Đọc truyện Thục Nữ Dụ Phu – Chương 23: Dụ phu kế thứ mười lăm
Editor: Gà – LQĐ
Cuối năm giải quyết đạo tặc, Chu Lãng bề bộn nhiều việc. Đảo mắt đã là đêm 30, phủ Quận vương có truyền thống đón đêm giao thừa. Người một nhà ngồi vây quanh ở trên sạp trong Noãn các, trò chuyện, ăn chút đồ ăn vặt.
Chu Lãng ngồi xếp bằng phía sau thê tử, dựa vào vách tường, không nói một lời. Thỉnh thoảng Tịnh Thục quay đầu lại nhìn y, bóc hạt dẻ đậu phộng gì đó đặt vào trong lòng bàn tay y.
“Đố chữ cho các ngươi đoán, người nào đoán trúng có thưởng.” Trưởng công chúa cười nói.
Mọi người ồn ào muốn thử, đã nghe trưởng công chúa nói: “Tổ tông lưu hạ nhất tọa kiều, nhất biên đa lai nhất biên thiểu, thiểu đích yếu bỉ đa đích đa, đa đích phản bỉ thiểu đích thiểu [1].”
[1] Tổ tiên để lại một bàn tọa, có ít có nhiều, ít nhiều hơn nhiều, nhiều ít hơn ít.
Tiểu Kim Phượng bĩu đôi môi nhỏ nhắn nói: “Lão tổ tông, ngài muốn để lại một cái bàn tọa thì cứ để lại đi, làm gì mà cứ ít nhiều, cháu nghe không rõ.”
Mọi người cười ha ha, ánh mắt Tịnh Thục khẽ động, đã hiểu là gì. Ánh mắt của tam tiểu thư Chu Nhã Phượng đột nhiên sáng lên, có vẻ đã biết đáp án, nhưng liếc thấy đích tiểu thư Chu Ngọc Phượng còn đang đau đầu suy nghĩ, nên chỉ rũ mắt im lặng.
Tịnh Thục quay đầu lại nhìn Chu Lãng, ngay cả đoán y cũng lười, chỉ ngẩng đầu nhìn nóc phòng.
Diễn Quận vương Chu Thiêm nói: “Đây rõ ràng chính là bàn tính, sao hài tử các ngươi lại không nghĩ ra thế?”
Quận vương phi vội vàng lấy lòng tán dương: “Kiến thức Vương gia rộng rãi, đầu óc mau lẹ, đương nhiên mạnh hơn chúng ta gấp trăm lần.” Kể từ tiệc cuối năm ngày đó tan rã trong không vui, đã mấy ngày Chu Thiêm lười quan tâm đến bà ta, buổi tối cũng qua đêm ở thư phòng.
Chu Thiêm không đáp lời, nói: “Vừa rồi Bổn vương đoán được, vậy để ta đặt câu đố đi. Đông phương nhất chi hoa, thân đằng đáo tây gia. Hoa khai nhân tố sự, hoa lạc nhân quy gia [2]. Đây cũng là thứ mỗi ngày đều có thể thấy.”
[2] Phương đông có một đóa hoa, nhà ở phía tây. Nở hoa người làm việc, hoa khép người về nhà.
Tịnh Thục và Chu Nhã Phượng đồng thời ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhau, cười một tiếng, ai cũng không nói. Đầu óc Thẩm thị và đám người Ngọc Phượng chậm hơn chút vẫn còn đang đoán, tiểu Kim Phượng vịn cánh tay phụ thân bò qua: “Phụ thân, phụ thân cha nói nhỏ cho con biết, con sẽ không nói với bọn họ đâu.”
Mọi người cười to, Chu Thiêm ôm nữ nhi đặt trên đùi, nói nhỏ một câu bên tai nàng. Tiểu Kim Phượng lập tức nâng khuôn mặt lên nhỏ nhắn kiêu ngạo nói: “Muội biết, là mặt trời.”
Quận vương phi nhân cơ hội bước tới bên cạnh trượng phu ngồi xuống, điểm vào mũi nhỏ của nữ nhi: “Con thật tinh ranh.”
