Đọc truyện Thực Nhân Hoa – Chương 4
#15
Đem tiền đưa cho nhân viên đưa cơm xong, Thiệu Huân hơi chần chờ quay lại trước bàn ăn, Bắc Tề Lạc vẫn duy trì tư thế giống như khi anh đi, vì vậy anh nghi ngờ hỏi. “Bữa ăn không hợp khẩu vị của ngài sao?”
Bắc Tề Lạc liếc nhìn anh một cái, lạnh lùng nói. “Mau nói tên đồ ăn!”
“Vâng!” Thiệu Huân lập tức đi đến, giới thiệu tên món ăn cho hắn.
Vừa rồi khi trả tiền, nhân viên đưa cơm đã đưa hoá đơn cho anh. Trên đó không chỉ viết giá đồ ăn, mà cả tên đồ ăn cũng được viết tỉ mỉ rõ ràng.
Anh chỉ cần giới thiệu theo danh sách này là được.
Khi huấn luyện quản gia, anh cũng đã phải học cả việc chế biến trang trí thức ăn, nên giờ chỉ cần nhìn qua màu sắc hình dạng món ăn, sau đó so sánh với tên đồ ăn là có thể nhận ra.
“Chủ nhân, món ăn thứ nhất là dầu hàu võng cá phiến, tiếp theo là vi cá nấu dưa ngọt [ Vi cá là vây cá], hải sâm nướng đỏ… đủ các món hải vị, sau đó là đến sơn hào, có thịt lộc nấu gừng, thịt cầy hương tái… còn có canh tuyết cáp [ một loại cóc tuyết ], cá hoa vàng hấp,…. Chủ nhân, ngài sao vậy? Sắc mặt của ngài không được tốt lắm…”
Mặt Bắc Tề Lạc đã xanh mét, hắn cố nén cảm giác buồn nôn, chỉ vào mấy món ăn quát. “Mấy thứ này có thể ăn sao?!”
“Ah? Có thể ăn?” Thiệu Huân hoang mang nhìn bàn đồ ăn phong phú trước mắt. “Tuy rằng các món ăn ở đây tôi đều chưa từng nếm qua, nhưng nghe nói đều là những món ăn đắt tiền a.”
“Mấy thứ này chỉ có bọn nhà giàu mới nổi mới ăn! Ngươi nghĩ ta là một tên địa chủ nhà quê hay sao?” Bắc Tề Lạc tức giận đến mức đập bàn.
“Vậy ngài muốn ăn gì ạ?” vừa nãy chê thức ăn của anh quá nghèo nàn, giờ đã đổi một bàn thức ăn xa hoa, vậy mà hắn vẫn chưa vừa lòng?
Tuy không thể hiện ra ngoài, nhưng trong lòng Thiệu Huân, Bắc Tề Lạc càng trở thành một kẻ không biết phân biệt phải trái.
Bị anh hỏi như vậy, Bắc Tề Lạc lại không biết phải trả lời như thế nào.
Hắn cố nhớ lại xem bình thường hắn ăn những món gì, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ ra được món gì.
Thấy hắn ngây ra không trả lời, Thiệu Huân thay hắn trả lời luôn.
“Chủ nhân, buổi sáng ngài chỉ uống một cốc nước trái cây, có khi thêm một miếng bánh mì nướng, có khi lại không ăn gì cả. Bữa trưa của ngài là do thư kí chuẩn bị, nàng mua món gì ngài liền ăn món ấy, hoặc chính bản thân ngài đi đến nhà hàng ăn lung tung gì đó. Bữa tối hơn nửa thời gian ngài phải đi uống rượu tiệc tùng xã giao, cho nên thời gian ăn cơm cũng không có. Nếu ăn cũng chỉ ăn một chút mà thôi, còn lại chủ yếu là uống rượu. Buổi tối khi trở về, ngài uống thêm một ly cà phê hoặc uống chút bia. Đây là thực đơn cả ngày của ngài.”
Thiệu Huân nói xong, Bắc Tề Lạc trừng lớn mắt nhìn anh. “Ngươi làm sao mà biết được?”
“Trong tủ lạnh chỉ có bia và nước trái cây, trong tủ gỗ nhà bếp còn có cà phê. Tôi còn thấy trong thùng rác nhà bếp có vỏ gói bánh mì nướng, có lẽ mới bị vứt hôm qua, chứng tỏ bánh mì ngài cũng đã ăn xong từ hôm qua rồi. Hôm nay lúc tôi tới, không nhìn thấy bữa sáng của ngài, cộng thêm suy đoán từ công việc của ngài, nên đưa ra kết luận như vậy.” Thiệu Huân bình tĩnh trả lời.
“Sau đó, tôi nghĩ đến bệnh thiếu máu nghiêm trọng của ngài, còn hay tụt huyết áp, thân thể ngài nhìn qua thì rất khoẻ mạnh, nhưng trên thực tế lại cực kỳ suy yếu, không để ý một chút là sẽ xuất hiện bệnh trạng toàn thân mỏi mệt, thậm chí bị hôn mê. Nguyên nhân chủ yếu có lẽ là do thói quen ẩm thực không bình thường của ngài. Ngài còn bị bệnh dạ dày nữa…”
Đôi mắt đen như sao của Bắc Tề Lạc vẫn tập trung vào Thiệu Huân, thật lâu không nói gì.
“Tuy rằng cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa trực tiếp nhìn thấy ngài ăn món gì. Nhưng qua những chuyện xảy ra tối nay, tôi có thể đưa ra một kết luận. Ngài không chỉ không thích ăn cay, mà còn ăn kiêng nghiêm trọng!”
“Ngươi…” Thiệu Huân nhấn mạnh từng chữ một, làm cho Bắc Tề Lạc không thể phản bác, huống chi từng chữ Thiệu Huân nói ra đều đúng.
Thiệu Huân cúi đầu, không nhìn vào ánh mắt thâm trầm của Bắc Tề Lạc nữa, nhỏ giọng nói. “Như vậy, xem ra ngài cũng sẽ không ăn những món ăn được bày ở trên bàn?”
“… Tôi biết phải làm gì rồi.”
Thiệu Huân quay người bước đi, Bắc Tề Lạc khó hiểu gọi anh lại. “Ngươi đi đâu vậy?”
