Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack

Chương 50: Gian Thương Được Tạo Ra Như Thế Nào


Bạn đang đọc Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack – Chương 50: Gian Thương Được Tạo Ra Như Thế Nào


Sau khi trở lại phòng, Cách Ngôn đúng lời lấy ra một phần năm đồng vàng cho Il, Il liên tục từ chối và nói không thể nhận nhưng cuối cùng vẫn phải nhận lấy với vẻ mặt hoang mang.

Cách đây không lâu hắn vẫn còn là một kẻ nghèo hèn nợ nần, sau khi xem một màn kịch lại trở thành giai cấp tư sản, cuộc sống đúng là luôn tràn ngập những bất ngờ.

May mà giường của phòng hạng C rất lớn, hai thanh niên trai tráng ngủ cùng cũng không thấy chen chúc, đêm đầu tiên cứ chắp vá như vậy mà qua.

Ngày hôm sau Cách Ngôn nói cho Il một cách để kiếm tiền.

Bởi tin tức vương đình tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng còn chưa bị lan rộng nên người biết đến chuyện này cũng chỉ là tin tức chưa đầy đủ mà thôi, chờ đến khi tin tức thực sự bị lan truyền chắc chắn sẽ càng có nhiều người tới đây, đến lúc đó lữ quán ở đế đô khẳng định sẽ chật ních.

Bây giờ bọn họ chỉ cần dùng đồng vàng trong tay đi thuê phòng của những lữ quán lớn, sau đó qua tay bán cho mấy tên thiếu gia giàu có, nhất định có thể kiếm lời không nhỏ.

Thực ra họ cũng chính là những người đã làm việc này được mở rộng quy mô hơn cho các thế hệ sau.

Vì cảm giác có vẻ như nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nên Il cảm thấy hổ thẹn, hắn nói như vậy có vẻ không tốt lắm đâu, Cách Ngôn bảo hắn đi ra ngoài hắn cũng không dám.

Cuối cùng không có biện pháp nào khác, hai người đành cùng nhau hành động.

Hai người không quen thuộc với đế đô Saint Laner, cũng may con phố mà Á Di Tiểu Ốc tọa lạc cũng có rất nhiều lữ quán xa hoa, hai người đi một đường nhìn thấy không ít lữ quán lớn, người ra người vào rất đông.

banhmidaudo.wordpress.com
Sau khi cẩn thận quan sát, Cách Ngôn phát hiện trừ bỏ những lữ quán có danh tiếng phục vụ không tốt lắm thì những lữ quán lớn còn lại giống nhau, đều không còn bao nhiêu phòng trống.


Vì thế cậu nảy ra một chủ ý.

Nhưng cậu cũng không vội mà dẫn Il đến một nơi dân cư tương đối đông hỏi thăm về tình hình kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng lần trước của vương đình, sau khi có được đáp án như mong muốn mới đưa ra một quyết định.

“Thế này đi, để tránh hấp dẫn quá nhiều sự chú ý chúng ta phân tán mục tiêu một chút.

Mỗi lữ quán cao cấp sẽ thuê ba gian phòng thượng đẳng, chi phí cũng không quá lớn, cho dù đến lúc đó không có ai muốn cũng không thiệt, thế nào, ngươi có làm không?” Cách Ngôn hứng thú bừng bừng phân tích.

Il chưa từng làm chuyện như này bao giờ, toàn thân cảm thấy cực kỳ không được thoải mái.

Nhưng hắn không muốn quét mất hưng trí của Cách Ngôn, huống chi nếu không có cậu hiện tại hắn chắc đang lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, thôi thì liều mạng bồi ân nhân vui vẻ đi, dường như sợ mình sẽ lùi bước, hắn gật đầu thật mạnh.

Hai người đi đến lữ quán đầu tiên, lúc này còn chưa đến thời kỳ cao điểm người ngoài đổ xô đến đế đô nên vẫn còn phòng trống.

“Hai vị đến thật vừa vặn, phòng thượng đẳng còn trống đúng ba phòng, chậm thêm chút nữa là hết rồi.” Tiểu nhị của lữ quán cười cười, nhanh chóng lấy ba tấm thẻ phòng cho bọn họ.

Giá cả nơi này không cao như Á Di Tiểu Ốc, một ngày chỉ cần bốn mươi đồng vàng, còn chưa bằng nửa giá nhưng đối với một người bình thường vẫn là rất đắt.

Trên người Cách Ngôn có hơn bảy ngàn đồng vàng, cậu đặt thuê năm ngày mất sáu trăm đồng vàng, sau đó đi đến các lữ quán khác, giá cả cũng tương đương nhau, không chênh lệch bao nhiêu.

Có mấy chỗ không đủ phòng thượng đẳng, Cách Ngôn liền thuê thêm mấy gian trung đẳng, hạ đẳng thì không thuê.


Một canh giờ sau, trên tay bọn họ nhiều lên hai – ba mươi tấm thẻ phòng, tổng cộng tiêu hết bốn – năm ngàn đồng vàng.

Sau khi trở lại Á Di Tiểu Ốc, Cách Ngôn lấy hết thẻ phòng ra.

Nhìn thấy thẻ phòng chất đống trên bàn, hô hấp của Il trở nên dồn dập, chỗ này đều là đồng vàng đấy.

Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình làm một việc điên rồ như vậy, nếu không bán được bọn họ sẽ phải mất trắng mấy ngàn đồng vàng, không không không, hắn không nên nghĩ đến việc đen đủi như thế, chắc chắn sẽ không bán không được, chắc là vậy nhỉ…
Hai ngày sau, dòng người đến đế đô quả nhiên đông nghìn nghịt, đặc biệt là phố buôn bán nơi họ ở.

