Thục Nữ Dụ Phu

Chương 65: Sủng Thê Cách Thứ Hai Mươi Hai


Đọc truyện Thục Nữ Dụ Phu – Chương 65: Sủng Thê Cách Thứ Hai Mươi Hai


Buổi sáng, có tiểu nha hoàn đưa đồ ăn sáng tới.

Tĩnh Thục ngủ được không ít, rửa mặt chải đầu xong đi tới cảm thấy đói bụng.

Nhìn trên bàn có một bàn trúc, tò mò mở to mắt.
Đó là một bát mì màu vàng nhạt, tỏa ra mùi thơm mê người.

Bên cạnh có thêm mười loại món ăn đủ kiểu dáng, có gà nướng, nấm đinh hương, dưa muối, trứng gà chiên, thịt băm tương… còn có mấy cây hành tây trắng trẻo nõn nà nữa.
“Đây là cái gì?” Tĩnh Thục tò mò nhìn về phía Nhã Phượng.
Từ nhỏ Nhã Phượng đã không ra khỏi cửa, đương nhiên không biết là gì, chỉ có thể nhìn về phía Chu Lãng xin giúo đỡ.

Chu Lãng đi tới, nhẹ ấn bả vai để thê tử ngồi xuống, làm như thật lấy ra một miếng bánh trải rộng ra, chọn cho Tĩnh Thục mấy món nàng thích bỏ vào, tinh tế cầm chắc giúp nàng, hai tay đưa đến trước mặt Tĩnh Thục: “Nương tử ăn từ từ, bánh rán lớn đặc sản Đăng Châu đấy.”
Tĩnh Thục nhận lấy, cắn một miếng, thật mềm dẻo, hương vị lưu lại ở răng môi.

Liên tiếp gật đầu: “Ừm, ăn ngon, ta chưa từng ăn qua bánh lớn như vậy, bánh rán to như vậy, lại còn màu vàng nữa.”

Chu Lãng cười sảng khoái, tự cuộn cho mình một cái, lại kẹp thêm một cây hành tây.

Cắn miếng.

“Rắc rắc” một miếng, ăn cực kì hăng hái.

Lừa Nhã Phượng nói: “Cuốn hành tây chính là cách ăn chính thống.

Ăn đi, tẩu tử muội đang mang thai không ăn được, muội nếm thử một cái đi.”
Nhã Phượng cũng không ngốc, chớp chớp mắt, nhu thuận cuốn một ít gà xé nấm hương cùng thịt băm tương vào: “Muội mới không ăn hành tây.

Vị khó ăn, huynh cứ ăn đi, cẩn thận buổi tối tam tẩu không cho huynh vào cửa.”
“Ha, tiểu nha đầu muội, còn dám chọc tam ca muội rồi hả.” Chu Lãng cười ha ha, lại cắn một miếng lớn.
Nha hoàn đưa cơm ở bên cạnh giải thích: “Bánh rán này là đặc sản chỗ chúng ta, phu nhân cố ý muốn cho mọi người ăn đồ chính tông nhất Lương kí, nhà bọn họ là cửa hiệu lâu đời đã trăm năm, rất nổi tiếng đó.”
Tĩnh Thục ăn xong nửa cái, dùng thìa lịch sự múc một chén cháo từ từ uống.

“Biểu tẩu có tâm, lát ta tới cảm ơn nàng.”
Chu Lãng hào phóng ăn năm cái bánh, uống hai chén cháo.

Đứng dậy nói với Tĩnh Thục: “Hôm nay ta phải đi tiếp nhận chút công vụ, buổi chiều trở về tìm nhà.

Các nàng trước cứ ở trong này, không cần tùy ý ra ngoài đi lại, chờ ta quen thuộc tình hình ở đây, tìm xong nhà cửa, chúng ta liền chuyển ra.”
Tĩnh Thục gật đầu, nhu thuận tiễn phu quân ra cửa, xong liền tìm Trần Thần nói chuyện.
Tiểu tứ bối nhi không chịu ngồi yên đang kéo tay mẫu thân đi ra ngoài, miệng nhỏ lẩm bẩm: “Cẩu cẩu… cẩu cẩu.”
Vào sân, Tĩnh Thục liền cúi thấp đầu, kì thật nàng cũng có chút không được tự nhiên, sợ gặp phải Quách Khải.

