Thục Nữ Thời Đại

Chương 20: Khi bảo mẫu là ác bác Dương Dương


Đọc truyện Thục Nữ Thời Đại – Chương 20: Khi bảo mẫu là ác bác Dương Dương

Editor: Lanna Nguyễn
Beta: Ddil
Nhan Hâm không phải không phát hiện ra Dương Dương đang nhìn nàng, nàng tựa đầu vào cửa sổ xe, tự nhủ bản thân tạm thời nghỉ một lát, một lúc sau sẽ tỉnh lại.
Nàng cũng không biết lúc mình tỉnh lại là khi nào, trong lúc mơ màng nàng thấy mình đã nằm trên giường trong phòng mình rồi.
Lúc nàng nửa tỉnh nửa mê đã luôn nghe thấy giọng nói của Dương Dương, cô ở bên tai mình nói rất nhiều, lúc thì là lời ngọt ngào, lúc thì thẳng thừng trách móc.
Ngay cả phản bác lại nàng cũng không có sức, thuốc đã bắt đầu phát tác, cơ thể nàng như chiếc lá bay, phiêu diêu phiêu diêu, không biết bị thổi đến tận phương trời nào rồi.
Dương Dương sử dụng phòng bếp trong nhà Nhan Hâm, đun một nồi nước, cô nêm nếm gia vị, đối với tài nấu ăn của bản thân tràn đầy tin tưởng.
A di kì quái xuất hiện trong nhà mình, đưa mẹ về rồi sau đó mẹ nằm li bì trên giường không đứng dậy nổi, hơn nữa hiện giờ a di đang mang tạp dề của mẹ lắc lư trong bếp, a di kì quái rốt cuộc có mục đích gì đây. Tòng An đứng ngoài cửa phòng bếp quan sát người bên trong.
A di kì quái đang cầm dao băm thịt gà, nhưng sao dì ấy cứ cười tủm tỉm suốt vậy? Bộ băm thịt gà là việc hạnh phúc lắm sao?
Trên đầu Tòng An xuất hiện một đống chấm hỏi.
Dương Dương luôn giữ vững triết lí sống của mình, đem triết lí phải đối đãi tốt với bản thân mình là lẽ sống. Bao năm độc thân như vậy, cô tự phải biết nấu vài món ăn, vào những lúc tan tầm hoặc ngày cuối tuần sẽ tự tay xuống bếp làm vài món tự thưởng cho mình, đối với bản thân tuyệt đối không được so đo. Cho nên dù những khi không còn tiền cũng phải có được một bữa ăn ngon, phải để lại dư vị hạnh phúc sau khi ăn.
Cô đem thịt gà đã được băm nhỏ cho vào trong bát, đổ vào canh gà, sau đó cho thêm nước, muối, gạo.
Tòng An tưởng mình trốn kĩ lắm nhưng Dương Dương đã chú ý đến bé gái nhỏ đang lén lút nhìn cô lâu rồi. Cô cố tình lờ đi, mặc cho cô bé dùng ánh mắt tò mò đánh giá mình.
Cô làm cái gì, ánh mắt Tòng An đều nhìn theo. Khiến cô cảm thấy hứng thú, muốn đùa với bé cún đáng yêu này một chút.
Dương Dương đến tuổi này rồi vẫn không có khái niệm sẽ sinh con, trong dòng họ Đại Tân Sinh trẻ con nhiều vô số kể, cô ngắm bọn trẻ này đến phát chán, chúng khiến cô càng muốn sống độc thân hơn.

