Bạn đang đọc Thực Sắc Full [hoàn] – Chương 39
Cô gái cùng bàn tên là Kỳ Uyên, nhà ở thị trấn S thành phố J, nàng lái xe chở hai người Trương, Trần về nhà.
Phòng bếp trong nhà Kỳ Uyên dùng là chảo thiết kiểu cũ, nàng sợ Trương Tĩnh Hân là một cô gái yếu đuối cầm không nổi. Trương Tĩnh Hân nói: “Không cần lo lắng chuyện này, làm phiền ngươi chuẩn bị nguyên liệu.”
Kỳ Uyên cũng không ôm hy vọng gì, cũng giống như tâm tình trước khi ăn một phần Song Thúy chiên giòn. Nếu nàng đã đi khắp tình S cũng không tìm được mỹ vị trong trí nhớ nhưng thực khách trong lúc vô tình gặp được lại có thể làm ra cực phẩm Song Thúy chiên giòn, nếu vậy đời người cũng quá khôi hài rồi, Song Thúy chiên giòn cũng không thể nói là món ăn kinh điển. Nhưng vì tâm nguyện cuối cùng của mẹ, cho dù cơ hội có xa vời hơn nữa nàng cũng muốn thử một chút.
Kỳ Uyên một mạch mua hai túi lớn bao tử heo cùng mề gà, nàng biết món ăn này khó làm thành công trong một lần nên chuẩn bị nhiều nguyên liệu để tránh lúc cần thêm.
Trương Tĩnh Hân đem bao tử heo và mề gà làm sạch cắt hoa, bao tử quá mỏng nhìn một cái liền nhìn thấu, Kỳ Uyên nhìn thấy dao của Trương Tĩnh Hân cắt vào trong, mỗi một dao vừa đúng vị trí thích hợp, chớp mắt một cái một cái bao tử đã cắt xong rồi, đao pháp này quả thực không phải đầu bếp nhỏ bình thường có thể luyện ra dọa người.
Đem nguyên liệu rửa qua nước, trước là ngâm mề gà cho hết máu sau đó vớt ra, tất cả sắp xếp xong, bật lửa đun sôi dầu.
Đến công đoạn mấu chốt nhất, chiên qua dầu, Trần Thiên Ngữ cùng Kỳ Uyên đứng ở một bên đều ngừng thở rất sợ sẽ quấy rầy cảm giác. Nửa chảo dầu dần ấm lên bàn tay Trương Tĩnh Hân cách mặt chảo cảm nhận nhiệt độ, đến lúc rồi!
Song thúy vào chảo, hương vị nhất thời cùng hòa cùng tiếng dầu sôi.
Trương Tĩnh Hân nâng chảo đảo vài cái sau đó lập tức ra chảo, sau khi ra đĩa song thúy vẫn còn nổi bọt dầu.
Động tác thành thạo không có một chút sai sót, Trương Tĩnh Hân làm Song Thúy chiên giòn hiện ra trước mặt Kỳ Uyên cùng Trần Thiên Ngữ: “Nếm thử xem?”
Trần Thiên Ngữ chỉ nhìn thoáng qua mà không cầm đũa : “Tiểu Kỳ, ngươi thử một chút đi.”
Kỳ Uyên nếm thử một miếng, vẻ mặt không được tự nhiên: “Ân, rất ngon, nhưng thành thật mà nói, hơi quá lửa một chút.”
Trương Tĩnh Hân: “Ân…. Xem ra món ăn này không thích hợp đảo qua, một khi ra tay xào trở sẽ khiến thời gian trễ nãi, cần phải cầm chảo trực tiếp đảo rồi.” Nàng xắn tay áo tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu, làm lại lần nữa.
Quả nhiên, từ dùng muôi đảo đổi thành trực tiếp đảo trên chảo cần thời gian ngắn hơn, món ăn nhìn cũng hấp dẫn hơn.
Trần Thiên Ngữ nhìn cái chảo lớn được cánh tay mảnh khảnh như Trương Tĩnh Hân cầm lên dễ dàng xáo động, sâu sắc mà trực quan cảm thụ được sức mạnh của đầu bếp. Lần trước đem Vệ Phong chế phục trên mặt đất thật sự không phải may mắn.
