Bạn đang đọc Thức dậy đã lập gia đình rồi – Chương 78:
Vừa rảnh rang thế mà đã rảnh hơn mười ngày.
Trong lúc không có công việc, Giang Hành Mặc vẫn rất thú vị .
Mặc dù cũng không thân với mọi người như thế nhưng ra tay thật xa xỉ, đối xử với người bên cạnh cũng thật dung túng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ăn uống vui chơi bao hết, tùy ý ồn ào trong biệt thự, lăn qua lăn lại thành ổ chó anh cũng không so đo.
Hạ Sở len lén quan sát anh, phát hiện anh chàng này lúc làm việc và lúc không làm việc như biến thành người khác.
Lúc không làm việc anh rất hiền, mỗi ngày thức dậy lúc 7 giờ rưỡi sáng, ra ngoài đạp xe, lúc quay về tắm cho mát, sau đó co lại trên sofa đọc một quyển sách gốc dày cộm. Trước lúc đến trưa ăn cơm anh đều duy trì trạng thái này, ngoại trừ uống nước và WC, cơ bản là không hề chuyển chỗ.
Buổi chiều thỉnh thoảng sẽ chơi vài ván game với bọn họ, có lẽ là ngược kẻ yếu quá nhàm chán, thường là chơi một lúc anh đã kêu dừng, nói từ một khía cạnh nào đó cũng đã cực kì kiềm chế.
Chuyện làm cho Hạ Sở để ý nhất chính là lúc mặt trời lặn, anh thường ngồi một mình trước cửa sổ sát đất, nhìn vào bầu trời dần dần tối đen ở bên ngoài, trong tay đang xoay một khối rubik.
Lúc nhìn thấy lần đầu tiên Hạ Sở rất sửng sốt, bởi vì Giang Hành Mặc hoàn toàn không nhìn vào khối rubik, ngón tay cũng di chuyển cực kì nhanh, một khối rubik mà người bình thường phải dày công suy nghĩ mới có thể khôi phục được, anh tiện tay đã khôi phục được nó rồi.
Hạ Sở không nhịn được mở miệng: “Sao mà anh làm được thế!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho cô chút thời gian, cô cũng có thể khôi phục nó được nhưng sao mà có thể làm được trong tình huống không nhìn vào nó chứ?
Giang Hành Mặc quay đầu nhìn cô: “Cái gì?”
Hạ Sở chỉ chỉ vào khối rubik trong tay anh, “Cái đó nha.”
“Cái này có gì mà không làm được chứ?”
Hạ Sở nói: “Nhưng anh không nhìn đến nó nha.”
Giang Hành Mặc hỏi lại: “Lúc cô gõ bàn phím còn phải cuối đầu nhìn?”
“Cái này không giống mà,” Hạ Sở nói, “vị trí trên bàn phím là cố định, chẳng lẽ vị trí của rubik mỗi khi xáo trộn cũng giống nhau sao?”
Giang Hành Mặc rất tự nhiên nói: “Nhìn một lần không phải nhớ rồi sao.”
Có thể đừng nói chuyện một cách đương nhiên như thế hay không!
Hạ Sở nói: “Hơn nữa đã nhớ rồi thì làm sao? Một khi di chuyển không phải đã thay đổi vị trí rồi hay sao? Chẳng lẽ anh xoay rubik trong đầu hay sao!”
Cô mới không tin, Giang Hành Mặc chắc chắn là nói dối cô.
Đáy mắt Giang Hành Mặc có chút ý cười không thể quan sát được, anh ném khối rubik cho cô, nói: “Xáo trộn nó đi.”
Hạ Sở nhận lấy khối rubik, quay lưng đi xáo trộn nó, cứ như nó là Giang Hành Mặc vậy, cô cứ muốn xáo trộn nó đến mức hoa mắt chóng mặt.
Sau khi chắc chắn mấy màu sắc của khối rubik đã xáo trộn đến mức đan xen ngang dọc, rối đến mức không thể rối thêm được nữa, Hạ Sở quay người, đưa khối rubik cho anh.
Giang Hành Mặc nhận lấy, nhìn một lần đã bắt đầu di chuyển.
