Đọc truyện Thục Nữ Dụ Phu – Chương 62: Sủng thê cách thứ mười tám
Editor: Gà – LQĐ
Chu Nhã Phượng vẫn không dám ngẩng đầu, buông mắt, nhìn chằm chằm mũi giày màu hồng nhạt của mình.
Cận thị phát hiện khác thường, ánh mắt tìm tòi nhìn về phía Tạ An. Tạ An đột nhiên bừng tỉnh, sau nháy mắt thất hồn lạc phách, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, nhìn về phía Trưởng công chúa.
Đôi tân nhân quy củ hành lễ với trưởng bối, rồi đến Nhị ca Nhị tẩu, Tam ca Tam tẩu, sau đó đi đến chỗ của mình ngồi xuống.
Nhã Phượng lướt nhìn đôi hài đối diện, chậm rãi đứng dậy, đi đến phía trước, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ hơi phúc thân, nói khẽ: “Nhị tỷ, tỷ… phu.”
Chữ ‘phu’ cuối cùng đã nhẹ đến gần như nghe không rõ, Tạ An nhìn cô nương cắn chặt môi, sắc mặt hơi tái nhợt, trong lòng rất chua xót. Tay nâng chung trà hơi run, làm bắn chút nước ấm ra ngoài, nhưng chưa phát hiện mình đã bị phỏng.
Ngọc Phượng thấy hắn thất thần, sợ hắn làm rơi chén trà mất lễ nghi, chợt đưa tay đón. Nhưng không ngờ chén quá nóng, kinh hoảng kêu một tiếng rút tay về, chén nước mất cân bằng rơi xuống đất.
Chén trà rơi xuống nền đất cẩm thạch vỡ vụn ra, nước trà tung tóe làm ướt mép váy và giày thêu màu hồng nhạt của Nhã Phượng, cả kinh nàng liên tục lui về phía sau.
“Nàng không sao chứ?” Dưới tình thế cấp bách Tạ An chưa kịp che dấu tâm tình, vội vàng đứng lên, ân cần nhìn về phía Nhã Phượng.
Người của Chu gia đều đang đắm chìm trong không khí không thoải mái vừa rồi, cũng không có chú ý nhiều đến vợ chồng son. Ngược lại vì động tĩnh này mà ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua.
Nhã Phượng vốn không định đối mặt với hắn, nhưng lúc kinh hãi cũng quên mất, ngước mắt nhìn vào mắt hắn.
Khẩn trương, quan tâm của hắn.
Nàng gầy, tâm thần bất định.
Mặc dù chỉ là kinh hoảng thoáng qua, nhưng đủ để khiến người khác nảy sinh nghi vấn, nhất là Cận thị và Chu Ngọc Phượng. Nhã Phượng nhanh chóng cúi đầu, run giọng nói: “Tổ mẫu, cháu trở về thay y phục.”
Trưởng công chúa còn đắm chìm trong buồn bực trọng tôn tử suýt nữa bị hại, không miệt mài theo đuổi chuyện giữa mấy người này, khoát tay cho nàng lui xuống. Cảm thấy đầu choáng váng, cho mọi người giải tán, chỉ nói ăn trưa cùng đến Ngũ Vị lâu dùng.
Mọi người nối đuôi nhau đi ra, Tạ An hành lễ nói: “Nhạc mẫu, ta có chút việc muốn nói với Tam ca, sau đó mới đến sân nhạc phụ nhạc mẫu, được không?”
Cận thị vừa lúc muốn nói riêng với nữ nhi mình, không muốn cho hắn đi theo, lập tức sảng khoái đồng ý, kéo tay Ngọc Phượng bước nhanh về hướng Mai Hương viên.
Chu Lãng săn sóc đỡ thê tử, sợ nàng trượt chân vì mặt đường trơn ướt. Tạ An yên lặng theo phía sau, trong lòng bi thương vô hạn. Nếu được lấy thê tử mình thích, hắn cũng nguyện ý cẩn thận che chở nàng như vậy, nhưng vì sao trời không toại lòng người.