“Được rồi, nếm thử lần nữa.” Làm hai phần Song Thúy chiên giòn trên trán Trương Tĩnh Hân đã rịn ra chút mồ hôi.
Trần Thiên Ngữ để cho Kỳ Uyên đến nếm thử, Trương Tĩnh Hân nói: “Đại mỹ thực gia vì sao không ăn? Là định chừa mặt mũi cho ta sao?”
Trần Thiên Ngữ duyệt qua vô số món ăn, ăn rất nhiều cực phẩm mỹ thực cũng gặp qua rất nhiều giấy dầu vô vị. Một món ăn đặt ở trước mặt nàng có thói quen trước quan sát sau đó mới thử, đại đa số thời gian chỉ cần dùng mắt thường là có thể phán đoán một món ăn có đáng cho vào miệng hay không.
Trần Thiên Ngữ quả thực liếc mắt liền nhìn ra Song Thúy chiên giòn Trương Tĩnh Hân làm lần thứ hai phỏng chừng vẫn thiếu chút độ lửa.
“Trương lão bản suy nghĩ quá nhiều, nếu là mỹ vị trong ký ức của Tiểu Kỳ đương nhiên nên do Tiểu Kỳ tự mình bình xét, ta chỉ là một người đến góp vui.” Trần Thiên Ngữ nói rất hợp tình hợp lý.
Trương Tĩnh Hân đối với nàng cười như không cười, trong lòng Trần Thiên Ngữ tả xung hữu đột.
Đã nói Trương Tĩnh Hân thông minh lại giảo hoạt, đã sớm biết Trần Thiên Ngữ tuyệt đối sẽ không đối với một món ăn nói lời trái lương tâm cho nên mới trực tiếp không ăn. Đã như vậy cần gì phải vạch trần?
Kỳ Uyên nếm thử một miếng, sắc mặt vẫn như trước vùi trong mây đen. Trương Tĩnh Hân cũng tự mình nếm thử một chút, lần này là còn sống rồi.
Trần Thiên Ngữ nhìn thấy thần sắc chuyên chú trên mặt Trương Tĩnh Hân, không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác không nỡ.
“Làm lại.” Trương Tĩnh Hân tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu.
Kỳ Uyên nói: “Tuy rằng lần này hơi sống nhưng lại càng lúc càng tiếp cận mức độ hoàn mỹ rồi.”
“Thiếu một chút cũng không được.” Trương Tĩnh Hân nói.
Kỳ Uyên đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, nàng vừa nghe điện thoại thì sắc mặt đại biến, viền mắt lập tức phiếm hồng. Sau khi cúp máy vừa đau lòng vừa vội vàng nói với Trương Tĩnh Hân cùng Trần Thiên Ngữ: “Mẹ ta bệnh tình nguy kịch, ta phải đến bệnh viện một chuyến…. Nếu hai vị không ngại tạm thời ở trong nhà, ta sẽ để Lưu tẩu sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho hai vị.”
Trần Thiên Ngữ bảo nàng mau đến bệnh viện, Kỳ Uyên đi rồi Trương Tĩnh Hân nói: “Ngươi theo ta ra phố, mua một thứ.”
Nguyên liệu đều ở nơi này, còn muốn đi mua cái gì?
Trương Tĩnh Hân không đến chợ, lại đến tiệm nhạc cụ.
“Phách khí?” (nhạc cụ gì đó, ta không biết nga)
Đúng vậy, Trương Tĩnh Hân mua một cái phách khí trở về.
Phách khí là vật giúp người mới học âm nhạc khống chế tiết tấu, Trương Tĩnh Hân mua phách khí về đặt cạnh bếp. Song thúy vào chảo, tách, tách, tách, tách…Ra chảo!
Vẫn thiếu một chút, làm lại!
Trần Thiên Ngữ không biết lúc nào đã ghé vào bàn cơm mà ngủ, trong mộng đều là mùi dầu cùng tiếp tách tách của phách khí.
