Đọc truyện Thực Hồn Đồ – Chương 4
Edit: meomoon86
Chuyện bên viện dược học có một nghiên cứu sinh nhảy lầu rất nhanh lan truyền khắp cả trường. Hiện tại ở trong đại học, chuyện sinh viên do không chịu nổi áp lực nhảy lầu không phải là quá ít, mặc kệ nhận thức hay không nhận thức, tuy nhiên đều cảm thấy có chút hối hận đáng tiếc, nhưng thật ra không gây ra gợn sóng quá lớn.
Tòa nhà lớn viện dược học bị phong tỏa vào lúc ban đêm buông xuống, ngày hôm sau vẫn được mở ra, sinh viên vẫn ra ra vào vào bên trong, cũng không có cảm thấy khác thường.
Khoảng hai ngày sau, vào lúc chạng vạng, Tống Quân nhận được điện thoại của Chu Hoa Phùng Xuân, nói hắn tới tầng mười của tòa nhà lớn viện dược học lấy giúp cô số liệu của một phần thực nghiệm, sau đó đưa văn phòng tòa nhà pháp y cho cô.
Tống Quân im lặng một chút, sau đó vội vàng đáp ứng, nói sẽ lập tức đi ngay.
Sau khi hắn thu thập xong thì cầm theo di động và cái chìa khóa ra ngoài, vừa lúc mở cửa thì gặp Hạ Hoằng Thâm từ bên ngoài trở về, hắn gật đầu i bắt chuyện, “Hạ sư huynh.”
Nhưng không ngờ Hạ Hoằng Thâm nhìn kỹ hắn nói: “Đi nơi nào?”
Giongj điệu Hạ Hoằng Thâm không tính là khách khí, nghe có chút không lễ phép, cũng may Tống Quân cũng không có kỹ tính mà để ý, bèn đáp: “Tôi đi giúp Chu giáo sư lấy đồ vật này nọ.”
Hạ Hoằng Thâm gật đầu một cái tỏ vẻ đã biết, lập tức liền mở cửa trở về gian phòng của mình.
Lúc Tống Quân đi ra ký túc xá, sắc trời đã sắp tối sầm, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, nhưng đây là thời điểm trong sân trường sẽ náo nhiệt nhất, không ít sinh viên từ các phòng học sẽ tới nơi đây để tự học, trên thao trường vẫn còn bóng dáng nam sinh chơi bóng dưới ánh hoàng hôn.
Lúc tới phía dưới tòa nhà viện dược học, Tống Quân theo bản năng nhìn lên trên tầng một cái, hắn không biết vì sao lại như thế, thực ra cũng không phải cố ý nhớ tới cái gì, nhưng lại nhớ rõ ràng nữ sinh nhảy từ cửa sổ tầng cao ngày hôm đó.
Tòa nhà lớn viện dược học là một trong vài tòa nhà lớn được xây dựng mới, tòa nhà hình chữ “L”, ở góc rẽ “L” có thang máy, nhưng cầu thang lại ở trên một điểm cuối phía bên phải.
Lúc này, bên trong tòa nhà rõ ràng có chút lạnh, nhưng từ bên ngoài nhìn vào, vẫn có thể nhìn thấy không ít phòng còn có đèn sáng, phần lớn là nghiên cứu sinh của viện dược học, hoặc là còn ở lại làm thí nghiệm hoặc là tự học.
Tống Quân nhận được điện thoại của Chu Hoa Phùng Xuân, nói với hắn tới tầng mười tìm một nữ sinh là Liêu Uyển lấy số liệu, theo như Chu Hoa Phùng Xuân nói, nàng đã gọi điện thoại trước cho Liêu Uyển, Tống Quân chỉ cần tới gặp đối phương.
Chính là dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tống Quân bước vào tòa nhà lớn của viện dược học, hắn đã đi nhầm phương hướng, đi đến một thang máy bên phải, lại vội vàng quay đầu lại, mới tìm được thang máy ở giữa.