Thiệu Huân bình tĩnh trả lời. “Lên tầng thu thập hành lý, rời đi.”
“Cái gì?” Bắc Tề Lạc trừng lớn mắt.
“Chính ngài đã nói, nếu thức ăn xuất hiện trên bàn vẫn không hợp khẩu vị của ngài, thì tôi sẽ phải cuốn gói hành lý biến mất trước mắt ngài mà.”
#16
“Ngươi có thể không cần rời đi.”
Khi Thiệu Huân xoay người định lên tầng, thì anh lại nghe thấy thanh âm của Bắc Tề Lạc vang lên.
Thiệu Huân hơi bất ngờ, quay người lại, Bắc Tề Lạc nói tiếp. “Nếu ngươi cứ bỏ đi như vậy, thì sau này muốn kiếm một chỗ làm việc tốt sẽ rất khó khăn.”
Đúng vậy, hắn nói không sai, Thiệu Huân mới làm việc có một ngày mà đã bị đuổi việc, người ta không xem quá trình chỉ xem kết quả, chỉ nghĩ rằng do anh làm không tốt mới bị đuổi. Như vậy, danh dự uy tín của anh sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, sau này nếu muốn xin việc sẽ thực sự khó khăn.
“Ngươi có thể ở lại — những lời mà ta nói lúc nãy chỉ là lời tức giận thôi. Thật ra ta cảm thấy ngươi làm khá tốt, chỉ là do… đây là lần đầu tiên ta cho một người khác vào nhà, nên cảm thấy không được tự nhiên…”
Bắc Tề Lạc rất ít khi giải thích nhận lỗi với người khác, cho dù hắn có sai đi nữa. Mà những người khác cũng không có ai dám nói câu gì. Nhưng hôm nay…. Hắn vẫn cảm thấy, nếu không cho Thiệu Huân một lý do chính đáng, anh sẽ không chịu ở lại.
Đối với sự giải thích của Bắc Tề Lạc, Thiệu Huân cảm thấy rất ngạc nhiên. Bình thường xem tivi đưa tin về hắn, anh vẫn cảm thấy hắn là loại người cao ngạo, không thân cận với người khác. Người như hắn chắc chắn sẽ không bao giờ nói mấy lời giải thích xin lỗi như vậy đi?
“Cho nên những điều mà ngài khó chịu như lúc nãy… chỉ vì muốn làm khó tôi sao?” Thiệu Huân nói thật cẩn thận.
“Ta không nói như vậy.” Cho dù có, ai lại đi thừa nhận?
Nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, Thiệu Huân lại nói. “Ngài muốn tôi ở lại?”
“Ta nói ngươi có thể ở lại, đừng đưa ra mấy giả thiết thừa!” Thanh âm Bắc Tề Lạc lạnh lùng hơn một chút.
“Tôi biết rồi.”Thiệu Huân nhún vai một cái, cung kính trả lời. “Tôi đã biết phải làm như thế nào?”
“Vậy sao?”
“Tôi sẽ ở lại, cho đến lúc ngài thực sự muốn đuổi tôi đi. Còn nữa, tôi xin thừa nhận một điều với ngài….”
“Chuyện gì?”
“Thực ra lúc đầu tôi cảm thấy ngài rất đáng ghét, cho nên lúc nãy tôi mới đối chọi gay gắt với ngài như vậy.”
“Thế bây giờ thì sao?” Bắc Tề Lạc nhướng mày.
“Có thể coi như tạm được.” Dừng lại một lúc, Thiệu Huân mới trả lời.
Bắc Tề Lạc hừ lạnh. “Nếu câu nói này mà để người khác nghe thấy, chắc sẽ cười chết mất.”
“Tôi không phải là người khác.” Nếu chưa gặp Bắc Tề Lạc mà chỉ xem qua mấy tin tức trên tivi, sẽ thực sự hiểu sai về hắn. Hiện tại, tuy rằng anh mới hiểu hắn nhiều hơn một chút, nhưng cũng đủ để anh biết Bắc Tề Lạc cũng không phải là một người quá kiêu ngạo ương ngạnh.
Ít nhất, lúc nãy khi hắn lo lắng cho công việc của anh sau này, anh cũng biết hắn không phải là người không biết nghĩ, không để ý đến người khác.
Hơn nữa, thân phận của hai người chênh lệch rất nhiều, anh lại không hề cảm thấy hắn tự kiêu, cao ngạo, coi thường người khác.
Có lẽ tính tình của hắn thực sự không tốt, nhưng cũng chỉ là như vậy, hắn không chỉ vào anh chửi ầm lên, cũng không dùng thân phận chủ nhân mà sai khiến chỉ trỏ. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mà hắn yêu cầu, hắn sẽ không khắt khe.
Thậm chí lúc nãy hắn còn giải thích với anh về việc phẫn nộ của hắn, đây là một việc mà chủ nhân hoàn toàn không cần làm.
“Bây giờ thì ta hiểu rồi.” Hơi gật đầu, Bắc Tề Lạc đứng dậy.
“Ngài muốn lên lầu sao?” nhìn thấy hắn đi lướt qua mình lên tầng hai, Thiệu Huân không nhịn được hỏi một câu.
“Ừ.”
“Vậy mâm đồ ăn này…”
“Không ăn.”
“… rất lãng phí.”
“Vậy ngươi ăn đi.”
“Tôi vừa mới ăn xong, nên bây giờ còn rất no.”
“Vậy đổ đi.”
“… rất lãng phí.”
“Vậy ngươi muốn làm gì thì làm!” Bắc Tề Lạc bị anh hỏi quanh co, bực mình.
“Buổi tối ngài nên ăn chút gì đó, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể.”
“Ngươi pha cho ta một chén cà phê mang đến thư phòng.”
“Không ăn gì mà uống cà phê càng không tốt.”
“Vậy ngươi cứ mang thêm đồ ăn gì đó lên đi!”
Lại tuỳ ta? Thiệu Huân nhướng mày, nhìn Bắc Tề Lạc lên lầu.
Hắn quả thật là một kẻ nóng nảy. Chẳng lẽ hắn bị tụt huyết áp?
Uhm, nếu như vậy thì quả thật cần bồi bổ.