Nghe thấy tiếng Tiểu tứ bối nhi mới ngẩng đầu, nhìn đứa nhỏ béo ụt ịt, tâm tình liền thoải mái rồi.


Mỉm cười gọi một tiếng “Biểu tẩu”.
“Tối hôm qua nghỉ ngơi vẫn khỏe chứ? Điểm tâm ăn quen không?” Trần Thần thân thiết hỏi.
Tĩnh Thục gật đầu: “Không tồi, dọc đường đi cũng mệt mỏi, tối hôm qua vừa dính gối liền ngủ thiếp đi.

Buổi sáng hôm nay ăn bánh rán lớn kia thật không tồi, là lần đầu tiên muội ăn, nghe nói là cửa hiệu lâu đời, biểu tẩu lo lắng rồi.”
Nhã Phượng thấy Tiểu tứ bối nhi sốt ruột đòi đi chơi, liền qua đi ôm lấy hắn, cùng hắn chơi đùa, để cho hai tẩu tử có thể an tâm nói chuyện phiếm.
Trần Thần cười sang sảng: “Người một nhà không nói khách khí, các muội đường xa mà đến, lạ nước lại cái, chúng ta nên quan tâm nhiều.

Hiện giờ Đăng Châu đang vào thời buổi rối loạn, tối qua Quách Khải gặp biểu đệ cực kì cao hứng, hai người đều uống nhiều, sáng sớm hôm nay lại đi tuần phòng ở bờ biển.

Biểu đệ đâu? Cũng đi rồi?”
Tĩnh Thục gật đầu: “Ừm, hắn nói có một số việc phải làm.”
Trần Thần mang theo nàng đi hậu hoa viên tản bộ, giận dữ nói: “Nam nhân đều bận rộn chân không chạm đất, đáng tiếc chúng ta cũng không giúp đỡ được cái gì.

Tháng này giặc cỏ rất nhiều, trai tráng trong thành đều đã đi làm lính, ta đã suy nghĩ nhiều ngày có nên lập một đội nữ tuần bổ hay không, để giữ gìn trị an trong thành.


Tĩnh Thục cả kinh trợn mắt há hốc mồm, cho tới bây giờ nàng không nghĩ tới nữ nhân cũng có thể làm bộ khoái, chẳng lẽ biểu tẩu trúng tà sao, làm sao có thể có suy nghĩ kỳ quái này.
Trần Thần quay đầu một cái xem biểu tình của nàng, tự nhiên ngừng cười: “Có phải cảm thấy.


.

.

không thể đúng không.”
Tĩnh Thục sững sờ gật đầu, không giải thích suy nghĩ của chính mình, bởi vì nàng căn bản không biết nói như thế nào.
Trần Thần cười khổ: “Đừng nói muội không hiểu, chỉ sợ các nữ nhân trong thành này cũng không thể hiểu0.

Cho dù muốn chiêu mộ nữ bổ, chỉ sợ cũng không ai hưởng ứng lệnh triệu tập.”
Trần Thần là nữ cơ động xuyên không về, nàng cùng Tĩnh Thục trong lúc đó cách mấy ngàn năm, cho dù giải thích với nàng, chỉ sợ nàng cũng không hiểu rồi.
Không khí rơi vào trầm mặc, hai người sóng vai tản bộ, một người nghĩ xem làm thế nào chia sẻ âu lo cùng phu quân, đem Đăng Châu quản lý thật tốt.

Một người nghĩ phu quân giờ phút này đang làm cái gì, buổi tối làm cho hắn chút gì ngon ngon.
Một tiểu nha hoàn thở hồng hộc
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.