Bạn đang đọc Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack – Chương 67: Kỵ Sĩ Quang Minh
Vào một buổi sáng đầy nắng, trước cửa lớn vắng đến mức có thể giăng lưới bắt chim của gia tộc Carol đột nhiên xuất hiện ba người ăn mặc bất phàm.
Bọn họ đều mặc bộ đồng phục kỵ sĩ màu lam, khác với trang phục kỵ sĩ của đế quốc Arthurlanca, quần áo của họ tinh xảo quý giá hơn nhiều, khí thế cũng uy nghiêm hơn.
Người gác cổng sáng sớm còn đang mơ màng sắp ngủ thấy bọn họ thì bị dọa tỉnh, dập mông ngã bạch một cái lên bậc cửa, lắp bắp hỏi: “Ba, ba vị đại gia đến có, có chuyện gì ạ, gia chủ chúng ta không ở nhà.”
“Chúng ta tới không phải để tìm gia chủ Carol, Rex Carol có ở đây không?” Kỵ sĩ dẫn đầu nhăn mày, trong thần sắc ngạo mạn còn cất giấu khinh miệt và coi thường.
“Các ngài muốn tìm đại thiếu gia?” Người gác cổng sửng sốt, lập tức trả lời: “Đại thiếu gia đã ra ngoài từ hôm qua, đến giờ cũng chưa thấy về, y cũng không nói cho chúng ta biết khi nào y trở lại.
Nếu không ba vị đại gia hai ngày sau lại đến?”
Vậy mà lại không có ở nhà? Tên kỵ sĩ lại hỏi: “Y có nói y đi đâu không?”
“Không, không có.” Người gác cổng thoáng nhìn sắc mặt ngày càng mất kiên nhẫn của hắn, có chút nơm nớp lo sợ.
Những người này không phải tới tìm đại thiếu gia để gây rối chứ? Đại thiếu gia sao lại chọc phải mấy người này? Không được, nhất định phải nói chuyện này cho gia chủ, để tránh bọn họ bị những người này giận chó đánh mèo.
“Nếu y trở về, nói cho y, Thánh Tử của Thần Điện Quang Minh muốn gặp y.” Tên kỵ sĩ không hề lãng phí thời gian, ném những lời này lại rồi dẫn người rời đi.
Người gác cổng mở to hai mắt, còn chưa kịp tỉnh lại trong mấy chữ “Thánh Tử của Thần Điện Quang Minh”.
Chờ ba người kia đã đi xa, hắn mới nhảy dựng lên từ bậc cửa.
Trời ạ, đại thiếu gia nhất định đã đắc tội với Thánh Tử của Thần Điện Quang Minh, nếu không vì sao vị Thánh Tử tôn quý nhất đại lục Azeroth này lại muốn gặp y.
Người gác cổng lập tức chạy vào nói chuyện này cho quản gia Mason biết.
Sau khi Sidney trở về Mason liền nói cho gã, điểm khác nhau ở đây là lão còn thêm mắm dặm muối một phen.
Suy nghĩ của bọn chúng giống người gác cổng, cho dù Rex có tham gia kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng, nhưng y đã bị loại, nên bọn chúng không cho rằng Rex có chỗ nào đặc biệt để Thánh Tử Quang Minh nhìn với con mắt khác.
Sidney quýnh lên muốn tìm Rex hỏi rõ ràng, nhưng gã chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của Rex, thời khắc mấu chốt cũng không biết đi đâu để tìm người.
banhmidaudo.wordpress.com
Kỵ Sĩ Quang Minh trở về phục mệnh nói tình huống cho Thánh Tử, Micah biết người không ở nhà cũng không thấy thất vọng, kỳ tuyển chọn chỉ còn lại mấy ngày, hẳn y sẽ không quay về ngay.
Cùng lúc đó, Rex và Cách Ngôn vừa ăn sáng xong đang ra cửa.
Bởi muội muội Ophelia đã cảnh cáo nên Cách Ngôn quyết định đi mua mấy bộ quần áo tốt một chút.
