Bạn đang đọc Thức dậy đã lập gia đình rồi – Chương 53:
Giang Hành Mặc biết là chuyện mượn danh nghĩa hội đồng quản trị đã lộ tẩy rồi nhưng chuyện anh có thể làm cũng chỉ là giả ngu ngơ: “Còn chưa ăn sáng đi, đừng sốt ruột ra khỏi cửa.”
Hạ Sở thấy anh như vậy, trong lòng thực ra rất phức tạp.
Nếu là trước ngày hôm qua, có đánh chết cô cũng không có cách nào viết lên dấu bằng giữa bạn tốt Dante và người chồng Giang Hành Mặc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cảm thấy đây là hai người hoàn toàn không giống nhau.
Một người hai mươi hai tuổi, một người ba mươi hai tuổi.
Một người là một lập trình viên nho nhỏ, một người là người sáng lập Liên Tuyến.
Một người có lòng dạ hiền lành, một người có lòng dạ hiểm ác.
Một người đã giúp cô nhiều như thế, một người hại cô ốm hơn 5 kg, ngay cả đầu óc cũng hư luôn!
Sao mà hai người này có thể là một người cơ chứ?
Nhưng ngay tại lúc này, khuôn mặt của Dante và tâm địa gian trá của Giang Hành Mặc hoàn toàn hòa hợp!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây chính là Giang Hành Mặc đây chính là Dante, là cô mắt mù não khiếm khuyết ngu ngốc đến mức bị người ta xem như con khỉ mà trêu chọc!
Nghĩ đến những chuyện này, Hạ Sở giận sôi gan, ý muốn ly hôn càng thêm mạnh mẽ rồi, cô nói: “Đi ly hôn trước đã, sau đó lại từ từ ăn sáng.”
Nghe đến hai chữ ly hôn, tim Giang Hành Mặc chợt đập nhanh, thấp giọng nói: “Không phải đã bàn xong hết rồi hay sao? Đợi một năm.”
Hạ Sở nói: “Lúc đó nói là hội đồng quản trị sẽ rất phiền phức, tôi không có cách nào lập tức rời đi.”
“Hội đồng quản trị thật sự rất phiền phức.”
“Là chính bản thân anh rất phiền phức đi!”
Giang Hành Mặc nhỏ giọng nói: “Vào phòng trước?”
Bọn họ vẫn đang đứng ở cửa ra vào đấy, mặc dù bây giờ không có người nhưng không thể đảm bảo một lát sẽ không có người đến đây, dù sao Giang Hành Mặc cũng không phải là loại ông chủ mà phòng làm việc chiếm cả một tầng lầu kia.
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài, Hạ Sở cũng có thể hiểu được, cô vào phòng nói: “Không có gì cần thiết phải bàn, tôi từ chức anh đồng ý, tôi ly hôn anh ký tên, chúng ta đường ai nấy đi, ai cũng vui vẻ hết.”
Giang Hành Mặc đóng cửa lại, nói: “Em là một người rất có tinh thần thỏa thuận.”
“Thế cũng phải xem đó là thỏa thuận như thế nào chứ!” Hạ Sở phát bực rồi, “Ngay từ lúc bắt đầu anh chỉ đang lừa dối tôi, tôi dựa vào đâu mà phải tuân thủ một thỏa thuận được đặt ra trên cơ sở sự lừa gạt như vậy?”
“Trên chuyện này, anh không có gạt em.” Anh cũng không biết xấu hổ mà nói là ở trên chuyện này!
Hạ Sở giận quá hóa cười: “Hội đồng quản trị một mình anh nắm quyền, anh nói cái gì bọn họ nghe cái đó, anh muốn bọn họ phức tạp, bọn họ liền phức tạp, chuyện này không thể chứng minh được cho nên không xem như là anh đã lừa tôi?”
“Hội đồng quản trị quả thực là do anh quyết định.” Anh thành thực như vậy, trái lại đã chặn họng Hạ Sở một chút.
Nhưng mà rất nhanh cô đã điều chỉnh ‘chiến lược’: “Nếu như anh đã thừa nhận, thế thì thỏa thuận không còn giá trị.”
Giang Hành Mặc lại nói: “Nhưng ‘hội đồng quản trị’ quả thực không muốn em rời đi.”
Hạ Sở: “…”
Giang Hành Mặc thấp giọng nói: “Trên chuyện này, anh không có lừa em.”
