Bạn đang đọc Thức dậy đã lập gia đình rồi – Chương 63:
Hạ Sở cũng không biết mình đã đứng ở bên ngoài bao lâu, sau đó vẫn là Giang Hành Mặc gọi cô hoàn hồn.
“Sao lại đứng ở bên ngoài?”
Hạ Sở ngẩng đầu nhìn anh: “Để hai người họ ở chung một chút đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Hành Mặc đã hiểu: “Cung Thần ở bên trong?”
“Ừm.”
Giang Hành Mặc nhìn ra được sự mệt mỏi trên khuôn mặt cô, hỏi: “Chúng ta quay về trước nhé.”
Mọi chuyện đều đã thu xếp ổn thỏa, hai người bọn cô ở đây trông coi cũng không có ý nghĩa gì, Hạ Sở nghĩ đến Giang Hành Mặc theo cô chạy ngược chạy xuôi suốt cả đêm chắc cũng nên mệt rồi, cô đồng ý: “Được.”
Trên chiếc xe quay về rất lâu Hạ Sở không hề nói chuyện, mãi đến khi lái xe vào đường vành đai thì cô mới nói: “Cung Thần là vì muốn giúp cha của Cao Tình trả hết nợ cho bọn cho vay nặng lãi mới phạm sai lầm, Cao Tình hoàn toàn không biết tại sao Cung Thần lại vào tù, mà vẫn luôn nghĩ cách giúp anh ấy vẹn toàn.”
Cô ngừng lại một lúc, rủ mắt nói: “Hai người họ đều một lòng muốn tốt cho đối phương, lại bởi vì không biết được tấm lòng của đối phương mà bỏ ra cái giá cực kì lớn.”
Giang Hành Mặc nói: “The Gift of the Magi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
The Gift of the Magi, cái tên này không hề xa lạ với Hạ Sở.
Một truyện ngắn của O. Henry, kể về một cặp vợ chồng chuẩn bị quà Giáng Sinh cho nhau, người vợ bán đi mái tóc dài xinh đẹp để mua cho người chồng một sợi dây đeo đồng hồ tinh xảo, người chồng bán đi chiếc đồng hồ vàng gia truyền ba đời để mua cho người vợ một chiếc lược đồi mồi xinh đẹp.
Đợi đến lúc tặng quà sinh nhật cho nhau mới phát hiện món quà này đã trở thành món đồ mà đối phương không cần nữa.
Sự sai sót ngẫu nhiên này làm người đọc thương tiếc, lại cũng làm cho đối phương sâu sắc cảm nhận được tình cảm của hai bên.
The Gift of the Magi, món quà tặng ra là một tình yêu chân thành.
Hạ Sở nhìn chằm chằm mu bàn tay của mình, tỉ mỉ nhìn vào những đường vân vừa quen thuộc vừa xa lạ đó, hỏi: “Chúng ta là như vậy sao?”
Một câu hỏi làm cho Giang Hành Mặc sững sờ, một lúc lâu sau anh mới nói: “Anh không biết.”
Hạ Sở hỏi Giang Hành Mặc, hai người là The Gift of the Magi hay sao? Hai người là yêu thương lẫn nhau, lại vì đối phương mà gây nên hiểu lầm và tổn thương hay sao?
Câu trả lời của Giang Hành Mặc là: Không biết.
Hạ Sở nhìn về phía anh: “Tại sao có thể không biết?”
Giang Hành Mặc lại hỏi lại cô: “Em định tìm lại ký ức sao?”
Thế mà anh lại nói trúng tim đen, thời gian chỉ có vài câu nói đã nhìn thấu ý nghĩ của Hạ Sở.
Hạ Sở cũng không trốn tránh, cô bình tĩnh nói: “Đúng, tôi muốn tìm lại ký ức.”
Giang Hành Mặc không nói tiếng nào.
Hạ Sở đã nhận ra được, cô hỏi anh: “Anh không muốn tôi tìm lại ký ức hay sao?” Cô cho rằng anh phải muốn chứ.
Giang Hành Mặc trả lời rất chắc chắn: “Không muốn.”
Hạ Sở chợt sững sờ.
