Bạn đang đọc Thức dậy đã lập gia đình rồi – Chương 41:
Nghe ra thật cám dỗ người khác mà.
Hạ Sở đang do dự, lắc đầu nói: “Không tốt lắm đâu, nếu như tôi tham gia thì không công bằng với những người khác cho lắm.”
Cứ như trò chơi vừa ra mắt, người khác còn chưa đến cấp mười, cô đã full cấp (1) rồi, còn đến Thôn Tân thủ (2) giành tài nguyên với họ, cũng không biết xấu hổ quá đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở lại thuyết phục mình nói: “Không cần phải tham gia cuộc thi, tôi cũng có thể chuẩn bị sản phẩm của mình.”
“Thế sao em biết được sản phẩm của mình như thế nào?”
Hạ Sở: “…”
“Thật sự bước vào trường thi và ở nhà làm đề thi những kì trước, hiệu quả có thể giống nhau hay sao?”
Hạ Sở kiên trì với nguyên tắc của mình mà nói: “Tôi không thể làm trái quy tắc.”
“Quy tắc là gì?” Giang Hành Mặc nói, “Lúc đầu khi anh thiết lập ra cuộc thi này, không hề đặt ra bất kì quy tắc nào, trên lý thuyết ngay cả anh đều có thể tham gia thi đấu.”
Hạ Sở trừng mắt nhìn anh: “Thế sao anh không tham gia thi đấu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Hành Mặc mặt dày nói: “Không phải anh bị thương sao.”
Nói đến đây, Hạ Sở khó hiểu nói: “Băng vải này của anh còn chưa thể tháo sao? Không phải là bị thương nhẹ sao?” Sao mà lâu như thế rồi mà vẫn còn quấn.
Anh đã sớm muốn tháo rồi nhưng sợ cô ‘té’ xuống, chỉ có thể ráng chịu đựng.
Chủ đề này không tốt, Giang Hành Mặc bắt buộc chuyển chủ đề: “Nếu không anh thêm cho em một quy tắc?”
Hạ Sở theo bản năng cảm thấy bên trong giọng nói tổng hợp đó của anh không có lời tốt lành gì.
Quả nhiên, Giang Hành Mặc chậm rì rì nói: “Cứ viết là: CEO của Liên Tuyến có thể tham gia thi đấu.”
Hạ Sở lười để ý đến anh, cô phết mứt dâu, cắn một miếng bánh mì sandwich, bỗng thay đổi suy nghĩ: “Tại sao anh muốn tôi tham gia thi đấu đến thế?”
Giang Hành Mặc: “…”
Hạ Sở trừng anh: “Có phải anh có âm mưu gì hay không?”
Sắp bước vào mùa thu rồi, muốn tặng cô một chiếc áo may ô* có xem là âm mưu hay không?
*Áo may ô: từ này nguyên văn là 马甲, còn có một nghĩa khác là ‘nick phụ’ do tiếng Trung có cụm 披个马甲có nghĩa là dùng nick phụ. Theo mình hiểu thì ở đây Giang Hành Mặc ẩn ý muốn tặng Hạ Sở một thân phận khác để tham gia cuộc thi.
Giang Hành Mặc rất vững vàng, bình tĩnh nói: “Anh biết em thích các kì thi và cuộc thi.”
Hạ Sở tò mò hỏi: “Trước đây tôi cũng từng tham gia kì thi gì hay sao?”
“Lúc ở Đại học Q từng tham gia, còn lấy được giải nhất.”
“Thế sau khi đến Stanford thì sao?”
Giang Hành Mặc ngừng một lát mới nói: “Cũng từng tham gia.”
Hạ Sở hỏi: “Thành tích thế nào?”
Giang Hành Mặc im lặng một lúc mới nói: “Giải nhì.”
Hạ Sở nói: “Rất giỏi nha!” Đều là thành tích của chính mình, có cảm thấy tự hào (3) hay không!
“Thật ra có thể lấy được giải nhất.” Giang Hành Mặc nói khẽ.
Hạ Sở hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì…” Giang Hành Mặc yếu ớt nói: “Lúc đó em cáu kỉnh với anh, nếu tìm anh xem giúp em một chút, em chắc chắn lấy được giải nhất.”