Quay vào nhà ăn, nhìn bàn đồ ăn phong phú trước mắt, mắt Thiệu Huân sáng lên. “Có rồi!”
Ba mươi phút sau, Thiệu Huân bưng một bàn điểm tâm xuất hiện trước cửa phòng Bắc Tề Lạc. Nhìn thoáng qua mâm đồ ăn trên tay, anh hài lòng gật gật đầu, gõ cửa.
Thanh âm ngừng lại vài giây, thanh âm của Bắc Tề Lạc vang lên. “Vào đi.”
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, anh nhìn thấy Bắc Tề Lạc đang ngồi làm việc trước máy tính, anh cúi đầu một chút, cung kính nói. “Chủ nhân, tôi đã chuẩn bị mấy món ăn cho ngài.”
“Vậy à, là những món gì?” Bắc Tề Lạc vẫn bận rộn với chiếc máy tính, cúi đầu nói.
Dừng một chút, Thiệu Huân bắt đầu nói tên đồ ăn. “Phù dung tuyết, Lâm gian thải hồng, Ba ngàn tuyết ty, Nhất phẩm bạch mai…. (*)”
Bắc Tề Lạc hừ nhẹ, lại hỏi. “Dùng những nguyện liệu gì nấu thành?”
Ai, không thể lừa được hắn. Anh đã phải vắt óc nghĩ ra tên mấy món ăn này, định lừa hắn một chút, để cho hắn bất tri bất giác đem mấy món này ăn hết đi, nhưng xem ra không được rồi….
“Mấy món ăn này đều rất ngon.” Thiệu Huân vẫn cố lừa hắn.
“Uhm, vậy thành phần chính của mấy món này là gì?” Bắc Tề Lạc cố tình giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. “Nếu ngươi không nói rõ ta sẽ nhất quyết không ăn.”
“Nếu tôi nói ngài lại càng không ăn.” Thiệu Huân lầm bầm lầu bầu.
Mấy món ăn mà khách sạn mang đến, anh chỉ thay đổi bộ dáng của chúng một chút thôi, anh nghĩ nếu Bắc Tề Lạc không biết, có lẽ sẽ nhắm mắt cho qua mà ăn mấy món này. Chứ nếu nói rõ ra, hắn lại càng không chịu ăn…
(*) mấy cái món này..:”
#17
“Tôi xin phép đi xuống nhà.” Đã bị giáo huấn mấy lần, Thiệu Huân cũng không muốn lãng phí võ mồm nữa, cúi chào rồi xoay người định rời đi.
“Đợi đã, muốn đi thì trả lời câu hỏi của ta trước đã.” Thật ngoài ý muốn, Bắc Tề Lạc thấy anh định bỏ đi như vậy thì đứng lên hỏi.
“Nếu trả lời, ngài sẽ ăn mấy thứ này sao?” Thiệu Huân liếc nhìn hắn một cái.
“Ăn hay không là chuyện của ta, hiện tại ta muốn ngươi trả lời câu hỏi!” Bắc Tề Lạc phát hiện Thiệu Huân cũng không phải là một quản gia xứng chức, hắn nhíu mày nghĩ, không biết vì sao mẹ của hắn lại chọn một người như vậy. Nếu muốn tìm một quản gia tốt thì ở chỗ nào cũng có quản gia chuyên nghiệp và xứng chức hơn so với Thiệu Huân. Đã vậy người này còn công khai chống đối hắn. Nhưng, nếu anh cũng giống như những quản gia khác, có lẽ hắn sẽ cảm thấy thực nhàm chán…
“Phù dung tuyết là cái gì?” dừng một chút, Bắc Tề Lạc mở miệng hỏi.
“Tuyết cáp hấp với trứng.” Thiệu Huân thành thật trả lời.
“Vậy Lâm gian thải hồng?”
“Thịt lộc nấu với táo đỏ.”
“Vậy Ba ngàn tuyết ti chắc là vây cá, Nhất phẩm bạch mai chắc là cá hoa vàng đi?”
“Ngài thật thông minh….” Thiệu Huân chân thành tán thưởng.
“Là ngươi không biết đặt tên!” Bắc Tề Lạc ôm ngực liếc nhìn anh, hừ lạnh.
“Vậy sao? Nhưng mà tôi cảm thấy rất êm tai, suy nghĩ mãi mới dám chọn.” Thiệu Huân tiếp tục lầu bầu, nhưng mà lần này Bắc Tề Lạc nghe thấy.
Trầm mặc một lát, Bắc Tề Lạc nói. “Mang thức ăn lại đây.”
Thiệu Huân kinh ngạc, trợn mắt nhìn hắn. “Ngài thực sự muốn ăn sao?”
“Ta bảo ngươi mang lại đây thì mang lại đây, nói nhiều như vậy làm gì?” sắc mặt trầm xuống, Bắc Tề Lạc mở miệng trách mắng.
“Vâng, tôi làm ngay đây.” Thực sự là khổ sở mới thấy hắn muốn ăn gì đó, Thiệu Huân nhanh chóng đem thức ăn bày đầy trên mặt bàn làm việc của hắn.
Món ăn được bày trong những chiếc đĩa nhỏ, mỗi đĩa chỉ bằng một phần nhỏ của bữa tiệc lúc nãy, hơn nữa dưới sự gia công của Thiệu Huân, nhìn không ra bộ dáng lúc đầu của thức ăn. Thậm chí, còn có cảm giác đẹp mắt hơn rất nhiều. Bắc Tề Lạc nhận lấy chiếc đũa từ tay của Thiệu Huân, gắp một miếng thức ăn từ chiếc đĩa mà hắn thấy hấp dẫn nhất.
“Đây là Ba ngàn tuyết ti…” thấy hắn ăn, Thiệu Huân hơi kích động nói.
Liếc anh một cái, đem thức ăn nuốt vào bụng, Bắc Tề Lạc nói. “Ngươi có thể im lặng một lúc không?”
“Tôi đang giới thiệu tên đồ ăn cho ngài mà.” Thiệu Huân nói rất oan uổng.
“Hiện tại ta cũng không bảo người giới thiệu, ngươi giới thiệu cái gì?!” Bắc Tề Lạc ném cho anh một cái trừng mắt.
Thật sự khó hầu hạ. Thiệu Huân im lặng lùi ra sau một bước, đứng cạnh hắn, coi như đã làm hết phận sự.