Giang Hành Mặc không còn lòng dạ nào mà lái xe, dứt khoát lái xe xuống khỏi đường vành đai, dừng xe bên đường, anh quay người nhìn cô: “Anh chỉ hy vọng em đừng ly hôn với anh nhưng chưa từng yêu cầu em tìm lại ký ức.”
Anh nói như thế, Hạ Sở mới nhận thấy được quả thực là như vậy.
Giang Hành Mặc không hy vọng cô rời khỏi Liên Tuyến, không muốn ly hôn với cô nhưng luôn không hề cố chấp với chuyện giúp cô tìm lại ký ức.
Nghĩ kỹ lại thì Giang Hành Mặc là người sớm nhất phát hiện cô mất trí nhớ, gần như là ngày thứ hai cô đã để lộ mọi chuyện trước mặt Dante rồi, lúc đó có lẽ là thời gian trị liệu tốt nhất.
Nhưng Giang Hành Mặc không có dẫn cô đi gặp bác sĩ tâm lý mà lại dùng thân phận Dante ở bên cô.
Anh muốn trêu đùa cô hay sao? Không, anh chỉ là không muốn cô tìm lại ký ức.
Hạ Sở hỏi anh: “Tại sao? Không tìm lại ký ức thì tôi hoàn toàn không hiểu được yêu một người là gì, một cuộc hôn nhân như thế có ý nghĩa gì chứ.”
Giang Hành Mặc mỉm cười, không hề nói chữ nào, lại làm cho trong lòng Hạ Sở vang lên một câu nói: Ít nhất là ở bên nhau.
Con ngươi cô hơi co lại, hỏi anh: “Tôi thật sự không yêu anh hay sao?”
Giang Hành Mặc than nhẹ một hơi, khởi động xe lại một lần nữa: “Ngày mai anh còn có chút chuyện, đợi ngày mốt anh cùng em đi đến chỗ Tiến sĩ Trương.”
“Giang Hành Mặc.” Hạ Sở hỏi anh, “Cho dù tôi không yêu anh, anh cũng hy vọng duy trì cuộc hôn nhân này?”
Giang Hành Mặc bình tĩnh nhìn về phía trước: “Cứ như hiện tại cũng rất tốt.”
Giọng nói của Hạ Sở hơi run: “Anh yêu tôi đúng không?”
“Ừm.”
“Nhưng mà tôi không yêu anh có đúng không.”
Giang Hành Mặc nhếch môi mỏng, không trả lời.
Hạ Sở lại hỏi: “Thế tại sao tôi có thể mất trí nhớ?”
Một lúc sau Giang Hành Mặc mới nói: “Câu trả lời chỉ có chính em biết được.”
Hạ Sở lặng im một hồi lâu, vẫn lắc đầu nói: “Như thế không công bằng với anh, tôi phải tìm lại ký ức.”
Giang Hành Mặc nhìn thẳng về phía trước, đèn xe ánh vào trong đôi mắt đen nhánh, giống như đã phủ lên một lớp tuyết trắng cho mặt đất, đem tất cả mọi thứ đều giấu đi hết.
Hai người không nói chuyện, mười phút sau đã đến nhà.
Lúc Hạ Sở rời đi thì Giang Hành Mặc nói: “Đúng rồi, cái này cho em.”
“Hả?” Hạ Sở nhận lấy gói đồ trong tay anh, hỏi: “Là gì vậy?”
“Quyển sách mà trước đây đã nói sẽ đưa cho em.”
Hạ Sở đã nhớ lại, cô nói: “Cảm ơn.”
Giang Hành Mặc nhìn cô, giương khóe môi dưới: “Qua đây.”
Khuôn mặt Hạ Sở mờ mịt: “Sao vậy?”
Cô đến gần một chút, không biết anh gọi cô làm gì.
Giang Hành Mặc vươn tay nhéo vào má cô.
Hạ Sở đột ngột lùi về phía sau, tay bất giác che lên mặt: “Làm… gì đó!”
Giang Hành Mặc nói: “Tiếc là không thể gặp được em sớm hơn.”
Hạ Sở nhận ra được anh có ý trong lời nói nhưng lại không thể phân biệt ra được: “Hai mươi tuổi còn không đủ sớm hay sao!”
