Đọc truyện Thực Định Chung Thân – Chương 2
Dịch: Kidlove (meomoon86)
Biên: Tùy Nhã
Một ngày ba bữa đều là cơm rang.
Nhờ thế bệnh tình của hắn đã thuyên giảm đáng kể. Định vương Minh Đồng đột nhiên khỏi bệnh như kì tích. Quá ngày thứ ba đã có thể xuống giường hơn nữa khí tức thập phần ổn định, phân phó tổng quản lập tức mời người được kêu là “nốt ruồi đen” đến làm đại trù trong vương phủ, lương sẽ trả hậu hĩnh.
“Một tháng trả hắn mười hai lượng bạc, bảo hắn lập tức đóng cửa khách điếm chuyển đến vương phủ!”
“Đã rõ!”
Mười hai lượng bạc bằng số ngân lượng kiếm được của một gia đình nông phu. Điều kiện mê hoặc như vậy, không ai có thể không động tâm. Bởi vậy, trong long hắn hết sức vui mừng, tin tưởng đại trù nốt ruồi đen này sẽ trở về kịp thời, làm ngọ thiền hôm nay cho hắn.
Trứng gà vàng óng ánh, gạo trắng như tuyết cùng hành thái nhìn xanh mượt, mới chỉ nghĩ, nước bọt đã vờn quanh ở trong miệng mà muốn chảy xuống.
“Vương gia! Vương gia!”
“Đã trở về?” Minh Đồng tiêu sái bỏ chiết phiến xuống, khuôn mặt tinh tế, ánh mắt lướt qua một tia sắc bén lại càng thêm phần tiêu sái mê hoặc: “Đã mời được đại trù tới rồi sao? Đãi ngộ hắn cho tốt. ”
“Vương… Vương gia, đại trù chưa tới…”
Minh Đồng sắc mặt không đổi, ánh mắt mang vẻ chờ đợi: “Chưa nói lương trả mười hai lượng bạc?”
“Đã nói.
“Không nói là ta, Định vương Minh Đồng có ý thỉnh hắn?” Hắn hung hăng nhấn mạnh chữ “thỉnh”.
“Cũng… nói. ”
“Phàm phu tục tử, lại không đồng ý!”
“Bộp!!!” một tiếng, chiết phiến bị ném nặng nề trên mặt bàn. Minh Đồng tức giận đứng dậy: “Đi, bản vương tự mình đi thỉnh!”
Còn chưa tới buổi trưa, trong tiểu điếm chỉ có một nam nhân bận rộn ở trù phòng. Nam nhân vẫn ở trần, làn da ngăm đen, thân thể rắn chắc cao to khiến trù phòng đã nhỏ lại thêm phần chật hẹp.
Tổng quản tuyên giá, thanh âm vang dội rõ ràng, nam nhân lại chỉ tập trung nặn bột mì cũng không ngẩng đầu lên. Tổng quản liếc thoáng nhìn sắc mặt Vương gia, rất âm trầm, giọng nói lại cao thêm——
“Định Vương ở đây, còn không tiếp giá!”
Trù phòng không rộng lắm nhưng khá tĩnh lặng. Lúc này nam nhân mới ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía một chút. Đưa ngón tay dính đầy bột mì nghi hoặc chỉ về hướng mình, hỏi: “Ta?”
Minh Đồng sắc mặt lúc này đã có thể so với đáy nồi. Nam nhân này quỳ xuống hành lễ cũng không gọi dậy, có chút ngán ngẩm quan sát một lượt khách điếm nhỏ, cũ nát. Lại quan sát nam nhân đang quỳ trước mặt một phen.
Vừa cao vừa đen, quần áo giày vải đã cũ, lại không phải kẻ thức thời. Ngoại trừ làm cơm quả thực không làm được gì. Tóm lại nhìn trên hay nhìn dưới kẻ này bất quá cũng chỉ là một tên ngốc.
Minh Đồng trong lòng hạ kết luận. Lúc này mới chậm rãi mở miệng. Nam nhân xoa xoa tay, lại nhanh miệng nói trước: “Vương gia! Ta biết ngươi tới làm gì. Ta không đi! Cho dù nhiều bạc hơn nữa ta cũng không rời khỏi nơi này.”
Minh đồng sắc mặt lại đen thêm một tầng, khuôn mặt xinh đẹp gần như đổi sang vẻ mặt dữ dằn: “Lệnh của Bản vương. Ngươi dám không nghe?!”
“Vương gia cũng không có thể ép buộc ta!”
“… Chuyện này ngươi không cần vội cứ từ từ suy nghĩ, bản vương cũng không có ý định ép buộc ngươi. Ta tới đây chỉ muốn mời ngươi đến vương phủ, nơi đó so với chỗ nhỏ hẹp này tuyệt đối tốt hơn gấp mười gấp trăm lần, nguyên liệu nấu ăn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, mặc ngươi phát huy.”
“Ta không đi.”
“Ngươi!”
Minh Đồng lấy tay vỗ một chưởng trên đầu chiếc bàn nhỏ. Bàn gỗ này không giống ở vương phủ, rất yếu, một trưởng ngoài tay đã làm nó gẫy rụp. Minh Đồng mắt hắn thấy nam nhân choáng váng hơn nữa có phần đau lòng chạy tới.
“Bàn của ta!”
Không biết dưới chân có phải vì giẫm lên vụn gỗ rơi xuống từ bàn hay không, hắn chỉ nghe thấy Biên tổng quản bên cạnh thét lên một tiếng kinh hãi, cứng người quay sang, lại thấy một bóng đen lớn nện xuống trước mặt. Hắn căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng nào, tầm mắt cũng bị che đi, thân thể to lớn của nam nhân kia đè ngay trên người hắn, tiện thể cái mông dưới ghế cũng bị đè một cái muốn nát bấy.
Trong lúc giãy giụa, khuôn mặt ngăm đen của nam nhân kia càng lúc càng gần hắn. Cuối cùng, trên môi hắn bỗng có một hơi ấm đặt lên.