Từng ngụm đem thức ăn nuốt vào bụng, Bắc Tề Lạc phát hiện thức ăn cũng không phải rất khó ăn, vì vậy mặt hắn giãn ra một chút, không quay đầu lại cất tiếng hỏi.
“Này, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Chủ nhân, tên tôi là Thiệu Huân, không phải này, năm nay ba mươi hai tuổi.”
“Trước đây ngươi từng làm quản gia ở đâu?”
“Không có, trước kia tôi làm thương nhân buôn bán, từ năm trước mới bắt đầu đến trường huấn luyện quản gia, năm nay bắt đầu công tác, chủ nhân đầu tiên của tôi chính là ngài.”
“Trước kia ngươi là thương nhân sao? Hừ, vậy công ty của ngươi nhất định đã phá sản đi?!”
Lời nói của hắn quá độc…..
Thiệu Huân rất muốn trừng mắt nhìn hắn… nhưng như vậy không đúng, anh là một quản gia, một quản gia thực sự có đủ tư cách… aizzz
“Không nói gì sao? Vậy có nghĩa là ta nói đúng rồi.” Bắc Tề Lạc xoay người nhìn anh một cái, mím môi cười.
“Nói thật, ta liếc mắt một cái liền nhận ra, ngươi không thích hợp cho việc buôn bán.”
Nụ cười của hắn, làm Thiệu Huân xem đến mức hơi ngốc.
Thực ra, nếu không kể đến tính cách nóng nảy của Bắc Tề Lạc, thì vẻ bên ngoài của hắn thực sự làm cho người ta đố kị, cho dù là lúc hắn tức giận cũng có một vẻ riêng, nhưng khi cười rộ lên… quả thực sẽ làm người ta thần hồn điên đảo.
Nhưng đây chỉ là với người khác mà thôi, chứ với anh, hình như anh có điểm miễn dịch, có phải vì anh đã sớm cảm thấy sự nguy hiểm từ hắn hay không?
Hắn quả thực rất nguy hiểm…
Như một loài hoa độc, chỉ có thể xem không thể chạm vào.
“Sao lại không nói gì rồi?” thanh âm của Bắc Tề Lạc truyền đến, làm cho Thiệu Huân phục hồi lại tinh thần.
Anh cúi đầu cung kính nói với Bắc Tề Lạc. “Vì chủ nhân nói đúng, tôi quả thực không thích hợp với việc buôn bán.”
“Này, ngươi…” Thiệu Huân đột nhiên yên tĩnh, làm cho Bắc Tề Lạc bỗng dưng lại cảm thấy không được tự nhiên.
“Chủ nhân, ngài đã ăn no chưa?” Thiệu Huân có lễ mà hỏi.
“… Rồi…”
“Vậy tôi đem mấy thứ này mang đi, không quấy rầy ngài làm việc nữa.”
Tiến lên, tận lực không gây ra âm thanh gì, Thiệu Huân cẩn thận bê mâm đồ ăn lên, sau đó hướng về phía hắn y nói chính mình phải lui ra sau, anh lùi lại ba bước, xoay người bước đi.
Việc anh bỗng dưng cố làm rõ quan hệ phụ thuộc chủ tớ làm cho Bắc Tề Lạc ngạc nhiên, cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Khi Thiệu Huân mở cửa định bước đi, Bắc Tề Lạc lại đứng dậy, nói với anh. “Ngươi tức giận sao? Ta sẽ giải thich lời nói vừa nãy….”
“Tôi không tức giận.” Thiệu Huân mỉm cười. “Ngài nói rất đúng, tôi thụ giáo. Tôi ở ngay dưới lầu, có việc gì xin ngài cứ phân phó.”
Nói xong, Thiệu Huân đóng cửa, mà Bắc Tề Lạc ở trong phòng thì cứ nghĩ mãi không thôi. Anh rốt cuộc bị làm sao vậy?
Buổi tối trước khi đi ngủ, từ trên tầng hai, Bắc Tề Lạc nhìn thấy Thiệu Huân đang đi kiểm tra lại từng cánh cửa sổ xem đã đóng kỹ hay chưa. Nhìn thân ảnh bận rộn kia, trong lòng Bắc Tề Lạc nảy lên cảm xúc khó hiểu…
Nhưng hắn lại không thể biết rõ, nó là cái gì.
Đây là lần đầu tiên hắn cho phép người khác tiến vào căn phòng này, mà trước kia hắn chỉ chỉ gặp qua Thiệu Huân mỗi một lần…
#18
Ngay từ đầu, anh đã sai lầm rồi.
Mới đầu anh cảm thấy đấu võ mồm mới một đại thiếu gia được nuông chiều từ bé như Bắc Tề Lạc rất thích ý, nhưng anh đột nhiên nhận ra, anh làm như vậy là sai hoàn toàn.
Cho dù anh là do bắc tề phu nhân mời đến, thì hiện tại anh cũng đã là quản gia của một mình Bắc Tề Lạc.
Cho dù hắn có khuyết điểm gì đi chăng nữa, cho dù hắn làm cho người ta khó chịu và chán ghét, thì làm quản gia của hắn, công việc của anh là phải chú ý đến ăn mặc đi lại sinh hoạt của hắn, chứ không phải cãi nhau với hắn.
Anh thừa nhận, đối với người sinh ra trong gia đình cao quý giàu có như Bắc Tề Lạc, thường thường đều là thiếu gia chưa từng gặp khó khăn cuộc sống, anh không có thiện cảm cho lắm. Có lẽ là do sự bất bình trong lòng, vì anh từ rất nhỏ đã phải trải qua đủ loại khốn khổ trong cuộc sống, cũng hiểu được muốn sống an bình trên thế gian này là một việc rất khó khăn. Từ sớm anh đã mất đi tình thương của mẹ, cha anh cũng đã mất, tình yêu của cha mẹ là thứ gì đó xa vời mà anh không bao giờ có thể có được…
Bắc Tề Lạc thì khác hoàn toàn. Hắn sinh gia trong một gia đình giàu có thế gia, cha mẹ đều còn mạnh khoẻ, cũng rất yêu thương hắn. Vậy thì hắn có tư cách gì để giẫm đập lên sự ấm áp mà anh khát cầu cũng không có được kia?
