Thục Nữ PK Xã Hội Đen

Chương 11: Chương đầu nhật ký xem mặt của đồ ngốc


Đọc truyện Thục Nữ PK Xã Hội Đen – Chương 11: Chương đầu nhật ký xem mặt của đồ ngốc

Trước kia Nại Nại đã cùngngười khác đi xem mặt rất nhiều lần. Cái giá phải trả rất thảm hại, hậu quả rấtnghiêm trọng.

Lần đáng nhớ nhất chính là cùng chị họ đi xem mặt, năm đó chị họ 24 tuổi, còn cô20. Bởi vì nói là chỉ đến coi qua mặt rồi về luôn, cho nên khi tới địa điểm bàmối hẹn, chị họ ngồi quay lưng với người kia, Nại Nại vì tỏ rõ mình cũng trênmột chiến tuyến với chị họ, nên cũng ngồi quay lưng lại. Vậy là, trò đùa tinhnghịch của họ đã thành công, sau khi trốn thoát, đã có một đoạn đối thoại nhưsau:

Bà mối hỏi chị họ: Thế nào?

Chị họ nói: Cháu không nhìn thấy.

Bà mối hỏi người đi xem mặt: Thế nào rồi?

Anh ta nói: Tôi thích cô gái cao hơn.

Bà mối tức tốc đến nhà chị họ, lôi hai chị em ra đo. Ồ! NạiNại thắng!

Từ đó trở đi, Nại Nại bách chiến bách thắng, bách thắng bách chiến. Chỉ cần cóchị em nào không muốn đi xem mặt, hoặc có ý kiến với sự sắp xếp của bố mẹ, muốnbỏ chạy ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, liền liên hệ với Nại Nại đầu tiên. Cócô hợp sức chiến đấu, chuyện xem mặt nhất định thành công rực rỡ, thuận lợihoàn thành nhiệm vụ làm đối phương tức giận bỏ đi, hoặc là ôm ấp một mục tiêukhác.

Biệt danh của Nại Nại là, “đi xem mặt đến quỷ cũng phải sầu.”

***

6 giờ tối, tại quán trà Phúc Điền, Nại Nại bắt đầu chương đầu tiên trong nhậtkí xem mặt của mình.

Để bày tỏ thành ý của mình, Nại Nại nghiến răng mua một bộ quần áo mới. Chỉ cóđiều bộ quần áo đó mua theo gu của Tiểu Trần, khiến Nại Nại cảm thấy vô cùngbất an.

Một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, lại thêm một chiếc áo khoác lửng, tấtnhiên phần xương quai xanh xinh đẹp và chiếc cổ thon dài của cô được lộ ra,nhưng cũng lộ ra phần rãnh ngực không nên lộ. Nại Nại ấm ức hỏi: “Có nhất địnhphải ăn mặc giống những cô gái trong tiểu thuyết của bà nội Quỳnh Dao thì mớicó thể đi xem mặt thành công không?”

Tiểu Trần liền trả lời: “Xem mặt nhất định phải kê đơn đúng bệnh, đối phương làngười thế nào thì sẽ ăn mặc theo kiểu ấy. Thà rằng chúng ta không chấp nhận họ,chứ không thể để họ chê mình được.”

Quá sâu sắc! Nại Nại tự động viên bản thân. Nhưng kiểu ăn mặc theo thời đại củabà nội Quỳnh Dao vẫn khiến cô không thoải mái, đến nụ cười cũng có phần gượnggạo. Còn chẳng kịp phản ứng gì cô đã bị Tiểu Trần kéo đến điểm hẹn xem mặt.