Đợi nàng tỉnh lại thì phòng bếp đã tắt đèn, xung quanh một mảnh yên tĩnh.
Này vừa ngủ đã ngủ thẳng đến hai giờ sáng?
Nàng chịu đựng tay chân tê dại đi đến phòng bếp, ở đây vẫn lưu lại mùi của thức ăn, nhiệt độ của dầu cùng tràn đầy hương khí.
“Trương Tĩnh Hân?” Trần Thiên Ngữ mở đèn, phòng bếp bị ánh sáng chiếm lĩnh, một khắc bỗng nhiên phía sau có âm thanh.
“Bây giờ có thể nếm thử.”
Trần Thiên Ngữ sợ đến ngây người, nhìn lại Trương Tĩnh Hân một tay chống lên bàn, giữa đĩa là Song Thúy chiên giòn vô luận là màu sắc hay hương thơm đều hoàn toàn bất đồng với trước đó.
Trên mặt bàn vô số đĩa Song Thúy chiên giòn, Trương Tĩnh Hân vẫn đang làm món này sao?
Trần Thiên Ngữ cầm lấy đôi đũa thận trọng cho bao tử heo vào miệng, vị giác lập tức bị đánh thức, hương vị thơm giòn khiến nàng tinh thần đại chấn!
“Rất ngon!” Trần Thiên Ngữ trợn to hai mắt tán thưởng tự đáy lòng, lập tức gắp một miếng mề gà.
Trương Tĩnh Hân cười nói: “Nhà phê bình ẩm thực lớn từ lúc nào đánh giá món ăn chỉ dùng hai chữ rồi? Như vậy cho bớt việc sao.”
Trần Thiên Ngữ ăn vài miếng mới nói: “Đối với món ăn khó ăn ta có một đống ác ngữ, nhưng đối với mỹ thực tuyệt diệu chỉ cần hai chữ rất ngon để tán thưởng là đủ rồi!”
Trương Tĩnh Hân nói: “Tiểu Kỳ vẫn chưa trở lại?”
“Ta gọi điện thoại cho nàng.”
Lúc Kỳ Uyên nhận được điện thoại của Trần Thiên Ngữ, nàng đang ở trong phòng bệnh của mẹ, người nhà đều đã đến, bác sĩ nói đây là một lần cuối.
Kỳ Uyên cúi đầu tiếng nức nở nén đến khó chịu, đối với sự hưng phấn của Trần Thiên Ngữ cũng không cách nào phụ họa: “Song Thúy chiên giòn đã làm xong rồi phải không…. Nhưng mẹ ta đã…..”
“Tiểu Uyên.” Mẹ nàng đã hôm mê vài ngày đột nhiên tỉnh dậy còn lên tiếng, người nhà đều cảm thấy ngoài ý muốn.
“Ngươi mới vừa nói cái gì… Song Thúy chiên giòn?”
Mẹ nàng ở bệnh viện hôn mê lâu ngày lại đột nhiên thanh tỉnh còn khăng khăng muốn về nhà ăn Song Thúy chiên giòn, Kỳ Uyên gấp đến độ nước mắt ứa ra, biểu tỷ lại ở bên tai nói một câu đánh tan tất cả tâm tư muốn ngăn trở của nàng: “Có thể đây là hồi quang phản chiếu, có lẽ dì phải đi rồi, để nàng trở về một lần cuối cùng đi.”
Phòng nhỏ vẫn là quang cảnh trước kia, nơi này là một khu nhà cũng cuối cùng vẫn chưa bị quy hoạch của trung tâm thành phố J, là nơi năm đó ba mẹ Kỳ Uyên từng cục gạch từng miếng ngói tạo dựng nên.
“Năm đó lúc xây nhà, ba ba ngươi còn là một tiểu tử tráng kiện vào đông hay đầu hạ cũng chỉ mặc một cái áo ba lỗ, còn ta….. Cũng còn trẻ… Chỉ chớp mắt, nhà cũ vẫn còn đây, ta và ba ngươi đều phải đi rồi.” Mẹ Kỳ Uyên ngồi nghiêng đầu trên xe lăn, mặc dù không thể tự hoạt động, nhưng trong mắt ngậm cười, thần sắc trong suốt, lời nói rõ ràng.
