Đọc truyện Thực Hồn Đồ – Chương 22: Phó Văn Thạch
Phó Y sinh tên đầy đủ tên là Phó Văn Thạch, là suất ca nhất nhì trong bệnh viện C đại Phụ Chúc, là kim cương Vương lão ngũ* .Đương nhiên những điều này là do Tống Quân sau nghe người ta nói.
* Chỉ người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
Cùng Phó Văn Thạch ở chung khiến Tống Quân cố gắng cảm thấy thoải mái, đối phương là phó chủ nhiệm Y sư ngoại khoa, nhưng đứng chung cùng một chỗ với bọn họ một chút cái giá đều không có, thái độ thân thiết, lời nói cử chỉ cũng rất có ý nhị.
Tống Quân thật ra rất muốn làm Y Sinh, nhưng hắn cảm giác trong lòng mình không thể thừa nhận năng lực đi gánh vác các loại áp lực. Cho nên khi hắn nhìn Phó Văn Thạch mặc áo blouse trắng có bộ dạng phong độ nhẹ nhàng, không tự giác nổi lên vài phần yêu thích và ngưỡng mộ, tuy vậy, Tống Quân vẫn cảm thấy không ai có thể mặc đẹp mắt hơn so sánh với Hạ Hoằng Thâm mặc áo blouse trắng.
Cơm trưa ăn ở nhà ăn bệnh viện, Phó Văn Thạch dùng phiếu cơm của mình mua ba suất, đối với Tống Quân mà nói, quả thật xem như cho hắn cải thiện cơm nước.
Ba người ngồi ở trong góc nhà ăn nhưng vẫn khiến người khác chú ý, vừa mới bắt đầu Tống Quân còn không có phát hiện, sau lại phát hiện có mấy bàn hộ sĩ đều nhìn bọn hắn, nhất thời có chút ngượng ngùng.
Phó Văn Thạch một mực nói chuyện phiếm với bọn họ.
Phượng Tuấn Nguyên vẫn là bộ dạng tâm tình không tốt, hắn vốn là một người ít biểu lộ cảm xúc, không thế nào sẽ xử lý tốt mối quen hệ giữa người, giống như Phó Văn Thạch chủ động cùng hắn nói chuyện, hắn cũng vẫn giữ một bộ phờ phạc.
Tống Quân lại cảm thấy được không tốt, ít nhất không quá lễ phép, cho nên đại đa số thời điểm là hắn cùng Phó Văn Thạch nói chuyện.
Phó Văn Thạch nói tới một ít học thuật chuyên ngành và chuyện bệnh viện, Tống Quân cũng nghe thấy thú vị, cảm thấy thực hứng thú.
Cơm nước xong, Tống Quân theo chân bọn họ cùng nhau trở về bệnh viên, cầm hàng mẫu máu tính rời đi.
Trước khi đi, Phượng Tuấn Nguyên thế nhưng nói với Tống Quân một tiếng “Cám ơn”.
Tống Quân lặng đi một chút, phản xạ có điều kiện hỏi một câu: “Cái gì?”
Phượng Tuấn Nguyên nhất thời ngó mặt đi chỗ khác, “Không có gì.”
Tống Quân giơ tay lên đặt trên đầu, “Chính ngươi cẩn thận một chút.”
Hắn đang nhớ lại đứa bé kia, cùng với cha mẹ cô bé níu lấy Phượng Tuấn Nguyên.
Phượng Tuấn Nguyên sờ soạng một chút băng gạc trên mặt, nhẹ nhàng “Được” một tiếng.
Trở về phòng thí nghiệm, Tống Quân đem máu dạng thu lại, nhìn một chút kết quả thực nghiệm, hé miệng ngáp. Ăn no thì nghĩ đến ngủ, hắn thấy cái lưng mỏi, nghĩ cách về trước ký túc xá ngủ một giấc ngủ trưa, buổi chiều làm tiếp.
Ở trước cửa gian phòng ký túc xá, Tống Quân đang ở cắm chìa khóa mở cửa, đột nhiên nghe được bên tai có một thanh âm có chút tức giận.
