Thục Nữ Dụ Phu

Chương 53: Sủng thê cách thứ chín


Đọc truyện Thục Nữ Dụ Phu – Chương 53: Sủng thê cách thứ chín

Editor: Gà – LQĐ

Dưới bụng một dòng nước nóng trào lên, hẳn là kinh nguyệt lại tới, Tịnh Thục có chút mất mác. Mạnh thị cũng rất lo âu: “Các con thành thân đã gần nửa năm, sao còn chưa mang thai?”

Nữ nhân có thể sinh con hay không là đại sự, quan hệ trực tiếp đến hạnh phúc cả đời.

Thật ra thì suy nghĩ một chút viên phòng cũng chỉ mới hai tháng, không mang thai là điều bình thường. Tịnh Thục nhẹ giọng an ủi mẫu thân: “Có lẽ do mới tới phương Bắc, chưa quen khí hậu, hôm nay trở về nhà điều chỉnh thân thể, nói không chừng sẽ mang thai đấy ạ.”

Mạnh thị gật đầu: “Nếu mấy ngày nay cô gia không ở đây, con không cần phải vất vả dậy sớm, thêu thùa luyện đàn như trước, dưỡng thân thể đi. So với hài tử thì cầm kỳ thư họa đều là thứ yếu.”

Tịnh Thục vui mừng gật đầu, nhờ phúc của kinh nguyệt, rốt cuộc có thể thả lỏng nghỉ ngơi mấy ngày. Mẫu thân đi rồi, một mình nàng nằm trên giường, chạm vào áo ngủ bằng gấm, dường như còn giữ hơi ấm cơ thể của y, mồ hôi mà y lưu lại. Tố Tiên vốn muốn đổi đệm giường mới cho tiểu thư, nhưng Tịnh Thục không đồng ý.

Thích được mùi của y bao quanh, cứ thế ngủ thiếp đi trong chăn bông, như thể được y ôm vào lòng. Bỗng nhiên lại nhớ tới tối hôm qua y không ngừng không nghỉ và sự ly biệt của hôm nay, Tịnh Thục nhếch môi, chẳng lẽ y đã tính toán hết rồi?

Khoảng mười ngày, đảo mắt đã trôi qua rồi, giữa trưa Chu Lãng phái Chử Bình trở về một chuyến, hiển nhiên là không an tâm về nàng. Thân thể Tịnh Thục hoạt bát, tháng năm khí trời cũng dần ấm áp rồi.

“Tỷ tỷ, tỷ đến ngồi đi, muội đẩy tỷ.” Khả nhi leo xuống khỏi xích đu, cười hì hì cho tỷ tỷ đi lên.

Từ nhỏ hai tỷ muội bị mẫu thân quản giáo nghiêm khắc, học tập cầm kỳ thư họa và nữ công, ngồi xích đu là lúc tâm trạng các nàng nhẹ nhàng nhất. Tịnh Thục theo lời ngồi vào, được muội muội đẩy lên. “Khả Nhi, khi còn bé chúng ta thích nhất ngồi đu, sau này không thể thường xuyên làm những thứ này nữa rồi.”

“Tại sao?” Khả nhi không hiểu: “Ngồi đu không phải là chuyện không tuân thủ nữ tắc, tại sao không thể?”

Tịnh Thục cười khẽ: “Sau khi thành thân, nên có dáng vẻ người lớn, sao có thể thường làm những chuyện của trẻ con chứ.”

Chu Lãng chậm rãi từ phía sau đi tới, Khả nhi quay đầu lại đang muốn gọi tỷ phu, bị y ra hiệu ngăn lại. Chỉ thấy y đi lên phía trước, đẩy nhẹ Tịnh Thục, xích đu càng bay càng cao, váy của nàng bay thành một đóa hoa ngọc lan trắng, đón gió nở rộ.


“Cao quá, Khả nhi mau dừng tay, ta sắp bay rồi.” Tịnh Thục cười đến vang dội, nhưng có chút âm run.

Người phía sau không dừng tay, ngược lại càng đẩy mạnh, thân thể Tịnh Thục theo xích đu bay lên thật cao, nhẹ nhàng bay ra khỏi cây Hải Đường.

“A…” Khả nhi bị dọa hoảng sợ kêu to.

Tịnh Thục còn chưa kịp kêu lên, đã lọt vào một cái ôm rộng lớn, được người ôm bay lên cây Hải Đường. Một tay Chu Lãng bắt được nhánh cây to, một tay vững vàng ôm nàng vào lòng, hai chân đạp lên nhánh Hải Đường, vô số hoa rơi lả tả.

