Thức dậy đã lập gia đình rồi

Chương 69


Bạn đang đọc Thức dậy đã lập gia đình rồi – Chương 69:

Hạ Sở đã hiểu được một chút: “Giáo sư muốn gả cho Giang Cảnh Viễn.”
 
Từ Thanh Dung nói: “Đúng, cô cảm thấy tên nhóc đó là một chỗ đột phá.” Cái gọi là đánh rắn đánh bảy tấc, bà cảm thấy so với việc tấn công Giang Cảnh Viễn, có được sự thừa nhận của con trai ông ấy thì hy vọng sẽ lớn hơn một chút.
 
Hạ Sở ngừng lại một lúc, nói: “Cô cũng đã nói Giang Cảnh Viễn có rất nhiều phụ nữ hơn nữa không có trái tim mà.” Một người đàn ông như thế, vắt óc tìm kế để gả làm gì chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ngây thơ,” Từ Thanh Dung nói, “em biết Giang Cảnh Viễn có bao nhiêu tiền hay không! Từ bây giờ em bắt đầu vung tiền, vung đến khi cánh tay em đứt rồi cũng đều không vung hết đó có biết không!”
 
Hạ Sở không tưởng tượng ra được, cô cảm thấy đây là một ví von quá lố của Từ Thanh Dung.
 
Sau này cô đã biết, dùng tay mà vung thì đúng thật là không vung hết được, bạn liều mình hất ra mấy triệu tệ, trong chớp mắt người ta lại kiếm về mấy chục triệu tệ, làm sao vung đây?
 
Ôm lấy một con gà mẹ biết đẻ trứng thế này, đừng hi vọng không có trứng mà ăn.
 
Trước khi Từ Thanh Dung say đến mức gục đi đã nói ra một câu từ tận đáy lòng: “Cô thật sự đã sợ nghèo lắm rồi.”
 
Nghe thấy lời này, Hạ Sở cũng cảm thấy lồng ngực liên tục co rút.
 
Không tiền, không địa vị, chỉ có thể tùy ý người khác xâu xé.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày hôm sau vừa sáng sớm, Hạ Sở gọi điện thoại cho mẹ.
 
Mẹ Hạ nói: “Con đừng bận tâm nữa, cố gắng thi đi.”
 
Hạ Sở nói: “Vụ án vẫn chưa có manh mối gì sao?”
 
Mẹ Hạ không lên tiếng.
 
Trong lòng Hạ Sở chợt trống rỗng, đã xuất hiện một dự cảm cực kì không tốt.
 
Một lúc lâu sau, cuối cùng mẹ Hạ vẫn không chống đỡ được, nghẹn ngào nói: “Sở Sở, ba con đã không thể ra ngoài được rồi.”
 
Đầu óc Hạ Sở chợt ‘ong’ một tiếng, hỏi: “Mẹ đừng nghe người khác nói vớ vẩn” 

 
Mẹ Hạ đã khóc không thành tiếng: “Lý Ngọc Tường đã bị phán tù chung thân, ông ta một mực chắc chắn ba con là người đứng giữa, ba con… ba con…”
 
Hạ Sở dùng sức nắm lấy điện thoại, các đốt ngón tay lồi lên đến mức trắng bệch, cả người đều hết sức cứng ngắc.
 
“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, trước tiên đừng sốt ruột.” Hạ Sở an ủi mẹ nhưng trong lòng cô lại giống như bị thủng một lỗ, một lực hút cực lớn giống như một vòng xoáy khuấy vào lục phủ ngũ tạng.
 
Cho dù là đã có dự định cho tình huống xấu nhất nhưng lúc đối mặt cũng có cảm giác thất vọng giống như núi Thái Sơn đè lên đầu。
 
Làm sao đây, làm sao đây, còn có thể làm sao?
 
Kiến kiện củ khoai, nói sao mà dễ vậy (ý chỉ làm khó hơn nói)! 
 
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Sở đứng trên ban công rất lâu, mãi đứng đến khi cảnh tượng trước mắt trở nên đen kịt và xa lạ.
 
Cả nhà bọn họ cực kì ổn định, cực kì yên ổn, vì cuộc sống mà cực khổ một chút mệt một chút cũng không sao cả.
 
Ba mẹ cô không mong giàu sang phú quý, cô cũng chưa từng ước ao, cả nhà bọn họ hòa thuận vui vẻ ở bên nhau, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.
 
Nhưng bây giờ, chiếc thuyền nhỏ mỏng manh như chiếc lá này cứ thế mà bị con sóng to cuồn cuộn nuốt chửng mất.
 
Dễ như trở bàn tay, thật sự là dễ như trở bàn tay!
 
Sự phẫn uất trong lòng đã dồn nén đến cực điểm, Hạ Sở đánh một quyền vào lan can, mu bàn tay lập tức rướm máu tươi nhưng lại không cảm nhận được bất kì sự đau đớn nào.
 
Không đủ sức lực.
 
Không có cách nào.
 
Không có năng lực, ngay cả ba mẹ của mình mà cô cũng không bảo vệ được!
 
