Bạn đang đọc Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ – Chương 14: Tru diệt, hậu họa
THỤC SƠN BÀNG MÔN CHI TỔ
Tác giả: Ngọc Trảo Tuấn
Chương 14: Tru diệt, hậu họa
Người dịch: taneoka
Nguồn: Nhóm dịch Lãng Khách – vipvanda
vipvanda :
Lê Cửu Tiêu không phải không cảm giác họa sát thân gần ngay gang tấc, mà là hắn biết không có cách nào ngăn cản được.
Lê Cửu Tiêu, xuất thân Nam Cương Bách Man Sơn Âm Phong Động. Sư phụ hắn chính là Tân Thần Tử, đệ tử đứng đầu dưới trướng Lục Bào lão tổ, Giáo chủ Nam Phương Ma Giáo, danh hiệu Độc Tí Vi Hộ.
Lục Bào lão tổ, dù là tôn sư chưởng giáo một phương, nhưng mà lòng dạ hẹp hòi, bệnh đa nghi rất nặng. Môn hạ đệ tử có người hơi quá quy củ một chút liền hoài nghi sẽ tạo phản thí sư thay thế vào chỗ, cho nên chẳng những rất ít truyền thụ pháp môn trường sinh căn bản cho đệ tử, hơn nữa thường xuyên vì hoài nghi mà đánh chửi, thậm chí cắn nuốt đệ tử.
Tân Thần Tử, chính vì vậy mà bị ăn mất một cánh tay trái. Nhưng sau đó, Lục Bào lão tổ lại phát hiện hình như mình xử oan đệ tử khai sơn này. Trải qua nhiều lần thử, phát hiện hắn cũng không có ý bất mãn oán giận gì, vẫn trung thành tận tụy như trước, liền nổi lòng bồi thường. Vì thế, liền dốc túi truyền thụ bí truyền căn bản của Nam Phương Ma Giáo, khiến cho pháp lực của hắn tăng trưởng nhanh chóng, không bao lâu liền trở thành tông sư.
Nhưng mà, chân truyền cũng không phải toàn chỗ tốt. Lục Bào lão tổ lấy được bí pháp Nam Phương Ma Giáo chỉ là bản thiếu, không phải hoàn chỉnh, tuy rằng bản thân hắn trải qua kỳ ngộ lấy được Bách Độc Chân Kinh, Huyền Tẫn Chân Giải bù đắp, vẫn còn có thiếu sót rất lớn. Đó là khí âm tà quá mạnh, phương pháp chế ngự không đủ, từ đó khiến thỉnh thoảng pháp lực bùng nổ. Muốn điều hòa áp lực, nhất định phải có bảo vật chí dương.
Mà bảo vật chí dương thì sao mà dễ kiếm, Lục Bào lão tổ chỉ có thể dùng bảo vật bình thường để thay thế. Mà trong bảo vật bình thường, thường thấy nhất chính là tim người và máu nóng trong tim. Lục Bào lão tổ là bá chủ ma đạo, pháp lý nhân gian nào có lực trói buộc hắn, cho nên mỗi lần pháp lực cắn trả, hắn liền cắn nuốt rất nhiều tim người cùng máu tươi, nhiều năm trôi qua, cũng trở thành hung uy vô thượng của hắn.
Lê Cửu Tiêu, chính là đệ tử mà Tân Thần Tử sủng ái nhất, cho nên cũng được chân truyền Nam Phương Ma Giáo, bởi vậy con đường tu luyện cũng có hậu họa này. Vốn tu vi của hắn còn thấp, chỉ mới Ngưng Sát Kỳ, số lần phát tác rất ít, cũng không nghiêm trọng, hoàn toàn có thể thông qua đan dược xoa dịu, không cần phải đi ăn thịt người.
Nhưng cố tình, bảy ngày trước hắn luyện công xảy ra sai lầm, tẩu hỏa nhập ma, khiến cho loại cắn trả xuất hiện liên tiếp, lần sau nặng hơn lần trước. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ phải lựa chọn đi ra ăn thịt người, vượt qua khó khăn này.
Lục Bào lão tổ là Giáo chủ một phương, khu vực Bách Man Sơn Âm Phong Động cũng trải dài mấy ngàn dặm núi non. Nhưng trải qua hắn tọa trấn mấy trăm năm, không chết cũng chạy, quả thật là chốn không người. Cho nên Lê Cửu Tiêu mới chạy đến đây, nhưng hắn cũng sợ kinh động cao thủ trên Hồng Mộc Lĩnh xuống núi, cho nên lựa chọn khu vực bên ngoài.
Vốn hắn tưởng rằng ở chỗ xa xôi như thế, hắn trị liệu thương thế cũng chỉ cần mười mấy ngày, nhiều lắm chết khoảng trăm Man nhân, sẽ làm rất thuận lợi, không xảy ra tình huống gì, cho nên tính cảnh giác cũng không cao. Nhất là sau nhiều lần thành công, liền càng thêm thả lỏng, làm sao đoán được lúc thương thế sắp lành, cố tình lại đụng phải Chung Nguyên đánh lén.