Tòng An là đứa trẻ duy nhất cô không bài xích, có lẽ bởi cô bé rất giống Nhan Hâm, cô không sinh ra cảm giác ghét bỏ cô bé được. Mà Nhan Hâm chăm sóc dạy dỗ con mình rất tốt, những đứa trẻ bằng tuổi Tòng An như mấy con khỉ con nghịch ngợm, ương bướng, còn Tòng An lại là một đứa bé hết sức ngoan ngoãn, được giáo dục tốt.
Súp gà đã được nấu chín, sau đó cô bắc nồi xuống, nước súp trong veo trông như một bông hoa, rải hành lá lên một lớp rồi một lớp, sau đó chính thức cho ra chén.
A di kì quái đang đi tới đây, Tòng An trốn đằng sau cánh cửa, Dương Dương dừng lại trước mặt cô bé, hỏi: “Có đói bụng không?”
“Dạ có.” Tòng An khẽ gật đầu.
“Đi, cầm lấy bát và đũa của con, chúng ta dọn cơm ăn.”
Tòng An do dự một lúc, sau đó ngoan ngoãn cầm lấy bát đũa của mình đi theo sau Dương Dương, giống như gà con lon ton theo gà mẹ.
Nhan Hâm nghe được âm thanh nhỏ nhẹ bên tai, lúc bên trái, lúc bên phải. Tòng An hỏi mẹ có muốn cô y tá tiêm một mũi không?
Nhan Hâm nhớ tới lúc trước đưa Tòng An đến bệnh viện khám bệnh, y tá tiêm cho Tòng An, Tòng An khóc lên nói không muốn rồi ôm chằm lấy Nhan Hâm, van nàng đừng cho cô y tá đến gần mình.
Với con bé, chuyện bị kim tiêm là chuyện cực hình nhất thế gian này, bây giờ chắc con bé muốn trả thù mình lúc đó nhẫn tâm để con bé bị tiêm?
Nhan Hâm đem Tòng An ôm vào lòng, đầu óc không tỉnh táo, cho nên không phát hiện Tòng An mà mình ôm to hơn gấp mấy lần.
Dương Dương không nghĩ tới Nhan Hâm sẽ ôm lấy mình, Nhan Hâm vẫn đang nhắm mắt, nàng hành động như vậy chắc cũng do mộng du. Nhưng không hiểu sao lại cảm thấy nàng lúc bệnh so với lúc bình thường đáng yêu hơn gấp bội.
“Mẹ ơi…con nữa…” Tòng An ghé vào cạnh giường, ghen tị vì Dương Dương được mẹ ôm lấy, cô bé cũng muốn được mẹ ôm.
Dương Dương đưa tay ra hiệu đừng lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Mẹ đang mệt, để mẹ ngủ thêm một lúc nữa đi.”
“Mẹ ơi.” Tòng An bò lên giường, cơ thể nhỏ nhắn cũng rúc vào người Nhan Hâm, cùng Dương Dương ôm lấy mẹ.