Quần áo trước giờ của cậu vẫn là mấy bộ được Rex tùy tiện mua ở trấn nhỏ Tris, ngày thường mặc cũng được, nhưng đến yến hội sinh nhật thì không.
Cách Ngôn không quen thuộc với đế đô nên đi theo Rex.
Hai người đi vào một cửa hàng quần áo diện tích không lớn, mặt tiền cũng không dễ thấy.
Lão bản là một lão nhân tóc trắng xóa, trên chóp mũi là một cái kính mắt trong suốt, đôi mắt lại rất có tinh thần, lưng cũng không còng, màu tóc bảy tám mươi tuổi nhưng làn da lại mới bốn năm mươi.
“Lấy cho hắn hai bộ đồ may sẵn.” Rex nói với lão nhân.
Cách Ngôn lập tức có cảm giác bị một ánh mắt giống như tia laser quét hai vòng trên người.
Chờ đến lúc cảm giác này biến mắt, lão nhân cũng đã rời khỏi tầm mắt.
Chỉ trong chốc lát ông đã mang ra hai bộ đồ, vải dệt mềm mại, kiểu dáng và màu sắc tương đối điệu thấp, quan trọng nhất chính là, hai bộ đồ này hoàn toàn vừa người, như được may đo theo yêu cầu vậy.
Ra khỏi cửa hàng quần áo, Cách Ngôn đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Anh thấy sao nếu chúng ta ở lại Joness House một đêm?”
Chờ Ophelia phát hiện hai người bọn họ đang ở ngay tại Joness House, biểu tình nhất định sẽ rất thú vị.
“Tùy ngươi.” Rex lại nói: “Hôm nay mấy người được Jimmy viết trên tờ giấy sẽ thi đấu, muốn đi xem không?”
“Đi.” Cách Ngôn tức khắc gật đầu.
Xem những người này thi đấu cũng có chỗ tốt cho thực lực của mình.
Cậu bắt đầu chậm nên phải tốn nhiều thời gian ở phương diện này hơn người khác nhiều.
Hai người đi vào hội trường thi đấu, có một đám người đang quanh quẩn bên ngoài, trừ những người không có vé không muốn rời đi ra còn có vài người đầu cơ.
Lại nói tiếp, chức nghiệp này ra đời cũng là nhờ phúc của Cách Ngôn, nếu không phải lúc trước cậu đầu cơ trục lợi mấy tấm thẻ phòng thì cũng sẽ không tạo linh cảm cho mấy người muốn mưu lợi đó, chỉ có cậu vẫn không biết việc này có quan hệ với mình, còn tưởng rằng chức nghiệp này vốn dĩ đã có từ lâu.
Rex sớm đã mua hai tấm vé vào cửa, sau khi hai người thuận lợi đi vào, thi đấu bên trong đã bắt đầu.
Trận đầu vừa kết thúc, trận đấu tiếp theo vừa đúng là trận của người trọng điểm được Jimmy viết trên tờ giấy.
Trải qua nhiều vòng đấu, một vạn người báo danh lúc trước hiện tại chỉ còn mười một người, vòng thi đấu này là để chọn ra sáu người.
Ở trận đấu này, đối thủ của bình dân kìa là Á Duy, trên tờ giấy của Jimmy, cuối cùng bình dân này thua ở vòng chọn hai trong bốn người.
Lúc trận đấu kết thúc, người trong khán phòng ồ lên, dường như không dự đoán được Á Duy lại thua.
Cách Ngôn xem chưa đã thèm, bình dân tuy không có điều kiện như Á Duy nhưng cơ sở lại rất vững chắc, nói tóm lại phần thắng rất lớn, chỉ là lúc trước không đủ nổi bật nên làm người ta có cảm giác yên bình đến kỳ lạ.
“Hắn che giấu thực lực chân chính của mình.” Rex liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
“Có thể nhìn ra thực lực chân chính của hắn không?”