Cho nên anh liền nổi giận với hắn, thậm chí quên đi chức trách quản gia của mình, giận dỗi như một đứa nhỏ.
Nếu nói ra ngoài nhất định sẽ bị người ta chê cười, đều đã là người hơn ba mươi tuổi rồi mà còn như vậy….
Nhưng hắn, cư nhiên dám quát to với mẹ của mình, không biết quý trọng gia đình hạnh phúc làm cho người ta ham muốn kia, dọn ra ngoài ở, lại còn luôn thờ ơ với sự quan tâm của mẹ…
Nếu là anh, nếu là anh….
Nhưng mà, vốn cũng không thể là anh, anh đã mất mẹ từ rất nhỏ, cha cũng đã mất…. từ rất lâu rất lâu trước kia, khi anh vẫn còn sống ngây thơ, thì tình thương cha mẹ cũng đã không còn….
Trải qua những năm tháng hồn nhiên, lông bông duy nhất của cuộc đời, những thứ mà anh còn lưu giữ lại chỉ có bàn tay đầy chai sạn, cùng một trái tim bất đắc dĩ….
Đột nhiên, anh rất muốn hút thuốc, anh lục lọi chiếc va li mình mang đến, nhưng không có, lúc này anh mới nhớ anh không mang thuốc là đến đây.
A, đúng rồi, anh nhớ anh đã từng nói muốn bỏ thuốc.
Đây là chuyện mà anh đã hứa với Úc Ngôn.
Úc Ngôn không thích anh hút thuốc, cũng chán ghét anh nếu anh hút nhiều thuốc quá, nàng nói như vậy không tốt cho thân thể của anh, cũng cứng rắn ép anh bỏ thuốc.
Vì Úc Ngôn, anh hứa rồi. Nàng là một người phụ nữ tốt, lời của nàng, anh đều nghe theo trong vô thức.
Nhưng mà, bây giờ không có thuốc hút thực sự khó chịu.
Lăn qua lăn lại trên giường cũng không thể ngủ được, anh nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng rồi, nhưng mà không hiểu sao càng ngày, anh càng tỉnh.
Anh đành rời giường, cảm thấy miệng khô lưỡi khô nên chạy đi uống chén nước. Khi anh đi xuống tầng, lại thấy đèn thư phòng của Bắc Tề Lạc vẫn còn sáng, Thiệu Huân chần chờ một chút, liền nhẹ nhàng đi đến cửa thư phòng.
Qua khe hở trên cửa, anh nhìn thấy Bắc Tề Lạc đeo kính, ngồi trước máy vi tính đang nghiêm túc gõ xuống bàn phím, ánh sáng từ màn hình chiếu vào khuôn mặt hắn có chút xanh xao, nhưng vẫn dễ dàng làm cho người ta ngây ngốc ngắm nhìn.
Vì sao hắn lại đeo kính? Vì mắt không tốt sao?
Hơn nữa, công việc của hắn bận rộn như vậy sao? Đã muộn như vậy rồi mà còn làm việc…
Suy nghĩ một lúc, Thiệu Huân đi xuống nhà.
Bắc Tề Lạc quả nhiên rất tập trung, cho nên khi Thiệu Huân đi vào trong thư phòng hắn vẫn không hề phát hiện ra, cho đến tận lúc Thiệu Huân đặt li cà phê lên mặt bàn, hắn mới bừng tỉnh.
Hắn liếc nhìn anh một cái, thấp giọng nói cảm ơn, sau đó lại nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Chủ nhân, trước khi tôi đi ngủ đã thấy ngài cũng đi nghỉ ngơi rồi mà. Sao bây giờ ngài lại ngồi làm việc tiếp vậy?” Thiệu Huân im lặng trong chốc lát rồi mở miệng hỏi.
“Đột nhiên nhớ tới có mấy việc chưa làm xong, nên liền dậy làm nốt.” Bắc Tề Lạc bưng chén cà phê lên nhấp một ngụm, lãnh đạm trả lời.
“Vậy sao?”
“Chỗ này không cần ngươi, ngươi cứ đi nghỉ đi.” Buông cà phê xuống, Bắc Tề Lạc lại nói.
“Vậy thỉnh ngài cũng mau chóng nghỉ ngơi.” Thiệu Huân vẫn đang mặc áo ngủ. Nói xong, anh liền đi ra khỏi phòng.
Trước khi khép cửa lại. Thiệu Huân liếc nhìn Bắc Tề Lạc một cái, thấy hắn vẫn đang nghiêm túc làm việc, anh không khỏi mỉm cười. Có lẽ, anh nên thay đổi cách nhìn về Bắc Tề Lạc, hắn cũng không phải là một người bất trị.
Trên đường đi trở về phòng, Thiệu Huân đột nhiên nhớ tới một việc. Bắc Tề phu nhân từng nói qua, Bắc Tề Lạc đang hẹn hò cùng đàn ông. Nhưng mà trước mắt, anh cũng không nhìn ra dấu hiệu cho thấy Bắc Tề Lạc hẹn hò cùng đàn ông a.
Uhm, vẫn không cần kết luận quá sớm, nếu Bắc Tề Lạc đang âm thầm hẹn hò cùng đàn ông thì sao? Hiện tại, mặc kệ như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp tìm hiểu chuyện này. Như vậy anh mới có thể nghĩ ra đối sách tốt.
Nhưng Thiệu Huân cũng không có nhiều thời gian để nghi vấn, vì vào ngày thứ ba anh ở nhà của Bắc Tề Lạc, anh đã nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn…
Lúc ấy là ba giờ chiều, anh đang quét dọn phòng ở, Bắc Tề Lạc thì đang ở công ty, điện thoại đột nhiên vang lên làm anh giật mình.
Nói thật, ở nơi đây đã ba ngày rồi, đây cũng là lần đầu tiên mà điện thoại bàn vang lên. Lúc trước anh còn thắc mắc không biết điện thoại này có phải dùng để trang trí hay không.
Nhận điện thoại, chưa kịp nói cả câu hỏi thăm, đối phương đã hô to. “Lạc!”
Gọi thân thiết như vậy, còn mang theo chút ái muội… hơn nữa vấn đề là, anh nghe rõ ràng đây là giọng nam.