Lúc xuất hiện ở quán trà Phúc Điền với trang phục ấy, rất nhiều khách thưởngtrà đều không hẹn mà cùng hướng ánh nhìn về phía cô. Nại Nại cảm thấy lúc đótrên mặt cô chỉ còn thiếu không ghi lên mấy chữ “Đi xem mặt” nữa thôi. Chắcchẳng có ai không biết mục đích cô đến đây là gì. Cô sẽ ghi nhớ ngày hôm nay.Hôm nay sẽ là ngày mất mặt nhất, cũng là lần ăn mặc trang điểm tệ hại nhấttrong cuộc đời cô, vì vậy tâm trạng cô càng thêm bất ổn, đến cả vấn đề nên bướcvào quán bằng chân trái trước hay chân phải trước cô cũng quên mất


Thế là buổi triển lãm mùa thu mặt hàng tồn đọng đã bước vào giai đoạn cao tràotrong lúc cô còn đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng, khi bị Tiểu Trần đẩy vàocăn phòng được bao riêng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy “đối tượng giao dịch” đó.

Tiểu Trần vốn cởi mở, qua đó ngồi hàn huyên, Nại Nại thì vẫn giữ nguyên nụ cườibồn chồn như lấy cắp ví tiền của ai đó, cô ngồi ở vị trí sát cửa nhất, tiện choviệc lát nữa có xảy ra chuyện gì thì co giò chạy luôn.

“Đây là đồng nghiệp của em, Tần Nại Nại, còn đây là cháu họ của dì Lý, LâmTrị.”

Nại Nại nghe giới thiệu xong vội cúi người hành lễ, liền bị Tiểu Trần lườm chomột cái, cô đành cúi đầu ngậm ngùi. Xem ra hôm nay có thể bỏ qua kiểu hành lễnày, đúng là tự làm mình thiệt thòi.

Cái gọi là “tình yêu chị em”, tất nhiên là phải có một chị một em rồi. Vị LâmTrị ngồi trước mặt khí chất tuấn tú, cường tráng khoẻ mạnh, lại là tiến sỹ, NạiNại tất nhiên không hiểu nổi sao cậu ta lại đồng ý đi gặp cô. Vốn tính bộc trựcthẳng thắn, nên câu đầu tiên cô nói là: “Tôi đã ly hôn rồi.”

Chân cô đau điếng, đó là do Tiểu Trần dùng gót giày giẫm mạnh vào chân cô dướigầm bàn.

Nại Nại ngẩng đầu lên thấy Tiểu Trần đang lườm mình, đột nhiên phát hiện ramình lỡ lời, đành cầm cốc lên uống trà.

Đối phương nở một nụ cười, nói: “Tôi biết, người giới thiệu đã nói rất rõ trướcđó rồi.”

Nại Nại tự nhủ, vậy càng tồi tệ! Cậu ta đã biết rõ tình hình vậy mà còn đồng ýđến gặp, chắc chắn có vấn đề gì đó.

Người đàn ông đó bước qua, lịch sự rót trà thêm vào cốc của Nại Nại, sau đócười nói tiếp: “Bởi vì tôi nhận thấy việc ly hôn hay không không thể đem ra làmtiêu chuẩn để đánh giá phẩm cách của một con người. Cho nên tôi cảm thấy mìnhnên đến.”

Woa! Câu trả lời rất hay, cộng mười điểm. Đôi mắt Nại Nại lập tức cong cong nhưmảnh trăng khuyết, có thể thấy câu lấy lòng đó của anh rất có tác dụng.

Tiểu Trần vốn sợ câu nói đó của Nại Nại sẽ khiến người ta không thoải mái, tìnhhình này có thể thấy cô gỡ bỏ được cả nghìn cân gánh nặng, thế nên vội vàngnói: “Thực ra chị Nại Nại rất lương thiện! Chị ấy còn biết nấu cơm, đan áo len.Phụ nữ ngày nay mấy ai còn biết đan áo nữa đâu? Chị ấy chính là mẫu dâu thảo vợhiền đó ạ.”

Phụt! Nại Nại phun hết ngụm trà vừa uống. Tiểu Trần, em không thể như thế được,sao em có thể nói lời phỉ báng người khác thế chứ? Câu dâu thảo vợ hiền chínhlà dùng để chửi người khác em có biết không? Ai dám nói thêm một câu nào nữa,Nại Nại nhất định sẽ mắng người đấy, các người mới là dâu thảo vợ hiền, cả nhàcác người toàn dâu thảo vợ hiền…

Ngước mắt lên lén nhìn,cô thấy Lâm Trị vẫn cứ mỉm cười. Nại Nại lẩm bẩm một mình, xem ra người này vớiLôi Công có cùng kiểu phản ứng. Chỉ có điều mép Lôi Công k xuống dưới, còn mépngười này thì hướng lên trên mà thôi.