Ban đầu Hạ Sở còn nhìn chằm chằm khối rubik mà xem, nhìn mãi nhìn mãi liền không nhịn được nhìn tay của anh…
Tay của anh đúng là thật đẹp, thon dài nhưng không gầy còm, khớp xương rõ ràng không hề lồi lên, móng tay dài ra càng thêm sạch sẽ đều đặn, từ trên xuống dưới, đôi tay này lại không hề có chút tì vết nào.
Hạ Sở nhìn đến mức hơi không dời mắt được, đợi sau khi cô ý thức được mình đang nhìn tay chứ không nhìn khối rubik, cô nhanh chóng dời sự chú ý: “Có lẽ là khóe mắt anh đang liếc nhìn nó!”
Động tác trên tay của Giang Hành Mặc dừng lại, anh nhìn cô: “Thế phải làm sao?”
Hạ Sở nói: “Anh nhắm mắt lại.”
Giang Hành Mặc nói: “Nếu tôi muốn nhìn lén, nhắm mắt lại có tác dụng gì?”
Chuyện này cũng đúng, chỉ híp mắt cô cũng không nhận biết được.”
Hạ Sở chợt thay đổi suy nghĩ, đã nghĩ ra: “Có cách rồi.”
Cô đứng dậy lách đến sau lưng anh, vươn tay che lấy đôi mắt anh: “Thế này anh sẽ không nhìn được rồi!”
Giang Hành Mặc ngồi trên sofa ngơ ngác, trước mắt anh một màu đen tối nhưng cảm giác lại được phóng to vô số lần.
Đôi tay mềm mại có chút lạnh che trên mắt anh, giống như đóa hoa nhài màu trắng mọc trong góc, nho nhỏ, mềm mại, có chút mùi thơm không nói nên lời.
Suy nghĩ của anh ‘ầm’ một tiếng, cứ như nham thạch phá vỡ vỏ Trái Đất, nóng hổi trên mặt đất. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Hạ Sở còn hả hê nói: “Thế này anh sẽ không thể nhìn lén nữa, tôi lại muốn xem thử có phải là anh có thể nhắm mắt mà khôi phục khối rubik hay không!”
Đầu óc Giang Hành Mặc trống rỗng, sao mà còn có ma phương quỷ phương thần phương (1) gì nữa.
Hạ Sở nhận ra anh không cử động: “Sao thế? Làm không được sao?”
Ngón tay Giang Hành Mặc cử động cực kì nhẹ, trong nháy mắt anh ném khối rubik đi, kéo tay Hạ Sở xuống.
“Ấu trĩ.” Lúc anh nói hai chữ này thì giọng nói rất thấp, cũng không nhìn Hạ Sở, sau khi nói xong anh trực tiếp rời đi, không quay đầu lại.
“Hở…” Hạ Sở còn đuổi theo anh, “Đừng chạy mà, không phải nói là nhìn một lần đã nhớ được hay sao, mới đó đã quên rồi hả?”
Tiếc là chân Giang Hành Mặc dài, bước chân lại lớn, không muốn để cô đuổi kịp, dĩ nhiên là cô sẽ không đuổi kịp rồi.
Giang Hành Mặc trực tiếp lên lầu, về phòng ngủ, tiếng đóng cửa rất vang.
Hạ Sở ở tầng một ngẩng đầu nhìn anh, từ xa dường như nhìn thấy đôi tai anh hơi đỏ.
Hihihi.
Cô gái Hạ rất vui, nói khoác bị hố rồi chứ gì! Thẹn quá hóa giận rồi chứ gì!
Tâm trạng Hạ Sở cực kì tốt, quay về nhặt khối rubik lên, tự mình xoay cả buổi.
Lúc này Ben đi qua, anh nhìn thấy cô đang chơi rubik, hỏi: “Em cũng thích chơi cái này?”
Hạ Sở cúi đầu xoay xoay: “Thử xem.”
Ben sáp qua nói: “Dante giỏi lắm luôn, nhắm mắt đều có thể khôi phục.”
Hạ Sở hơi giương khóe môi: “Chưa chắc đâu nha.”
“Em đừng có mà không tin, có lần bọn anh xáo trộn một khối rubik khó, anh ấy đều có thể dễ dàng khôi phục.”
Hạ Sở nói: “Không chừng anh ấy híp mắt lén nhìn đó.”