“Phu quân…” Tịnh Thục hồi thần, cười ngọt ngào. Chừng mười ngày không gặp, ánh mắt đã không còn đủ, nhìn y từ trên xuống dưới, mặt tràn đầy tình cảm hoài niệm mà không lời nào có thể miêu tả được. “Chàng gầy rồi.”

“Muốn sớm trở về với nàng, chỉ vất vả chút thôi. Thích xích đu thì có gì khó, trở về ta làm một cái cho nàng ở trong sân chúng ta. Thích bay lên cứ nói với ta, ta dẫn nàng bay.” Trong ánh sáng của trăm hoa, gương mặt thanh tú của tiểu nương tử còn đẹp hơn hoa, Chu Lãng nhìn mà tâm cũng say.

Ánh mắt Tịnh Thục khẽ cười, ở trong lòng tận tình hưởng thụ cảm giác được trượng phu thương yêu, chợt trông thấy dưới tàng cây, ánh mắt Khả nhi vừa khiếp sợ vừa hâm mộ, xấu hổ níu lấy y phục y, nhỏ giọng nói: “Mau đi xuống đi.”

“Hái vài nhánh cắm vào bình hoa trong phòng ngủ chúng ta, buổi tối ngửi hương hoa… Hì hì! Chẳng phải tình thơ ý hoạ?” Chu Lãng nháy mắt mấy cái với nàng, xấu xa cười.

Khuôn mặt Tịnh Thục đỏ lên, cáu giận khẽ đẩy y, lại quên mình được y ôm trong lòng. Sau khi thân thể hai người tách ra, theo quán tính đàn hồi, chạm vào lồng ngực y. Tiểu nương tử không để ý đến y nữa, chỉ ngoan ngoãn bẻ vài nhánh Hải Đường.

“Khả nhi, sao thế, xảy ra chuyện gì?” Mạnh thị đi đến cửa đã nghe Khả nhi thét chói tai, đi vài bước tới đây, vội vàng hỏi thăm.

Khả nhi vừa thấy mẫu thân tới, cười nói: “Không sao, nương, là tỷ phu dẫn theo tỷ tỷ bay lên cây hái hoa, chơi thật vui.”

Tịnh Thục vừa thấy mẫu thân tới, trong nháy mắt bị dọa sợ đổi sắc, Chu Lãng ôm nàng vững vàng tiếp đất, sợ hãi gọi một tiếng: “Nương”.


Chu Lãng xoay người đẩy Tịnh Thục vào nhà: “Nhanh cắm hoa vào bình đi.” Thấy nàng đi, mới trịnh trọng hành lễ với nhạc mẫu: “Nhạc mẫu đại nhân, nếu có gì ngài nghĩ là không hợp quy củ, nếu cần trừng phạt, cứ phạt ta đi.”

Mạnh thị nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài nói: “Ngươi đừng quá chiều chuộng nàng, đã lớn như vậy, còn leo cây thì còn ra thể thống gì?”

“Sao thế?” Sau lưng truyền tới một giọng nam nhân trầm ổn, mọi người cùng quay đầu lại.

“Cha… Ngài về rồi.” Khả nhi hoan hô đầu tiên, nhảy cẫng chạy đến bên phụ thân, ôm lấy cánh tay ông làm nũng.

Mạnh thị vừa thấy trượng phu trở về, đè nén sự vui vẻ tột cùng trong lòng, sắc mặt bình tĩnh đến bên cạnh ông hành lễ: “Phu quân đã trở về.”

Cao Bác Viễn gật đầu, vỗ tay Khả nhi, đi đến chỗ Chu Lãng.

“Bái kiến nhạc phụ đại nhân.” Chu Lãng vội vàng hành lễ.

“Hiền tế không cần đa lễ, nghe nói lần này ngươi mang theo việc tới, làm có thuận lợi không?” Cao Bác Viễn ân cần hỏi.

Chu Lãng cười nói: “Nhờ phúc của nhạc phụ, công việc không tệ lắm, ta và Tịnh Thục sẽ ở đây nửa tháng, sau đó lên đường hồi kinh.”

Tịnh Thục từ phòng ngủ ra ngoài, chỉ thấy hai người cha vợ và hiền tế trò chuyện với nhau rất vui, vui vẻ gọi một tiếng phụ thân, mọi người cùng nhau đến tiền thính dùng bữa. Đang lúc đi trên đường hoa, Tịnh Thục thấp giọng nói với Chu Lãng: “Cửu vương và Cửu vương phi cũng đã về nhà, ở cách vách nhà ta, ngày mai chúng ta đi thăm một chút đi, dù sao bọn họ là trưởng bối mà.”