Quá trình tìm Liêu Uyển coi như là thuận lợi, đối phương vừa nghe thấy là người Chu giáo sư gọi tới lấy số liệu thì tìm cho hắn một cái USB, nói dùng xong thì trả lại cho nàng là được.
Tống Quân nói lời cảm ơn, cầm USB của Liêu Uyển từ bên trong phòng thực nghiệm đi ra, đi trên hành lang trống rỗng.
Lúc này, ở bên ngoài như một màu đen, trên hành lang trống rỗng, chỉ có một mình hắn đi. Đi tới phía trước thang máy, Tống Quân nhìn thấy thang máy đang từ tầng một đi lên, hắn lấy tay xoa bóp khóa phía dưới, rồi nhìn thấy thang máy dọc theo đường đi đều không có dừng lại, thắng tới tầng mười thì mới ngừng lại.
Cửa thang máy mở ra, Tống Quân nghĩ bên trong sẽ có người, nhưng kết quả là một người đều không có, ba mặt là chiếc kính bóng loáng, chiếc ra hình bóng một mình Tống Quân.
Tống Quân đi vào đứng bên trong, đối diện với cửa thang máy, hắn nhìn thấy vách tường đối diện là con số Ả rập viết số 10.
Cửa thang mãi chậm chạp đóng lại, một đường đi xuống, Tống Quân nhìn thấy con số màu đỏ của tầng trệt thong thả nhảy xuống, từ 10 cho đến 1, khi tới tầng một, khi hắn nghĩ tang máy sẽ mở ra thì phát hiện thang máy lại không có dừng lại, lại phát hiện căn bản thang máy vẫn đang tiếp tục đi xuống, trong giây lát từ màu đỏ của con số liền nhảy lên tới tầng 14 cao nhất của tòa nhà, sau đó lại một lần từ 14 nhảy xuống.
Tống Quân đột nhiên cảm thấy trên người rùng cả mình, hắn theo bản năng lui ra từng bước về phía sau, đem phía sau lưng dán lên trên tường thang máy trên tường, xác nhận xung quanh không có góc chết tầm mắt, sau đó lại một lần nhìn chằm chằm vào con số tầng trệt nhảy lên của thang máy.
Ngay từ đầu hắn nghĩ là thang máy gặp trục trặc, nhưng hắn rất nhanh phủ nhận cái ý nghĩ này, bở vì hắn cảm thấy thang máy đi xuống trọng lượng cảm bị mất đi rất nhỏ. Hắn xác định mình một đường đi xuống, rõ ràng vừa rồi là từ tầng 10 xuống tầng một, nhưng hiện tại một đường đi xuống không chỉ có mười tầng, đây là làm sao có thể? Trừ phi tòa nhà viện dược học có tầng ngầm hơn nữa là hơn mười tầng!
Chuyện này vượt quá logic, Tống Quâng không dám nghĩ tới, tự tay hắn ấn phím tầng trệt, tùy tiện đến tầng nào cũng tốt chỉ cần ngay lập tức có thể dừng lại.
Kết quả ngay lúc đó thang máy dừng lại ở tầng năm, cửa thang máy từ từ mở ra, Tống Quân nhìn thấy con số “5” trên vách tường đối diện.
Hắn không có nhiều do dự, lập tức từ trong thang máy đi ra, phía sau cửa thang máy lại chậm rãi khép kín, ở tầng 5 đứng bất động.
Tống Quân đứng ở góc rẽ tầng 5, trái phải hai bên là hành lang trống rỗng, trên hành lang còn lóe lên đèn huỳnh quang trắng bệch, nhưng một người đều không có, toàn bộ hai bên cửa gian phòng đều đóng chặt.
