Bạn đang đọc Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ – Chương 16: Tân Thần Tử
THỤC SƠN BÀNG MÔN CHI TỔ
Tác giả: Ngọc Trảo Tuấn
Chương 16: Tân Thần Tử
Người dịch: taneoka
Nguồn: Nhóm dịch Lãng Khách – vipvanda
vipvanda :
Trước đó, Chung Nguyên bình thản thu nhặt chiến lợi phẩm, là bởi vì hắn không biết Tân Thần Tử có bản lĩnh cỡ nào, cộng thêm vừa nãy hắn không nhìn ra mặt mũi của mình, liền chắc rằng chỉ cần làm việc cẩn thận, vậy không có bao nhiêu khả năng tìm được tới đầu mình.
Nhưng mà bây giờ lại không được, căn cứ trí nhớ, Tân Thần Tử là một cao thủ thứ thiệt, so với sư phụ hắn, Lục Bào lão tổ Giáo chủ một phương cũng chỉ kém một chút mà thôi. Thực lực như vậy, ngay cả còn không phải Địa Tiên, ít nhất cũng là Tán Tiên đỉnh phong.
Tán Tiên, dù chỉ là tầng chót nhất trong Tiên, nhưng mà thường nói hai tầng Tiên Phàm, thực lực Tán Tiên đã vượt xa khả năng tưởng tượng của tu sĩ tầng chót. Ở trên Thiên Cẩu Nhai, Chung Nguyên cũng nghe qua những sư huynh thảo luận về Tán Tiên, nghe nói Tán Tiên đã có năng lực khai sơn lập phái, trở thành tôn sư một phương.
Năng lực như thế, dù ình cẩn thận hơn nữa, cũng không dám cam đoan có thể giấu được mây ngày? Nhất là, Tân Thần Tử còn là bạn tri kỉ với sư trưởng nhà mình.
“Rốt cuộc phải làm sao đây?”
Chung Nguyên mặt đầy ưu sầu, khổ suy khổ nghĩ.
Chung Nguyên bây giờ không còn là gà mờ Tiên đạo cái gì cũng không biết. Hắn biết rõ, đối với Tiên đạo mà nói, những đệ tử được chân truyền đối với sư phụ mà nói, đã không chỉ là đồ đệ, còn là chỗ dựa nâng đỡ nhau trên con đường cầu tiên. Dù sao, không ai dám cam đoan mình sẽ không xảy ra chuyện. Nếu như sư phụ chết thảm, đệ tử chân truyền sẽ hao hết ngàn vạn khó khăn tìm tới thân chuyển thế của sư phụ, đi tiếp đón vào tiên môn, thoát ly hồng trần tiếp tục cầu tiên.
Cho nên, trong Tiên đạo rất cản thận với chuyện hình thần câu diệt, nếu hai bên đối địch không phải có thù hận không xóa nhòa, tuyệt đối sẽ không dùng tới chiêu này. Bởi vì sau khi hình thần câu diệt, tuyệt đối không có cơ hội kiếp sau.
Tân Thần Tử có gieo linh dẫn trên linh hồn của Lê Cửu Tiêu, rõ ràng đây không phải đệ tử bình thường. Chính vì thế, Chung Nguyên xác định rõ ràng, bản thân mình hình thần câu diệt Lê Cửu Tiêu, khẳng định sẽ lọt vào trả thù không chết không thôi. Tuy rằng đây không phải bổn ý của mình, mà là năng lực của bản thân Tu La Huyết Diễm, nhưng hắn tin rằng, Tân Thần Tử không có lòng dạ nào nghe mình giải thích.
Lúc này, Chung Nguyên vô cùng bức thiết hy vọng thực lực của mình được tăng lên nhanh chóng. Cho dù có tổn hại căn bản, hắn cũng không để ý, dù sao nguy cơ sống chết đã vô cùng gấp gáp! Không qua cửa ải này, mọi thứ đều là mây khói, làm sao còn cố kỵ nhiều chuyện như thế?
Nhưng công lực tăng trưởng làm sao chỉ một lần là được. Mặc dù hắn biết rất nhiều chỗ giấu pháp bảo, bí tịch, linh dược, nhưng nước xa không cứu được lửa gần!
Chung Nguyên lại hiểu, với tình trạng của mình hiện giờ, mọi thứ kiếp này đã không thể giúp được, chỉ có tìm kiếm trong trí nhớ của kiếp trước. Cho nên, hắn vắt óc suy nghĩ…
Mãi hồi lâu sau, Chung Nguyên suy nghĩ muốn nổ đầu, nhưng vẫn không có manh mối nào. Ảo não, hắn nắm tay hung hăng gõ lên đầu mình.