“Cữu gia và cữu tổ mẫu cũng tới? Vậy đi bái kiến, vừa khéo ta có việc cần nói với cữu gia.” Chu Lãng tiện tay hái một đóa hoa tường vi ven đường xuống, muốn cài lên cho nàng, lại bị tiểu nương tử không chút lưu tình phủi ra. Còn nháy mắt với y, để y nhìn cha mẹ trước mặt.

“Đừng để qua ngày mai, bây giờ các ngươi đi mời bọn họ tới, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” Cao Bác Viễn thản nhiên nói.


Sau lưng cây ngọc lan phía trước có một bóng dáng yểu điệu bước ra ngoài, giọng nói từ tính truyền đến: “Không cần mời, ta tự tới rồi.”

“Cô.” Khả nhi vui mừng chạy đến bên cạnh Cửu vương phi, không biết sao lại bị phụ thân chặn ở sau lưng.

“Y Y, muội đã đến rồi. Cửu vương đâu?” Cao Bác Viễn bước nhanh đến phía trước.

“Ông ấy là người bận rộn, quan viên địa phương mời ông ấy đi uống rượu rồi, không có ai mời ta, nên ta tới thăm bá phụ, bá mẫu, tiện thể cũng thăm vợ chồng son A Lãng một chút, thuận tiện ăn ké bữa cơm, không ngờ huynh cũng trở lại.” Cửu vương phi nghịch ngợm cười nói.

“Muội đấy, gì mà ăn ké, sợ không mời nổi thôi. Đi, nhanh đến tiền thính đi.” Cao Bác Viễn ra thủ thế mời, sóng vai đi cùng Cửu vương phi. “Cây này, muội còn nhớ rõ không, khi còn bé muội thích nhất ăn táo hồng trên ngọn cây này, mỗi khi đến mùa thu sẽ chạy vòng quanh nó. Cố ý trốn ở gốc cây chờ ta, còn giả vờ như vô tình gặp được, bảo ta hái quả cho muội ăn.”

Cửu vương phi áy náy liếc ông một cái: “Ai da! Bác Viễn ca ca, huynh hãy tha cho muội đi, mấy việc trẻ con khi còn bé đừng để bọn tiểu bối nghe mà chê cười được không? Hơn nữa, táo hồng trên ngọn cây này chỉ có ta thích ăn, người bên cạnh hoàn toàn không thích ăn, những quả trên cây khác đều có người hái, chỉ có gốc cây này quả thật không ít, nếu ta không ăn, cây này sẽ bị người lạnh nhạt, rất mất mặt, huynh nói xem đúng không?”

Cao Bác Viễn chỉ cười không nói, chắp tay sau lưng lặng lẽ đi về phía trước. Bà thông minh như vậy, làm sao lại không nghĩ tới, mỗi khi đến mùa thu, huynh ấy sẽ ngày đêm che chở gốc cây này, cẩn thận dặn dò mỗi một hạ nhân không được hái quả, một quả cũng không được, cả cây đều phải để lại cho bà, bởi vì bà thích. Bà không nghĩ đến, là bởi vì bà hoàn toàn không muốn nghĩ, bà dành toàn bộ ý định của cho Cửu vương, không chịu chia cho ông một chút nào.

Mạnh thị cúi thấp đầu đi theo sau lưng trượng phu, dọc đường đi chỉ yên lặng. Mỗi cuối năm, trượng phu đều rất ít về nhà. Nhưng trước sau Thanh minh, lúc Cửu vương phi hồi hương giỗ tổ, ông ấy sẽ trở về. Nếu có Cửu vương, ông ấy sẽ khách sáo hàn huyên vài câu, nếu không có Cửu vương, ông sẽ nói nhiều hơn.

Hôm nay người tụ tập, cả nhà rất vui mừng. Lão thái gia và thái phu nhân Cao gia đều nhìn Cửu vương phi lớn lên, không khác gì nữ nhi của mình, nên không khách khí. Mạnh thị cúi đầu ăn cơm, tuân theo quy của ăn không nói ngủ không nói, ở trên bàn không hề có cảm giác tồn tại.

“Y Y, muội thích ăn cái này, ăn nhiều một chút, mới vừa rồi ta cố ý bảo phòng bếp thêm vài món.” Cao Bác Viễn cố ý ngồi bên cạnh Cửu vương phi, dễ dàng gắp thức ăn cho bà. Năm năm, không được ăn cơm riêng với bà. Mặc dù cả nhà đều ở đây, nhưng chỉ cần Cửu vương không ở đây, ông có thể sẽ chia sẻ một ít, chuyện huynh muội khi còn tấm bé.

Cửu vương phi nhìn trộm Mạnh thị một chút, cười đến lúng túng, nếu biết huynh ấy trở về, đã không tới rồi.