Hơn nữa, Chung Nguyên lại chọn thời cơ vô cùng hay, ngay lúc hắn vừa khó khăn áp chế lực phản phệ lần này, nhưng lại không hoàn toàn áp chế được, không khỏi khiến hắn vô cùng bị động.
Vốn Lê Cửu Tiêu còn tưởng là cao nhân nào đến, trong lòng bối rối, lại phát hiện Chung Nguyên chỉ là tiểu nhân vật Chân Khí tầng bốn, có điều trong tay có pháp khí lợi hại mà thôi. Vừa xác nhận như thế, hắn liền nổi lòng khinh thường, lập tức hạ quyết tâm bỏ qua pháp khí, trực tiếp tiến hành công kích linh hồn Chung Nguyên, giết chết xong rồi lại từ từ chữa thương.
Suy nghĩ của hắn không sai, đáng tiếc lại đụng phải quái thai là linh hồn xuyên qua có thiên phú dị bẩm như Chung Nguyên, Hóa Huyết Tu La Phiên công kích không có hiệu quả, ngược lại làm lực cắn trả bị hắn đè xuống lại bùng nổ trở lại.
Cắn trả bình thường đủ làm hắn không cách nào vận dụng được pháp lực, huống chi là ở trong tình cảnh này. Đối mặt tình huống này, hắn chỉ gửi hy vọng vào mình ra tay đè xuống lực cắn trả nhanh hơn. Đáng tiếc số mệnh không nằm bên phía hắn, Thái Âm Thứ cùng Tu La Huyết Diễm của Chung Nguyên đi trước một bước, xuyên thủng trái tim của hắn. (.
Vào khoảng khắc này, vô số cảm xúc trào ra trong lòng Lê Cửu Tiêu, cuối cùng chỉ còn một thứ, đó là uất ức.
Tu sĩ tu chân luyện pháp cầu trường sanh, vốn là nghịch thiên đi tới, đối đầu với thiên địa, có thể chết bất kỳ lúc nào. Trong lòng Lê Cửu Tiêu đã sớm có chuẩn bị, chỉ là hắn thật không thể nào chấp nhận được, bản thân là cao thủ Ngưng Sát Kỳ lại chết dưới tay tiểu nhân vật Chân Khí tầng bốn.
Loại tâm tình này này thật quá mạnh mẽ, cho nên dù người đã chết, nhưng cảm xúc vẫn thể hiện rõ trên mặt.
Ánh mắt Chung Nguyên rất tốt, tự nhiên cũng nhìn rõ ràng, nhưng hắn cũng hiểu được, thực lực Lê Cửu Tiêu vượt xa mình. Thường nói trùng trăm chân chết vẫn còn không ngã! Vì đề phòng, hắn không động đậy chút nào, mà lựa chọn tiếp tục công kích. Dưới Thái Âm Thứ cùng Tu La Huyết Diễm, chỉ một lát là thi thể của Lê Cửu Tiêu hoàn toàn tan biến.
Chung Nguyên đang muốn đi xuống, bỗng nhiên từ trong Tu La Huyết Diễm còn sót lại liền bắn ra, như bọc trong thứ gì, sau đó nổ nhẹ một cái, liền khôi phục bình thường. Đúng lúc này, một đốm linh quang nổ tung trong Tu La Huyết Diễm, đột phá đi ra, lóe lên một cái biến thành ảo ảnh một người, đứng giữa hư không.
Thân hình cao gầy, thiếu tay trái, mặt trắng như vôi, gầy trơ xương, nhìn như bộ xương khô, ăn mặc không tăng nhân không đạo sĩ, nhìn rất cổ quái.
– Mặc kệ ngươi là ai, dám đánh đồ nhi Tân Thần Tử ta hình thần câu diệt, ta nhất định bầm thây vạn đoạn nhà ngươi!
Ảo ảnh gầm lên, giọng điệu tràn đầy giận dữ, hơn nữa vừa nói, ánh mắt cũng quét xung quanh, rõ ràng là đang tìm hung thủ.
Chung Nguyên vốn đã tràn đầy cảnh giác Lê Cửu Tiêu, xảy ra biến cố lập tức trốn biệt tích. Nghe được những lời này, trong lòng cũng không khỏi phát lạnh. Ánh mắt lóe lên, ảo ảnh Tân Thần Tử xoay người, ánh mắt như phóng về phía hắn. Dưới hoảng loạn, Chung Nguyên lại thúc giục Thái Âm Thứ, đánh thẳng vào ảo ảnh.
Ảo ảnh Tân Thần Tử tuôn ra mây màu hoa lệ, lập tức chặn được nó. Lúc này Chung Nguyên nào dám coi thường, vội phát động chân khí toàn thân, lại bắn ra một đóa Tu La Huyết Diễm, hai bên hợp lực, cuối cùng phá tan tầng mây màu, đánh tan ảo ảnh Tân Thần Tử.
– Nhiệm vụ này coi như đã hoàn thành, nhưng dường như đắc tội một đại cao thủ, chỉ sợ tương lai sẽ có rắc rối lớn!
Chung Nguyên ngồi trên cây, vẻ mặt cười khổ than thở.