Bạn đang đọc Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack – Chương 45: Công Tước Đại Nhân
Cách Ngôn và Rex trở lại nơi ở của mình, còn chưa đến nơi đã thấy đoàn trưởng Locke đứng ở cửa, dường như là đang đợi bọn họ.
Nhìn thấy họ trở về gã nói một câu chuẩn bị lên đường hồi đế đô rồi đi, thoạt nhìn có vẻ không nổi điên nữa, nhưng sự bình tĩnh này ngược lại lại làm cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy.
“Đoàn trưởng Locke thoát ra khỏi đả kích rồi à? Biểu tình vừa rồi của gã có chút đáng sợ.” Cách Ngôn nghĩ lại một chút cũng thấy nổi da gà.
“Không biết.” Rex nhìn chằm chằm phương hướng đoàn trưởng Locke rời đi, ánh mắt sắc bén hơi nheo lại không biết suy nghĩ cái gì.
Đoàn trưởng Locke sau khi bình tĩnh lại cũng không hỏi hai người những người khác đã đi đâu, hiển nhiên gã đã biết nguyên nhân là gì.
Cùng ngày bọn họ rời khỏi thành Sage.
Bởi vì chỉ còn lại ba người bọn họ nên một đường cực kỳ thuận lợi, tốc độ không tính là nhanh nhưng cũng không chậm.
Hơn nửa tháng sau bọn họ rốt cuộc cũng trở lại đế đô Saint Laner.
Saint Laner là đế đô của đế quốc Arthurlanca, đế quốc Arthurlanca là quốc gia lớn nhất đại lục Azeroth nên đế đô cũng là thành thị phồn vinh nhất đại lục Azeroth, là trung tâm kinh tế chính trị, tổng bộ Hiệp Hội Lính Đánh Thuê và Hiệp Hội Ma Pháp Sư trứ danh cũng tọa lạc ở đây, ngoài ra còn có một vài tổng bộ thương hội nổi tiếng cũng thành lập ở nơi này, có thể nói là phồn vinh đến cực điểm.
banhmidaudo.wordpress.com
Cách Ngôn lần đầu tiên đến đế đô Saint Laner, kinh ngạc và cảm thán trong mắt cơ hồ không thể che giấu, cậu cho rằng thành Sage đã đủ lớn không nghĩ tới đế đô Saint Laner còn lớn hơn, dùng từ đồ sộ để hình dung cũng không đủ.
Sau khi vào thành còn chưa kịp tham quan một chút đoàn trưởng Locke đã trực tiếp dẫn bọn họ đến một nơi.
Bởi vì đế đô Saint Laner quá lớn nên bọn họ thuê hai con Griffin ở gần cổng thành, ngồi trên Griffin nhìn xuống từ trên không vẫn không thể thấy điểm cuối của đế đô, có thể thấy được được diện tích đế đô lớn đến mức nào.
Cách Ngôn nhìn xuống một cái không khỏi lại cảm thán sự đồ sộ tráng lệ của đế đô thêm lần nữa, nhìn đâu cũng là những tòa nhà với kiến trúc xinh đẹp hùng vĩ, những con phố sầm uất ngang dọc đan xen.
Tốc độ của Griffin rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã không nhìn thấy cửa thành đâu nữa, mây mù che lấp tầm mắt làm họ không nhìn được những tòa nhà phía trước, Cách ngôn cũng không biết đoàn trưởng Locke muốn dẫn bọn họ đi đến nơi nào, nhịn không được muốn hỏi Rex.
Cậu và Rex ngồi chung một con Griffin, đoàn trưởng Locke ngồi trên con Griffin phía trước.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Thanh âm của Cách Ngôn bị gió thổi tán đi, đoàn trưởng Locke ở phía trước không nghe được nhưng vài âm vụn vặt vẫn phiêu đến tai Rex.
“Gia tộc của Carlos – gia tộc Stache, cũng là chủ nhân bí mật phía sau của Đoàn dong binh Hắc Lang.” Nhưng thực ra chuyện này đã sớm không còn là bí mật nữa, chỉ là mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra thôi.
“Bởi vì cái chết của Carlos sao?”
Rex gật đầu nói: “Phụ thân của Carlos là gia chủ gia tộc Strache đồng thời cũng là công tước được Hoàng đế thân phong.
Mẫu thân Carlos là công chúa được sủng ái của hoàng thất.
