Thục Nữ Dụ Phu

Chương 60: Sủng thê cách thứ mười sáu


Đọc truyện Thục Nữ Dụ Phu – Chương 60: Sủng thê cách thứ mười sáu

Chuyển ngữ: Gà – LQĐ

Sau khi ở tại nhà cữu mẫu khoảng mười ngày, không thể không về nhà, bởi vì Ngọc Phượng sắp thành thân, làm huynh tẩu, không quay về giúp đỡ chút thì sao được?

Những ngày nay không có Tạ An sửa sang lại thư bản thảo ở Tàng Thư Lâu, hắn đã sớm xin phép về nhà mua sắm thứ cần thiết cho hôn lễ. Từ Chử Quân Kiệt và Mạnh Văn Hâm, Tịnh Thục biết được, Tạ An rất xem trọng cũng rất chờ mong cửa hôn sự này, mất không ít tâm tư bố trí tân phòng, muốn làm tân nương tử vui vẻ.

Chu Lãng và Tịnh Thục cùng ngồi xe ngựa trở về, nắm tay nhỏ của nàng cẩn thận dặn dò: “Chuyện nàng mang thai có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu, ta sẽ nghĩ cách ra ngoài nhậm chức, sau đó dẫn nàng đi cùng. Huấn luyện ở Thần Tiễn doanh quá lắm chỉ khoảng mười ngày là xong, chúng ta rời khỏi Kinh thành thì sẽ an toàn. Nhưng mà, nơi phồn hoa giàu có và đông đúc như Giang Nam chưa hẳn có thể tìm được một chức vị tốt ngay được, chỉ sợ nếu đến biên quan khổ hàn chi địa, nương tử sẽ…”

Tịnh Thục nghiêng đầu dựa vào vai y, nói khẽ: “Ta không sợ, chàng đi đâu, ta đi đó, chỉ cần có thể ở cùng với chàng là tốt rồi.”

Chu Lãng ôm nàng vào lòng, áy náy nói: “Bây giờ ta vẫn chưa thể cho nàng cuộc sống tốt nhất, nhưng sau này, ta chắc chắn có thể dựa vào năng lực của mình thăng quan tiến tước, cho nàng hưởng thụ tôn vinh của Cáo mệnh phu nhân.”

Tịnh Thục mỉm cười: “Những thứ ta đó đều không quan tâm, ta chỉ hy vọng chàng, ta và cả hài tử, cả nhà có thể ở cùng nhau, mỗi ngày đều vui vẻ, không có…” Không có thiếp thất làm phiền lòng.

Không có nữ nhân nào cam tâm tình nguyện để trượng phu nạp thiếp, chỉ có thê tử hiểu chuyện biết lễ phải chủ động nạp thiếp cho trượng phu, thiếp thất của phụ thân chính là do tự mẫu thân an bài. Đương nhiên Tịnh Thục không hy vọng bản thân cũng đi đến bước kia, cho nên nàng vô cùng hi vọng đứa con trong bụng sẽ là nhi tử.

“Không có cái gì? Không có ưu phiền sao, yên tâm đi, từ nay về sau ta nhất định sẽ giúp nàng chống đỡ bầu trời, để nàng không ưu phiền sầu não.” Chu Lãng nhẹ nhàng hôn lên gò má nàng.

Trượng phu không rõ suy nghĩ trong lòng mình, Tịnh Thục cũng không tiện nói rõ, chỉ nắm ngón tay của y mà vuốt ve, yên tĩnh hưởng thụ ngọt ngào hạnh phúc giữa hai người.

Đến phòng chính của phủ Quận vương, chỉ thấy sự náo nhiệt. Trong vài rương lớn đều an bài sẵn của hồi môn, còn có phu gia vừa mới sai người đưa tới.

Cận thị kéo Tịnh Thục đến nhìn: “Tam nương tử đã trở về, ngươi mau đến nhìn xem, đây là hoa đào hồng mà tân lang quan tự mình vẽ đấy, còn dặn dò cả phường trang sức làm một bộ trang sức theo yêu cầu, trông thế nào?”


Tịnh Thục cầm lấy đầu quan xem thử, hoa anh đào quả nhiên xán lạn chói mắt, nhánh cây rũ xuống rất mới lạ khác biệt, nguyên bộ vòng tai và vòng tay hoa anh đào vô cùng xinh đẹp.