Một Nại Nại đang lẩm bẩm một mình, một Lâm Trị tìm không tìm ra chủ đề nóichuyện. Cả hai đều im lặng khiến Tiểu Trần thấy khó xử vô cùng.

“Nhà của công ty hai người có dễ bán không?” Lâm Trị cảm thấy không khí hơingại ngùng, đành tìm một chủ đề bất kì nào đó. Thực ra thì ấn tượng đầu tiêncủa anh với Nại Nại rất tốt. Nói thế nào nhỉ, cô là kiểu người chưa từng vấybẩn bụi trần nhân thế. Tất nhiên cũng có cá tính riêng, nhưng thuộc loại lươngthiện. Hơn nữa vui buồn giận dỗi đều thể hiện rõ trên mặt, rất đáng yêu. NạiNại dáng người nhỏ, nên cái gì trông cũng nhỏ nhắn xinh xắn, thêm nữa là bộ váytrắng, mang lại cảm giác như đang gặp hoa khôi thời còn ở trường đại học.


“Căn hộ của chúng tôi hình dạng đúng tiêu chuẩn, ánh sáng đẹp, thêm vào đó giácả đang trong thời kì khuyến mại, sau này sẽ còn có đường xe điện ngầm đi thẳngvào trung tâm thành phố, cho nên rất dễ bán.” Nói đến vấn đề nghề nghiệp, NạiNại vô cùng nghiêm túc, rất có phong thái của một người bán hàng.

Lâm Trị khẽ nhoẻn miệng cười, chiếc lúm đồng tiền nhỏ khiến Tiểu Trần chết mêchết mệt. Cô lặng lẽ véo nhẹ vào lưng Nại Nại. Khi Nại Nại quay người lại thìthấy Tiểu Trần lẩm bẩm: “Còn đợi gì nữa, xông lên mau!”

Nại Nại cúi đầu uống trà giả vờ không hiểu gì, thầm nghĩ “Xông cái gì mà xông,người ta còn chưa nói gì mà!” Tiểu Trần thấy bà chị lại tiếp tục giả ngốc, nêndẫm một cái lên chân. Lần này Nại Nại chịu không nổi, đột ngột đứng phắt dậynói: “Lâm tiên sinh, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

Hở? Cằm Tiểu Trần suýt nữa rơi xuống bàn, vô cùng kinh ngạc. Tốc độ như vậy thìquá nhanh, đúng là cô muốn Nại Nại xông lên, nhưng đâu thể cầm sào mà nhảyđược!

Lâm Trị lại không có phản ứng gì quá lớn, chỉ cúi đầu cười, sau đó đứng dậynói: “Được! Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo thôi.”

Không phải bản thân cô xảo quyệt, chỉ là do cuộc đời xô đẩy mà thôi!

Nại Nại sau khi lập chiến công hoành tráng, không quên quay lại nhắc Tiểu Trần:“Tủ lạnh trong nhà còn thức ăn, em nhớ hâm nóng lại rồi mới ăn nhé.”

Tiểu Trần chết lặng! Thản nhiên vứt bỏ người giới thiệu như vậy? Còn kêu bà mốivề nhà ăn cơm thừa, các người thật quá tuyệt tình…

***

Trời đã xế chiều, trang phục của Nại Nại vô cùng thu hút, mới bước khỏi quán cómấy bước mà không biết bao người ngước theo. Bộ trang phục của Nại Nại đang mặckết hợp với chiếc áo sơ mi và quần bò của Lâm Trị đúng là tươi trẻ sắc xuân, vôcùng hợp.

Không thể tập trung vào một điểm nhưng cô vẫn nhìn được rõ khuôn mặt của anh,các nét sáng rõ, khuôn mặt tươi trẻ. Anh có nét giống với Lữ Nghị trước khi kếthôn, lịch sự, hoà nhã, lại có chút tính trẻ con.