Tháo đi lớp vỏ bánh ú, khuôn mặt này của Giang Hành Mặc quả thực cực kì phạm quy, anh lại nói chuyện như thế này, ai có thể chống đỡ cho được?
Nhưng mà cô Hạ không phải người bình thường, lợi ích của việc đóng chặt bộ óc yêu đương chính là —— không rung động!
“Giang Hành Mặc, tôi không chơi trò chữ viết với anh,” Hạ Sở nói, “chuyện đến nước này, chúng ta cũng không cần vòng vo, tôi đã mất trí nhớ, đã quên anh rồi, tôi không thể làm tốt phần công việc này, cũng không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, cho nên chúng ta ly hôn.”
Giang Hành Mặc nói: “Ký ức của mười năm này, em không muốn tìm lại hay sao?”
Hạ Sở trả lời rất dứt khoát: “Không muốn.”
“Lẽ nào em không hề tò mò chút nào hay sao?”
“Anh đã quen biết tôi lâu như vậy, chắc nên hiểu biết tôi phần nào rồi đi?”
Hạ Sở hỏi anh như thế, Giang Hành Mặc gần như sắp đoán được cô muốn nói cái gì.
“Tôi đã buông xuống, thế chứng tỏ tôi đã không muốn nữa.” Hạ Sở nói, “Nếu tôi đã vứt bỏ đoạn ký ức này, tại sao lại phải tìm lại lần nữa.”
Từng câu từng chữ đã biến hết thành những cây kim chi chít, đâm vào tim của Giang Hành Mặc.
Người cố chấp sẽ không thể dễ dàng buông xuống.
Một khi buông xuống sẽ là mãi mãi.
Cô đã buông xuống mười năm này, có lẽ không liên quan đến anh nhưng quả thực cô đã không muốn nữa rồi, đã vứt bỏ những chuyện khiến cô đau lòng nhất, cũng tiện thể vứt bỏ anh luôn rồi.
Giang Hành Mặc nói: “Chúng ta đi gặp tiến sĩ Trương một chút đi.”
Hạ Sở nói: “Tôi cảm thấy…”
“Đi xem một chút.” Giang Hành Mặc nhắm mắt lại nói, “Nếu như anh ấy nói không có vấn đề thì nghe theo em hết.”
Hạ Sở muốn nói không cần thiết nhưng Giang Hành Mặc lại nói: “Dù sao em cũng đã bị bệnh, hỏi ý kiến bác sĩ, xem thử xem có rủi ro nào khác hay không.”
Hạ Sở ngừng lại một lát nói: “Được thôi.”
Giang Hành Mặc thở nhẹ một hơi, lấy chìa khóa xe ở trên bàn: “Đi.”
Hạ Sở cũng đi sát theo, trước khi sắp ra khỏi cửa cô hỏi anh: “Nếu như không có vấn đề gì hết, anh…”
“Từ chức, ly hôn, nghe em hết.” Lúc Giang Hành Mặc nói lời này không hề quay đầu.
Tim Hạ Sở rơi xuống (yên lòng) nhưng một lát sau lại phát hiện chiều hướng rơi xuống có chút không thích hợp, bên dưới lại là một hang động sâu không đáy.
Sau khi lên xe, Giang Hành Mặc lái xe, Hạ Sở ngồi ở phía sau, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Chặng đường rất xa, hai người không thể không nói chuyện.
Giang Hành Mặc hỏi cô: “Chúng ta kết hôn nửa năm, sống riêng nửa năm, em không muốn biết tại sao hay sao?”
Hạ Sở hỏi lại anh: “Anh thật sự không ngoại tình hay sao?”
Giang Hành Mặc hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Lúc ba tuổi mẹ anh đã mất, bà nhảy hồ tự sát, lúc nổi lên thi thể bị ngâm đến mức giống như một quả cà tím khổng lồ.”
Hạ Sở chợt sững sờ, đã nhớ đến những lời Dante từng nói qua với cô.
—— Ghét màu của nó, giống như người đã chết rất lâu rồi.
Cho nên cũng bởi vì lúc nhỏ anh đã tận mắt nhìn thấy thi thể của mẹ nên mới chán ghét cà tím.