Đường phố rộng lớn chỗ nào cũng là người, cửa lữ quán mỗi ngày ra vào không biết bao nhiêu người, vận khí tốt có thể còn một gian phòng trống, vận khí không tốt thì ngay cả phòng hạ đẳng cũng không còn, có người vui thì cũng có người buồn.

Cách Ngôn cảm thấy thời cơ đã chín mùi liền lôi kéo Il ra ngoài vào hôm đó.

Ngã tư đường ở đế đô Saint Laner rất nhiều, đặc biệt là khu buôn bán, đường phố ngang dọc đan xen, nơi náo nhiệt nhất cũng là ở ngã tư đường.

Hai người kê một cái bàn, bên trên cắm một cái biển viết một câu khẩu hiệu —- Chuyển nhượng ba phòng thượng đẳng của Lữ Điếm Bất Tư, phi thành vật nhiễu*!
*Phi thành vật nhiễu (非诚勿扰): không có lòng xin đừng làm phiền
Loại mua bán mới lạ này lập tức hấp dẫn sự chú ý của người qua đường, không lâu đã có một đám người vây xem, có người còn đi lên hỏi giá.

Cách Ngôn cười tủm tỉm chỉ vào bốn chữ “Phi thành vật nhiễu” cho hắn xem.


Người nọ nhìn thấy thì xấu hổ, xoay người đi luôn.

“Sao ngươi lại biết người này không phải?” Il tò mò hỏi cậu.

“Thứ mới lạ mà, người bình thường ai cũng sẽ cảm thấy tò mò, nhất là những người mở miệng hỏi đầu tiên.

Ngươi nhìn cử chỉ, lời nói và cách ăn mặc của hắn là biết, cho dù hắn tới tham gia tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng cũng không sẵn sàng tiêu nhiều tiền để ở lại nơi sang trọng như vậy.”
Phòng thượng đẳng của Lữ Điếm Bất Tư, chỉ mấy chữ này cũng đủ làm nhiều người không đủ hầu bao rút lui, nhờ bốn chữ cuối cùng mà quả nhiên sau đó không có người nào đến hỏi lung tung nữa, những người không có nhiều tiền đều đi tìm lữ quán rẻ hơn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Cách Ngôn lại chọn hôm nay để bày quán.

Khoảng thời gian này hơi nửa vời, những lữ quán tốt đều đã chật kín, những nơi còn lại đều là chỗ bình dân không có bao nhiêu tiền mới đi, nhưng những người có gia cảnh tốt lại không muốn hạ giá nên bọn họ chắc chắn sẽ đi tìm lữ quán tốt để ở.

wattpad.com/user/daudo0902
Lúc đầu không có ai đến hỏi, nhưng sau khi tiếng tăm lan rộng thì sau một canh giờ bọn họ cũng tiếp đón được vị khách đầu tiên.

Cùng bọn họ trao đổi là tùy tùng của đối phương, mới tới đã đi hỏi thẳng giá cả.

“Một tấm thẻ phòng là một ngàn đồng vàng.” Cách Ngôn rất sảng khoái mà báo giá.

Il trừng lớn mắt, trời ạ, đây là giá gấp năm đấy.

Tùy tùng nhăn mày, bất mãn nói: “Các hạ đây là muốn cướp tiền, giá này cao hơn tận năm lần, phòng thượng đẳng ở Lữ Điếm Bất Tư một đêm có bốn mươi đồng vàng thôi.”
Cách Ngôn nói: “Cho nên?”
“Nhiều nhất là hai trăm năm mươi đồng vàng.” Tùy tùng mở miệng liền giảm hơn một nửa.


“Vậy ngươi tìm người khác đi.” Cách Ngôn không có hứng thú mặc cả với gã, năm lần thì làm sao, cậu chưa nói gấp mười lần đã không tồi rồi.

Còn đồ ngốc*, cậu nhìn giống đồ ngốc lắm à? Il đứng bên cạnh lôi kéo tay áo cậu, hắn thấy 250 đồng vàng cũng đã rất cao, nếu không khách hàng bị dọa chạy thì sao bây giờ?
*250 (二百五): nghĩa là 250 nếu dịch nghĩa đen.

Tuy nhiên, đây lại là một câu chửi bằng tiếng Trung, nghĩa là “thằng ngu”, “vô dụng” hoặc “vô tích sự”.
Tên tùy tùng sửng sốt, có lẽ là chưa thấy người bán hàng nào thẳng thắn như vậy nên cảm thấy không có chút không vui, đối phương không bán, gã cũng không thể cầu xin cậu bán, tiền cũng không phải để lãng phí theo cách này.

Gã phủi tay, thở phì phì quay lại bên người chủ tử, nói cho chủ tử chuyện này.

Vị chủ tử kia cũng thấy cái giá Cách Ngôn đưa ra có chút cao nên rời đi.

“Jimmy, bọn họ đi mất rồi.” Il mất mát nhìn bóng dáng bọn họ rời đi.

“Đi thì đi.

Yên tâm, đây mới chỉ là bắt đầu, kế tiếp mới là vở kịch lớn.” Cách Ngôn không để bụng.

Il không hiểu nên đành trông mong mà nhìn vào đám người đang đi tới đi lui trên đường.

Sự thật chứng minh Cách Ngôn nói không sai, hai người rất nhanh đã nghênh đón vị khách thứ hai.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.