Giang Hành Mặc lắc đầu, chuyển chủ đề nói: “Ngủ sớm đi, ngày mai không cần đến công ty nữa, ở nhà nghỉ ngơi một chút, hoặc là quay về ở bên ba mẹ.”
Hạ Sở gật đầu.
Giang Hành Mặc lại nhìn cô một lần, giống như đang tạm biệt với cái gì đó: “Mơ đẹp.”
Hạ Sở nói: “Anh cũng vậy.”
Giang Hành Mặc mỉm cười, đôi mắt màu đen và sắc đêm hòa làm một, làm cho người ta rất khó phân biệt được cảm xúc bên trong.
Nhưng Hạ Sở có thể chắc chắn, đó không phải là cười mà là một thứ gì đó ngấm ý lạnh giống như ánh trăng đêm mùa đông.
Về đến nhà, Hạ Sở mở gói đồ ra, nhìn thấy quyển sách bên trong.
Đây là một quyển sách gốc tiếng Anh nhưng Hạ Sở xem hiểu được.
“The Selfish Gene”——Richard Dawkins.
Đúng thật là một quyển sách liên quan đến sinh học? Hạ Sở nhíu mày, trong đầu nghĩ là, ý nghĩa của tên quyển sách này là nói con người đều là loài sinh vật ích kỷ* sao?
*Selfish có nghĩa là ích kỷ.
Nhưng sau khi lật quyển sách ra, cô đã hiểu được, thứ ích kỷ không phải là con người, mà là gien.
Vừa xem, nhìn vào từng dòng chữ một, trong đầu đã hiện ra cảm giác quen thuộc như từng xem qua một lần.
Gien vì muốn tự mình tiếp diễn, đã tạo ra vô số sinh vật.
Cái gọi là cá thể con người này, chẳng qua là máy móc của gien.
We are survival machines——robot vehicles blindly programmed to preserve the selfish molecules known as genes. (*)
(*) Dịch nghĩa: Chúng ta đều là máy móc sinh tồn —— là một người máy với công cụ bốc xếp vận chuyển, chương trình của nó là viết ra một cách mù quáng, chỉ vì muốn mãi mãi lưu giữ cái gọi là gien —— loại phân tử với bản chất ích kỷ này. (Dịch dựa trên raw tiếng Trung)
Lúc Hạ Sở đóng sách lại đã hiểu tại sao mình có thể từ bỏ ngành sinh học mà chuyển sang khoa Công nghệ thông tin rồi.
Thật ra cô không có từ bỏ, chỉ là đổi một con đường, hy vọng sử dụng khoa học công nghệ tiên tiến hơn để lót đường cho tương lai.
Gien giống như là một lập trình viên viết chương trình, đã viết ra loài sinh vật như con người này.
Con người cũng đang viết chương trình, thử tạo ra trí tuệ nhân tạo.
Muốn làm được vế phía sau thì phải tìm kiếm vế trước, mà một khi việc nghiên cứu vế sau có chút đột phá thì vế trước cũng sẽ giống như một cuộn tranh được mở ra, vừa xem đã hiểu ngay.
Hạ Sở cực kì chắc chắn, chính cô năm mười tám tuổi đã nhìn thấy quyển sách này, sau đó bước trên con đường hiện tại.
Hóa ra cô chưa từng từ bỏ chuyện cô muốn làm, hóa ra chuyện mà cô vẫn luôn đang làm là chuyện mà chính cô muốn làm.
Nếu đã như thế, cô đã không còn cần thiết phải rời khỏi Liên Tuyến nữa.
Bởi vì cô không nghĩ ra được còn có nơi nào thích hợp với cô hơn Liên Tuyến nữa.
Quanh đi quẩn lại một vòng lớn, quả nhiên cô vẫn là cô.
Hạ Sở đã ngủ một giấc yên ổn trước giờ chưa từng có, bên gối cô đang đặt quyển “The Selfish Gene”, mơ một giấc mơ rực rỡ màu sắc.
Trong mơ có đất trời rộng lớn, có sức lực dùng không hết, có tinh thần hăng hái không thể ngăn chặn.
Cô đuổi theo Giang Hành Mặc, không phải bởi vì tình cảm nam nữ.
Mà là bởi vì hai người đang chống đối, đưa ra ‘thư khiêu chiến’ khát vọng sự tự do thật sự cho thứ gien đang khống chế chính hai người.