Chu Thiêm cúi đầu nhìn nữ nhi cười, Quận vương phi quét mắt nhìn thằng con ngốc nghếch Chu Đằng của mình, năm sau phải an bài công việc cho hắn, còn phải dựa vào Chu Thiêm chạy vạy khắp nơi, bà ta cố ý muốn quan hệ giữa hai cha con được hòa hoãn, nên nói với nhi tử: “Muội muội con còn quá nhỏ, không biết ra câu đố, con giúp con bé đặt một câu đi.”
Chu Đằng cười hì hì: “Được, mấy ngày trước đây có uống rượu với các huynh đệ, vừa lúc nghe nói được một câu. Các ngươi nghe cho kỹ nha, hai nương tử có vóc người nhỏ nhắn, nắm thắt lưng thì chân lập tức mở. Nếu muốn nếm thử một chút vị ngon thì phải lè lưỡi ra.”
Đại cô nương tiểu tức phụ đều ngồi ở đây, hắn chợt nói mấy câu như vậy, trên mặt các cô nương trẻ tuổi đều đỏ, rối rít quay đầu tránh né.
“Phụt!” Chu Lãng vốn không nghiêm túc nghe đột nhiên cười phun, nhị lão gia Chu Hải cười châm biếm nhìn nhị điệt tử, biết hắn sắp gặp phải tai ương rồi.
Quả nhiên, Chu Thiêm đạp tới một cước, đạp Chu Đằng từ trên sạp xuống đất: “Đồ vô liêm sỉ nhà ngươi, không nói được một câu nghiêm chỉnh nào.”
Chu Đằng đứng dậy, xoa cái mông, oan ức nói: “Con làm gì mà không nghiêm chỉnh, không phải là đôi đũa sao.”
Trưởng công chúa không vui nhìn Chu Thiêm: “Hài tử nói cái không nên nói, con không thể giải thích rõ ràng cho nó nghe được à? Vừa thấy mặt đã đánh đánh giết giết, nó bị con hù dọa mà ngu đi đấy.”
Quận vương phi Thôi thị cũng nhếch miệng: “Đúng thế, Đằng Nhi sẽ là nơi trút giận của ông, sao không thấy ông đánh người khác vậy.” Nói qua ánh mắt vô tình hay cố ý quét qua Chu Lãng.
Chu Lãng mặc kệ, thẳng người lên nói: “Nhìn ta làm gì? Ta không được ai đánh thì có liên quan gì đến nhị ca sao?”
Khi còn bé Chu Lãng nghịch ngợm vô cùng, Chu Thiêm cũng đánh y không ít, nhưng chưa bao giờ dám dùng sức, có lúc bị Văn Tích bắt gặp sẽ đau lòng, không để ý đến Chu Thiêm, ông chỉ đành phải ăn nói khép nép đi dụ dỗ nương tử.
Chu Thiêm lắc đầu nói: “Thôi, nếu người một nhà tụ tập lại mà không vui như thế này, vậy không bằng đừng đón giao thừa nữa.”
Quận vương phi oan ức mím môi, chớp chớp mắt, không thể nặn ra lệ, nói: “Mấy năm trước đón giao thừa đều rất tốt mà, ai biết năm nay có chuyện gì với ông chứ?”
Ngụ ý là vì Chu Lãng trở về, Chu Lãng nhíu mi, trợn mắt nhìn bà ta một cái.
“Mấy năm trước cũng chỉ có các ngươi vui đùa, ta không tham dự, xem ra ta không thích hợp cười đùa với bọn nhỏ rồi.” Chu Thiêm đứng dậy rời khỏi noãn sạp, ngồi vào ghế uống trà.
Mấy năm trước, người yêu và đại nhi tử qua đời, tiểu nhi tử đi Tây Bắc, mỗi khi vào lễ mừng năm mới, Chu Thiêm nhớ bọn họ đến nửa đêm lén rơi nước mắt. Lúc đón giao thừa, bọn họ tụ tập vui đùa, một mình Chu Thiêm ngồi trên ghế yên lặng uống rượu.
Trưởng công chúa thấy không khí lâm vào cục diện bế tắc, ra lệnh cho nha hoàn bưng chỉ nhiều màu lên: “Các ngươi cũng nút dây [3] cho mọi người xem một chút, làm đẹp, sẽ có thưởng.”
