Bạn đang đọc Thức dậy đã lập gia đình rồi – Chương 33:
Lúc nghĩ thông suốt những vấn đề này, sắc trời đã không còn sớm nữa, Hạ Sở lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Giang Hành Mặc, hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt.
Số điện thoại đều đã tìm ra, lúc nhấn gọi cô lại nhớ đến cổ họng anh không tốt, nên đổi thành gửi tin nhắn.
Vừa gõ được một chữ “có”, trên màn hình đã nhảy ra một dòng chữ —— Dante: có rảnh không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở ngừng lại một chút, đóng khung chat với Giang Hành Mặc lại, đổi sang khung chat với Dante: “Lại gặp vấn đề gì nữa sao?”
Dante nói: “Vẫn là vấn đề thuật toán Module trước đó.”
Đoán chừng Hạ Sở có chút nghiện làm đề (đã làm quá nhiều đề cấp ba), nghe thấy thì có chút ngứa ngáy trong lòng nhưng nghĩ đến chuyện chính lại nhịn xuống hỏi: “Gấp không?”
Dante đã nhìn ra được ý bên trong lời nói của cô: “Không gấp.”
Hạ Sở nói: “Anh đừng giày vò chính mình, đợi ngày mai tôi xem giúp anh, không thiếu chút thời gian này.”
Dante đương nhiên là đồng ý: “Được thôi.”
Một lát sau, ngay lúc Hạ Sở đang định soạn tin nhắn cho Giang Hành Mặc, Dante lại gửi đến một tin nhắn: “Bên phía cô có chuyện gì quan trọng sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có.” Hạ Sở nói: “Chỉ là gặp mặt một người.”
Dante không trả lời lại cho cô nữa.
Hạ Sở cũng rất áy náy, có lẽ chính là cảm giác như khi Tình Cách Cách hẹn cô cùng nhau làm bài tập, kết quả cô bỏ lại cô ấy mà chạy mất.
Hơn nữa còn là bài tập Toán học, phải biết là về mặt Toán học thì Tình Cách Cách là một người ‘phi phàm’ có thể làm một đề thi thử trong ba tiếng đồng hồ.
Hạ Sở chỉ đành lại gửi thêm cho anh một tin nhắn: “Nếu như tôi quay về sớm thì sẽ liên lạc với anh.”
Dante trả lời cô: “Không sao, bên chỗ tôi không gấp, cô chơi vui vẻ nhé.”
“Chơi vui vẻ nhé” bên trong khung chat sao mà nhìn thấy miễn cưỡng như vậy nhỉ?
Thôi được rồi, Hạ Sở nghĩ, bất quá thì về sớm một chút, sớm chút giúp anh giải quyết vấn đề, nghĩ cũng biết tên nhóc này muốn thức khuya đi.
Cô bắt đầu soạn tin nhắn gửi cho Giang Hành Mặc.
Theo lý mà nói một tin nhắn chỉ mười giây đã soạn xong nhưng suy nghĩ của con người có thể so với tốc độ ánh sáng, đừng nói mười giây, vài giây đã có thể tự bổ não ra một hành tinh luôn rồi.
Giang Hành Mặc lướt lướt điện thoại, trong lòng đang nghĩ: Cô có hẹn với ai nhỉ? Cái này chắc chắn là đi ăn cơm. Là Cao Tình sao? Hay là người khác. Người khác lại sẽ có ai đây? Có lẽ là Cố Ức Hàng?
Dù sao không thể nào là chính mình được.
Giang Hành Mặc đặt điện thoại xuống, lao vào thế giới số liệu.
“Ting.” Điện thoại thuộc về Giang Hành Mặc reo lên một tiếng, là âm thanh nhắc nhở có tin nhắn.
Giang Hành Mặc không xem là chuyện gì lớn, điện thoại này mà reo chủ yếu đều là mấy chuyện phiền lòng, ngay cả tâm trạng xem anh cũng đều không có.
Anh quả thực không xem, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, trong đầu đã bị đủ loại vấn đề logic rộng lớn như biển cả chiếm lấy.
Quá chăm chú luôn sẽ quên đi sự trôi đi của thời gian, mười phút hai mươi phút đều chỉ như là trong chớp mắt.
Bên phía Hạ Sở lại đợi đến mức có chút bực mình.
Vốn là hơi có chút thay đổi cách nhìn với Giang Hành Mặc, bây giờ lại từng phút quay về lúc trước kia.
Cô mím môi, trong lòng suy nghĩ: cho dù trước đây hai người là đồng đội, cũng là một kiểu mà lúc chiến đấu thì hết mình, sau chiến thì tạm biệt mà thôi.