Giang Hành Mặc tiếp tục nói: “Lúc bốn tuổi anh có người mẹ kế đầu tiên, lúc năm tuổi có người thứ hai, lúc bảy tuổi có người thứ ba, mãi đến năm mười lăm tuổi trước lúc rời khỏi nhà, tổng cộng anh từng có mười người mẹ kế.”
Hạ Sở nghe mà ngu ngơ, chuyện này…
“Bọn họ đều là những người phụ nữ rất đẹp, trẻ tuổi, xinh đẹp, có lẽ trong lòng ôm theo tình yêu, có lẽ điều họ muốn là tiền bạc địa vị nhưng có một điều sẽ không thay đổi, họ đều không thích anh. Bởi vì anh là đứa con duy nhất của ông ta, là cái đinh trong mắt và trong tình yêu, cái gai trong thịt trên lợi ích của họ.” (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Hạ Sở nói: “Ba anh…” Sao nghe ra lại vô lý như vậy.
“Giang Cảnh Viễn, biết cái tên này đi.”
Hạ Sở kinh ngạc trừng to mắt: “Ông… ông ấy là ba anh?”
Giang Hành Mặc nói: “Người ba trên huyết thống, kẻ thù một mất một còn trong hiện thực.”
Cái tên Giang Cảnh Viễn này, ngay cả Hạ Sở mười tám tuổi cũng biết, trùm bất động sản năm đó, nhà giàu số một cả nước một cách danh chính ngôn thuận, là một người mà ngay cả người dân bình thường cũng biết được.
Hạ Sở nói: “Nhưng mà… hai người…”
Quả thực bây giờ Giang Hành Mặc rất lợi hại nhưng dường như hoàn toàn không có ai biết được anh có một người ba như thế.
Giang Hành Mặc quay lại chủ đề nói chuyện, anh nhìn Hạ Sở qua kính chiếu hậu: “Anh nói những chuyện này là muốn nói cho em, anh chán ghét phụ nữ, trước khi quen biết em anh chưa từng đến gần bất kì người phụ nữ nào.”
Lúc anh nói lời này, trong đầu Hạ Sở hiện ra một cảnh tượng.
Chắc là Stanford đi, ánh mặt trời tươi đẹp như thế, là thuộc về California đi.
Một cô nữ sinh có lẽ là muốn tạo ra một sự lãng mạn xinh đẹp, cô ấy không cẩn thận “đụng” vào cậu nam sinh phía trước.
“Xin lỗi…” cô ấy là một cô gái người gốc Hoa, tại một nơi đất khách quê người thế này mà sử dụng tiếng Phổ thông thật sự làm cho người khác thấy gần gũi.
Nhưng mà cậu nam sinh xụ mặt, đừng nói là mở miệng, ngay cả cúi mắt nhìn một cái cũng không thèm, tiếp tục đi qua.
Hình như là Hạ Sở quen biết cô nữ sinh này, cô bước qua hỏi: “Vẫn tốt chứ?”
Cô nữ sinh nhìn chằm chằm bóng lưng bước đi xa của cậu nam sinh, vừa say đắm vừa chán nản: “Dante sẽ không thật sự là một tên Gay chứ?”
Hạ Sở giải thích nói: “Không thể đâu, đàn anh có thể chỉ là…”
Một cô nữ sinh khác bước qua nói chen vào: “Chắc chắn là Gay, nghe nói các hạng mục của anh ấy chỉ dẫn theo nam sinh!”
“Thiệt giận nha!” Cô gái vấp ngã không cam lòng nói, “Tại sao trai đẹp ai cũng thích trai đẹp thế!”
Ký ức bỗng dừng lại đột ngột, Hạ Sở tiếp lời của Giang Hành Mặc: “Anh chán ghét phụ nữ, lại vẫn kết hôn đó thôi.”
“Ừm,” Giang Hành Mặc thấp giọng nói, “Đã lấy em.”
Hạ Sở nhất thời không nói nên lời.
Giang Hành Mặc nói: “Hạ Sở, em không biết được là em có ý nghĩa gì với anh đâu.”
Người phụ nữ duy nhất đến gần anh, người phụ nữ duy nhất mà anh thích, cũng là người làm cho anh bước ra khỏi cơn ác mộng.
Anh đã dùng tám năm để mở rộng lòng với cô.
Kết quả…
Giang Hành Mặc của nửa năm trước đã hiểu được rõ ràng tâm trạng của mẹ anh lúc bà nhảy hồ tự sát.