Ben nói: “Lúc đó anh cũng không tin đâu, còn cho anh ấy đeo bịt mắt.”
Hạ Sở chợt sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh: “Thật hay giả thế?”
“Hoàn toàn thật nha, những người có mặt lúc đó đều ngây ra.”
Ben hoàn toàn không cần thiết phải lừa cô…
Hạ Sở chớp mắt, khó hiểu: Hóa ra anh ấy thật sự làm được nha? Thế lúc nãy sao phải chạy chứ?
Không phải còn thẹn quá hóa giận đến mức tai đỏ bừng hay sao?
Hạ Sở suy nghĩ cả buổi, cuối cùng chỉ có thể tóm lại là: Lòng Dante như kim đáy biển, những người bình thường như chúng ta vẫn là đừng nên tự tiện phỏng đoán.
Ba ngày sau, những ngày tốt đẹp kết thúc.
Dự án mới bàn xong, bọn họ phải phối hợp với một công ty Internet, làm module phụ cho sản phẩm của họ.
Nhìn thấy công ty Internet này, Logan và Samuel đều kinh ngạc kêu to: “Thật giỏi nha, công ty này còn đến tìm chúng ta hợp tác?”
Dù sao Ben cũng theo Giang Hành Mặc sớm hơn bọn họ một tháng, nói chuyện với tư cách người đi trước: “Làm thêm vài dự án nữa, cậu sẽ phát hiện tất cả offer đều là vươn tay ra đã có được.”
(Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Vừa nói ra lời này, hai người nhiệt huyết dâng trào, cứ như đã đi đến đỉnh cao của đời người!
Hạ Sở cũng cực kì hào hứng, cô là loại người không rảnh rỗi được, nghỉ ngơi gần nửa tháng này, mỗi ngày cô đều ngứa tay khó chịu được, bây giờ sắp bắt đầu bận rộn, cô cực kì mong đợi.
Giang Hành Mặc mở một cuộc họp nhỏ, bàn giao cơ bản một chút về nội dung, lại chia công việc.
Ben đã hồi phục rồi, Giang Hành Mặc cũng không để Logan và Samuel rời đi.
Mặc dù bên ngoài luôn nói chắc rằng Dante thay người liên tục (2) nhưng thực ra Giang Hành Mặc chưa bao giờ chủ động đuổi bất kì người nào (ngoại trừ Hạ Sở), hầu hết đều do tự họ không chịu nổi, ‘nộp vũ khí đầu hàng’.
Logan và Samuel đang trong lúc nhiệt huyết dâng trào, cho rằng mọi khó khăn lớn nhất trên đời họ đều có thể chịu được.
Thế nhưng hai ngày sau, sắc mặt hai người xanh xao, đã cảm nhận được cái gì là sống không bằng chết.
Dante hiền lành trong chốc lát biến thành Đại Ma Vương.
Những câu nói làm người khác như tắm gió Xuân: đều được, có thể, không sao hết.
Biến thành: Im miệng, cút đi, đừng phiền tôi.
Không giống với hai người kia, khả năng chịu đựng của Hạ Sở mạnh đến mức không giống con người.
Cô không chỉ thành thạo tay nghề, còn dành thời gian phát hiện chút tin vịt.
Giang Hành Mặc đối xử với Ben, đúng thật là rất tốt nha.
——-
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
(1) Ma phương quỷ phương thần phương: raw là 魔方鬼方神方, ở đây từ rubik trong tiếng Trung viết là 魔方, có thể dịch là khối ma phương, do Giang Hành Mặc đang rối loạn nên tác giả chơi chữ, kết hợp chữ ‘ma, quỷ, thần’ với chữ ‘phương’. Đây là ý mình hiểu, có gì mọi người góp ý thêm nha _ Bloody Mary.
(2) Dante thay người liên tục: nguyên văn là 铁打的Dante流水的兵, biến tấu từ câu tục ngữ铁打的营盘流水的兵, ý nói doanh trại là cố định, còn binh lính hàng năm đều có lính cũ rời đi, lính mới lại đến, tựa như nước chảy. Ý của câu này muốn ám chỉ Dante là cố định, còn người theo anh thay đổi là chuyện bình thường.