Hắn còn chưa hồi phục tinh thần hoảng sợ thì ở phía sau lưng phát ra từng trận lạnh, trên cánh tay đều là nổi da gà, nhưng dù là như vậy phía sau thang máy hắn đều không dám vào đi tiếp. Trong chốc lát sững chờ đứng tại chỗ, Tống Quân cố lấy dũng khí, hướng cầu thang phía bên phải tòa nhà đi đến.
Trogn cầu thang có một phòng chữa cháy, thường thì đều đóng cửa, phải có khí lực mới đẩy ra được.
Chính là cầu thang trống rỗng nhìn qua còn đáng sợ hơn nhiều, bởi vì cầu thang không có ánh sáng, khi hắn đẩy cửa phòng chữa cháy ra liền nhìn thấy một tia ánh sáng len lỏi vào, trên mặt đất chiếu lên bóng dáng bản thân, khi hắn đi vào thì cánh cửa liền tự động đóng trở về, tiếp theo là đem che hết toàn bộ ánh sáng ở bên ngoài.
Tống Quân nhìn xung quanh một chút nhưng không tìm thấy công tắc đèn điện ở cầu thang.
Hắn có chút khẩn trương bởi vì hắn không cho rằng hiện tượng thang máy vừa rồi là một hiện tượng nghiên cứu có thể giải thích rõ ràng, nhưng hắn hy vọng mình có đủ sự bình tĩnh, không cần đa nghi như vậy.
Hít sâu một hơi, Tống Quân đẩy cửa phòng cháy đi vào cầu thang. Mặc kệ là hướng lên trên hay xuống dưới, cầu thang vẫn là một mảnh tối đen. Hắn lấy điện thoại ra, màn hình chiếu sáng ánh sáng mong manh trong phạm vi một nhỏ bé, ít nhất hắn sẽ không một cước bước đi một bước, nhưng phía trước là nơi đen lại càng thêm đen rốt cuộc có cái gì không ai biết.
Tống Quân không có ngừng lại, cũng không có tiếp tục nhìn xung quanh, chuyên tâm nhìn về nơi ít ỏi ánh sáng ở tầng dưới mà đi. Chính hắn cũng không biết đã đi bao lâu, đột nhiên một tiếng trong tay vang lên.
Trong hoàn cảnh im lặng lại đột nhiên có tiếng chuông, Tống Quân thiếu chút nữa bị dọa rời hồn vía, điện thoại trên tay hắn suýt nữa thì không cầm chắc. Hắn ngừng lại, hơi hơi lùi về sau, lưng dán lên vách tường và nhận cú điện thoại.
Không ngờ điện thoại là Hạ Hoằng Thâm gọi tới, trong nháy máy Tống Quân còn không có nghe rõ, bởi vì hắn không nghĩ cần số điện thoại của Hạ Hoằng Thâm.
Không biết vì cái gì, ở trong này nghe dược thanh âm của Hạ Hoằng Thâm, Tống Quân lập tức cảm thấy thả lòng được một ít.
Ở bên kia điện thoại, Hạ Hoằng Thâm hỏi ngay một câu đầu tiên: “Ngươi đang ở đâu?”
Tống Quân nói: “Tôi đang ở trong tòa nhà viện dược học, đang muốn đi ra.”
Hắn còn chưa có dứt lời, liền nghe được Hạ Hoằng Thâm nói: “Ở nơi đó chờ ta.”
Tống Quân sửng sốt, liền vội nói cho Hạ Hoằng Thâm biết tình huống, hắn nói “Tôi không biết sao lại thế này, thang máy giống như xảy ra vấn đề, tôi đang từ dưới bậc thang…”
“Tại nguyên chỗ đứng, không được rời đi” Hạ Hoằng Thâm liền nói như vậy.
Sau đó, điện thoại đã bị dập máy.