Thiệu Huân trừng mắt nhìn điện thoại ngẩn người.
“Lạc, làm ơn ngươi đừng tức giận nữa có được không? Ta biết lần trước ở buổi tiệc của tập đoàn Thi thị, ta không nên hành động như vậy, ta biết sai rồi, cầu ngươi đừng cự tuyệt gặp ta có được hay không? Phải làm như thế nào ngươi mới bằng lòng tha thứ cho ta, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa ta cũng sẽ làm….”
Thiệu Huân tiếp tục trừng mắt nhìn tai nghe, miệng còn giật giật…. đừng khoa trương như vậy chứ….
Đem điện thoại để sát vào mặt, Thiệu Huân tính toán ngăn chặn lại mấy lời tâm tình của người này. “Thực xin lỗi, tiên sinh, rất có lỗi khi quấy rầy ngài, đầu tiên ta muốn nói với ngài…”
“Ngươi là ai?!” không đợi Thiệu Huân nói xong, người kia đã rống lên. “Sao ngươi lại ở trong nhà của Lạc?!!”
“Tôi ở trong nhà của Bắc Tề tiên sinh là vì…”
“Không thể nào! Sao Lạc lại tuyệt tình như vậy?! Mới chỉ có năm ngày a, năm ngày hắn liền có người mới sao?……. không, ta không chấp nhận…!!!”
“Mặc kệ ngài có chấp nhận hay không, tôi vẫn phải nói với ngài…” mấy chữ “…tôi là quản gia của Bắc Tề tiên sinh” Thiệu Huân không có cơ hội nói ra, vì điện thoại đã truyền đến thanh âm tút tút…
Mà Thiệu Huân, lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào điện thoại ngẩn người…
#19
Thiệu Huân tuy không tin vào trực giác, nhưng lúc này anh thực sự có cảm giác, chuyện này sẽ không chấm dứt như vậy.
Quả nhiên, sau hai ngày không về nhà ăn bữa tối, hôm nay Bắc Tề Lạc mới năm giờ chiều đã về nhà, tâm tình có vẻ không được tốt lắm — không, phải nói là vô cùng không tốt — không, phải là cực kì cực kì không tốt!
Thiệu Huân vừa mới dọn dẹp phòng vệ sinh xong, anh quay ra phòng khách nghỉ ngơi, đang nghĩ xem không biết tối nay Bắc Tề Lạc có về nhà không để còn chuẩn bị thức ăn cho hắn, thì bên ngoài truyền đến tiếng ô tô.
Thiệu Huân đến gần cửa sổ nhìn, đúng lúc nhìn thấy xe của Bắc Tề Lạc đâm vào trong gara. Đúng, là đâm. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đất rất chói tai, vì vậy cho dù còn chưa nhìn thấy người, nhưng Thiệu Huân có thể biết rõ, người kia đang cáu giận đến mức nào.
Nhưng mà, chiếc xe quý báu giá cả vài trăm vạn mà bị hắn tàn phá như vậy, ai nhìn cũng đều thấy đau lòng a.
Sau đó Thiệu Huân trong lòng vừa nghĩ ra cách giải thích cho sự việc hôm nay, vừa đi ra mở cửa.
Nghe thấy tiếng bước chân bình bịch truyền đến từ ngoài cửa, Thiệu Huân vừa mở cửa đã nhìn thấy khuôn mặt xanh mét dữ tợn của Bắc Tề Lạc.
“Đồ thần kinh!!”
Vừa vào trong nhà, hắn liền chửi ầm lên, đương nhiên, không phải nhằm vào Thiệu Huân.
“Tên khốn khiếp kia, hắn nghĩ hắn đang làm cái gì a!” Bắc Tề Lạc cáu giận mà quẳng chiếc cặp tài liệu sang một bên, áo vest cũng đã bị bỏ ra từ khi nào, cà vạt không chỉnh.
“Chẳng những năm lần bảy lượt gọi điện thoại đến quấy rầy ta, còn trực tiếp vọt đến văn phòng! Ta đang cùng những lãnh đạo cấp cao họp, mà hắn dám làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nói ta hoa tâm, quả thực làm mất hết mặt mũi của ta! Cút đi tìm chết đi! Cho dù ta là một kẻ hoa tâm thì liên quan quái gì đến hắn?! Ta cùng hắn nhiều lắm thì chỉ là khách hàng làm ăn mà thôi, hắn cư nhiên nghĩ lung tung, mơ tưởng ta cùng hắn có quan hệ gì!! Vô liêm sỉ, cút xuống địa ngục đi, ghê tởm! Ta ghét nhất chính là bọn đồng tính luyến ái như các ngươi!!”
Choang, vừa mắng chửi, Bắc Tề Lạc vừa giơ chân đá một phát bay chiếc bình ngọc lưu ly trang trí trong phòng, bình hoa bay khỏi kệ, chơi xuống đất vỡ tan tành, làm Thiệu Huân đứng bên cạnh giật thót.
Thanh âm đổ vỡ cùng với câu nói cuối cùng kia của Bắc Tề Lạc làm cho Thiệu Huân sửng sốt không thôi.
Phải mất một lúc lâu, anh mới phục hồi tinh thần, chần chờ mà đi đến cạnh Bắc Tề Lạc đang thở hồng hộc, cẩn thận hỏi một câu. “Chủ nhân, ngài vừa nói ngài… ghét đồng tính luyến ái..?”
“Không chỉ chán ghét, mà còn cực kì chán ghét, vô cùng vô cùng chán ghét! Nhất là tên họ Lam khốn khiếp đồng tính kia, mỗi ngày đều quấn quít lấy ta không buông!!”
Bắc Tề Lạc mãi mới bình tĩnh lại được, giờ lại lên cơn. Hình như đối với hắn, người họ Lam kia thực sự đáng ghét a.
Người kia, không biết có phải là người hôm nay gọi điện thoại đến hay không?
Thiệu Huân trong lòng đoán đoán, chắc là đúng, vì thời gian cũng rất khớp. Theo lời nói của Bắc Tề Lạc, anh cũng hiểu đại khái, có lẽ do vị Lam tiên sinh kia hiểu lầm quan hệ giữa anh và Bắc Tề Lạc, nên mới chạy đến tìm hắn chất vấn…
“Đồ khốn! Phụ nữ còn không phiền phức như vậy! Mặc kệ ta có cự tuyệt như thế nào, thì tên khốn kia đều mặt dày mà bò lên người ta!!”
Bắc Tề Lạc vốn có tiếng là đa tình, có lẽ đây là báo ứng của hắn a?
Thiệu Huân đột nhiên cảm thấy muốn cười, đương nhiên, anh sẽ không thực sự cười, Bắc Tề Lạc dù sao cũng là chủ nhân của anh.
Nhưng mà, xem ra tin tức của Bắc Tề phu nhân có vẻ sai rồi, có lẽ bà ấy nghĩ nhầm chuyện có đàn ông đeo bám Bắc Tề Lạc là hắn hẹn hò cùng với đàn ông. Hiểu lầm như vậy cũng hơi quá đáng, Bắc Tề Lạc rõ ràng rất ghét đồng tình luyến ái….
Sau Thiệu Huân cũng không nói gì nữa, chỉ chờ cho đến khi Bắc Tề Lạc cơn tức giảm xuống, mới bắt đầu thu dọn phòng khách mới bị gió lốc thổi qua này.
Còn về người hôm nay gọi điện thoại đến, Thiệu Huân cũng đành chờ cho đến khi Bắc Tề Lạc hết giận rồi nói sau, mặc dù anh cảm thấy chuyện này cũng không còn quan trọng nữa.
Sau đó chính là bữa tối, Bắc Tề Lạc lúc lên phòng có nói vọng ra là hắn muốn nghỉ ngơi, nên hôm nay cho dù là có chuyện gì cũng không thể quấy rầy hắn, cho nên anh không thể hỏi xem, hôm nay hắn muốn ăn cái gì.
Như vậy thực sự rất khó xử, không biết phải nấu món nào mới hợp khẩu vị của hắn đây.
Thiệu Huân dọn dẹp phòng khách xong, đang định vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn, thì chuông cửa lại đột ngột vang lên, sửng sốt một lát, anh mới chạy ra mở cửa.
Vừa mở cửa, anh liền nhìn thấy một người thanh niên xa lạ, bộ dạng rất đẹp mắt, dáng người cũng cân đối không sai, nếu lấy ánh mắt của một người đàn ông đến đánh giá, thì quả thật rất đáng tán thưởng.
Nhìn người mở cửa là Thiệu Huân, vị đại soái ca này trừng lớn mắt, sau đó đột ngột mà túm vạt áo của Thiệu Huân, hung hăng hỏi. “Ngươi là ai? Sao lại ở trong nhà của Lạc? không phải hắn chưa bao giờ cho phép người khác tiến vào nhà của hắn hay sao?!”
Thanh âm này… suy nghĩ trong chốc lát, Thiệu Huân bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra chính là người hôm nay gọi điện thoại đến.
“Ngài… là Lam tiên sinh?” Thiệu Huân hơi nghi vấn hỏi, bị người khác túm vạt áo, anh cảm thấy rất không thoải mái, nhưng khí lực của anh lại không bằng người ta, không thể thoát ra được.
“Ngươi có biết ta?” Người này hơi kinh ngạc một chút.
“Bắc Tề tiên sinh nói cho tôi biết.”
“Bắc Tề tiên sinh?” Thiệu Huân cố ý nói nhẹ nhàng cũng làm cho động tác của người này buông lỏng ra một chút.
“Đúng vậy, tôi là quản gia mà mẫu thân của Bắc Tề tiên sinh tìm đến, đã ở nơi này ba ngày. Đúng rồi, cuộc điện thoại hôm nay cũng là tôi nhận.”
Người thanh niên này trợn tròn mắt, rồi lại trợn to hơn nữa… sau đó ngơ ngác buông Thiệu Huân ra… sau đó rống to lên…
“Ai nha, trời ạ, ta sai lầm rồi, ta hiểu lầm ngươi, Lạc…”
“Mau đuổi hắn ra khỏi nhà cho ta!!”
Tiếng rống còn to hơn cả tiếng la hét của người thanh niên kia vang lên, Bắc Tề Lạc không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cầu thang tầng hai, mặt khó coi cực kì, hai tay nắm lấy lan can cầu thang còn đang phát run, tức giận vô cùng…
[ chết vì anh Ngạn này mất… *lăn lộn cười* ]
#20
Thiệu Huân cũng rất quý Lam Cảnh Ngạn, tuy rằng tính cách của y hơi nóng nảy ngang bướng một chút, nhưng những điểm khác thì đều không tồi.
Y là nhất kiến chung tình với Bắc Tề Lạc, địa điểm là trong một buổi yến tiếc nào đó, tuy rằng mới gặp nhau lần đầu tiên, nhưng Lam Cảnh Ngạn đã yêu Bắc Tề Lạc đến điên cuồng.
Những thứ này là do Thiệu Huân tò mò hỏi hai người đã gặp gỡ nhau như thế nào, và Lam Cảnh Ngạn đã vô cùng tự nhiên mà kể cho anh nghe.
Anh không nghĩ rằng Lam Cảnh Ngạn sẽ thực sự trả lời anh, vì dù sao y cũng là một công tử con nhà giàu có — điều này là do Bắc Tề Lạc nói cho anh biết. Nếu không phải bọn họ có thân phận ngang nhau, thì cơ bản hai người sẽ không có cơ hội gặp mặt — đây là điều mà Lam Cảnh Ngạn nói cho anh biết. Xác thực, nếu không phải là do có duyên, thì với thân phận thấp kém của Thiệu Huân, căn bản là không có cơ hội quen biết với Bắc Tề Lạc — đây là điều Thiệu Huân tự nói với bản thân mình.
Nhưng sự thật là cho dù thân phân chênh lệch như vậy, thì Lam Cảnh Ngạn cũng chưa bao giờ coi thường anh, không cậy thế ức hiếp người, cũng không hất hàm sai khiến quát tháo một quản gia nhỏ nhoi như anh.
Đây cũng là một điểm ở Lam Cảnh Ngạn làm cho Thiệu Huân thấy quý y.
Tình cảm mà Lam Cảnh Ngạn dành cho Bắc Tề Lạc thực sự rất cố chấp, Bắc Tề Lạc coi thứ tình cảm đấy chính là tử triền lạn đánh, mà không coi nó là tình yêu nghiêm túc. Nói thật, Thiệu Huân cảm thấy đồng tình với Lam Cảnh Ngạn hơn là Bắc Tề Lạc, vì yêu đàn ông không phải là sai, nhưng yêu một người đàn ông như Bắc Tề Lạc, thì giống như đã phán một án tử hình cho chính bản thân mình.
“Lam tiên sinh, ngài nên từ bỏ Bắc Tề tiên sinh thôi, đây cũng là vì tốt cho bản thân ngài.”
Mỗi lần Lam Cảnh Ngạn bấm chuông cửa muốn được gặp Bắc Tề Lạc, Thiệu Huân lại khuyên y một câu như vậy. Nhưng nếu như chỉ cần mấy câu nói có thể làm cho Lam Cảnh Ngạn đầu hàng, thì Bắc Tề Lạc đã không đau đầu như bây giờ. Hình như để cắt đuôi Lam Cảnh Ngạn, hắn đã thực hiện đủ các biện pháp có thể nghĩ ra được.
“Một lần hắn tàn nhẫn cực kỳ. Hôm ấy, vì muốn cắt đuôi ta mà hắn đã phóng xe như bay trên đường cao tốc, ta cũng đuổi theo sát nút ở phía sau. Vận tốc lúc ấy phải lên đến 280km/h. Nhanh đến mức không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh luôn. Ngay lại một ngã rẽ, hắn đột nhiên tăng tốc vọt về phái trước, ta đương nhiên ta cũng vọt theo, không ngờ lại thấy một chiếc xe tải đâm thẳng đến…” Khuôn mặt của Lam Cảnh Ngạn nhăn nhó lại. “Mạo hiểm tránh né, ta mới biết được hoá ra hắn đã sớm nhìn thấy chiếc xe kia, vì muốn dụ ta lao đến nên mới cố tình tăng tốc… Lúc ấy ta may mắn mới tránh được một kiếp, chứ nếu không chắc giờ ta đã ở trên thiên đường rồi.
“Vận tốc 280, lại còn ở trên đường cao tốc nữa…” Thiệu Huân trừng lớn mắt, kinh ngạc hỏi. “hai người không muốn sống nữa hay sao?”
“Ngươi không biết sao? Lạc là một tay đua cực giỏi! Chỉ cần có thời gian, hắn sẽ chạy đến trường đua thuê xe chạy mấy vòng. Vận tốc có khi lên đến hơn 400km ấy chứ. Lúc ấy, nhìn Lạc đẹp trai phong độ đến kinh người! Còn ta nữa, tuy không bằng Lạc, nhưng cũng không tồi đâu, ha ha!”
Nghe chuyện của bọn họ làm cho Thiệu Huân có cảm giác như đang nói chuyện cùng với người ở hành tinh khác, nói bằng thứ ngôn ngữ mà anh không thể hiểu nổi.
Khi nói chuyện với Lam Cảnh Ngạn, anh đều đứng ở ngoài cửa, vì anh không có quyền cho Lam Cảnh Ngạn vào trong nhà, mà Bắc Tề Lạc thì lại càng không làm thế.
Cũng may là Lam Cảnh Ngạn không thường xuyên đến, vì y cũng có công việc của mình. Nghe nói gia đình Lam Cảnh Ngạn cũng mở một công ty rất lớn, tuy Lam Cảnh Ngạn chưa hoàn toàn tiếp nhận công ty này, nhưng đại bộ phận công việc đều đã chuyển sang cho y quản lý, cho nên cũng không rảnh rỗi. Nhưng mà cứ có thời gian, là y sẽ lại chạy đến, mặc dù luôn bị bắt đứng ở ngoài cửa.
Mà Bắc Tề Lạc, mỗi lần nhìn thấy y là lại yêu cầu Thiệu Huân đuổi y đi, nếu thấy anh cùng với y đứng ngoài cửa nói chuyện, hắn sẽ rống to lên: “Thiệu Huân, ngươi không muốn làm việc ở nơi này nữa sao?? Còn tán gẫu cái gì, cho ngươi ba giây, mau vào trong nhà!”
Sau đó, nếu thấy Lam Cảnh Ngạn vẫn đứng ở ngoài cửa, hắn sẽ tuỳ tiền nhặt những thứ trong phòng ném y, hơn nữa xác xuất trúng mục tiêu cũng rất cao, thân thể của Lam Cảnh Ngạn không biết bị ném trúng đã bao nhiêu lần, vậy mà y vẫn có thể cầm những thứ mà Bắc Tề Lạc ném y, cười hì hì nói. “Lạc, cảm ơn những vật đính ước mà ngươi trao cho ta!”
“Thiệu Huân, gọi cảnh sát!”
Cuối cùng, Bắc Tề Lạc đều rống lên như vậy.
Đương nhiên, Thiệu Huân cũng không làm theo lời hắn nói, chỉ quay ra khuyên Lam Cảnh Ngạn mau rời đi.
Nếu Bắc Tề Lạc là phụ nữ thì mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rồi, như vậy anh có thể âm thầm giúp đỡ Lam Cảnh Ngạn, tác hợp cho hai người. Nhưng mà hai người bọn họ đều là đàn ông, hơn nữa Bắc Tề phu nhân cũng nhất định sẽ không cho Bắc Tề Lạc bước lên con đường đồng tính này. Anh đã nhận lời Bắc Tề phu nhân sẽ giúp đỡ Bắc Tề Lạc, nên chỉ có thể thầm nghĩ như vậy trong lòng.
Con người là như vậy, luôn luôn có rất nhiều chuyện không thể giải quyết được
Hiện tại, anh chỉ hy vọng Lam Cảnh Ngạn có thể tỉnh ngộ, đừng quấn quýt lấy Bắc Tề Lạc nữa.
Nhưng mà một người cứng đầu như Lam Cảnh Ngạn, muốn y buông tha cho Bắc Tề Lạc là một chuyện không thể. Vì chỉ cần có thời gian rảnh, y sẽ lại xuất hiện trước cửa nhà của hắn, nói những lời thâm tình với người trong nhà, những lời làm Bắc Tề Lạc cảm thấy ghê tởm kinh khủng.