“…” Sau khi im lặng một lúc thì Hạ Sở vẫn không thể nhịn được, “Không biết xấu hổ!”
Giang Hành Mặc mỉm cười, nói: “Tham gia cuộc thi đi, đây là chuyện mà em năm mười tám tuổi sẽ làm và cũng nên làm.”
Hạ Sở càng thêm rung động nhưng mà trong lòng cô vẫn có một rào cản: “Thật ra tôi có một người bạn cũng muốn tham gia cuộc thi.”
Giang Hành Mặc đương nhiên biết, dù sao ‘bạn’ của cô đang ngồi trước mặt cô, chỉ là cô không nhận ra thôi.
“À? Thế không phải rất tốt sao, tìm thêm một người nữa là đủ người rồi.”
“Nhưng mà anh ấy biết thân phận của tôi.”
“Dù sao em cũng phải đổi một cái tên khác để tham gia thi đấu mà.”
“Tôi không muốn lừa gạt anh ấy.”
Câu nói này làm cho sau lưng Giang Hành Mặc chợt căng thẳng, anh đắn đo nói: “Không xem là lừa gạt đi, thân phận của em quá đặc biệt, nếu như để lộ ra ngoài thì cuộc thi này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.”
Anh lại nói: “Trong lòng em muốn cùng anh ta tham dự cuộc thi sao? Muốn cùng nhau hoàn thành một sản phẩm sao?”
Hạ Sở thành thực nói: “Muốn.”
“Thế thì đừng bỏ qua cơ hội trước mắt.”
Hạ Sở nhíu chặt mày nói: “Giấu anh ấy như vậy, cứ luôn cảm thấy không tốt lắm.”
“Không chừng anh ta cũng có chuyện đang giấu em.”
Hạ Sở cho là anh đang gây chia rẽ, không vừa lòng nói: “Anh ấy mới không có đâu.”
Tâm trạng của Giang Hành Mặc cũng rất phức tạp, anh nói: “Con người ai cũng có bí mật của riêng mình, người với người cũng sẽ không thẳng thắn với nhau hoàn toàn đâu.”
“Tuy nói thế” Hạ Sở nói, “nhưng những chuyện có thể thẳng thắn được, vẫn phải cố gắng thẳng thắn hết mức đi.”
“Thế phải làm sao để phân biệt được,” Giang Hành Mặc hỏi cô, “chuyện đó có nên thẳng thắn hay không?”
Hạ Sở hơi bị anh làm cho chóng mặt rồi.
Giang Hành Mặc nói: “Giống như chuyện này vậy, nếu em thẳng thắn thì không thể cùng bạn em hoàn thành sản phẩm, phải biết cơ hội như thế này không nhiều, có lẽ cả đời này, hai người bọn em chỉ có một lần.”
Cả đời chỉ có một lần.
Hạ Sở chợt lo lắng, lại cảm nhận được một loại tiếc nuối khi cảnh đẹp đó chẳng mấy chốc sắp trôi qua mà mình lại không có cách nào giữ lại.
“Được rồi,” Giang Hành Mặc lại nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế, chuyện em nên để ý nhất chẳng qua là nguyện vọng của mình, em muốn tham gia, thế đi đăng kí, những lời khác đều là lời nói suông, đừng để lại tiếc nuối cho mình.”
“Hơn nữa.” Câu nói này của Giang Hành Mặc có lẽ là nói cho chính anh nghe, “Muốn thu được thì luôn phải bỏ ra chút gì đó.”
Cả buổi sáng Hạ Sở đều không tập trung, buổi chiều đọc sách cũng đọc không vào. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Lúc bốn giờ, Ethan đi qua, đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ được gói rất chặt chẽ.
Hạ Sở khó hiểu nhìn anh.
Ethan nói: “Là ngài Giang cho người đưa đến, nói là đưa cho cô.”
Giang Hành Mặc? Hạ Sở trả lời: “Ừm, tôi đã biết.”
Đợi Ethan đi ra ngoài, Hạ Sở mở gói đồ ra, bên trong là một chiếc điện thoại mới tinh, sim điện thoại đã lắp xong, ngay cả Wechat cũng đăng kí thỏa đáng, biệt danh là: Sở Lưu Hương.