Hai đầu chân mày Hạ Sở nhíu chặt: “Nếu anh đã không ngoại tình, thế tại sao nửa năm nay lại sống phải sống riêng với tôi?”
Giang Hành Mặc lặng im một hồi lâu, lắc đầu.
“Là bởi vì tôi hay sao?” Hạ Sở hỏi anh.
Giang Hành Mặc nhẹ giọng nói: “Em tìm về ký ức thì biết được thôi.”
Hạ Sở nói: “Cho nên anh biết được đi.”
“Đúng.”
“Tại sao không nói cho tôi?”
Đáp án của Giang Hành Mặc rất thẳng thắn: “Anh không muốn nói.”
Hạ Sở mím môi, một lúc lâu sau cũng không nói tiếng nào.
Thật ra câu nói này của Giang Hành Mặc làm cho người ta rất tức giận nhưng Hạ Sở không tức giận nổi, có lẽ là bởi vì giọng điệu của anh quá khó chịu, dường như tất cả mọi sự không biết làm sao đã tuôn hết vào trong bốn chữ này, làm cho anh chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói ra câu nói này.
Giống như một ‘tướng sĩ’ lẻ loi đứng trên tường thành, trơ mắt nhìn vô số mũi tên bắn vào mặt, lại chỉ có thể giơ kiếm dài và cái khiên lên, uổng công bảo vệ một tòa thành trống. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
“Giang Hành Mặc.” Lúc sắp dừng xe, Hạ Sở hỏi anh: “Là tôi đã thay đổi hay sao?”
Mặc dù nói cô quyết tâm buông xuống mười năm này nhưng cũng không có nghĩa là cô chưa từng nghĩ đến.
Nếu như Giang Hành Mặc thích cô, thật sự muốn cùng cô chung sống, thế cuộc sống trở thành thế này nhất định phải có người chịu trách nhiệm.
Trách nhiệm không nằm ở chỗ Giang Hành Mặc, có phải là ở chỗ cô hay không?
Là cô đã thay đổi hay sao? Bởi vì tiền tài, bởi vì quyền thế, bởi vì phòng thực nghiệm D, bởi vì không hợp với lí tưởng của anh?
Giang Hành Mặc dừng xe vững vàng, quay đầu nhìn cô, bên trong ánh mắt dịu dàng ngập tràn sự đau khổ: “Không có, em vẫn luôn kiên trì với lí tưởng của mình.”
“Thế chúng ta…”
Giang Hành Mặc nói: “Xuống xe đi, đến rồi.”
Hạ Sở vẫn ngồi trong xe, mãi đến khi cánh cửa Falcon Wing từ từ mở lên, ánh mặt trời mang theo chút cảm giác mát mẻ lan tràn từ dưới lên trên đến trên cơ thể cô, cô mới chầm chậm bình tĩnh lại.
Mười năm này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trương Quan Đình vừa nhìn đã nhìn ra tình hình của hai người, anh vẫn luôn là dáng vẻ tao nhã lịch sự đó, anh hỏi Hạ Sở: “Nếu như cô muốn thì chúng ta có thể thử tìm lại ký ức của mười năm này.”
Trước đây ngay cả sự can đảm đối mặt với chuyện mất trí nhớ này Hạ Sở cũng không có, đừng nói đến chuyện tìm lại.
Hiện giờ tâm trạng của cô rõ ràng đã ổn định hơn nhiều, mới có thể tiến hành trị liệu thật sự.
Hạ Sở hỏi: “Có thể tìm lại hay sao?”
Trương Quan Đình nói: “Cần có sự phối hợp của cô.”
Hạ Sở nhíu mày, lại hỏi: “Nếu như không tìm lại thì sao.”
“Cô có thể bắt đầu cuộc sống mới.” Trương Quan Đình nói, “Nhưng mà sẽ rất khó để yêu thêm người khác.”
Hạ Sở có chút nghi ngờ: “Đây là di chứng?”
“Không, đây là điều mà cô muốn buông xuống nhất.”
“Điều muốn buông xuống nhất?”
Trương Quan Đình nói: “Điều mà cô muốn quên đi nhất không phải là người nào cũng không phải là một số chuyện nào, mà là bản thân tình yêu.”
Trong nháy mắt đó, Hạ Sở đã láng máng hiểu được tại sao ký ức của mình có thể dừng tại đêm tiệc tốt nghiệp đó.