Chu Lãng đưa thê tử về phòng, rồi đến phòng khách nói chuyện phiếm với Tạ An. Tịnh Thục sai người mở rương hồi môn ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Sớm chuẩn bị cho tốt, đợi khi mệnh lệnh được hạ xuống, lập tức có thể đi, tránh cho đến lúc đó luống cuống tay chân.
Thải Mặc và Tố Tiên sợ chủ tử mệt, dìu nàng đến giường uống canh hạt sen ngân nhĩ, chỉ cần nhìn các nàng ấy bận việc là được. Tịnh Thục dịu dàng dặn dò: “Đừng quên mang theo nhiều y phục cho Tam gia, đến đó chàng phải mang binh đánh giặc, thân thể của ta thì nặng nề, không có biện pháp may y phục cho chàng.”
Thải Mặc quay đầu lại cười nói: “Phu nhân, bây giờ mới chỉ thu thập trang sức châu báu, mà ngài đã nhớ kỹ y phục của Tam gia rồi, sao không nghĩ sau này bụng mình lớn, y phục cũ đều không mặc được thì sao?”
Tố Tiên nhẹ giọng cười: “Trong lòng trong mắt phu nhân của chúng ta chỉ có Tam gia, nào có bản thân ngài ấy đâu.”
Tịnh Thục ném vỏ vải qua chỗ các nàng: “Hư hỏng, thừa dịp phu quân không ở đây dám ức hiếp ta.”
Hai nha hoàn cùng cười khanh khách: “Ngươi nhìn đi, ba câu đều không bỏ được Tam gia, không, không phải ba câu, mỗi câu đều không bỏ được.”
Trong lúc chủ tớ đang cười đùa, ở cửa đột nhiên có một người xông vào, nàng ấy đi rất gấp, suýt nữa đâm vào bình phong bằng gỗ tử đàn. Thải Mặc không thấy rõ chuyện gì xảy ra, đã chạy đến phía trước Tịnh Thục, vươn hai tay ra ngăn trở nguy hiểm có thể gặp phải.
Người nọ không bổ nhào vào Tịnh Thục, mà là ’bịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Tam tẩu, Tam tẩu xin tẩu thương xót, cứu muội với.”
Lúc này mọi người mới nhìn rõ người quỳ dưới đất chính là Tam tiểu thư Chu Nhã Phượng, tóc mai nàng hơi tán loạn, trên mặt sưng đỏ, hai mắt đỏ đậm, nước mắt rơi liên tục, cắn chặt môi nhưng vẫn không nhịn được tiếng nấc nghẹn ngào.
Tịnh Thục càng hoảng sợ, cầm trái vải vừa lột trên tay đặt lên bàn, kinh nghi hỏi: “Nhã Phượng, muội sao vậy? Mặt muội…”
Nhã Phượng khóc nói: “Tam tẩu, tẩu dẫn muội đi với, mang muội đi Đăng Châu được không? Muội nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ tẩu, chỉ cần được rời đi thôi, thế nào cũng được cả.”
“Muội… Muội mau đứng lên, sao muội lại nói những lời này, Thải Mặc mau đỡ muội ấy.” Tịnh Thục chưa trải qua tình huống này, nên hơi sợ, khoát tay với Tố Tiên bảo nàng ấy đi mời Tam gia tới.
“Tam tẩu, thật không dám giấu, muội… tẩu còn nhớ Lễ thượng tị năm nay gặp vài vị bằng hữu của Tam ca ở đào hoa viên không? Trong đó có Tạ… Nhị tỷ phu, khi đó hắn trêu chọc muội nói muốn tới nhà chúng ta cầu hôn. Về sau Tạ phu nhân thật sự đến đây, tuy vậy nhưng là đính hôn với Nhị tỷ. Hôm nay, Nhị tỷ sống ở Tạ gia không ổn, thì… thì trách tội lên đầu của muội, Tam tẩu, muội vốn không có mặt mũi gặp ai nữa, tính đi tìm chết, nhưng được nương cứu. Nương muội nói, nếu muội chết đi, bà ấy cũng không sống nổi. Tam tẩu, hiện tại đường sống duy nhất của muội chỉ còn là theo chân hai người rời đi thôi.” Nhã Phượng lệ nóng doanh tròng, mặc cho Thải Mặc kéo thế nào nàng cũng không chịu đứng lên.