Kỳ Uyên lau nước mắt ngồi xổm xuống nói với mẹ: “Mẹ, không phải ngươi muốn ăn Song Thúy chiên giòn sao? Cái này là làm cho mẹ.”
Người nhà đi cùng đẩy mẹ nàng đến phòng khách, Kỳ Uyên đến sau bếp, Trương Tĩnh Hân đã chuẩn bị xong.
Mỹ thực tiễn biệt.
Song Thúy chiên giòn ra chảo, Kỳ Uyên nếm thử nước mắt không ngừng: “Đúng…đúng rồi! Chính là hương vị này!” Lập tức đem món ăn đưa đến trước mặt mẹ nàng, gắp một miếng đưa vào miệng mẹ nàng.
Mẹ Kỳ Uyên tinh tế nhấm nuốt, Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân đứng sau đám người có chút khẩn trương nhìn đến, đang mong đợi phản ứng của mẹ Kỳ Uyên.
Mẹ Kỳ Uyên sửng sốt một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Kỳ Uyên nói: “Không đúng….mùi vị không đúng.”
Kỳ Uyên luống cuống: “Thế nào? Chỗ nào không đúng?”
“Dai…..”
Kỳ Uyên không biết làm sao mà nhìn phía Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân, Trần Thiên Ngữ nghi hoặc vạn phần: “Không đúng a, ta vừa nếm thử, độ lửa vừa đúng…. Chẳng lẽ là lão thái thái đã lâu không ăn nên khẩu vị cũng kén chọn?”
Kỳ Uyên bước đến: “Ta biết chính là hương vị ba ta đã làm lúc ta còn nhỏ, hương vị cùng độ lửa đều rất chuẩn, không có vấn đề nha!”
Trương Tĩnh Hân trầm mặc chỉ chốc lát bỗng nhiên sáng tỏ: “Ta đã biết.” Nàng xoay người trở lại phòng bếp, tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu, ngâm nước, dầu sôi, vào chảo, đảo đều!
Trần Thiên Ngữ cũng chạy vào giúp Trương Tĩnh Hân, không ngờ lúc này Trương Tĩnh Hân so với trước đó ra chảo còn sớm hơn!
“Chờ đã —”!” Trần Thiên Ngữ ngăn cản: “Sớm quá! Khẳng định là sống a!”
Trương Tĩnh Hân mặc kệ nàng: “Khẳng định không sai.”
Trương Tĩnh Hân đem đĩa thức ăn giao cho Kỳ Uyên, Kỳ Uyên lúc đầu trong lòng cũng có nghi hoặc nhưng lúc mang đến phòng khách dầu sôi còn đang không ngừng xì xèo, khiến nàng thông suốt!
Mẹ Kỳ Uyên lại nếm thử một miếng, lệ nóng doanh tròng: “Không sai, không sai…..” Nàng kéo tay Kỳ Uyên nói: “Giống nhau như đúc năm đó ba ngươi làm cho ta ăn… Món ăn này là bắt nguồn hạnh phúc cả đời ta, cũng là kết thúc… Kiếp này ta có con, có ba con, quả thật không còn gì tiếc nuối nữa.”
Giống như biểu tỷ Kỳ Uyên đã nói, mẹ Kỳ Uyên đúng là hồi quang phản chiếu, chờ nàng ăn xong một miếng cuối cùng không lâu sau liền mỉm cười nuốt khí trong lòng Kỳ Uyên.
Độ lửa không chỉ là trong chảo, sau khi nổi lửa cho đến khi vào miệng thực khách, cả quá trình này cũng tính vào độ lửa. Lúc trước Trần Thiên Ngữ cùng Kỳ Uyên đều là ở phòng bếp nếm thử Song Thúy chiên giòn mới ra chảo, hương vị dĩ nhiên là đạt, đợi món ăn từ phòng bếp bưng đến phòng khách thì Song thúy vẫn bị dầu đun nóng, dĩ nhiên sẽ quá lửa, dai. Trương Tĩnh Hân tận lực bớt đi một phần độ lửa, trong quá trình bưng món ăn ra đầu tiếp tục chiên nóng, lúc đến trước mặt lão thái thái cũng mười phần thỏa đáng.