“Nếu đoán không sai, hẳn là Đại Kiếm Sĩ trên dưới thất giai.” Lấy điều kiện của dân thường mà tuổi trẻ đã có thể đi đến bước này, thiên phú của hắn nhất định rất xuất sắc.
Cùng suy nghĩ với y còn có người đang ngồi ở khu khách quý – Thánh Tử Micah.
Trừ Rex, hắn cũng đang chăm chú theo dõi những người khác, bình dân tên Jack này là người thứ hai hắn coi trọng.
“Người còn lại sẽ là hắn.” Micah thấy người này không kiêu ngạo không nóng nảy mà đi xuống lôi đài, thần sắc không có chút nào bởi thắng mà kiêu căng ngạo mạn.
Xem mấy trận đấu liên tiếp, hắn đã xác định người thứ hai được chọn chính là người này.
Mấy người thuộc đại quý tộc nghe vậy liền có chút sốt ruột.
Bọn họ đến đây cũng có mục đích.
Thần điện Quang Minh thờ phụng thần Quang Minh có địa vị thập phần cao quý ở đại lục Azeroth, Kỵ Sĩ Rồng đương nhiên tốt, nhưng nếu có thể trở thành Kỵ Sĩ Quang Minh bên người Thánh Tử thì tương lai tương đương với một bước lên trời.
Mọi người đều biết, Thánh Tử là được đích thân Giáo Hoàng lựa chọn, địa vị ở Thần Điện Quang Minh chỉ sau Giáo Hoàng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Thánh Tử sẽ là người kế thừa chức vụ Giáo Hoàng trong tương lai, Kỵ Sĩ Quang Minh của Thánh Tử cũng nước lên thì thuyền lên, nguyên nhân chính là như vậy.
Sau khi biết Thánh Tử sẽ đến đế đô Saint Laner để tuyển chọn hai Kỵ Sĩ Quang Minh, bọn họ lập tức an bài một vài tiểu bối có thiên phú và thực lực xuất sắc trong gia tộc tham gia kỳ tuyển chọn lần này, nhưng kết quả lại ngoài dự kiến của bọn họ.
Thánh Tử nhìn trúng hai người, một người là bình dân, một người là quý tộc xuống dốc, dù hiện tại gia tộc của y còn đang có một vụ bê bối nhưng Thánh Tử vẫn coi trọng đối phương như cũ, ngay cả một cơ hội cũng không cho bọn họ, mấy tên quý tộc không nóng nảy mới là lạ.
Gia tộc Rob vội vàng nhìn về phía người còn chưa tỏ thái độ gì – Đại giáo chủ Vernon.
Vernon liếc mắt nhìn bình dân phía dưới kia một cái, vừa lòng gật đầu: “Thánh Tử mắt sáng như đuốc, thực lực người này đúng là không tồi, quả thật có thể chọn.
Chỉ là theo ý tứ Thánh Tử, chẳng lẽ đã chọn được người đầu tiên rồi?”
“Đã chọn được rồi.” Micah cười nói.
Vernon thấy hắn thừa nhận sảng khoái như vậy, tươi cười trên mặt hơi thu lại, mi tâm hơi nhíu: “Chẳng lẽ Thánh Tử vẫn khăng khăng muốn tuyển trưởng tử của gia tộc Carol kia?” Có thể nói ra gia tộc Rex, chứng minh lão đã sớm phái người hỏi thăm thân phận y.
“Đúng vậy, Đại giáo chủ.”
“Tình hình gia tộc người này tương đối phức tạp, vì sao Thánh Tử vẫn khăng khăng chọn y? Có rất nhiều người thích hợp hơn y, sao ngài không cẩn thận ngẫm lại? Thi đấu chưa kết thúc, Thánh Tử vẫn còn thời gian.” Đại giáo chủ Vernon thấm thía mà khuyên nhủ.