Bởi vì khoảng cách quá thân cận, hắn lập tức bị dọa đánh rơi cái chìa khóa, đột nhiên xoay đầu lại mới phát hiện là Hạ Hoằng Thâm.
Tống Quân xoa ngực, “Hạ sư huynh, ngươi có cần hù chết em không?” Lời hắn nói một chút cũng không khoa trương, buổi sáng mới ở bệnh viện gặp qua chuyện kỳ quái, tâm lý thừa nhận của hắn có chút yếu ớt.
Hạ Hoằng Thâm lại không hề phản ứng gì, đầu để sát vào bên cạnh cổ của hắn, tựa hồ hít lấy hương vị trên người hắn.
“Ừ?” Hạ Hoằng Thâm phát ra âm thanh.
Tống Quân có chút ngượng ngùng lại thấy có gì đó kỳ quái, “Làm sao vậy?”
Hạ Hoằng Thâm nghe một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên nói một câu: “Nặng nề mùi khai của trẻ.”
Tống Quân nhất thời không thể tin trừng lớn hai mắt, đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn Hạ Hoằng Thâm, không rõ Hạ Hoằng Thâm nói những lời này có ý tứ gì.
Sau khi nói xong, Hạ Hoằng Thâm liền rời khỏi hắn, đi trở về gian phòng của mình.
Tống Quân đứng ở cửa sửng sốt hồi lâu, lúc sau nhặt lên cái chìa khóa trở về trong phòng, chuyện thứ nhất chính là cỡi quần áo ra ngửi ngửi. Quần áo hôm nay hắn mới vừa đổi, chỉ có hương vị xà phòng mà thôi.
Chính là hắn thật sự quá để ý câu đến nói kia của Hạ Hoằng Thâm, nhịn không được cầm ấm đun nước đi phòng nước tắm rửa.
Tắm rửa xong đi ra, Tống Quân đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác mát.
Bất tri bất giác đã cuối tháng chín, mắt thấy chính là tháng mười, thời tiết càng ngày càng lạnh. Một mùa hè đến nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, hiện tại nhớ đến thật sự giống như đã trải qua mấy đời.
Giữa trưa ngày đó, Tống Quân hỏi tình hình gần nhất của mấy người bạn học hồi đại học mà hắn quan hệ thân thiết.
Sau một lúc, Tống Quân cười cười, giơ cánh tay lên giãn thân thể một chút, nghĩ phải vượt qua thật tốt ba năm cuộc sống nghiên cứu sinh này.
Sau khi rời giường lúc ngủ trưa, Tống Quân đứng trước cửa phòng Hạ Hoằng Thâm và gõ cửa, lúc trưa hắn bị hoảng sợ nên quên mất chuyện của Phượng Tuấn Nguyên, hiện giờ mới nhớ đến, Tống Quân quyết định nói cho Hạ Hoằng Thâm một tiếng.
Không ngờ sau khi nghe xong, Hạ Hoằng Thâm bình tĩnh nói “À” một tiếng.
Tống Quân có chút kỳ quái, “Anh không giúp cậu ta sao? Cậu ta không phải là … của anh” trong lúc nhất thời không tìm thấy từ thích hợp để hình dung quan hệ của bọn hắn.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Không sao, hắn sẽ không có việc gì”
Tống Quân nghe xong, đột nhiên nghĩ đến thân phận lợi hại của Phượng Tuấn Nguyên, nghĩ rằng quả thật không phải yêu ma quỷ quái dễ dàng có thể thương tổn được hắn. Nếu Hạ Hoằng Thâm tin tưởng hắn như vậy, mình cũng sẽ không cần phải lo lắng quá mức, vì thế gật gật đầu, “Vâng, đã biết.”
Qua một thời gian, Tống Quân không có nghe được tin tức của Phượng Tuấn Nguyên ở bệnh viện bên kia, hắn nghĩ cha mẹ cô bé chắc là lúc đó nhất thời không nghĩ ra, đã là chuyện quá khứ thì tốt rồi.
Buổi sáng ngày thứ hai, Tống Quân có một khóa học.
Hắn đang ngồi trong phòng học cả một buổi sáng, khi tan học đã là giờ ăn cơm.