“Việc này… Việc này ta không làm chủ được, phải hỏi Tam ca của muội.” Tịnh Thục thấp giọng nói.
Đang nói, bên ngoài Thu di nương không quan tâm bị nha hoàn lôi kéo, cố gắng xông vào. Quỳ dưới đất dập đầu bình bịch, khóc nói: “Tam nương tử, tam nương tử xin thương xót.”
Nhã Phượng vội vàng kéo mẫu thân: “Nương, không phải đã nói nương không được tới sao?”
Thu di nương lau nước mặt, giữ chặt bàn tay nhỏ bé của nữ nhi: “Ta không đến sao có thể yên tâm, hôm nay bất luận thế nào cũng phải cầu Tam gia và phu nhân đồng ý dẫn con đi, bằng không… Con sẽ bị bọn họ hành hạ chết mất.”
Đang nói, chỉ thấy Chu Lãng vào cửa, nhưng không ngờ sau lưng hắn còn có Tạ An. Nhã Phượng thấy Tạ An, chán nản quỳ ngồi dưới đất, không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng rơi lệ.
Thu di nương chưa từng gặp hắn, thấy Chu Lãng vào cửa, vội vàng nắm chặt vạt áo y, khóc lóc kể lể nói: “Tam gia, Tam gia cứu tiểu Nhã đi, ngươi xem, ngươi xem mặt của nó, đây là bị Nhị thái thái và Nhị tiểu thư, còn có… còn có vết dây trên cổ con bé. Nha đầu này muốn đi tìm cái chết, nếu không phải ta kịp thời phát hiện, con bé đã ở trên đường đến Hoàng tuyền rồi. Tam gia, cầu ngươi cứu con bé với.”
Thu Họa nắm chặt lấy mặt và cổ Nhã Phượng cho Chu Lãng xem, hi vọng y có thể nhanh đồng ý.
Tạ An bước một bước xa đến phía trước Chu Lãng, ngồi xổm người xuống nhìn, tức giận đỏ mắt: “Bọn họ lại đánh nàng?”
Nhã Phượng quay mặt qua chỗ khác không nhìn hắn, thấp giọng nói: “Không cần ngươi quan tâm.”
“Các ngươi đứng dậy rồi nói.” Chu Lãng nâng hai người dậy, sắc mặt ngưng trọng ngồi vào bên cạnh Tịnh Thục: “Chuyện của các ngươi, Tạ An đã nói với ta. Hôm nay ván đã đóng thuyền, dù là se nhầm nhân duyên [1], nhưng đã không còn cơ hội vãn hồi rồi. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, vậy dừng ở đây thôi.”
[1] Nguyên văn thác điểm uyên ương phổ.
“Không, sao có thể cứ chấm dứt như vậy?” Tạ An vội vàng cắt đứt y, run giọng hỏi Nhã Phượng: “Nàng quan tâm danh phận sao?”
Thu di nương thấy vẻ mặt nữ nhi tránh né, lại thấy ánh mắt người xa lạ này khác thường, trong lòng đã hiểu. Đây là Tạ An, quả nhiên là công tử tuấn tú lịch sự, đáng tiếc. Không đợi nàng nói gì, Chu Lãng quát: “Câm miệng, Tạ An, ngươi còn dám hồ ngôn nửa câu, đừng trách ta đánh ngươi ra ngoài. Cô nương phủ Quận vương chúng ta đều phải gả cho ngươi làm thê làm thiếp phải không, cách xa ngươi, còn không gả ra được à.”
Thu Họa liên tục gật đầu: “Không sai, ta biết rõ nỗi khổ khi làm thiếp, cho dù nữ nhi ta phải gả cho nhà nghèo bần hàn, cũng không cần vào gia đình giàu có làm thiếp. Tam gia, ngươi dẫn con bé đi Đăng Châu đi, từ trong thủ hạ của ngươi chọn ra một người trung hậu thành thật gả con bé đi, kiếp sau ta nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của ngươi.”
