Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ

Chương 11: Xuống núi


Bạn đang đọc Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ – Chương 11: Xuống núi


THỤC SƠN BÀNG MÔN CHI TỔ
Tác giả: Ngọc Trảo Tuấn
Chương 11: Xuống núi
Người dịch: nguyenphu2009
Nguồn: Nhóm dịch Lãng Khách – vipvanda
vipvanda :
Kỳ hạn nửa năm tới gần, Chung Nguyên tự nhiên cố gắng hết thảy tăng cường thực lực của chính mình.
Mấy ngày kế tiếp, trừ bỏ mỗi ngày Chung Nguyên rút ra một ít thời gian để tế luyện, quen thuộc Thái Âm Thứ ra, thời gian còn lại, toàn bộ đều dùng ở trên tu luyện Tu La Huyết Diễm. Rốt cục, ở giữa trưa một ngày gần kỳ hạn, hắn ngưng luyện chân khí hóa huyết đến tiêu chuẩn.
Thầm vận pháp quyết, một chút đốm lửa lớn chừng hạt đậu màu đỏ hình thành ở đầu ngón tay. Bấm tay bắn ra, đốm lửa màu đỏ liền bay tới một cái bàn trong phòng.
Đốm lửa dừng ở trên bàn, quả thực giống như là rơi vào trong chảo dầu, Oành một tiếng tràn ra, hình thành một cái biển lửa, hoàn toàn bao trùm cái bàn ở bên trong. Trong khoảnh khắc đó, cả cái bàn bị đốt sạch. Mà ngọn lửa kia lại không thấy yếu bớt, rơi trên mặt đất, tiếp tục tàn sát bừa bãi.
Mặt đất đều là nham thạch vô cùng cứng rắn, nhưng tại trước mặt ngọn lửa màu đỏ kia, vẫn như cũ giống như bó đuốc, bị đốt một mảnh lớn. Khi ngọn lửa màu đỏ tắt là lúc trên mặt đất gian phòng Chung Nguyên, lập tức hiện ra một cái hố to lớn gần trượng, sâu nửa xích, đen thui.

Thoáng dừng một chút, Chung Nguyên xuất thủ lần nữa, ngưng tụ ra một chút Tu La Huyết Diễm, hướng tới một cái bàn khác. Lần này, bất đồng với phía trước, Tu La Huyết Diễm cũng không tản mát ra, mà là lặng yên không tiếng động xuyên thấu qua, hạ xuống trên mặt đất, không ngừng thẩm thấu xuống lòng đất.
Lần này, Chung Nguyên cố ý để cho Tu La Huyết Diễm mình ngưng tụ ra càng thêm cô đọng, làm cho công kích triển hiện ra một mặt cường hãn nhất. Nhưng mà, cái bàn thứ hai vẫn không thể thoát khỏi. Bởi vì, lúc Tu La Huyết Diễm xuyên thấu, lây dính một tia hỏa khí bắn ngươc ra nuốt hết sạch. nguồn
Tuy nhiên, lúc này Chung Nguyên cũng không chú ý tới, toàn bộ tinh thần hắn đều cảm ứng về đốm lửa không ngừng thẩm thấu tới trong lòng đất.
Đốm lửa kia, một đường đột phá, mãi cho đến chỗ gần 20 trượng trong lòng đất, mới hoàn toàn mai một. Nên biết rằng, dưới đất cũng không phải là đất xốp bùn, toàn bộ đều là núi đá cứng rắn.
– Không hổ là pháp môn Hồng Mộc Lĩnh tối cao, uy lực thật mạnh!
Đối với chuyện này, Chung Nguyên cũng không kìm nổi âm thầm tán thưởng :
– Tuy nhiên, tiêu hao chân khí thật lợi hại, không khỏi có chút không được hoàn mỹ!
Trước đây, khi Chung Nguyên ngưng tụ ra một chút đốm lửa Tu La Huyết Diễm, sẽ tiêu hao gần một phần ba chân khí trong cơ thể. Nếu coi đây là thủ đoạn công kích, sau khi đánh 3 lần, chính mình sẽ phải đối mặt cục diện chân khí khô kiệt.
– Xem ra, khi chân khí ta còn đầy đủ, cái này có thể coi là thủ đoạn cuối cùng!