Từ phòng học cầm sách đi ra, Tống Quân gặp Phó Văn Thạch ở phòng học bên cạnh.
“Anh Phó?” Tống Quân nhìn thấy hắn liền chủ động chào hỏi hắn.
Phó Văn Thạch đang cầm chén nước cùng một cái bao đựng Computer, cười với Tống Quân, “Trùng hợp vậy? Đi học sao?”
Tống Quân gật gật đầu, “Anh Phó cũng đi học?”
Phó Văn Thạch nói: “Đúng vậy, anh là sinh viên lâm sàng học chưa tốt nghiệp.”
Tống Quân mỉm cười, không thể nghĩ ra lời nào nữa, liền hỏi: “Anh Phó đi ăn cơm sao?”
Hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi, không nghĩ tới Phó Văn Thạch thế nhưng trả lời hắn: “Tốt, cùng đi ăn cơm đi.”
Lời mời do mình thốt ra trước, Tống Quân không thể cự tuyệt. Hắn vốn không muốn cùng Phó Văn Thạch đi ăn cơm, cũng không phải là vì không thích Phó Văn Thạch mà bởi vì Tống Quân vốn có chứng sợ người lạ, cùng một người không quá quen biết cùng nhau ăn cơm, tránh không được phải tìm đề tài nói chuyện, hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Trên đường đi đến nhà ăn, Phó Văn Thạch nói mình quên mang vé ăn cơm, Tống Quân vội vàng nói: “Không sao, ngày hôm nay tôi mời khách.”
Hắn biết không thể mời người ăn quá kém, vì vậy Tống Quân tìm chỗ ngồi cho Phó Văn Thạch xong thì cũng đi xếp hàng lấy cơm.
Bên này người hơi nhiều, Tống Quân đứng ở hàng cuối cùng, một bên xếp hàng một bên lấy điện thoại di động nhìn.
Đột nhiên có một bàn tay khoát lên vai của hắn, Hạ Hoằng Thâm ghé vào lỗ tai hắn hỏi: “Đang xếp hàng ăn?”
Tống Quân vội vàng quay đầu nhìn lại, “Hạ sư huynh?”
Hạ Hoằng Thâm mặt không chút thay đổi, hỏi hắn: “Mời ai ăn cơm?”
Hắn vừa hỏi như vậy, Tống Quân biết chắc là hắn nhìn thấy mình và Phó Văn Thạch cùng nhau đi vào nhà ăn, vội vàng nói: “Là một đàn anh bên lâm sàng, anh ấy không mang phiếu cơm, nên em mời anh ấy ăn bữa cơm”
“À, ” Hạ Hoằng Thâm nói.
Tống Quân đột nhiên cảm thấy hình như hắn không vui.
Hạ Hoằng Thâm một bàn tay khoát lên trên vai Tống Quân, không có ý định rời đi, nhưng cũng không nói thêm những lời khác.
Tống Quân hỏi: “Cùng nhau ăn không?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Ồ.”
Tống Quân có chút phát điên.
Tống Quân vì thế rõ ràng nhờ Hạ Hoằng Thâm giúp hắn xếp hàng, chính mình lại đi lấy thêm hai phần đồ ăn, khi hắn trở lại bàn ăn, Phó Văn Thạch nhìn Hạ Hoằng Thâm, lập tức đứng lên.
“Ân?” Tống Quân cảm thấy phản ứng của Phó Văn Thạch có chút lớn, “Anh Phó?”
Phó Văn Thạch hướng hắn cười cười.
Tống Quân vội vàng giới thiệu Hạ Hoằng Thâm cho Phó Văn Thạch, “Đây là đàn anh cùng học viện với tôi, anh ấy là tiến sĩ sinh bệnh học, tên gọi Hạ Hoằng Thâm, còn đây là Phó chủ nhiệm ngoại khoa ngực.”
Hạ Hoằng Thâm mắt lạnh nhìn Phó Văn Thạch.
Tống Quân chú ý tới ánh mắt của Hạ Hoằng Thâm, cảm thấy hắn có chút không lễ phép, thật cẩn thận kéo một chút tay áo của hắn.