“Thật đẹp, tân nương tử mang đồ trang sức này không chỉ xinh đẹp, quan trọng hơn là phần tâm ý này của tân lang quan. Hôn nhân tình chàng ý thiếp, thời gian sau khi thành thân nhất định sẽ ngọt như mật.” Tịnh Thục thuận tình nói tốt.

Thân thể Chu Nhã Phượng đã tốt hơn phân nửa, yên tĩnh ngồi trên ghế. Không muốn đến xem đồ trang sức này, nhịn không được ngẫu nhiên liếc qua, rồi như bị phỏng, vội vàng cúi đầu.

Đại tiểu thư Chu Xảo Phượng đã không muốn ở đây chịu kích thích, ra vẻ nhạt nhẽo đứng dậy: “Tổ mẫu, nương, ta về phòng trước đây.”

Quận Vương phi đau lòng nhìn bóng lưng rời đi của khuê nữ, trừng Cận thị, xú khoe khoang cái gì? Không phải chỉ là cô gia vội vàng thôi sao. Dựa vào gia thế Tạ gia, đương nhiên phải vội vàng rồi.

Trong lòng không thoải mái, Quận Vương phi lạnh mặt nói: “Đệ muội, những vật này thu lại là tốt rồi, nhà chúng ta không thiếu thứ gì, để người ta biết sẽ chê cười chúng ta chưa thấy qua việc đời đấy.”

Nét tươi cười của Cận thị cương cứng trên mặt, quét mắt nhìn bóng lưng rời đi của đại tiểu thư, trong lòng càng tức giận. Nữ nhi của ngươi bất hạnh, dựa vào đâu mà nữ nhi của ta không thể hạnh phúc.

Trong lòng có tức tối hơn nữa nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Vội bảo bọn nha hoàn thu thập những thứ đó, thuận tiện nháy mắt với đại nha hoàn Tiểu Quỳnh, nhìn lướt qua phương hướng của Tịnh Thục.

Môi Tiểu Quỳnh nhướng lên, thừa dịp loạn mà yên ắng lấn đến chỗ bà tử đang bê cái rương. “Ai da.” Thân thể bà tử nghiêng một cái đụng phải người bên cạnh, chiếc hộp gỗ bị đánh bay về phía Tịnh Thục.

“A…” Tịnh Thục kinh hãi hô lên, theo bản năng dùng hai tay bảo vệ bụng, vẻ mặt khẩn trương.

“Cẩn thận.” Chu Lãng ngồi ở bàn đang uống trà, mắt như có như không xoay quanh nương tử. Thấy cái rương bay đến, lách mình tiến lên, một cước đá bay cái rương, dùng thân thể của mình bảo vệ thê tử.


“Tam nương tử ngươi không sao chứ? Đám nô tài các ngươi, làm gì thế hả, làm chủ tử bị thương các ngươi có gánh nổi không?” Cận thị hung hăng răn dạy hạ nhân, Cận thị bước nhanh đến, vươn tay muốn sờ bụng nàng.

Chu Lãng nhanh tay lẹ mắt, lập tức bắt được cổ tay Cận thị: “Nhị thẩm không cần phải lo lắng, nương tử không sao cả.”

“Tịnh Thục bị kinh sợ rồi, hay là gọi đại phu đến bắt mạch đi.” Cận thị ra vẻ quan tâm nói.

Tịnh Thục cũng cảm thấy mùi nguy hiểm, cười nói: “Không cần, ta không sao, cảm ơn Nhị thẩm. Chúng ta về phòng trước đi.”

Vợ chồng son mặc kệ người khác nghĩ sao, cứ đi thẳng.

Hai mắt Quận Vương phi Thôi thị trợn lên, nhìn Chu Lãng một tay đỡ cánh tay nàng, một tay che chở sau lưng nàng, cẩn thận bảo hộ nàng rời đi.

Cận thị tiếp tục ra lệnh cho bọn hạ nhân thu dọn đồ: “Cẩn thận chút đi, vừa rồi may mắn không phải bay đến mặt tam nương tử, bằng không thì khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia. A di đà Phật, nàng lại khẩn trương ôm bụng, mà không phải mặt, ổn rồi ổn rồi…”

Trưởng công chúa nghi ngờ nói: “Không phải thê tử lão Tam có rồi chứ?”