“Reng reng” Điện thoại vang lên.
 
Hạ Sở cho là cuộc gọi của mẹ, vội vàng bắt máy.

 
Cô đang muốn mở miệng, đối phương đã nói chuyện trước: “Hạ Sở, ta là Giang Cảnh Viễn.”
 
Giọng nói của người đàn ông âm u vắng lặng giống như một khối đá to chìm xuống đáy biển.
 
Hạ Sở chợt sững sờ: “Giang Tổng?”
 
Giang Cảnh Viễn nói: “Tiện gặp mặt nói chuyện hay không?”
 
Gặp mặt? Nói chuyện? Nói gì chứ?
 
Hạ Sở hỏi: “Có chuyện gì sao?”
 
Giang Cảnh Viễn nói: “Muốn nhờ cô giúp một chuyện.”
 
Người đàn ông này sẽ có chuyện gì mà cần một sinh viên năm nhất giúp đỡ đây? Từ Thanh Dung cần cô, cô có thể hiểu được, Giang Cảnh Viễn tìm cô làm gì chứ? Nếu như là viết chương trình thì trên đời này có lập trình viên nào mà ông ấy có thể không mời được chứ?
 
Trong đầu Hạ Sở hiện ra cuộc gặp mặt của hai người ngày hôm qua, bất giác trong lòng nổi lên cảnh giác, người đàn ông này rất nguy hiểm, cô ở trước mặt ông chỉ như là củ khoai và con kiến (*).
 
Dường như Giang Cảnh Viễn đã nhận ra được sự cứng đờ trong hơi thở của cô, ông nói: “Ta sẽ không làm khó cô, sẽ trả cho cô thù lao đầy đủ.”
 
Hạ Sở nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra nguyên do gì.
 
Đời tư Giang Cảnh Viễn lộn xộn, lẽ nào ông ấy…
 
Hạ Sở run cầm cập, bị mình dọa sợ, tạm không nói đến sự chênh lệch tuổi tác cực kì lớn giữa hai người, chỉ riêng chính bản thân cô đã không đáng để Giang Cảnh Viễn động lòng.
 
Từ Thanh Dung xinh đẹp biết bao, được xem như là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà Hạ Sở từng gặp —— còn đẹp hơn cả Cao Tình. Một người phụ nữ như thế mà Giang Cảnh Viễn cũng có trong tầm tay, sao có thể để ý đến một sinh viên không thu hút chứ.
 
Thế rốt cuộc là tìm cô làm gì chứ?
 
Câu nói kế tiếp của Giang Cảnh Viễn đã làm kiên định tâm tư chắc chắn phải đi của cô.

 
“Chuyện của ông Hạ ta có nghe nói đôi chút, oan khuất như thế lẽ ra nên được làm rõ.”
 
Hạ Sở đã bình tĩnh lại, nét mặt bình tĩnh như nước: “Giang Tổng, chúng ta gặp mặt ở đâu?” Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, trên chuyện này, cô tuyệt đối không chùn chân.
 
Giang Cảnh Viễn sắp xếp tài xế đến đón cô, không bao lâu, chiếc xe đã dừng trong một tiểu viện yên tĩnh.
 
Một tứ hợp viện tự nhiên cổ xưa, ở thời đại này thì không chỉ là biểu tượng của sự giàu có, càng là quyền lực đáng sợ khó mà tưởng tượng được.
 
Sau khi Hạ Sở xuống xe, một thanh niên vâng lời dẫn cô vào phòng.
 
Trong phòng là cả bộ nội thất bằng gỗ Sưa, trong không khí thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt, vừa bước vào, cứ như đã vượt qua thời gian, đến được nghìn năm trước.
 
Giang Cảnh Viễn đang đứng trước một bức tranh phong cảnh thủy mặc, dường như đang thưởng thức ý cảnh vắng lặng lúc ẩn lúc hiện bên trong bức tranh.
 
Ngược lại Hạ Sở đã hơi hiểu rõ lời của Từ Thanh Dung rồi.
 
Người đàn ông này thật sự là có sức hấp dẫn, không liên quan đến tuổi tác, không liên quan đến tiền bạc, mà là một loại thong dong và tao nhã đi qua bụi gai, bước qua năm tháng, dạo chơi mà đến.
 
Hạ Sở: “Xin chào Giang Tổng.”
 
Giang Cảnh Viễn nói: “Ngồi đi.”
 
Hạ Sở ngồi xuống, lưng ưỡn rất thẳng.
 
Trên bàn đang bày trà cụ, Giang Cảnh Viễn rửa trà ngâm trà, cả quá trình đều tự mình làm, động tác thảnh thơi, rõ ràng là có sự tận hưởng thú vui bên trong.
 
Nếu Hạ Sở đã đến thế thì không vội nữa, cô quan sát ấm trà xinh xắn, tách trà tinh xảo, còn có mùi thơm của trà tỏa ra khi rót nước sôi vào.
 
Một tách trà được đẩy đến trước mặt cô, Hạ Sở nói: “Cảm ơn.”
 
