu luyện lại, lẳng lặng tự định giá, sau đó thôi diễn lại một lần tình huống nhìn thấy Hồng Trường Báo, đánh giá lại trả lời của mình, xác nhận sẽ không xảy ra vấn đề gì mới đứng dậy xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.