Bỗng nhiên, trong đầu Chung Nguyên chợt lóe linh quang, nghĩ tới một khả năng:
– Sao ta ngu vậy chứ, chỉ nghĩ tới dựa vào năng lực bản thân giải quyết, ngoại lực còn không được hay sao?
Thì ra Chung Nguyên gõ đầu một cái, làm hắn chợt nhớ tới ở trong Thục Sơn, Hồng Mộc Lĩnh chính là môn phái bao che điển hình. Từ chưởng giáo Hồng Phát lão tổ đến xuống dưới, bất cứ người nào cũng đều hết sức bảo hộ đệ tử môn hạ. Cho dù là đệ tử gây đại họa ở bên ngoài, cũng sẽ đi ra gánh vác trước, sau đó mới tự mình trừng phạt.
Cách làm như thế, đối với đại phái tự nhiên không phải lệ hay gì. Kiếp trước lúc đọc sách, Chung Nguyên cũng không vừa mắt chuyện này, nhưng đối với hắn hiện giờ, nó chính là cọng cỏ cứu mạng.
“Nếu không nhớ nhầm, hẳn là có thể cầu sư môn che chở! Dù sao đệ tử Bách Man Sơn tiến vào phạm vi thế lực Hồng Mộc Lĩnh, giết chóc tùy tiện, ta lại phụng lệnh môn phái xuống núi lịch lãm, căn bản không có lỗi lầm gì. Dù nói cuối cùng độc ác một chút, nhưng cũng là vô ý mà thôi!”
Càng nghĩ, Chung Nguyên càng cảm thấy đây là biện pháp duy nhất có khả năng. Lập tức không ở lại nữa, cũng không vào Lý gia trại, trực tiếp thả người nhảy lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về sơn môn.
Khoảng 1 canh giờ sau khi Chung Nguyên rời đi, ánh lửa xanh biếc từ xa phóng tới, hạ xuống ở chỗ này. Ánh lửa tan đi, thân hình hiện rõ, đúng là Tân Thần Tử, sư phụ của Lê Cửu Tiêu.
Tân Thần Tử vẻ mặt âm lãnh, đôi mắt lõm sâu tràn đầy màu xanh hung dữ. Hắn quét mắt xung quanh, phát hiện trống rỗng không còn gì, hừ lạnh trong mũi, nói:
– Nghĩ rằng đốt sạch mọi thứ thì ta sẽ không tìm ra đầu mối hay sao? Đúng là buồn cười!
Nói xong, Tân Thần Tử khịt mũi hai cái, miệng lẩm bẩm:
– Tu La Huyết Diễm! Thái Âm Thứ! Thì ra là môn nhân của Hồng Phát lão tổ!
“Vậy thì không dễ làm!”
Trong lòng Tân Thần Tử thầm nghĩ.
Hắn biết rõ, chuyện này là mình không chiếm lý. Dù sao nơi này là địa bàn Hồng Mộc Lĩnh người ta, đồ đệ của mình chạy đến địa bàn của người ta giết người ăn thịt, tội này quá lớn. Lục Bào lão tổ chẳng xem người phàm ra gì, tùy tiện giết chóc, Hồng Phát lão tổ vừa lúc trái ngược, hơn nữa hắn xuất thân Man nhân, cho nên càng thêm yêu quý tín đồ của mình. Chính vì điều này, khắp Nam Cương, trong phạm vi Hồng Mộc Lĩnh đông dân chúng nhất, cũng là chỗ phồn hoa nhất.
“Không lẽ cứ như vậy?”
Vừa nổi lên ý này, đã bị Tân Thần Tử đè xuống.
“Tuyệt đối không được, Cửu Tiêu là đồ đệ mà ta coi trọng nhất, quyết không thể như thế!”
Lúc này, Tân Thần Tử lại khịt khịt mũi, lần này sắc mặt vui vẻ.
“Thật quá tốt, người này rời đi không lâu, ta lại chạy tới vừa lúc, chặn hắn giữa đường, chỉ cần để lại hồn phách của hắn chuyển thế, như vậy Hồng Phát lão tổ cũng không tiện nói gì!”
Nghĩ thế, Tân Thần Tử lại khịt mũi, cả người toát ra ngọn lửa xanh, hóa thành ánh sáng bay về phía Hồng Mộc Lĩnh.
Có đuổi kịp hay không, Tân Thần Tử căn bản không có cân nhắc. Theo hắn thấy, kẻ giết đồ đệ của hắn khẳng định không phải đệ tử đời thứ hai Hồng Mộc Lĩnh, bởi vì những người đó đều có giao tình với hắn, không ai không biết đồ đệ của hắn. Dù có ra tay, cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy. Cho nên, nhất định là đệ tử đời thứ ba gây ra, mà đệ tử đời thứ ba Hồng Mộc Lĩnh còn chưa có một người trở thành Tán Tiên, như vậy không cần nghĩ tới vấn đề truy đuổi nữa.