Hôm sau.
Sáng sớm, từ lúc lên núi tới nay, lần đầu tiên Chung Nguyên tận tình nghỉ ngơi còn chưa rời giường, đồng tử Cửu Mệnh lại gõ cửa, nói :
– Tiên sư, đại tiên sư dưới trướng đồng tử Phi Vân cầu kiến!
Trải qua lăn lộn với rất nhiều sư huynh, Chung Nguyên cũng có chút lý giải đối với tình huống bản môn. Biết Đại sư bá Diêu Khai Giang là đệ tử chưởng tông, quản lý hết thảy công việc vặt, sự vụ can hệ thưởng phạt của bổn môn, đều do nhất mạch của hắn chưởng quản. Lúc này, đồng tử Phi Vân tiến đến, rất hiển nhiên là muốn xuống núi lịch lãm .
Về phần phái người đến mời cũng rất bình thường. Bởi vì, trên Thiên Cẩu Bình 300 lý, bố trí một tòa trận thế hết sức lợi hại. Nhóm đệ tử nhập thất, đều có ngọc phù thông hành trong người, có thể tùy ý đi qua, đệ tử ký danh thì không được, chỉ có thể đi lại ở trong phạm vi nhà mình, muốn đi chi nhánh khác, nhất định phải có kẻ tiếp dẫn .
Đối với chuyện xuống núi lịch lãm, Chung Nguyên đã sớm chuẩn bị xong tâm lý, nhưng cũng không ra vẻ kéo dài, rời giường thật nhanh mà đi.
– Ngươi chính là sư đệ Chung Nguyên đi!
Chung Nguyên vừa tới, đồng tử Phi Vân liền mở miệng nói.
Nghe như thế, Chung Nguyên làm sao không biết Phi Vân đồng tử cũng là đệ tử Đại sư bá Diêu Khai Giang, vội vàng chắp tay làm lễ :
– Ra mắt sư huynh Phi Vân, tại hạ đúng là Chung Nguyên!

– Chung sư đệ lên núi đã nửa năm, dựa theo quy củ bổn môn, phải xuống núi lịch lãm một lần, nếu dương uy cho bản môn, cũng tìm kiếm cơ duyên vì thân mình.
Đồng tử Phi Vân nói tiếp :
– Này, những thứ ngươi cần biết đã sớm biết, ta sẽ không dài dòng, hiện tại, theo ta tiến đến Chấp Sự Điện lĩnh nhiệm vụ đi!
Sau khi Chung Nguyên gật đầu, liền đi theo.
Có Phi Vân đồng tử dẫn đường, Chung Nguyên đi qua đại trận cực kỳ thoải mái, cũng không giống lần trước, trải qua nhiều chỗ vòng vèo, hiện giờ chỉ là một con đường thẳng tắp.
Đồng tử Phi Vân dẫn Chung Nguyên tới Chấp Sự Điện, sau đó rời đi. Chung Nguyên liền đi vào. Bên trong, một vị sư huynh Man nhân đang ngồi. Chung Nguyên tiến lên trước chào.
Vị này đừng nói đáp lễ , chỉ tùy ý liếc mắt một cái, ngay cả mí mắt đều cụp xuống , lười giơ lên. Tình hình như thế, cũng là lần đầu tiên Chung Nguyên gặp, trong lòng không kiềm được thầm nghĩ :
– Trong đại phái, tốt xấu lẫn lộn! Những lời này quả thật đúng! Hôm nay ta xem như nhìn thấy một cái người xấu !
Man nhân này tự nhiên không hiểu được Chung Nguyên oán thầm trong lòng, thuận miệng hỏi :
– Chung sư đệ đúng không! Hiện tại tu luyện đến hoàn cảnh nào?
– Vừa mới bước vào Chân Khí tầng bốn!
Oán thầm thì oán thầm, Chung Nguyên ở ngoài vẫn cung kính như trước.
– Ân, tầng bốn, cũng miễn cưỡng đủ!
Thoáng dừng lại, rồi tiếp tục nói :
– Hôm qua, tiên sư phụ trách thủ hộ Miêu gia trại truyền tin, nói gần thôn bọn họ có quái vật ăn thịt người thường lui tới, mấy chục thôn dân ra ngoài chết thảm. Hắn phải đóng ở bản trại, lại không thể tự tiện động, cho nên, thỉnh cầu trợ giúp.

Lần này ngươi xuống núi, tiến đến giúp hắn điều tra chuyện này đi! Điều tra rõ xong, nếu có năng lực giết trừ, liền trực tiếp động thủ, nếu không có, liền truyền tin trở về, ta sẽ xét phái người tiến đến trợ giúp .
– Vâng!
Chung Nguyên cung kính trả lời.
Dường như thái độ đối với Chung Nguyên rất vừa lòng, vẻ mặt vị sư huynh Man nhân này cũng tốt hơn một chút, chỉ mấy túi da báo, nói :
– Đây là túi trữ vật, bên trong có tất cả các thứ ngươi cần để xuống núi. Ngươi cũng không cần trì hoãn, mau chóng lên đường đi!
– Vâng!
Chung Nguyên lại thi lễ một cái, mới lấy ra túi da báo, rời khỏi Chấp Sự Điện.
Vừa đến bên ngoài, Chung Nguyên đưa tay đưa về phía túi trữ vật, lấy ra các thứ bên trong, kiểm tra một lần. Phát hiện, Chấp Sự Điện chuẩn bị thật đầy đủ cho đệ tử xuống núi lịch lãm, không chỉ có có Thông Hành Phù, Vạn Lý Thần Hành Phù, còn có bản đồ Nam Cương, vàng lá, tán bạc vụn, lương khô, hoa quả…. Có thể nói, nếu như không có nhiệm vụ trong người, cũng đủ tiêu dao khoái hoạt trên đời một trận, quả thật không cần tự mình chuẩn bị.
Lần đầu tiên xuống núi lịch lãm, Chung Nguyên tự nhiên không dám chậm trễ, lấy ra một tấm Thông Hành Phù, mở ra một cái lối đi ở trong trận thế, sau đó đi xuống núi.
– – – – – – – – – – oOo- – – – – – – – – –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.