Sắc mặt Quận Vương phi càng thêm tái nhợt, miễn cưỡng ứng phó rồi vài câu, rồi vội vàng trở về phòng. Sai người nhanh đi nghe ngóng động tĩnh của Lan Hinh uyển, vừa dựa theo thời gian suy tính chuyện tình của đôi phu thê bọn nó.

Rất nhanh tiểu nha hoàn thám thính tin tức trở về bẩm báo, hạ nhân làm việc nặng cũng không biết tình huống của chủ tử, mà bọn nha hoàn cận thân hầu hạ cũng không chịu lộ ra nửa chữ.

“Được, giỏi, Chu Lãng, cánh ngươi cứng cáp rồi, người của ta đều bị ngươi thu mua. Trong cái phủ Quận vương này, thậm chí có chuyện mà ta nghe không thấu cơ đấy.” Quận vương phi hầm hừ cắn răng nói.


Bàng ma ma nói: “Vương phi, lão nô có một biện pháp. Những ngày qua bọn họ ở Chử phủ, nói là Chử phu nhân bị bệnh, phụng dưỡng cữu mẫu. Chúng ta chỉ cần sai người đi nghe ngóng thử xem đến tột cùng Chử phu nhân có sinh bệnh không là biết có viện cớ không.”

Ngày hôm sau, Quận vương phi ngã bệnh, việc tiễn nữ xuất giá do Cận thị toàn quyền phụ trách.

Sao bà ta có thể không bệnh, cô gia chết, nữ nhi khó tránh khỏi tội. Hôm nay thê tử của lão Tam vừa mang thai, gần đây Chu Lãng lại thăng quan, nếu để bọn họ sinh hạ trưởng tôn, con của mình còn có thể kế thừa tước vị sao? Hết lần này tới lần khác Ngọc Phượng gả tốt, phu gia vô cùng coi trọng. Ba mặt bị đả kích, lập tức đánh ngã Quận vương phi tâm cao khí ngạo.

Đã không có Quận vương phi áp chế, Cận thị như cá gặp nước, lấy được quyền quản gia tạm thời ở chỗ Trưởng công chúa. Ngày nữ nhi xuất giá, chiêu đãi phần đông nữ khách, mọi việc đều thuận lợi, tiếng hoan hô không ngừng.

Ngọc Phượng ngắm mỹ nhân ăn mặc kiều diễm trong gương, thẹn thùng cười với mẫu thân: “Nương, nữ nhi sẽ thường xuyên trở về thăm ngài.”

“Ừ, con ngoan, từ nay về sau cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, người ngoài ghen tỵ chết đấy.” Cận thị cười nói.

Ngọc Phượng hiểu được ý của mẫu thân, nhiều năm trù tính cuối cùng đã có thể từng bước thực hiện theo lộ tuyến đã định, hôn sự của mình đại cát, sau đó sẽ là Tam tẩu sảy thai, tất nhiên Tam ca sẽ tìm Quận vương phi liều mạng, tốt nhất là giết Chu Đằng, sau đó…

Thôi, không nghĩ nữa, ngày đại hỉ mà cứ nghĩ những thứ đánh đánh giết giết này làm gì.

Nha hoàn hồi môn Tiểu Quỳnh vui rạo rực tiến đến hồi bẩm: “Nhị thái thái, nhị tiểu thư, ngoài cửa đã đọc hơn hai mươi bài thơ thúc trang [1] rồi, toàn là những câu chữ hoa mỹ, thúc trang Bách Hoa thi do cô gia tự tay viết xuống, mọi người đang bàn luận hăng say đấy ạ.”

[1] thúc trang: một trong những nghi thức hôn nhân cổ xưa. Khi nhà gái xuất giá thì phải đợi nhà trai đến thúc giục nhiều lần, rồi mới sơ trang khải hành (chải đầu búi tóc trang điểm). Thúc trang phải được lặp đi lặp lại nhiều lần: 2 hoặc 3 ngày trước đám cưới, nhà trai hạ lễ thúc trang, có phượng quan hà bí (mũ phượng khăn trùm đầu), váy cưới, gương, phấn, v.v.