Là cái gì đã khiến con người ta thay đổi? Nại Nại thực tình không biết.

Lúc đó, anh rất yêu cô, luôn tranh giành việc quét nhà rửa bát, còn nằm ngoanngoãn trên sofa để cô ngoáy tai cho. Chiếc bông ngoáy tai mềm mại, nụ cười ngọtngào của Nại Nại, chính là một đoạn kí ức sáng chóiô.

Sau đó, anh bắt đầu bận rộn, bắt đầu không kịp ăn bữa sáng, bắt đầu giữa đêm vềnhà mùi rượu nồng nặc rồi nôn mửa, bắt đầu dần dần không còn hôn cô nữa.

Cuối cùng cũng đến một ngày kết thúc cuộc sống như thế, cô mới dám quay đầunhìn lại. Lặng lẽ đếm kĩ từng dấu chân in lại từ trước đến nay, cô không thểnhận ra được rốt cuộc mình đã bước thiếu ở chỗ nào, chỗ nào đã khiến cô mất đigia đình, khiến anh có lí do tìm đến vòng tay của người phụ nữ khác để giải tỏanhững mệt mỏi căng thẳng trong công việc?


Lâm Trị nhận thấy Nại Nại đang ngây người nhìn mình, liền lấy tay xoa cằm rồitrêu Nại Nại: “Tôi nhớ trước khi đến đây đã cạo râu rồi mà.”

Những lời nói đùa đầy thiện chí của Lâm Trị khiến Nại Nại bật cười, nụ cười tỏanắng của cô làm trái tim Lâm Trị khẽ rung động, anh nói: “Thực ra chị nên cườinhiều, vì khi chị cười đôi mắt của chị rất đẹp.”

Nại Nại lặng đi trước câu nói của Lâm Trị, cô ngước mặt lên suy nghĩ, con ngườinghiêm túc như Lâm Trị chính là đại diện cho cuộc sống tương lai ổn định, chỉcần cô dũng cảm bước lên trước một bước, tiếp theo chính là kết thúc viên mãnnhư trong mơ.

Thế nhưng, bước này, cô không thể bước lên được.

Trên thế giới này có rất nhiều đàn ông tốt, nhưng thật sự phù hợp với một ngườiphụ nữ nào đó thì không nhiều. Lâm Trị rất tốt, nhưng cũng chính vì vậy mà NạiNại càng biết tự lượng sức mình, cô luôn biết tùy sức mà làm. Đối với chàngtrai trẻ trước mặt, cô có một cảm giác không thích hợp khó diễn tả bằng lời,luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Cô vốn dĩ cho rằng tuổi tác chính là thứ không thích hợp nhất, nhưng đến giờphút này, nó cũng chẳng nói lên điều gì, chỉ có điều cô nhận thấy giữa haingười thiếu đi cái loại hormone đó. Cái loại hormone khiến cho người ta sẽ nhớđến nhau cả trong giấc mơ.

Nại Nại đang lẩm bẩm suy tính tiếp sau đây nên nói gì, sau khi nghĩ ra mới nóimột cách cẩn thận: “Thực ra ấn tượng của tôi với Lâm tiên sinh rất tốt, nhưngsự cách biệt tuổi tác là một vấn đề lớn giữa chúng ta. Đặc biệt là sau khi thấyđược vẻ tuấn tú của Lâm tiên sinh, cảm giác tự ti trong tôi càng mạnh hơn. Vìthế tôi thấy chúng ta cứ nên làm bạn thì vẫn hay hơn.”

“Cái này được gọi là vừa đấm vừa xoa đúng không?” Lâm Trị cười, để lộ ra hàmrăng trắng sáng làm Nại Nại lóa mắt.

Đối với thiện ý của anh, Nại Nại vô cùng cảm kích, cho nên không nỡ mở miệngnói câu tạm biệt, hai người cúi đầu tiếp tục bước đi. Nại Nại thấy ngại ngùng,đang định tìm chủ đề nào đó để nói chuyện tiếp, thì bỗng nghe thấy tiếng điệnthoại reo. Vừa cầm lên xem, một loạt số 8 hiện lên khiến Nại Nại nhũn người,nhanh chóng nhét điện thoại vào túi, ngại ngùng quay sang cười với Lâm Trị.