Làm nhi tử của bọn họ địa vị của Carlos ở đế đô Saint Laner chỉ sau hoàng tử và công chúa, chuyện hắn chết tất nhiên là chuyện lớn, không chỉ gia tộc Strache coi trọng mà hoàng thất cũng cực kỳ coi trọng, huống chi người chết còn có Aleur và Sasy, địa vị gia tộc của bọn họ chỉ sau gia tộc Strache, Aleur còn là con độc đinh.”
Cách Ngôn có cảm giác choáng váng.
Tuy cậu biết thân phận của bọn họ rất không bình thường, nhưng người làm hung thủ là anh có thể đừng dùng loại ngữ khí nghiêm túc như thể việc bọn họ chết không có một cắc nào liên quan đến mình hay không.
Bây giờ phải đi gặp thân nhân người chết mà không có chút áp lực nào à, cậu không phải hung thủ mà còn đang cảm thấy có chút áp lực.
Cách Ngôn đã bị thuyết phục bởi sự điềm tĩnh của Rex, đã sớm biết gia hỏa này không phải con người, vậy mà vẫn xem nhẹ y.
“Anh cảm thấy phụ thân Carlos có thể sẽ hoài nghi chúng ta không?” Cậu thấp giọng hỏi.
“Sẽ.” Rex trả lời không chút do dự.
Gia chủ Strache không có khả năng chỉ vì mấy câu nói mà tin tưởng con trai mình chết dễ dàng như vậy, chắc chắn sẽ hoài nghi nhưng cũng chỉ là hoài nghi.
Cách Ngôn như bị y cướp đi hô hấp, “Vậy làm sao bây giờ?”
Tựa hồ nhận ra cậu đang lo lắng Rex hiếm thấy mà trấn an một câu: “Không cần lo lắng, chỉ cần dựa theo lời chúng ta nói trước kia là được, còn lại ta đã có sắp xếp.”
Cách Ngôn nhìn chằm chằm mặt y như thể muốn tìm ra một điểm nào đó chứng minh y có thực sự nắm chắc hay không, chỉ là khuôn mặt liệt của Rex không phải luyện ra chỉ trong một hai ngày làm sao để cậu nhìn ra dễ dàng như vậy.
Cuối cùng cậu đành dựa vào kinh nghiệm trước giờ mà tin tưởng y, Rex dường như luôn có chuẩn bị với mọi chuyện của y, lần này chắc cũng không ngoại lệ.
Sau nửa ngày rốt cuộc bọn họ cũng nhìn thấy nơi ở của gia tộc Strache.
Đó là một tòa kiến trúc rất lớn, lộng lẫy như một cung điện, diện tích phải hơn vạn mẫu, rộng lớn đến mức khiến người ta không thể không cảm thán.
Đến gần mới thấy xung quanh rất ít người, đường phố gần đó vắng tanh, đây là bởi cung điện hoàng gia nằm ở phía bắc đế đô Saint Laner, những quý tộc như gia tộc Strache cũng cư ngụ ở đây, còn vì sao không thể nhìn thấy hoàng cung từ chỗ này thì là do diện tích đế đô Saint Laner quá rộng lớn, chỉ một khu phía bắc thôi cũng đã có gấp mấy lần thành Sage.
Vì gia tộc Strache không cho phép Griffin phi hành trên không nên họ phải hạ cánh ở một chỗ gần đó, sau đó mới lên xe ngựa để đi vào, còn nếu đi bộ thì họ sẽ phải đi mất nửa ngày.
Đoàn trưởng Locke ngồi chung một chiếc xe ngựa với bọn họ, Cách Ngôn không dám nói chuyện với Rex nữa, không khí trở nên an tĩnh trong nhất thời chỉ nghe được thanh âm bánh xe nghiền trên mặt đất ở bên ngoài.
Lúc sắp đến đoàn trưởng Locke đột nhiên nói một câu: “Sau khi nhìn thấy công tước đại nhân nhớ kỹ không được nói gì bậy bạ.”
Cách Ngôn sững sờ, đối mặt với ánh mắt cảnh cáo mang theo một tia sắc bén nhàn nhạt cùng với ngữ khí uy hiếp của đoàn trưởng Locke, cậu chợt minh bạch, xem ra vị đoàn trưởng này còn chưa hết hy vọng.
Cậu không đáp lại, Rex cũng không, y như thể không nghe thấy lời gã nói.
Trong mắt đoàn trưởng Locke hiện lên sự tức giận, gã còn muốn nói gì đó nhưng hình như có điều cố kỵ nên sầm mặt không nói gì đến tận khi xe ngựa dừng lại.
Đã tới đích đến.
Tin tức bọn họ trở về đã truyền đến tai công tước đại nhân.