Cận thị cười ha ha thành tiếng, phủ kín khăn voan cho khuê nữ, đỡ nàng đi ra ngoài: “Cô gia thật có tài học, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ tốt.”

Tam tiểu thư Chu Nhã Phượng buông thõng hai tay đứng ngoài cửa, tiếng pháo hoa rầm rộ từ sáng sớm vẫn còn làm lòng nàng tê dại. Hôm nay nàng cố ý trang điểm, thoa son má hồng lên, vì không muốn lộ ra sắc mặt tái nhợt của mình.

“Chúc mừng mẫu thân, chúc mừng Nhị tỷ.” Nàng quỳ gối hành lễ, cố gắng cong môi, như đang cười.


Nhóm thiếp thất không thể tới tham gia hôn lễ, Thu Họa tránh phía sau cây nhìn nữ nhi gắng gượng cười vui, yên lặng cắn môi, chảy xuống hai hàng lệ.

Nhã Phượng tiễn đến đại môn, cũng không dám lộ diện, bởi vì không biết nên đối mặt với hắn như thế nào. Tránh đằng sau đám người, nàng nhìn thấy tân lang quan cưỡi trên con ngựa cao to.

Hắn mặc cát phục màu đỏ, tóc đen dùng ngọc quan buộc lên, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, ánh sáng trong mắt rất rực rỡ, cao giọng ngâm thơ thúc trang tự mình sáng tác, nghênh đón tân nương mà hắn chờ đợi đã lâu.

Ánh mắt Nhã Phượng hơi hoảng hốt, gương mặt trước đây từng gặp qua hai lần dường như đã hóa thành một giấc mộng, hư ảo, như chưa từng xảy ra. Đúng, xem như là một giấc mộng vậy, như thế sẽ tốt cho tất cả mọi người. Nàng cố gắng cắn môi không cho mình rơi lệ, cố gắng tự nói với mình, từ nay về sau hắn sẽ là tỷ phu của mình, tỷ… phu.

Khúc nhạc lễ thay đổi, đội ngũ đón dâu xuất phát, đến Tạ phủ. Tạ An vui mừng nắm lụa đỏ, bái thiên địa, cảm ơn tân khách. Hắn uống hơi say, bởi vì rất vui. Nghĩ đến tân nương tử thẹn thùng, tuy chân hơi lảo đảo, nhưng vẫn bước nhanh hơn.

Ngọc Phượng phủ khăn voan ngồi ngay ngắn ở mép giường, nghe tiếng bước chân vội vàng của tân lang quan, trong lòng loạn nhịp. Lụa đỏ trước mắt được xưng can (gậy) nhấc lên, nàng chậm rãi ngước mắt nhìn về phía trượng phu tân hôn của mình, vẻ ngoài như quan ngọc, thần thái sáng sủa. Quả nhiên mẫu thân không lừa mình, bà ấy đã gặp Tạ An, biết rõ hắn nho nhã tuấn dật, còn có tài học.

Ngọc Phượng bĩu đôi môi đỏ mọng, đang muốn thẹn thùng rũ mắt cười khẽ, nhưng chợt phát hiện vẻ mặt tân lang quan biến sắc. Như nhìn thấy yêu quái, dùng xưng can chỉ vào mình, trợn mắt há mồm hỏi: “Ngươi… Ngươi là ai?”

Văn nhân đều thích chơi chút tình thú à? Ngọc Phượng cười khúc khích: “Ta là nương tử của chàng đây.”

Tạ An lắc đầu liên tiếp lùi về phía sau: “Không… Không, ngươi không phải là nương tử của ta, ta chưa từng gặp ngươi, tại sao ngươi lại giả mạo nương tử của ta.”

Ngọc Phượng nhìn hắn không giống nói đùa, cả kinh đứng dậy: “Lời này của chàng là có ý gì? Thật sự chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng tại sao lại nói là giả mạo.”

Nha hoàn hồi môn Tiểu Quỳnh vội vàng giải thích: “Cô gia sao thế? Đây là tân nương tử của ngài, nhị tiểu thư của phủ Quận vương chúng ta.”

“Nhị tiểu thư? Ngươi khẳng định là nhị tiểu thư?” Tạ An tức giận trợn mắt nhìn Tiểu Quỳnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.