Tiếng khóc của thân bằng quyến thuộc tràn ngập ngôi nhà, Trương Tĩnh Hân cùng Trần Thiên Ngữ lặng lẽ đứng sau đoàn người. Trần Thiên Ngữ bị một màn này khiến trong lòng có chút chua xót, muốn nói cùng Trương Tĩnh Hân nhưng lại phát hiện trong mắt Trương Tĩnh Hân ngấng lệ.
“Nhân sinh tựa phù vân chính là ngắn ngủi như vậy, có thể làm kịp một chuyện cuối cùng chính là phúc khí.” Trương Tĩnh Hân xoay người rời khỏi, Trần Thiên Ngữ lại bị những lời này của nàng làm cho càng khó chịu.
Trương Tĩnh Hân mỗi ngày không ngừng nói lời xiên xỏ lại có thể nói ra những lời cảm tính như vậy.
Bên cạnh nhà Kỳ Uyên không xa có một con sông nhỏ,đang lúc sáng sớm, trên mặt sông gió mát thởi đến, mang lại cảm giác mát lạnh, đã có một ít cụ ông cụ bà dắt chó tản bộ.
Trương Tĩnh Hân đứng trên bờ sông đi về phía trước, một con chó Teddy ở phía trước vừa đi vừa quay đầu nhìn nàng, đôi mắt nhỏ đen nhánh thỉnh thoảng chớp chớp. Trong bụi cỏ có một con mèo trắng đang ẩn nấp, người ngoài đi qua liền meo meo một tiếng, nhưng khi người ta thật sự đến gần nó lại cuộn mình trốn tránh.
Trong những ngôi nhà bờ sông thường thường truyền ra vài tiếng ho khan, hoàn toàn là thành thị đang dần thức tỉnh.
Trần Thiên Ngữ đã ngủ nửa buổi tối cũng không cảm thấy mệt, chỉ là có hơi đói, nhưng nhìn bóng lưng của Trương Tĩnh Hân nàng thầm nghĩ cứ như vậy mà đi theo nàng ấy.
“Trương lão bản.” Trần Thiên Ngữ bước nhanh đuổi theo: “Ngươi một đôi chân dài, một bước bằng hai bước của ta, ngươi muốn đi đâu a? Trời vẫn còn chưa sáng một cô gái trẻ đẹp như ngươi thế nào lại cứ đi đến chỗ hoang vắng chứ?” Sau khi nói ra Trần Thiên Ngữ cũng cảm thấy đâu đó có chút kỳ quái…… Hình như những lời này càng giống với ngữ khí của Trương Tĩnh Hân a.
Trương Tĩnh Hân nói: “Trên người ta tràn đầy mùi khói dầu, ra ngoài cho tan mùi. Ngươi đừng đến gần ta quá, làm gay mũi ngươi.”
Trần Thiên Ngữ trái lại ngang bướng, cùng Trương Tĩnh Hân sóng vai mà đi.
Trương Tĩnh Hân liếc mắt nhìn nàng: “Tiểu mập mạp ấu trĩ như vậy.”
Trần Thiên Ngữ kháng nghị: “Ngươi vẫn là gọi ta Trần lão sư đi, đúng là ghê tởm một chút nhưng so với tiểu mập mạp, mập mạp các loại vẫn tốt hơn một chút.”
Trương Tĩnh Hân bị nàng chọc cười, hai người không nói nữa, yên lặng đi tới.
Tuy rằng cái gì cũng không nói nhưng Trần Thiên Ngữ không hiểu sao lại cảm thấy thỏa mãn, khóe miệng vô thức cong lên.
Xa xa rốt cục dâng lên một tia nắng ấm, nàng và Trương Tĩnh Hân ở giữa nắng ấm chậm rãi bước đi, cứ như vậy cam tâm tình nguyện lãng phí hết một giờ quý giá trong nhân sinh rực rỡ.