Dương Dương nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Nhan Hâm, tựa như đang vuốt ve bông hoa hồng.
Bị người khác vừa vuốt ve lại vừa hôn, cho dù là tảng đá cũng tỉnh lại.
Nhan Hâm ngã bệnh cơ thể suy nhược, lại bị Dương Dương lợi dụng trục lợi, có phải nên gọi đến 110 tố cáo cô quấy rối tình dục không?
Dương Dương thấy nàng tỉnh dậy không những không thu liễm hành vi sắc lang của mình lại còn ngang nhiên hơn, sau đó đưa tay sờ trán nàng, nói: “So với ban nãy có giảm sốt một chút.”
“Được rồi.” Nhan Hâm mở miệng, bảo cô ngưng hành vi của mình lại. Giọng nói khàn khàn chứng tỏ giờ phút này cơ thể nàng yếu tới mức nào.
Dương Dương âm thầm kiềm chế bản thân mình, không sờn lòng nói: “Bây giờ vẫn thấy khó chịu à? Có cần đưa đến bác sĩ khám không?”
“Tôi không cần cái gì hết, chỉ cần cô cách xa tôi một chút.” Dương Dương quấn chặt lấy nàng làm nàng cảm thấy nhiệt độ toàn thân tăng lên, huống chi sau lưng còn có Tòng An, hai người đem nàng giống như miếng thịt bị kẹp chặt giữa hai miếng hamburger, chẳng lẽ Dương Dương không thấy nàng đang nóng đến toát mồ hôi sao?”
Dương Dương nâng người nàng dậy, trước tiên đưa thuốc cho nàng, Nhan Hâm ngoan ngoãn uống hết chỗ thuốc hạ sốt đó, Nhan Hâm không có phản ứng gì, thế nhưng người sợ thuốc như Tòng An phải chau mày.
“Cô…” Nhan Hâm muốn hỏi sao Dương Dương lại ở trong nhà mình.
Lúc này di động của Dương Dương vang lên, Dương Dương định không nghe điện thoại nhưng trên màn hình hiện lên tên Kiều tổng, không muốn nghe cũng không được.
“Giám đốc Dương, em và giám đốc Nhan đều không thấy, có thể cho tôi biết lí do không?” Phía sau Kiều tổng tràn ngập âm thanh thiên nhiên, ve kêu râm ran, tiếng các đồng nghiệp đang vui vẻ cũng truyền tới trong điện thoại, dường như có thể cảm nhận được không khí nơi đó.
Dương Dương hạ giọng nói với Kiều tổng: “Giám đốc Nhan bị sốt, em ở lại chăm sóc cô ấy.”
“Giám đốc Nhan bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nhớ không lầm cũng quá tuổi vị thành niên khá xa rồi chứ nhỉ, có cần em phải chăm sóc nữa không?” Kiều tổng thầm nghĩ muốn trêu chọc Dương Dương một chút. Ai bảo hoạt động lần này thiếu đi hai người đẹp, không cách nào kích thích dòng máu anh hùng của mấy nam đồng nghiệp được.
Dương Dương sao lại không nghe ra ý trêu chọc chứ: “Kiều tổng, em chỉ phát huy tình cảm tương thân tương ái giữa đồng nghiệp với nhau thôi a.”

“Ha ha, tuỳ em thôi, lần sau có vắng mặt cũng không xử lí, trừ vào tiền thưởng.”
“Vâng.” Dương Dương bất đắc dĩ nói. Chút tiền mọn cũng bóc lột, Kiều tổng thực sự không có tình người a.
“Bảo giám đốc Nhan phải nghỉ ngơi thật tốt, em ấy không cần lo lắng các chuyện sắp tới. Để em ấy nghỉ ngơi vài ngày, sau đó đến lãnh tấm phiếu mua hoa quả ở siêu thị làm đồ bồi dưỡng.” Trước mặt Kiều tổng xuất hiện một xiên cánh gà nướng với cà tím ngon lành, sau đó cô nhìn thấy một khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn.
“Kiều…Kiều tổng, mời chị ăn.”
“Cảm ơn, cô làm ở bộ phận nào vậy?”
“Em là Lý Khê Du…Em là thư kí, ở bộ phận do giám đốc Dương phụ trách. Em vừa mới đến làm được vài ngày.” Lý Khê Du không dám đối mặt với Kiều tổng, vô tri vô giác cúi xuống.
“À.” Kiều tổng im lặng nhớ kĩ cái tên này, sau này công ty có tổ chức tiệc nướng nhất định phải đem người này theo. Có thể nướng ra cánh gà đẹp mắt thế này thì người quả thật có giá trị.
Cô tao nhã gặm cánh gà, nghe giọng Dương Dương trong điện thoại đang cáu kỉnh, càng cười tươi hơn.
“Tại sao giữa bọn em lại phân biệt đối xử vậy?” Dương Dương muốn gào lên, sếp đúng thật thiên vị mà.
“Bởi vì em ấy bị bệnh, thuộc vào lí do bất khả kháng, còn em, em tự mình chạy tới chăm sóc cho người ta, cho nên xét ở một góc độ nào đó em đã tự ý vi phạm nội quy.” Cánh gà ngon thật, cà cũng ngọt nữa, Kiều tổng nhìn Lý Khê Du bằng con mắt tán thưởng, sau đó lại thêm một xiên thịt viên nướng cùng khoai tây xuất hiện trước mặt, cô gái nhỏ vẫn thẹn thùng nói: “Kiều tổng, còn rất nhiều nên chị muốn ăn cái gì thì bảo em.”
“Ừ, cảm ơn em.” Kiều tổng nghĩ thầm, có Lý Khê Du ở đây cô không cần Dương Dương nữa.
Dương Dương trợn tròn: “Chị chẳng qua muốn trả thù em không nướng cánh gà cho chứ gì.”
Nguyên tắc của Kiều tổng, coi phụ nữ cũng giống như đàn ông, còn đàn ông thì giống dã thú, mà cô lại coi Dương Dương lúc thì giống như đàn ông lúc thì giống dã thú.
Giá trị của Dương Dương ngoài việc kiếm tiền cho cô còn nướng đồ cho cô nữa, cho nên lần này Dương Dương không nói không rằng biến mất không thể không khiến cô bực được.
Kiều tổng ăn xiên nướng của Lý Khê Du đưa cho, nói: “Không, hiện tại tôi không còn cần em nữa.” Có người mới, so với người cũ thích hơn gấp nghìn lần, cô cần gì phải luyến tiếc chứ.
Dương Dương cúp máy, vì mình chọn sai chủ mà thấy tủi thân, nhưng nếu có cho cô chọn lại cô vẫn chọn đi theo Kiều tổng, không chỉ vì chức vụ kia mà còn vì được quen biết Nhan Hâm nữa.
Nhan Hâm rửa mặt qua loa, còn Tòng An ngoan ngoãn ngồi trước bàn chờ mẹ quay lại.