Chu Lãng đưa tay ngăn lại: “Không cần phải nói vậy, muội ấy là muội muội của ta, bất kể muội ấy ra sao. Nhưng mà, tiểu Nhã muội thật sự nghĩ kỹ chưa? Rời bỏ phủ Quận vương cẩm y ngọc thực, bôn ba đường dài, vất vả chịu khổ. Đăng Châu bên kia không yên ổn, có lẽ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, nếu muội thật nguyện ý đi theo chúng ta, ta có thể lấy cớ dẫn muội theo, nhưng mà…”
“Tam ca, muội đã nghĩ kỹ, muội nguyện ý đi theo huynh và Tam tẩu, muội nhất định sẽ hầu hạ Tam tẩu thật tốt.” Nhã Phượng vừa nói, nước mắt như trân châu đứt dây rớt xuống.
Thu di nương cũng nói: “Đúng vậy, đi, có lẽ còn có đường sống sót, ở lại chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Xin các ngươi thương xót, cho nàng một con đường sống đi.”
Chu Lãng quay đầu hỏi Tịnh Thục: “Ý nương tử thế nào?”
Tịnh Thục thiện tâm, sớm đã rơi lệ theo, giờ phút này mắt đỏ hoe nói: “Cứ dẫn theo muội ấy đi, Tam muội rất tốt, đừng để muội ấy bị người ta ức hiếp.”
Chu Lãng gật đầu: “Được rồi, tiểu Nhã muội nghe đây. Tam tẩu muội đang mang thai, muội có thể lấy danh nghĩa chăm sóc nàng đi theo chúng ta đến Đăng Châu. Từ nay về sau, muội và Tạ An chính là người dưng, không thể nói hoàn toàn là người lạ, hắn là Nhị tỷ phu của muội, không hơn, nên ngừng tiếp xúc thôi. Sau này, ta và Tam tẩu muội sẽ giúp muội tìm một cửa hôn nhân tốt. Còn có một việc phải nói rõ, muội theo ta, sẽ đắc tội với Quận vương phi và nhị thái thái, sau này về nhà mẹ đẻ, chỉ sợ sẽ không thoải mái, muội có thể hạ quyết tâm sao?”
“Có thể, Tam ca, chỉ cần hai người chịu dẫn theo muội, từ nay về sau muội nhất định sẽ xem Tam ca là phụ, xem Tam tẩu là mẫu, hai người ở đâu, ở đó chính là nhà mẹ đẻ của muội.” Ánh mắt Nhã Phượng kiên định.
Tịnh Thục chua xót muốn khóc: “Tiểu Nhã, muội không cần như vậy, muội đi theo chúng ta, chúng ta đương nhiên sẽ chăm sóc thật tốt cho muội. Nhưng còn Thu di nương…”
Thu Họa sợ bởi vì mình mà làm trễ nãi nữ nhi, vội vàng cam đoan nói: “Các ngươi yên tâm đi, ta ở trong phủ tham sống sợ chết nhiều năm, biết dạng nào có thể sống thật tốt. Chỉ cần tiểu Nhã yên ổn, ta chết cũng cam nguyện.”
“Nương, nương không thể chết được…” Nhã Phượng vội vàng bắt lấy tay của mẫu thân.
Thu Họa tự biết nói lỡ, vội vàng vỗ tay nàng an ủi: “Nương sẽ không chết, con sống thật khỏe, sau này nương vẫn chờ dính chút ánh sáng, hưởng thanh phúc của con chứ. Chờ sau này con ôm đại ngoại tôn trở về, nương sẽ vui lắm lắm.”
“Tam cô nương…” Tạ An còn muốn nói gì đó, đã bị Chu Lãng ngăn lại: “Câm miệng, đi ra ngoài. Cho dù ngươi không thích Ngọc Phượng thế nào, đó cũng là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng, đừng quên trách nhiệm của ngươi.”