Tống Quân nhìn thấy điện thoại bị chặt đứt, nghĩ đến lời vừa mới nói của Hạ Hoằng Thâm, bèn dán vào vách tường ở trên bậc thang mà ngồi xuống. Nói thực ra, hắn một khắc cũng không muốn dừng lại ở nơi này thêm một chút nào, nhưng là đối diện với một mảnh hắc ám phía trước hắn cũng khẩn trương, hơn nữa hắn còn không biết mình rốt cuộc đang ở tầng mấy? Có phải hay không phía trước chính là lối ra? Hắn cảm thấy đầu óc mình có chút mơ mộng.
Không quá mười phút sau, Tống Quân nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang.
Hắn lập tức từ trên mặt đất đứng lên, nắm thật chặt di động, chiếu ra một chút ánh sáng.
Bước chân kia càng ngày càng đến gần, cách chỗ Tống Quân một đoạn cầu thang thì ngừng lại, ở ánh sáng mong manh Tống Quân nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm.
Tống Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi trong giây lát, hắn nói: “Hạ sư huynh.”
Hạ Hoằng Thâm không nói gì cả, chính là chìa một bàn tay cho hắn: “Theo ta đi.”
Tống Quân sửng sốt, thân thể so với đại não liền phản ứng trước tiên, đưa tay cầm lấy tay của Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm lôi kéo hắn đi xuống tầng dưới.
Bởi vì có thêm một người, Tống Quân cảm thấy không còn sợ nữa, liền hỏi: “Không đi bằng thang máy sao? Có thể đã tốt hơn rồi?”
Hạ Hoằng Thâm chỉ ngắn gọn trả lời một câu: “Không đi.”
Tống Quân liền không hỏi lại, một đường đi theo Hạ Hoằng Thâm xuống dưới.
Ngay lúc này, hắn phát hiện ra một vấn đề, vừa rồi thang máy dừng lại ở tầng năm, phía dưới ít nhất còn có ba, bốn tầng nữa, nói như vậy không phải chỉ là một tầng, Hạ Hoằng Thâm cứ lôi kéo hắn đi là đi, khoảng cách phía dưới cũng không có ngắn, hắn nhịn không được hỏi: “Chúng ta vừa rồi ở tầng mấy?”
“Tầng mười bốn”, Hạ Hoằng Thâm nói.
Tống Quân sửng sốt, hắn cảm thấy được không đúng, tầng mười bốn là tầng cao nhất của tòa nhà, không nói tới hắn đi thang máy xuống tầng trệt nhìn xem con số tầng trệt có phải là thật hay không, hắn vừa rồi tiến vào cầu thang, quả thật cũng có thấy cầu thang đi lên trên, như thế nào đây lại có thể là tầng thứ mười bốn được?
Nhưng là tầng thứ mười bốn, không phải là tầng người đàn chị kia nhảy lầu xuống sao?
Tống Quân đột nhiên cảm thấy phát lạnh, cũng không có hỏi ra miệng vấn đề muốn hỏi, trầm mặc theo sát Hạ Hoằng Thâm xuống tầng.
Lú này hắn vẫn nhớ không rõ rốt cuộc là đi xuống bao nhiêu tầng, ở một góc tầng, hắn đột nhiên phát hiện phía trước có cái gì đó lóe lên ánh sáng, Tống Quân theo bản năng nhìn kỹ, Hạ Hoằng Thâm bên người lại giơ tay che ánh mắt của hắn, nói: “Đừng nhìn, đi theo ta.”
Tống Quân sửng sốt, hắn cảm giác mình vừa rồi nhìn qua là một cái gương, chính là lại không có xác định.
Bị Hạ Hoằng Thâm ngăn trở ánh mắt, hắn cảm thấy ngón tay dài nhỏ lạnh lẽo của Hạ Hoằng Thâm, hắn có hơi chút khẩn trương, cũng không dám đẩy ra, liền như vậy đi theo Hạ Hoằng Thâm, một đường đi xuống tầng một, đi ra ngoài tòa nhà lớn viện dược học.