[3] nút dây: cách thắt nút của Trung Quốc, mình kèm hình bên dưới nhé.
Lần này tinh thần các nữ nhân đều tỉnh táo, Tịnh Thục chọn một guồng chỉ màu đỏ thẫm, nhìn lướt qua ngọc bội màu trắng trên người Chu Lãng, nút dây trên ngọc bội kia đã cũ kỹ, nên đã thắt một cái thiên địa đồng tâm kết, nhưng có hình dáng khác biệt với bình thường, ở giữa trung tâm kết hai trái tim nhỏ, Tịnh Thục lấy mấy viên ngọc châu nhỏ màu trắng từ một khay khác trang trí thêm, tơ lụa trên nút dây cũng treo thêm mấy viên ngọc châu màu trắng rũ xuống, làm có hơi phiền, thời gian cũng lâu. Nút dây này còn có một tên khác rất dễ nghe: Linh tê đồng tâm kết [4].
[4] Mình kèm hình phía dươi nhé.
“Tổ mẫu, cháu đã làm xong.” Nhị tiểu thư Chu Ngọc Phượng làm xong đầu tiên, nâng đến trước mặt trưởng công chúa như hiến vật quý.
“Tổ mẫu xem thử, ừ, không tệ, Ngọc Phượng thật khéo tay.” Trưởng công chúa khen.
Chu Ngọc Phượng nhìn lướt qua nút dây của người khác, có chút không vui nổi, nhất là cái của Tam tẩu làm, quá đẹp, vượt xa tác phẩm của mình.
Sau khi làm xong cũng bày cùng nhau, đương nhiên là Tịnh Thục đứng thứ nhất. Quận vương phi không vui liếc con dâu Thẩm thị một cái, trước kia chỉ cảm thấy tìm con dâu ngốc thì tốt, tránh cho nàng đè ép nhi tử, mình cũng không cần phải quản lý. Hôm nay nhìn thế nào cũng không vừa mắt, nói chung đã bị nương tử lão Tam đánh ngã, không còn mặt mũi gì.
Vượt qua người khác, Tịnh Thục cũng không vui mừng, cầm nút dây chuyển cho Chu Lãng, dịu dàng nói: “Nút dây trên ngọc bội của phu quân đã cũ, đổi cái này được không?”
Chu Lãng cúi đầu quét mắt nhìn ngọc bội, đây là cái mẫu thân cho y khi còn sống, hai năm trước nút dây sắp đứt nên y đã năn nỉ biểu muội Chử Quân Dao giúp làm một cái. Biểu muội thích nhất múa đao múa kiếm, không thích những trò của tiểu nữ nhi thế này, nên đã làm cho y cái đơn giản nhất. Chu Lãng cũng không thèm để ý, có thể buộc được ngọc bội của mẫu thân là được.
Hôm nay so sánh với cái trên tay tiểu nương tử, quả thật chính là một cái trên trời một cái dưới đất. Nên gật đầu, đồng ý rồi.
Tịnh Thục vui vẻ cười, còn vui hơn khi thành phẩm của mình được đứng nhất. Tự tay cởi ngọc bội bên hông y xuống, cẩn thận dùng nút dây buộc vào, cố định ổn thỏa, mới cột lại vào đai lưng của y.
“Đẹp không?” Tiểu nương tử nghẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Chu Lãng giơ tay lên xoa đầu nàng.
Động tác nhỏ thân mật giữa phu thê cũng không có gì, nhưng khi lọt vào mắt trưởng công chúa và Quận vương phi thì cảm thấy rất chói mắt, trước kia khi Chử Văn Tích còn sống, ở cùng một chỗ đón giao thừa, bà tức hai người họ luôn chèn ép bà ấy, Chu Thiêm ngượng ngùng sờ tay bà, rồi sờ đầu bà, như an ủi.
Tiểu Kim Phượng phát hiện ra ngọc bội, cao giọng kêu la: “Ngọc bội của Tam ca thật đẹp, muội muốn chơi, muội muốn chơi.” Nói xong đã bò đến trước mặt Chu Lãng kéo.
Chu Lãng liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: “Thứ trên người ta, trừ Tam tẩu muội có thể chơi ra, ai cũng không thể.”