Lại không dự đoán được Phó Văn Thạch đột nhiên nói: “Vừa rồi vừa nhận được một cú điện thoại, hiện giờ có một ca phẫu thuật gấp, bữa cơm này ăn không được, cám ơn ngươi Tiểu Tống đồng học.”
Tống Quân sửng sốt, “Gấp gáp như vậy?”
Phó Văn Thạch cười nói: “Lần tới có cơ hội tiếp tục mời ngươi ăn cơm.” Nói xong, hắn cầm đồ đạc xoay người đi ra cửa nhà ăn.
Tống Quân còn không kịp phản ứng, đem đồ ăn đặt lên bàn, nói với Hạ Hoằng Thâm: “Chỉ còn hai người chúng ta ăn cơm.”
Hạ Hoằng Thâm ngồi xuống đối diện với hắn.
Tống Quân nhìn Hạ Hoằng Thâm hình như không được cao hứng, đưa tay gắp một đũa cá vào chén của hắn. Cá này là sau khi nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm thì quyết định chọn.
Hắn cắn đũa đột nhiên hỏi: “Sư huynh, anh là mèo à?”
Hạ Hoằng Thâm giương mắt nhìn hắn.
Tống Quân đột nhiên nhớ tới, lúc trước thần dạ du từng nói qua Hạ Hoằng Thâm là yêu thú, cái dạng gì yêu thú? Tống Quân mới suy nghĩ, kinh ngạc nói: “Sư huynh, anh là miêu yêu?”
Vẻ mặt Hạ Hoằng Thâm một chút biến hóa đều không có, cũng căn bản không trả lời hắn.
Tống Quân cũng đã thói quen, hắn nói: “Trong phòng ký túc xá của em thường xuyên có một chú mèo hoang xông tới, lần tới giới thiệu mọi người với nhau.”
Hạ Hoằng Thâm dùng đũa gõ một chút lên đầu của hắn.
Tống Quân cười cười.
“Để ý người kia”, Hạ Hoằng Thâm đột nhiên nói.
“Hả?” Tống Quân không hiểu ra sao cả, lập tức kịp phản ứng, “Anh nói anh Phó?”
Hạ Hoằng Thâm bưng bát lên, kẹp thịt bò đưa vào miệng chậm rãi nhai lấy.
Tống Quân nói chuyện với hắn chỉ được một nửa đã cảm thấy rất thống khổ, truy vấn: “Vì sao phải để ý anh ta? Anh nói không thể tiếp xúc với hắn tiếp xúc là sao?”
Hạ Hoằng Thâm lại nói: “Chính mình tự xem đi.”
Tống Quân sửng sốt, cầm lấy bát và hai miếng cơm, sau đó nói với Hạ Hoằng Thâm: “Anh Phó là chủ nhiệm phòng thực tập của Phượng Tuấn Nguyên.”
Hạ Hoằng Thâm lại gắp một đũa thịt bò, chậm rãi ăn, chính là hơi gật gật đầu, cũng không có nói cái gì.
Buổi tối, Tống Quân mở cửa sổ, cảm giác con gió lạnh từ bên ngoài thổi tới trên mặt, vì thế thật sâu hít vào một hơi, bò tới trên cửa sổ ngồi, hai cái đùi khoát lên cửa sổ bên ngoài.
Tống Quân cảm thấy Hạ Hoằng Thâm cũng thích hắn, chính là có đôi khi lại cảm thấy Hạ Hoằng Thâm âm tình bất định, bản thân hoàn toàn không biết đối phương suy nghĩ cái gì.
“A ——” Tống Quân đột nhiên hét to một tiếng.
Trên nóc nhà đối diện có một con mèo đen nhỏ chuẩn bị nhảy sang đây bị kinh hách, vẫn đang duy trì tư thế chuẩn bị nhảy qua, sau đó đột nhiên lủi lại đây, từ trên cửa sổ nhảy vào trong lòng Tống Quân.
Tống Quân bị nó làm hoảng sợ, lúc sau nhận ra con mèo đen mới buông lỏng một hơi.
Tiểu Hắc miêu điều chỉnh một chút ngồi trên đùi hắn, cũng cùng hắn nhìn phía ngoài cửa sổ.
Tống Quân sờ sờ đầu của nó, âm thầm thở dài một hơi.