“Có phải tẩu tử thích ăn cà ngâm rán không, hàng năm huynh không ở nhà, trở về cũng không gọi thêm món cho tẩu tử.” Cửu vương phi dùng chiếc đũa chỉ vào cà trước mặt mình, ý bảo ông ấy gắp cho thê tử.

“Bà ấy…” Cao Bác Viễn thật không biết bà thích ăn cái gì, thành thân nhiều năm như vậy, hình như nàng không kén ăn, cái gì ở trước mặt thì ăn cái đó.

“Nương thích ăn đường bất súy, nương, ăn chút đi ạ.” Tịnh Thục múc một muỗng đường bất súy, bỏ vào chén Mạnh thị.


Cao Bác Viễn chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, rồi quay đầu nhìn Cửu vương phi: “Các ngươi tính toán ở mấy ngày? Thế tử có tin tức gì chưa?”

Nhắc đến nhi tử, Cửu vương phi hăng hái hơn: “Chuyện Lý Duy ở Nam Chiếu làm không tệ, có thể chưa tới một hai tháng sẽ trở về. Chúng ta ở năm sáu ngày sẽ đi, vốn là trong kinh có chuyện, ta muốn trở về, ông ấy không yên lòng, nên đưa ta tới.”

Tịnh Thục yên lặng nhìn, quên mất ăn cơm. Trước kia nàng không chú ý đến những thứ này, hiện tại đột nhiên phát hiện, ánh mắt phụ thân nhìn Cửu vương phi không đúng. Mặc dù ông ấy cố che giấu, nhưng loại thâm tình phát ra từ trong xương đó không thể xóa mất. Phụ thân vẫn ôn hoà với mẫu thân, chẳng lẽ là bởi vì nàng?

Tịnh Thục hơi run rẩy, ở dưới bàn, Chu Lãng nắm tay nàng, thấp giọng nói: “Nàng sao vậy? Không thoải mái à?”

“Không có, không có…” Thấy mọi người nghe tiếng thì nhìn lại, Tịnh Thục hơi hoảng, vội vàng tìm lý do thoái thác: “Mới vừa rồi ngồi xích đu, vì bay cao quá, nên đầu hơi choáng.”

Cửu vương phi ân cần nhìn lại: “Không sao chứ? Có cần gọi đại phu đến khám không.”

“Không cần, ta không sao.” Tịnh Thục vội vàng khoát tay.

Mạnh thị để đũa xuống, dùng khăn xoa miệng, trầm giọng nói: “Sau này không được làm chuyện như vậy nữa, thành thân rồi nên chững chạc hào phóng, giúp phu quân dạy con, trò chơi trẻ con đừng đụng vào nữa, đặc biệt là leo cây, quá đáng trách.”

Chu Lãng ngượng ngùng không dám phản bác, tiểu nương tử vì mình mà bị dạy dỗ, gặp một nhạc mẫu nghiêm nghị, cuộc sống này thật không quá tốt.

Cao Bác Viễn lại không thích nghe, xụ mặt xuống nói với Mạnh thị: “Chuyện bọn nhỏ, bà đừng quản quá nhiều. Cô gia đã không nói gì, bà cần gì phải xen vào chuyện của bọn nó. Ai không có lúc còn trẻ, khi còn bé Y Y còn leo cây đấy, đều do ta giúp nàng lên. Có phải bà cũng cảm thấy ta rất hồ nháo chăng?”

Mạnh thị hoảng sợ liếc nhìn trượng phu, yên lặng cúi đầu, thấp giọng nói: “Ta không dám nghĩ vậy.”

Cửu vương phi giơ tay lên xoa huyệt thái dương, không đành lòng nhìn thẳng, muốn chạy trốn rồi. Hôm nay huynh ấy sao thế, trước mặt nhiều người vậy mà, sau này phải sống thế nào. Nếu cứ đi như vậy, thì quá không nể mặt huynh ấy, chỉ đành phải ăn vạ nói: “Bác Viễn ca ca, huynh còn lấy chuyện ta khi còn bé ra tiêu khiển, ta sẽ không dám tới nhà huynh ăn cơm nữa đâu.”

Cao Bác Viễn quay đầu dịu dàng nhìn bà, hôm nay hình như hơi luống cuống, nhưng nàng đã quên rồi sao? Ngày này hơn hai mươi năm trước, là một ngày ngọt ngào như vậy.

Những năm này Cửu vương một tấc cũng không rời bà, mỗi lần về nhà đều không tìm được cơ hội gặp riêng bà, thật ra thì ông không có ước muốn gì không an phận, chỉ muốn tâm sự cùng bà một chút, kể chuyện còn bé. Yêu bà nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả một nguyện vọng hèn mọn đến thế cũng không thể thực hiện sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.