Dương Dương nói: “Nhan Hâm, tôi phải về nhà một chuyến, tối sẽ quay lại, còn em gái nhỏ Tòng An, ngoan ngoãn chờ a di tới nha, nếu mẹ không chịu ra mở cửa cho a di, con nhớ ra mở cho a di ha?”
“Tạm biệt ạ.” Tòng An vui vẻ vẫy tay.
Dương Dương véo yêu khuôn mặt nhỏ nhắn một cái, cười cười nói: “Sẽ gặp lại ngay ý mà.”
Tòng An lập tức xị mặt xuống.
Cưng à, không muốn thấy chị cũng không được đâu, hiện tại chị yêu mẹ cưng lắm không muốn rời xa đâu.
Nhan Hâm vừa từ trong phòng tắm đi ra, tinh thần cũng đỡ hơn một chút, bệnh khiến nàng có phần xanh xao, Dương Dương dặn: “Nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Phiền. Trong bụng Nhan Hâm chỉ hiện lên chữ đó, đành nói: “Ừ.”
“Tôi sẽ sớm quay lại.”
“Không cần phải…” Nhan Hâm còn chưa nói hết, Dương Dương đã đi rồi, cũng không biết có nghe được hay không, Nhan Hâm mong cô nghe được sẽ không quay lại nữa.
Tính tình Dương Dương vô cùng sâu sắc.
Chờ ruồi bọ bay đi rồi Nhan Hâm mới phát hiện ra căn phòng thật trống trải, nàng với Tòng An ngồi đối mặt nhau, cũng không biết nói cái gì, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã về chiều, Tòng An cũng nhìn theo nàng.
“Mị mị a di nói tối sẽ quay trở lại.” Tòng An chống tay lên cằm, khuôn mặt tròn trịa như một quả táo.
Dương gọi là mị mị, cô giáo Đồng Đồng đã từng nói qua, vậy Dương Dương a di gọi là mị mị a di cũng không sai.
Nhan Hâm lắc đầu, nói: “Mẹ không nghĩ tới dì ấy.” Nhan Hâm chỉ cảm thấy bối rối, trống rỗng, không biết trong tim đang chờ đợi cái gì nữa, như thế là vì ai.
Hết Chương 19
Mình để cho Tòng An gọi Dương Dương là a di luôn mà không đổi lại thành dì vì cảm thấy từ a di thông qua cách gọi đứa nhỏ nghe sẽ dễ thương hơn, giống như dì Dương Dương thì nghe được, nhưng dì mị mị thì không hay lắm ^^!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.