Giang Cảnh Viễn nói: “Con là một cô gái rất xuất sắc.”
 
Thình lình được người khác khen ngợi, Hạ Sở có chút không hiểu ra sao hết.
 
Giang Cảnh Viễn nói: “Đầu óc con linh hoạt, làm việc cố chấp, gặp chuyện cũng bình tĩnh, rất có tinh thần chịu trách nhiệm.”
 
Hạ Sở không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể mỉm cười không tự nhiên lắm.
 
Giang Cảnh Viễn lại nói: “Con trai ta rất giống con.”

 
Hạ Sở chợt ngơ ngác, nhìn về phía ông.
 
Lúc này ánh mắt mà Giang Cảnh Viễn nhìn về phía cô dường như là ôn hòa thật sự, ông lặp lại nói: “Xuất sắc, cố chấp, bình tĩnh cũng có tinh thần chịu trách nhiệm.”
 
Hạ Sở đã hiểu, người mà ông nói đến là con trai của ông.
 
Giang Cảnh Viễn lắc đầu mỉm cười: “Có điều nó có cả đống tật xấu, không có hiểu chuyện giống con thế này.”
 
Hạ Sở nói: “Tôi rất bình thường, Giang Tổng quá khen rồi.”
 
Giang Cảnh Viễn dừng lại một lát, sau khi thong thả ung dung uống một ngụm trà mới nói: “Lý Ngọc Tường tham nhũng hai trăm triệu tệ, là một vụ án lớn, sau khi hắn ta bị đánh đổ liền cắn chặt răng không chịu nói gì hết, chuyện này dây dưa sâu rộng, nội bộ cơ quan kiểm tra kỷ luật đều không sạch sẽ, cho nên vụ án mới giải quyết như đi trên băng mỏng, cẩn thận từng li từng tí. “
 
Lý Ngọc Tường chính là vị Phó Chủ tịch UBND thành phố họ Lý đó, ba Hạ Sở chính là làm tài xế cho hắn ta.
 
Giang Cảnh Viễn tiếp tục nói: “Sở dĩ Lý Ngọc Tường kéo theo ba con xuống nước là bởi vì có người ở bên ngoài dùng tính mạng của người nhà hắn ta để uy hiếp, hắn ta không dám nói ra tên của người đó, chỉ có thể gán tội vào người của ba con.”
 
Nghe đến chỗ này, Hạ Sở bất giác nắm chặt nắm đấm.
 
Giang Cảnh Viễn không hề nhìn cô, chỉ tiếp tục nói: “Ba con làm việc cho hắn ba năm, gọi lúc nào đến lúc đó, trung thành với cương vị công tác, đừng nói là tham nhũng, ngay cả thuốc lá mà Lý Ngọc Tường cho ông cũng chưa từng hút một điếu.”
 
Hạ Sở nghe thấy những điều này, ý chát cuồn cuộn trong lòng làm sao cũng đều không đè xuống được.
 
Dựa vào cái gì, một người xấu thật sự lại thong dong bên ngoài pháp luật, còn ba của cô lại phải chịu hết mọi khổ sở ở trong tù cơ chứ!
 
Giang Cảnh Viễn hiểu rất thấu đáo, ông đem toàn bộ vụ án nói cho Hạ Sở nghe, cũng nói hết cho cô từng mối quan hệ sâu rộng trong đó, cuối cùng đem bản photo của phán quyết sắp công bố đưa cho cô: “Ba con là bị xử oan đó.”
 
Hạ Sở nhìn thấy hai chữ mười năm trên phán quyết, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
 
Giang Cảnh Viễn nói: “Ta có thể giúp ông ấy rửa sạch oan khuất, có thể làm cho người vu oan ông ấy bị trói xích sắt vào tù. Hạ Sở, ta có thể giúp con.”
 
Hạ Sở nắm chặt tờ giấy trên tay, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt rất kiên quyết: “Ông cần tôi làm gì?”
 
Cô dứt khoát như thế, Giang Cảnh Viễn cũng không dài dòng: “Đến Stanford, ở bên Giang Hành Mặc.”
 
——-
(*) Giải thích: Củ khoai và con kiến: ở đây bên trên Hạ Sở có nói một câu thành ngữ蜉蝣撼树, dịch sát nghĩa là con phù du rung cây, thì trong tiếng Việt có một câu thành ngữ tương đương đó là “Kiến kiện củ khoai”, đều dùng để chỉ tình cảnh kiện tụng vô ích, trong đó bên đi kiện là những người dân thường thấp cổ bé họng, còn kẻ bị kiện thì giàu có, quyền thế. Cho nên khi xuống dưới theo đúng nguyên văn thì Hạ Sở có ví von theo câu thành ngữ bên trên rằng cô ở trước mặt Giang Cảnh Viễn vẫn là cây to và con phù du, nhưng do mình đã chuyển thành câu thành ngữ Tiếng Việt là “Kiến kiện củ khoai” nên khi chuyển thể chỗ này thì mình đã dịch thành “củ khoai và con kiến” luôn  _ Bloody Mary.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.