Micah thực sự không rõ vì sao Đại giáo chủ lại phản đối hắn mời chào Rex Carol, thân phận của y vẫn chưa có bất luận vấn đề gì, ngược lại hắn còn rất thưởng thức sự kiên cường, tính cách không ngừng vươn lên của đối phương.
Dưới tình cảnh bị mẹ kế áp bách y vẫn có thể trở thành một người lợi hại như vậy, hiển nhiên là một người có ý chí mạnh mẽ trưởng thành trong nghịch cảnh, người như vậy là kiểu người hắn thưởng thức nhất.
Chỉ là đối với lời Đại giáo chủ Vernon nói, hắn vẫn chưa cứng rắn phản bác.
“Đại giáo chủ nói đúng, chẳng qua nguyên nhân chính vì người thích hợp quá nhiều, cho nên ta mới càng thêm chú trọng ấn tượng đầu tiên*.
Trên thực tế sáng nay ta đã phái người đến gia tộc Carol mời y, chỉ là đúng lúc y không có nhà, nếu đến khi gặp mặt y không muốn trở thành Kỵ Sĩ Quang Minh của ta, ta tự nhiên sẽ không cưỡng cầu.”
*Raw: 眼缘: nghĩa đen là viền mắt, rìa mắt; nghĩa bóng là ấn tượng đầu tiên
Nghe thế mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, đối phương không có bối cảnh như Isaac, càng không có thân phận như Andrew, bọn họ không cho rằng y sẽ cự tuyệt, phỏng chừng sẽ cao hứng đến không nói nên lời, kết quả căn bản không cần đoán.
“Nếu Thánh Tử đã có quyết định, ta sẽ không nói gì nữa.” Đại giáo chủ Vernon liếc nhìn Micah một cái, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Đa tạ Đại giáo chủ.”
Xem xong tất cả các trận đấu, Micah đi ra khỏi hội trường, chợt hắn dừng lại, nói với ba gã Kỵ Sĩ Quang Minh ở phía sau: “Các ngươi đến gia tộc Carol một chuyến, nhìn xem người đã trở lại chưa.”
“Vâng thưa Thánh Tử.”
wattpad.com/user/daudo0902
Rex đã sớm rời khỏi hội trường thi đấu nhưng cũng không quay về gia tộc Carol bởi Cách Ngôn nói muốn ở Joness House một đêm là nghiêm túc.
Bài trí và trang hoàng ở Joness House không thua gì Tây Trai, giá cả tất nhiên cũng cao như nhau.
Sau khi nghe ngóng cậu biết được ngày mai quả nhiên có người bao phòng lớn ở đây.
Joness House đặc biệt mở mấy phòng lớn như này để những thiếu gia tiểu thư có tiền và quý tộc thích tổ chức tụ hội bao hết, giá cả cũng không thấp.
Chẳng qua đối với mấy người không thiếu đồng vàng mà nói, tốn chỗ đồng vàng ấy cũng không tính là gì, quan trọng nhất chính là có mặt mũi.
Cách Ngôn cố ý hỏi thăm giá cả một phòng lớn, sau đó biết được nó tính theo giờ, hơn nữa còn là hơn một vạn đồng vàng một giờ, tính theo số người một phòng chứa được mà giá cả sẽ thay đổi, rượu và đồ ăn thì tính riêng, một đĩa điểm tâm nhỏ ở đây cũng đã có giá bốn đồng vàng.
Cậu thực hoài nghi, lấy gia sản của gia tộc Louisa có thể gánh vác nổi sao.
“Anh nói xem tôi có nên để bụng đói sẵn không, để yến hội ngày mai ăn cho nhiều.” Cách Ngôn đóng cửa lại nói với Rex.
Rex nhìn cậu một cái.
Tuy y không nói chuyện nhưng từ vẻ mặt của y Cách Ngôn có thể đoán được y đang nói: “Đừng nói với người khác ngươi quen ta.” Cậu lập tức ngại ngùng sờ sờ mũi, cũng dám khinh bỉ cậu, còn không phải do cậu muốn tiết kiệm sao..