Ngày thứ hai Hạ Sở quay về nhà một chuyến.
Ba Hạ nhìn thấy con gái quay về, cực kì vui mừng, lại hỏi: “Hành Mặc đâu?”
Hạ Sở nói: “Hai chúng con cùng quay về thế công việc ai làm đây?”
Ba Hạ nói: “Cũng đúng, hai con đó, cũng đừng quá bận rộn, công việc đều là không bao giờ làm hết được đâu.”
Hạ Sở kéo cánh tay của ba nói: “Vâng, chúng con biết rồi mà, ba, mẹ con đâu?”
“Đã có hẹn bác sĩ Lý, chắc là buổi chiều mới quay về.”
Bác sĩ? Hạ Sở muốn hỏi mẹ bị sao vậy nhưng nghe giọng điệu của ba thì rõ ràng là không phải ngày một ngày hai, mình vừa hỏi sẽ lộ tẩy, dù sao mình sắp tìm lại ký ức rồi, bây giờ cũng không cần thiết nói ra để làm ba mẹ lo lắng theo nữa.
Chưa từng nghĩ, ba Hạ lại nói: “Ba thấy mẹ con sớm đã khỏe rồi, chỉ có các con không yên tâm, mỗi tháng đều muốn bà ấy đi kiểm tra.”
Hạ Sở nói theo lời của ông: “Thế không được, bác sĩ nói phải tái khám, phải đúng giờ qua đó.”
“Bác sĩ chỉ mong sao mẹ con mỗi ngày đều đi, chỗ đó của bọn họ đều là tính phí theo giờ, chỉ trò chuyện vài câu đã kiếm được nhiều tiền như thế, ngành nghề bác sĩ tâm lý này quả thật là rất tốt.”
Bác sĩ tâm lý? Hạ Sở chợt sững sờ, không rõ ràng mà nói suông: “Ba đừng nói như thế, bác sĩ tâm lý cũng rất khó khăn, đâu phải là trò chuyện bừa đâu? Đó là hướng dẫn chữa bệnh.”
“Aizzz,” Ba Hạ thở dài một hơi nói, “đều là ba không tốt, làm cho mẹ con mắc phải bệnh này, làm con cũng chịu tội theo.”
Ba đã làm chuyện gì khiến cho mẹ mắc bệnh tâm lý? Lại sao mà làm cho cô cũng chịu tội theo?
Hạ Sở chỉ nhìn thấy sự yên ổn trước mắt của bố mẹ, lại không biết mười năm nay hai người họ đã trải qua những gì.
Hạ Sở tin rằng ba của mình sẽ không làm ra chuyện vô lý, thế thì là trên người ông đã xảy ra chuyện gì.
Rất rõ ràng ba không muốn nói những chuyện này, ông nói: “Con nhìn ba xem, càng già càng lú lẫn, nhắc đến những chuyện này làm gì, dù sao cũng đều đã qua hết rồi, cuộc sống của chúng ta cũng đã yên ổn rồi, trước mắt, chỉ còn đợi con sinh một đứa cháu ngoại cho chúng ta nữa thôi!”
Hạ Sở vừa nghe đến con cái liền đau đầu, may mà ba Hạ không phải là mẹ Hạ, sẽ không nói quá nhiều về chuyện này, chỉ nhắc đến một câu như thế thôi đã nhanh chóng đến nhà bếp làm cơm rồi.
Hạ Sở suy nghĩ một lát, đứng dậy đến phòng ngủ của ba mẹ, len lén nhìn vào tủ đầu giường của hai người.
Quả nhiên, ở đó có một quyển nhật ký.
Mẹ cô có thói quen viết nhật ký, cô lật ra xem thử thì biết được là chuyện gì rồi.
Nhưng mà…
Bàn tay duỗi ra của Hạ Sở lại rút trở về, nhật ký rất riêng tư, cô không nên đụng đến.
Mẹ từng nói qua rằng đây là món quà mà trăm năm sau bà ấy để lại cho cô. Cô không thể không tôn trọng tình yêu mà mẹ dành cho cô này.
Không cần thiết phải gấp gáp, đợi đến ngày mai, cô sẽ tìm lại ký ức thôi.
Trong nhà đã xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ rõ ràng.