Ngay khi vừa ra tới cửa, Tống Quân cảm thấy một cỗ nhiệt khí đập vào mặt, lúc này mới phát hiện ra bên trong điều hòa trung tâm của tòa nhà giống như âm lãnh, nhưng này là không thể nào, rõ ràng lúc hắn đi vào cảm thấy oi bức, tòa nhà viện dược học căn bản không có trung tâm điều hòa mà.
Người đến người đi trên đường tới vườn trường, phảng phất với bên ngoài là hai thế giới, hiện tại mới trở về thế giới bình thường.
Tống Quân quay đầu nhìn Hạ Hoằng Thâm, lại nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm quay đầu nhìn về tòa nhà phía sau họ. Hắn không khỏi cùng nhìn theo ánh mắt của Hạ Hoằng Thâm, nhớ lại chuyện vừa rồi, vẫn là cảm thấy rùng cả mình.
“Là đụng phải quỷ … Sao?” Lời này Tống Quân nói ra có chút do dự, bởi vì người đứng bên hắn lúc này chính là một nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành pháp y, hai người thảo luận vấn đề gặp quỷ hay không gặp quỷ quả thật có chút buồn cười.
Chính là Hạ Hoằng Thâm không cười, hắn nói: “Ngươi còn có chuyện gì?”
Tống Quân lập tức nhớ lại USB đang ở trong túi, “Tôi muốn qua gặp Chu giáo sư đưa số liệu.”
Vì thế Hạ Hoằng Thâm nói một câu: “Đi thôi.” Sau đó cũng không chờ Tống Quân trả lời mà trực tiếp nói quyết định.
Tống Quân bất đắc dĩ, đành phải nói với hắn “Tôi đi đây.”
Đi lên phía trước vài bước, Tống Quân quay đầu nói với Hạ Hoằng Thâm: “Cám ơn anh, Hạ sư huynh.”
Hạ Hoằng Thâm đứng tại chỗ, bình thản mà nhìn hắn.
Tống Quân giơ giơ tay lên, xoay đi về tòa nhà pháp y.
Buổi tối trở lại ký túc xá, Tống Quân nhìn thấy cửa gian phòng đối diện của Hạ Hoằng Thâm đóng chặt lại, không biết có phải hay không đã đi ngủ. Hắn xuất ra chìa khóa mở cửa, đột nhiên nhìn thấy trên cửa sổ có một bóng đen từ bên ngoài nhảy vào.
Hắn hoảng sợ, lập tức bật đèn, không ngờ lại là một chú mèo đen nhỏ.
Chú mèo nhỏ ngẩng đầu lên, hướng hắn kêu “Meo meo” một tiếng.
Tống Quân buông lỏng một hơi, biết rằng cửa sổ phòng mình không đóng, con mèo này là từ bên ngoài xông vào. Hắn đến bên cạnh bàn bỏ chìa khóa xuống, sau đó ngồi xuống đổi giày.
Con mèo đen nhỏ nhìn chằm chằm vào hắn, khi nhìn thấy hắn cũng nhìn mình, liền nhỏ giọng kêu “Meo meo” một tiếng.
Tống Quân vốn muốn đuổi nó đi ra ngoài, nhưng nhìn bộ dáng đáng yêu của nó lại không thể nhẫn tâm, vì vậy liền mở ngăn kéo lấy một cây chân giò hun khói tràng, đút cho mèo đen ăn.
Mèo đen nhỏ cúi đầu nhìn xuống nhưng lại không chịu ăn.
Tống Quân hơi chút do dự, đưa tay sờ đầu chú mèo đen một chút, phát hiện Tiểu Hắc miêu thực hiền thục nằm xuống dưới, vì thế hắn dùng ngón tay gãi gãi cằm của nó, xem nó hưởng thụ nheo lại mắt.
Sau đó, Tống Quân đi phòng nước tắm rửa, khi trở về liền không thấy chú mèo đen nữa. Hắn thò đầu qua cửa sổ xem, nhưng đều không nhìn thấy gì cả.