Lâm Trị nhìn cô rồi lạiquay ra nhìn chiếc túi, lên tiếng nhắc: “Chị không c ngại đâu, nếu như có gìbất tiện thì tôi sẽ ra chỗ khác để chị nghe điện thoại.”

Nại Nại cười gượng gạo, đành phải nhấc điện thoại nghe, cẩn thận tiếp chuyệnngười gọi đến: “Alô, tôi là Tần Nại Nại, xin hỏi ai đấy ạ?”

“Cô nói xem?” Bên kia là giọng nói lạnh tựa băng, lạnh đến kinh khủng.

Chỉ là bệnh nghề nghiệp của người bán hàng khi nghe điện thoại thôi, có cầnphải tức giận vậy không? Nại Nại cười với Lâm Trị, rồi thận trọng nói: “Lôitiên sinh, xin hỏi ngài có việc gì không?”

“Cái tên mà cô đang nhìn hắn cười ngốc nghếch đó là ai?” Nhiệt độ giọng nói củađầu dây bên kia tụt xuống âm 150 độ.

“Tôi không cười ngốc nghếch.” Nại Nại ngước đầu và lại tiếp tục cười ngốcnghếch với Lâm Trị.

“Cô đợi tôi.” Chưa đợi cô trả lời, anh đã dập điện thoại. Tiếng tút tút truyềnlại khiến Nại Nại dự cảm không lành, liền nói với Lâm Trị: “Lâm tiên sinh, tôicó việc đi trước, liên lạc sau nhé.” Nói xong cô liền nhanh chóng bỏ chạy, vừaquay đầu đã đụng phải ngực của ai đó. Khuôn ngực rắn chắc như tấm sắt này chỉcó thể thuộc về vị đại ca xã hội đen kia thôi. Nghĩ vậy Nại Nại ngẩng đầu lêncười trừ: “Hi… Trùng hợp quá! Ngài đang đi dạo ở đây à?”

Lúc này Lôi Kình xem ra rất bình tĩnh, đầu tiên ôm lấy eo cô, sau đó tiến vềphía trước. Đôi chân ngắn của Nại Nại đành phải tăng tốc mới theo kịp, nháy mắtcô đã bị lôi đến trước mặt Lâm Trị.

“Cô ấy toàn chưa được sự đồng ý của tôi đã chạy ra ngoài chơi. Lần sau khi thấysố điện thoại cô ấy hiện lên màn hình thì mong anh hãy dập máy ngay lập tức.”Nói xong Lôi Kình cũng không quên lườm Nại Nại một cái.


Có câu người phụ nữ tốt không chấp thiệt thòi trước mắt, anh ta là xã hội đen,dây vào không được thì ta tránh. Thế nên cô ngại ngùng thể hiện rõ thái độ vớiLâm Trị: “Đúng! Là tôi sai rồi! Sau này Lâm tiên sinh không cần phải liên lạcvới tôi nữa.”

Lôi Kình rất hài lòng với sự biết điều của cô, mép khẽ nhếch lên, chưa nói lờitạm biệt đã kéo Nại Nại đi.

Nại Nại vùng vẫy không nổi, đành ai oán nhìn Lâm Trị đứng lặng tại chỗ. Lần nàythật thảm hại! Amen!

Đột nhiên, Nại Nại nghe thấy tiếng Lâm Trị vang lên: “Nhưng vị tiên sinh nàyvới Tần tiểu thư đã kết hôn chưa? Chỉ cần chưa kết hôn thì bất cứ người đàn ôngnào cũng có quyền theo đuổi Tần tiểu thư.”

Đùng… đoàng, tiếng sấm dội ngang tai. Nại Nại nhìn Lâm Trị với ánh mắt đầythương cảm, thầm nghĩ: Cậu nhóc họ Lâm, cậu đúng là không có mắt nhìn người,người này là xã hội đen, cậu không nhận ra sao? Để bảo vệ an toàn tính mạng chocậu, tôi đã chấp nhận phục tùng sự uy hiếp rồi, cậu ngốc này lẽ nào vẫn chưanhận ra?