Tứ tiểu thư luôn muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, nàng đã năm tuổi lần đầu tiên trong đời bị cự tuyệt.
Tiểu nha đầu oa một tiếng khóc lớn lên, tố cáo với trưởng bối: “Tổ mẫu, mẫu thân, Tam ca khi dễ con…”
Tịnh Thục vội vàng cởi ngọc bội trên người mình xuống, nhét vào bàn tay nhỏ của Kim Phượng: “Kim Phượng đừng khóc, Tam tẩu cho muội chơi được không?”
“Muội không muốn.” Kim Phượng tiện tay ném một cái, ngọc bội bị văng ra xa, nện vào góc bàn, gãy thành hai khúc.
Tịnh Thục sửng sốt, vội vàng chạy tới nhặt lên, nhưng đã bị vỡ, trừ đau lòng ra, cũng không còn cách gì khác.
Chu Lãng giận dữ, chỉ vào Kim Phượng quát lên: “Ngươi có hiểu chuyện hay không, sao có thể tùy tiện ném đồ của người khác, một thiên kim tiểu thư của phủ Quận vương, còn không lễ phép bằng hài tử trong sơn dã.”
Quận vương phi cũng giận, mắng Chu Lãng: “Nó chỉ là một hài tử, ngươi tức giận thì trút lên người ta, đánh cha mắng nương nó làm gì, lúc ngươi chưa trở về thì trong nhà rất tốt, ngươi trở về thì gà chó không yên.”
Chu Lãng gật đầu: “Quận vương phi nói phải, gà không yên, chó cũng không yên.”
“Ngươi…” Quận vương phi giơ tay định tát, võ công Chu Lãng cao cường sao có thể bị bà ta đánh, bắt được cổ tay, lạnh lùng nói: “Khi ta còn bé, bà thừa dịp không có ai cố hết sức đánh ta, hiện tại ta đã trưởng thành, bà còn muốn đánh ta?”
Trưởng công chúa tức giận thở hổn hển: “Đủ rồi, Chu Lãng ngươi trưởng thành rồi, cánh cứng rắn, sau này ngươi cũng sống không nổi trong cái nhà này nhỉ. Thôi thôi, ngươi không cần đón giao thừa nữa, trở về phòng đi.”
Chu Lãng đứng dậy rời đi, không hề lưu luyến, Chu Thiêm yên lặng thở dài, không nói gì. Tâm trạng của nhi tử, ông hiểu.
Tịnh Thục nhìn trưởng bối thở phì phò, lại nhìn bóng dáng Chu Lãng lạnh lùng rời đi, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Chu Thiêm thấy nàng khó xử, đã nói: “Nương tử của lão Tam cũng đi theo nó đi, không cần đón giao thừa nữa.”
Trong lòng Tịnh Thục cảm kích cha chồng đã giải vây, không nói thêm gì nữa, cúi chào nói ‘Vâng’, rồi bước nhanh ra ngoài.
Hai người Thải Mặc và Tố Tiên một cầm đèn lồng, một khoác áo choàng cho nàng, đuổi theo Chu Lãng đi ra ngoài.
Nghe được tiếng bước chân, Chu Lãng quay đầu lại nhìn, thả chậm cước bộ đợi nàng đuổi theo, mới nói: “Các nàng về phòng trước đi, ta còn có chuyện, lát nữa mới trở về.”
Tịnh Thục ngước mắt nhìn y, lấy dũng khí nói: “Ta đi theo chàng được không?”
Trời đen gió lớn, gió bắc gào thét, bầu trời rơi lả tả vài bông tuyết. Chu Lãng cúi người nhìn thân thể nhỏ xinh của nàng, nhẹ giọng: “Trong Từ đường lạnh, nàng sẽ không chịu nổi đâu, trở về đi.”
Tịnh Thục chợt hiểu, trong lòng hơi đau.
Tập tin gởi kèm:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
đồng tâm kết.jpg [ 47.13 KiB | Đã xem 542 lần ] đồng tâm kết.jpg [ 47.13 KiB | Đã xem 542 lần ]
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
nút dây.jpg [ 10.56 KiB | Đã xem 542 lần ] nút dây.jpg [ 10.56 KiB | Đã xem 542 lần ]
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –