Thực Nghiệm Đảo

Chương 46: Giấc Mơ Và Những Hồi Tưởng Vô Nghĩa (2).


Bạn đang đọc Thực Nghiệm Đảo: Chương 46: Giấc Mơ Và Những Hồi Tưởng Vô Nghĩa (2).


Khoảng nửa ngày sau thì Linh tỉnh dậy, ánh mắt cô có chút thất lạc, giống như vừa mới ốm dậy, khuôn mặt cũng có chút xanh xao hơn, có lẽ là do cú sốc do hai luồng tinh thần lực của Tường và Racha trong đầu gây ra những biến chứng này.
“Tôi hiện tại đang rất buồn bực !” Linh đưa tay gạt chiếc khăn hắn đưa tới, thu mình lại trên chiếc giường đã gãy cả bốn chân, nhìn thảm hại không chịu nổi.
“Ừm.” Tường đặt cái khăn qua một bên, lẳng lặng ngồi nghe.
“Tôi vốn dĩ chỉ là một cô gái bình thường, vì cái gì mà hết lần này tới lần khác bị một đám dị nhân chĩa súng vào đầu, kề dao vào cổ như vậy chứ !?”
Tường muốn nói “đại khái là do cậu đen đủi” nhưng vẫn thức thời ngậm miệng lại, nếu không hậu quả thật sự sẽ nghiêm trọng lắm.
Linh cũng không nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn, có lẽ là vì hai mắt cô đã ươn ướt, nhòe lệ, cái gì cũng không nhìn rõ nữa. Cô gái này quật cường đưa tay lau đi hai hàng nước mắt trên má chốc chốc lại không theo sự khống chế của mình mà chảy xuống, giống như một đứa trẻ vấp ngã đến mức chảy máu dầm dề nhưng vẫn gượng chống nói mình không đau vậy.
“Này, cậu nói xem… tại sao !? Tại sao chứ hả !?” Đối với sự yên lặng giống như mặc nhiên thừa nhận của hắn, Linh vừa khóc vừa phẫn nộ nói.
Đột nhiên, hắn ngồi sát tới, ôm chặt cô vào lòng, trước khi Linh kịp làm ra phản ứng gì, cánh tay hắn đã ấn nhẹ lên gáy cô, để khuôn mặt Linh áp vào lồng ngực ấm áp của hắn, lần đầu tiên trong đời, Tường nói được thế này:
“Xin lỗi.”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, nhưng từ khi sinh ra đến giờ, chưa một lần nào hắn nói qua, nói ra rồi, lại nhất thời không nghĩ ra được mình xin lỗi vì cái gì, thế là lại tiếp tục trầm mặc.

“Ai cần cậu xin lỗi !? Ai cần cậu xin lỗi chứ hả !?” Linh òa khóc to hơn, nước mắt thẩm đẫm một bên ngực áo của hắn, cánh tay nhỏ yếu của cô đấm bùm bụm lên một bên ngực còn lại, khiến cho hắn vốn chưa hoàn toàn khỏi hẳn giật giật mấy cái muốn thổ huyết.
Liên tục chống trọi với áp lực sinh tử đến bây giờ, trước đó còn có Tường đứng ra tiếp nhận mọi hiểm nguy, nên đều là hữu kinh vô hiểm, nhưng hai ngày trở lại đây, liên tục có tử thần nhe nanh múa lưỡi hái đòi cắt cổ mình, cho đến hôm qua, Tường gần như đã hoàn toàn mất đi khả năng chống đỡ cho cô, đến lúc này, mọi sử sụp đổ mới cùng lúc bùng phát. Tường tuy không còn đẩy đủ cảm xúc để có thể thấu hiểu, nhưng đại khái hắn cũng có thể suy luận ra được, áp lực mấy ngày hôm nay, đổi lại là một người thường chỉ sợ đã sớm muốn điên lên ôm mặt kêu khóc từ sớm rồi. Linh có thể chịu đựng đến ngày hôm nay, đã là rất giỏi.
Tường ôm Linh chặt hơn, lại cảm thấy nên nói gì đó để an ủi, cũng như thưởng cho sự cố gắng này, hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
“Thực xin lỗi, trở về tôi sẽ tặng cậu một tấm thẻ ngân hàng chưa đăng ký tên người sử dụng. 100 triệu có đủ không !? Nếu cần thêm thì…”

Hắn xoa xoa một bên má bỏng rát còn in năm ngón tay ửng đỏ, cũng không có quá nhiều buồn bực, chỉ âm thầm ghi nhớ thêm một trường hợp đáng đánh đòn nữa của mình, rồi tản bộ ra bờ sông.
Không phải hắn đột nhiên có tâm tình đi dạo, mà là quanh đây còn có vài thứ chưa giải quyết. Ở đoạn giữa bờ sông cùng căn nhà, có một thân thể nằm dài vất vưởng từ đêm qua tới giờ. Gã yoga tông sư này đã luyện thể thuật tới mức đăng phong tạo cực, sinh mạng lực thế mà rất dai, so với mấy gã có siêu năng lực dạng hồi phục cũng không kém hơn chút nào, đêm qua đã bị các mảnh lựu đạn vỡ găm khắp người nhưng vẫn chưa chết, còn đang ngắc ngoải.
Đáng tiếc là dư chấn vụ nổ có vẻ đã làm rạn khung xương của hắn, thành ra sức lực tự sát hắn cũng chẳng còn, không nói gì đến việc bò đi chạy trốn. Mà nói đi nói lại, nếu như hắn còn chút sức lực để bò dậy, với trạng thái của Tường và Linh ngày hôm qua, hai người cầm chắc cái chết. Bây giờ nguy cơ tử vong lại nhắm hướng hắn mà ập xuống, sinh tử chỉ cách nhau một gang tấc, hòn đảo này trước giờ vẫn là vậy.
“Hãy… giết tôi đi.”
Tường đứng trước thân thể trải dài dưới đất của gã, nhìn qua thảm trạng của đối phương, gã này chỉ còn thở thoi thóp mấy hơi yếu ớt, nhưng cứ để như vậy, chỉ sợ nửa ngày nữa hắn mới chết, các vết thương đã sớm nhiễm trùng, thỉnh thoảng thở mạnh máu cũng bật ra từ các kẽ nứt, lúc này có đưa vào viện chỉ sợ cũng chẳng có cách nào. Tường tất nhiên chẳng dấy lên chút lòng thương hại nào với đối phương, dù người này tìm cách giết hắn là do kẻ khác ép buộc, nhưng trong lúc hỗn loạn, nếu hắn không phản công thì chắc chắn là chết rồi, đến lúc đó thì chẳng có bất cứ cái tâm tình gì để mà thương hại nữa, bây giờ cũng như vậy. Đối với Tường, chết thì chỉ là chết thôi, chẳng do cái gì cả. Nếu không muốn chết, vậy thì đừng chết, cũng đừng cho người khác có cơ hội làm ình chết.

Hắn rút ra con dao rung động siêu tần cướp được của tên lính đặc công dạo nọ, với thứ đồ chơi này, chỉ cần thả thẳng xuống không cần thêm chút lực gì, nó cũng thừa sức xuyên qua xương sọ của đối phương mà đâm lút cán xuyên qua óc, cực kỳ sắc bén. Đang muốn đâm xuống thì lại ngừng lại, vì Linh chẳng biết từ lúc nào, đã khoanh chân ngồi đó, bên cạnh thân thể tàn tạ của gã kia.
“Cậu làm gì vậy !?” Tường kỳ quái hỏi.
“Người này còn cứu được không !?”
“Không.”
Linh lẩm bẩm nói gì đó, nhưng không nên lời. Cô lại cúi xuống, nói với gã tàn phế kia bằng tiếng phổ thông:
“Này anh, anh lên hòn đảo này để làm gì vậy !?”
Đồng tử tràn ngập cái chết của gã này giãn nở một hồi, câu hỏi này có lẽ đã chạm đến chỗ nào đó sâu kín nhất trong lòng hắn, gã này hít thở liên tục một cách dồn dập, nghẹn uất nói mấy chữ:
“Gia đình tôi… mẹ… em gái… tôi phải cứu…”
….

“A…”
Hắn đứng giữa phòng hội nghị, xung quanh là một đám quân nhân mặc trang phục chống siêu năng lực gia bằng vật liệu đàn hồi chịu nhiệt tiên tiến nhất, súng gác bên hông đều là loại đạn sốc điện tầm bắn lớn. Hắn vô cùng căng thẳng, nhiều người như vậy, dẫu có đạt tới 10% sức mạnh cube như bây giờ, hắn cũng không nắm chắc đối phó được. Tuy hắn đã chiến thắng thực nghiệm đảo, nhưng so với vô số đầu sỏ trong bóng tối, hắn vẫn chỉ là một con rối có chút mạnh mẽ mà thôi, người ta tùy tiện tìm ra mấy tay lính đánh thuê già dặn cũng thừa sức ăn đứt hắn.
“Đừng căng thẳng !” Nói chuyện là một gã công tử tóc vàng hoe ngồi trên chiếc ghế phản trọng lực dành cho quý tộc, bọc quanh hắn là một lớp màn chắn năng lượng được xưng là vô kiến bất tồi, thậm chí có thể chịu đựng một quả tên lửa đạn đạo mà vẫn nguyên xi không chút xây xát. Đây chính là người thuê hắn, hay đúng hơn là người ép buộc hắn lên thực nghiệm đảo.
“Chúc mừng ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ. Rất nhanh thôi, cổ phần của tập đoàn IMI sẽ được chuyển đến cho ngươi, chỉ cần đứng trước cánh nhà báo điểm dấu vân tay lên là ngươi sẽ thừa hưởng số tài khoản kếch xù, muốn thống trị thế giới này cũng không khó. Sao nào !? Nghe động tâm chứ !? Có sự bảo hộ của tập đoàn, ngay cả ta muốn giết ngươi, cũng không có cách nào đâu !” Gã thanh niên này nghiêng đầu, nhe hàm răng vàng khè vì rượu bia quá độ của mình ra cười khích khích mấy cái.
“Không có hứng thú !” Hắn thành thật đáp, không do dự lấy một giây.
“Ồ, thật đáng tiếc, anh bạn. Nhưng ta rất vui, vui lắm đấy ! Ngươi biết phải làm gì tiếp theo rồi chứ !?”
Hắn gật đầu rồi đặt tay lên bàn, xòe năm ngón tay ra. Một tên vệ sĩ cả người mặc kín võ trang cầm con dao rung động cao tần chạy tới, vung tay lên, nhè ngón trỏ của hắn mà chém xuống. Lực đạo khống chế rất kém, chút nữa cưa đôi luôn cả cái bàn, chẳng qua hắn cũng đã xong việc chính. Ngón trỏ của bàn tay chai sần kia đã bị cắt rời.
Lại một tên lính khác bên ra một cái hộp đông lạnh, bên trong là một ngón tay trắng ởn khác. Hắn biết rõ đây là sản phẩm công nghệ cao cấp, so với đồ thật không khác biệt gì, tạo hình cũng giống ngón tay của hắn như đúc, chỉ có điều, vân tay trên đó là của kẻ khác mà thôi. Hắn thản nhiên, không hề nhíu mày, vẫn chìa tay ra đặt trên bàn phẫu thuật cấp tốc, chỉ nửa tiếng sau đó, ngón tay mới ngoại trừ có hơi trắng ra, đã chẳng khác gì trước, một đám nhân viên make up chạy đến, phun phun phẩm màu, tiêm vài mũi sắc tố, đã hoàn toàn chẳng nhìn ra điểm gì khác biệt.
Đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, hắn gật đầu bước ra khỏi phòng, bên ngoài chính là hội trường lớn, các nguyên thủ quốc gia đều đã ở đó, nhìn khuôn mặt hắn với tâm tình phức tạp. Đối với họ, chỉ chưa đầy mười phút nữa, thanh niên này sẽ là kẻ thừa kế của con quái vật IMI vẫn luôn áp chế bọn họ bấy lâu nay, một thứ như vậy… lại rơi vào tay của một gã như vậy… thông qua một cuộc tuyển chọn ngu ngốc. Quá đáng tiếc.
Vô số ánh đèn rọi vào khuôn mặt lầm lì của hắn. Hắn mặc kệ. Khi người chủ trì, nữ hoàng Stellar Verminton, người nắm quyền điều khiển chính của tập đoàn IMI hiện tại mang lên một bảng ký kết với khuôn mặt lạnh lùng tới vô cảm, hắn chỉ thoáng gật đầu rồi đưa ngón tay mang vân tay của gã tóc vàng kia, điểm chỉ lên.
Hội trường lập tức vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.

Vài ngày sau, hắn với khuôn mặt nát bét không ra hình thù gì, đối diện với một gã có khuôn mặt giống mình như đúc cúi đầu cảm tạ một cách chân thành trong sợ hãi. Sau lưng hắn, mẹ và em gái hắn co rúm đứng thẳng thành một hàng. Cả nhà ba người bước lên phi cơ, tiến thẳng về miền cực bắc lục địa với ba tấm chứng minh nhân dân mới toanh, từ giờ sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi mắt thế gian. Chuyến bay không có gì ngoài dự kiến, hắn ở ngôi nhà mới, thành thật trở thành một nông dân, quen được một cô hàng xóm tốt bụng, hai người trở thành vợ chồng, cuối cùng cũng có một đứa con trai để nối dõi. Em gái hắn cũng đã lấy chồng, mẹ hắn đã có thể về với cha hắn trong hạnh phúc, không còn gì để lo lắng nữa.
Cuộc đời hắn cứ như vậy…. cứ như vậy….
Trôi qua…
Ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời, trong đôi con ngươi đã đục ngầu vì thiếu sức sống của hắn, vẫn ánh lên một sự yên bình thỏa mãn khiến người khác ghen tị, trước khi bóng đêm của cái chết hoàn toàn phủ xuống, ánh sáng trong đôi mắt sắp chết ấy vẫn cứ kiên trì bám trụ, mãi về sau mới mất đi. Hắn đã không còn gì tiếc nuối nữa.

“Hắn vừa muốn giết cậu đấy !” Tường đứng một bên, nhìn Linh vuốt vuốt mắt cho gã đó, đều giọng nói một câu khẳng định.
“Cậu cho hắn nhìn thấy gì vậy !?” Linh không đáp mà hỏi ngược lại hắn.
Tường dụi dụi mắt nói:
“Như cậu yêu cầu, hắn muốn cái gì, thì tôi cho hắn nhìn thấy cái đó. Chẳng qua hành động này thực sự…”
“Nếu sau này tôi cũng sắp chết như vậy, hãy cho tôi nhìn thấy thứ tương tự nhé.” Linh mãi nhìn ngắm chút ánh sáng cuối cùng trong đôi đồng tử đã đục ngầu kia, đột ngột nói như vậy.
Tường lập tức tắt tiếng, lâm vào trầm mặc trước khi nặng nề gật đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.