Lông mày Lôi Kình nhếch hẳn lên, quay người lại liếc tên tiểu tử miệng còn hôisữa vừa mới lớn tiếng đòi theo đuổi người phụ nữ của anh, nghiến răng nói từngtừ từng chữ: “Cô ấy, là người phụ nữ của tôi! Trước khi tôi nổi giận, cútngay.”

Sát khí ngùn ngụt khiến Lâm Trị hơi hơi nhận ra nghề nghiệp của người đàn ôngnày, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Tôi c rằng người phụ nữ và người vợ hoàn toànkhác nhau, còn anh thì sao?”

Khác nhau? Lôi Kình chả thèm nói thêm, nâng mặt Nại Nại lên, bắt đầu hôn mãnhliệt. Hai tay giữ chặt đôi vai gày của cô, giống như đang muốn ăn tươi nuốtsống Nại Nại vậy. Đôi môi gặp nhau, cuối cùng Nại Nại cũng không kháng lại đượcsức mạnh của anh, đành phải mở hai bờ môi ra, anh mỉm cười chiến thắng rồi tiếnsâu vào phía trong.

Được thôi, Nại Nại đành từ bỏ việc vẫy vùng, vì cô biết cho dù có làm vậy cũngchẳng có ích lợi gì.

Cô vẫn mở to mắt, nhìn vào đôi mắt đáng sợ của Lôi Kình. Hành động hung hãn nhưloài động vật của anh khiến người khác tự nhiên phát sinh cảm giác khiếp sợ.Những tiếng động nhỏ trong miệng Nại Nại bị anh nuốt trọn. Nại Nại bỗng thấymình có chút rung động lạ kì.

Nảy sinh tình cảm chỉ vì một nụ hôn không phải là câu chuyện cổ tích tình yêumà những phụ nữ ở độ tuổi như cô nên có, ngược lại sẽ chỉ làm đau thương trànngập trái tim mà thôi. Anh nhất định chỉ coi cô như một thứ đồ chơi, cũng giốngnhư cái định luật kì quặc đó của đàn ông, càng là người phụ nữ mà đàn ông chưatừng chinh phục được, lại càng gợi niềm hứng thú trong họ. Mà cô chính là loạimà anh chưa bao giờ đụng phải, cho nên mới kích thích dục vọng đàn ông mãnhliệt đó trong anh.

Càng nghĩ càng thấy anh đang sỉ nhục cô, Nại Nại phẫn nộ rồi!

Lôi Kình phát hiện biểu cảm của Nại Nại hơi lạ thường, định hôn tiếp thì bị côcắn mạnh vào môi. Anh nhắm nghiền mắt thể hiện sự tức giận tột cùng, còn cô thìchớp lấy cơ hội thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của anh.

Nại Nại đột nhiên chỉ thẳng tay vào mặt Lôi Kình: “Tên họ Lôi kia, đừng có ứchiếp người quá đáng! Phụ nữ cũng có lòng tự trọng, không phải thứ đồ chơi màanh muốn gọi thì tới, xua thì đi. Anh còn dám động vào tôi, thì tôi sẽ liềumạng với anh.”

Lôi Kình bật cười trong ngỡ ngàng, sau khi bị Nại Nại chỉ mặt mắng anh nói: “Côgiận rồi sao?”

“Cút! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Nại Nại không biết nước mắt cô đã tràora tự bao giờ, cô nhanh chóng chạy ra giữa đường cái. Tứ phía là ánh mắt tò mòcủa người đi đường như càng nhắc nhở cô chuyện vừa xong mất mặt như thế nào.

Đúng vậy, anh chắc chắn là đang đùa giỡn với cô.

Đến nay, cô đã mất tất cả rồi, thứ duy nhất mà cô còn lại chính là bản thânmình, nếu như ngay cả bản thân cô cũng đánh mất luôn, cô sẽ chết mà không có chỗchôn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.