Tùy tùng của công tước đại nhân đứng ở cửa, vẻ mặt cao ngạo như không để bọn họ vào mắt, liếc qua họ một cái, hỏi rõ thân phận rồi mới dẫn bọn họ vào.
Sự rộng lớn của gia tộc Strache phải tự mình đi vào mới biết được, muốn đến đại môn lại phải ngồi xe ngựa một lát mới tới.
Tùy tùng dẫn họ tới một cái sân để bọn họ chờ sau đó đi vào thông báo, vị công tước đại nhân kia cũng không để bọn họ chờ lâu, chuyện liên quan đến con hắn sao hắn có thể không để ý, tên tùy tùng rất nhanh đã đi ra nói công tước đại nhân cho phép họ vào.
Ba người đi theo tên tùy tùng kia đi đến thư phòng của công tước đại nhân.
Cách Ngôn rốt cuộc cũng nhìn thấy vị công tước đại nhân địa vị chỉ sau quốc vương của đế quốc Arthurlanca trong lời đồn.
Hắn có thân hình cực kỳ cao lớn uy vũ, một thân khí thế của kẻ bề trên cùng sự uy nghiêm bẩm sinh có thể khiến người trước mặt hắn trong nháy mắt trở nên thật bé nhỏ, nghe nói hắn còn là một Đại Kiếm Sư cường đại.
wattpad.com/user/daudo0902
“Bẩm đại nhân, người đã tới rồi ạ.” Tùy tùng vẻ mặt cung kính thưa.
Công tước phất tay cho tùy tùng lui xuống rồi mới nhìn về phía đoàn trưởng Locke, sự tức giận ú ám bao phủ nơi đáy mắt hắn khiến gã cảm thấy áp lực, gã quỳ xuống đất cốp một tiếng.
“Locke đã cô phụ sự kỳ vọng của ngài, thỉnh công tước đại nhân giáng tội.”
Thái độ nhận sai rất tốt làm người vốn tưởng gã sẽ chơi trò tâm cơ nhắm vào bọn họ là Cách Ngôn cảm thấy hơi ngoài ý muốn, tưởng mình đã đoán sai.
Công tước đột nhiên ném mạnh lá thư trên bàn về phía đoàn trưởng Locke, hắn không che dấu sự phẫn nộ của mình, quay đầu tức giận nói: “Locke, lúc ta giao Carlos cho ngươi ngươi đã nói như thế nào, ta nhất định sẽ bảo vệ ngài ấy an toàn.
Nhưng ngươi làm như thế nào lại để nó chết thảm ở rừng rậm Tasha? Uổng phí sự tín nhiệm ta dành cho ngươi như thế, ngươi làm ta quá thất vọng.”
“Công tước đại nhân muốn trách phạt Locke, Locke không còn lời nào để nói, chuyện này xác thực là do ta thất trách, chỉ là có vài lời ta không thể không nói.” Locke ngửa đầu nhìn Christopher, biểu tình thập phần kiên định cùng sống lưng thẳng tắp.
Biểu tình của công tước đại nhân trở nên khó lường, phẫn nộ trên mặt lúc này đã thu lại gần hết như thể cảnh tượng thất thố vừa rồi chỉ là một màn ảo giác, hắn nói: “Nhìn trên sự tận tâm làm việc của ngươi trong quá khứ, ta cho ngươi một cơ hội giải thích.”
Đoàn trưởng Locke cũng không lập tức nói ra, gã ám chỉ mà liếc Cách Ngôn và Rex một cái.
Sau đó công tước bảo bọn họ ra ngoài chờ, còn hai ngươi đóng cửa trong phòng nói chuyện.
Cách Ngôn theo Rex ra khỏi thư phòng, hai người đứng trên hành lang, bởi vì chỉ cách có một bức tường, cậu sợ bị người nghe được nên cũng không dám hỏi Rex, chỉ có thể không yên lòng mà chờ.
May mà Christopher cũng không để bọn họ chờ lâu, một lúc sau đã gọi bọn họ quay vào.
Đoàn trưởng Locke đã từ quỳ thành đứng, trên mặt không có sợ hãi lúc trước, ánh mắt đắc ý nhìn họ.
Một màn này làm lòng Cách Ngôn trầm xuống.
Tên tiểu nhân đoàn trưởng Locke này chắc chắn đã nói gì đó bất lợi cho bọn họ, nghĩ đến sự tín nhiệm của công tước đại nhân dành cho gã, hắn sẽ tin lời ai hoàn toàn không cần đoán nữa.
.