Hạ Sở trợn mắt trắng: Ai muốn gọi tên này chứ!
Cô đổi biệt danh thành Hạ Mộc, sau khi đổi xong lại hối hận… Cô đổi làm gì chứ, lẽ nào thật sự muốn dùng nick phụ đi tham gia cuộc thi với Dante hay sao?
Lúc tối, Dante tìm cô.
Hai người ‘học tập’ như bình thường, sau khi học xong, Hạ Sở không nhịn được hỏi anh: “Thế nào rồi, đã đăng kí rồi hay chưa?” Nếu như anh đã đủ người, cô sẽ hoàn toàn hết hi vọng!
Dante lắc đầu nói: “Thiếu một người.”
Hạ Sở sốt ruột nha, cô tiếp tục ‘vùng vẫy’: “Lên mạng tùy tiện tìm một người cũng được nha, làm quen (4) một chút thì đã có thể tham gia.”
Dante nói: “Không được đâu, những người thật sự có năng lực thì đã sớm dự định xong bắt đầu chuẩn bị sản phẩm rồi, những người còn lại đều là mấy người thừa nước đục thả câu, lười phải làm đi làm lại.”
Vậy mà Giang Hành Mặc còn để cô tùy tiện lên mạng lập nhóm, đây không phải là gài bẫy cô sao!
Hạ Sở sốt ruột thay Dante: “Trong nhóm các anh không có người tham gia?”
“Có.” Dante nhỏ giọng nói: “Bọn họ có sáu người, vừa đủ hai nhóm nhỏ.”
Quả nhiên anh là một người đáng thương bị gạt bỏ!
Hạ Sở chợt đau lòng, lời đã sắp đến bên miệng rồi!
Dante thở dài, ngã ra sau dựa vào ghế, híp mắt nói: “Bỏ đi, cứ như vậy đi, từ nhỏ tôi không thân với mọi người, sợ nhất là loại hợp tác đội nhóm này.”
Câu nói này đã thật sự chạm đến đầu quả tim Hạ Sở, cô quyết tâm, nói: “Tôi giúp anh tìm một người.”
Dante nhìn cô: “Hả?”
“Tôi…” Dù sao cũng đã nói ra, Hạ Sở dứt khoát nói, “Tôi có một cô em họ, đi học ở tỉnh khác, cũng học Công nghệ thông tin, nếu anh không ngại thì dẫn theo nó cùng nhau tham dự cuộc thi?”
Giang Hành Mặc cười thầm trong lòng, dĩ nhiên trên mặt không thể hiện ra: “Dĩ nhiên có thể nhưng em ấy có muốn tham gia không?”
“Trước đây nó từng hỏi qua tôi nhưng mà nó vẫn đang đi học, thơi gian không được dư dả cho lắm, chỉ có buổi tối mới rảnh.”
Giang Hành Mặc nói: “Thế vừa tốt, tôi cũng chỉ rảnh vào buổi tối.”
Hạ Sở lại nói: “Nó ở tỉnh khác, các người chỉ có thể liên lạc qua mạng.”
Giang Hành Mặc nói: “Không sao cả, có thể bật trò chuyện là được.”
Hạ Sở hít sâu một hơi: Được rồi, cô phải dùng thân phận Hạ Mộc ‘chinh chiến sa trường’ rồi!
——-
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
(1) full cấp: raw là 满级, đạt cấp cao nhất của một trò chơi nhất định.
(2) Thôn Tân thủ: raw là 新手村, là hệ thống nhiệm vụ dành cho những người chơi mới gia nhập chốn võ lâm. Cốt lõi của hệ thống nhiệm vụ này là giúp cho người chơi làm quen với cách thức thực hiện các nhiệm vụ. Hệ thống nhiệm vụ này thường có độ khó không cao và phạm vi thực hiện chỉ giới hạn trong một thôn huyện nào đó.
(3) Tự hào: raw là与有荣焉, Hán Việt là “dữ hữu vinh yên”, nghĩa là cũng cảm thấy may mắn và vinh hạnh.
(4) Làm quen: raw là 磨合, nghĩa là trong quá trình hợp tác lẫn nhau dần dần trở nên nhịp nhàng.