Mười lăm phút sau, cô do dự có nên gọi điện thoại hay không.
Ngay cả tin nhắn còn không trả lời, gọi điện thoại chắc là cũng sẽ không nghe.
Thôi đi, không gọi nữa. Bận đi, anh ta bận, cô cũng bận!
Hạ Sở gửi tin nhắn cho Dante: “Tôi không đi ra ngoài nữa, chúng ta gặp nhau ở phòng họp?”
Dante trả lời rất nhanh: “Được thôi.” Còn tiện thể hỏi thêm một câu, “Không hẹn được với đối phương?” Vẫn là có chút để ý cô muốn đi ăn cơm với ai.
Hạ Sở yếu ớt nói: “Không có hẹn trước, có điều người bình thường nếu muốn gặp mặt chồng mình đều không cần hẹn trước đi.” Trong ngoài lời nói đều là tự giễu cợt, cô thật sự không xem Dante như người ngoài.
Chồng cô Giang Hành Mặc sững sờ.
Hạ Sở là muốn hẹn anh? Hẹn anh cùng nhau ăn tối?
Giang Hành Mặc nhớ lại âm thanh điện thoại vang lên lúc nãy…
Anh vươn tay nắm điện thoại qua, hai chữ Sở Sở lọt vào tầm mắt, cô hỏi anh: “Có rảnh không?” Tin nhắn đến từ mười bảy phút trước.
Giang Hành Mặc: “…”
Cảm giác hối hận như bỏ lỡ một trăm triệu tệ hiểu được đi, không đúng, là bỏ lỡ mấy chục tỷ đi, dù sao thì giá trị con người của Hạ Tổng rất cao.
Tay trái của Giang Hành Mặc một cái điện thoại, tay phải một cái điện thoại, như thể đang đứng trên cán cân.
Bên trái là đi ăn cơm với Hạ Sở, bên phải cũng có thể gặp mặt cô.
Nhưng mà…
Giang Hành Mặc vô cùng lạnh lùng mà vứt bỏ nick phụ, dùng nick chính trả lời cô: “Vừa nãy đang họp, có chuyện sao?”
Hạ Sở nhìn thấy tin nhắn của anh, lại không muốn để ý đến anh, gõ chữ nói: “Không có gì, hôm khác lại…”
Còn chưa gõ chữ xong, hơn nữa chưa gửi đi, Dante lại gửi một tin nhắn cho cô: “Xin lỗi, bên chỗ tôi tạm thời có chút chuyện, nhóm trưởng muốn tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Hạ Sở im lặng, trả lời Dante trước: “Không sao, thế anh bận đi.”
Lại trả lời cho Giang Hành Mặc nói: “Có chút chuyện muốn nói với anh.”
Từ thứ tự trước sau của tin nhắn cũng có thể nhìn ra được trong lòng Hạ Tổng ai càng giống con người hơn.
Gần như là cùng lúc, ngay tại lúc cô gửi tin nhắn đi, Giang Hành Mặc gửi đến tin nhắn thứ hai cho cô: “Cùng nhau ăn cơm?”
Hạ Sở mới không thèm cùng ăn cơm với anh, cô chỉ là muốn cùng anh ngồi xuống nói chút chuyện, nói xong thì tạm biệt.
Giang Hành Mặc lại trả lời cô: “Đã đến giờ cơm rồi, vừa ăn vừa nói đi.”
Được thôi, cô cũng đói rồi.
Giang Hành Mặc hỏi cô: “Có món gì muốn ăn hay không?”
Hạ Sở nói: “Ra ngoài ăn?” Bộ dạng bánh ú đó của anh, đi ra ngoài để cho mọi người bao vây lại nhìn sao?
Giang Hành Mặc ngừng một lát, dè dặt hỏi: “Về nhà?”
Hạ Sở rất nhạy bén: “Không, ở trong công ty đi, đến nhà ăn nhỏ.”
Nhà ăn nhỏ của Liên Tuyến cũng rất nổi tiếng, không hề kém hơn quán cơm bên ngoài.
Giang Tổng không hề định được voi đòi tiên: “Được.”
Đặt điện thoại xuống, Giang Hành Mặc đứng dậy, đi ra khỏi cửa nói với trợ lý: “Qua đây giúp đỡ.”
Trợ lý lờ mờ ngẩng đầu lên, sau khi nhận được ánh mắt sắc bén của Lão Đại thì lập tức tỉnh táo lại, ‘lăn lê bò lết’ đi qua “gói bánh ú”.
Giang Hành Mặc vội vàng hấp tấp nhưng vẫn muộn một chút, Hạ Sở rất thông cảm, dẫu sao cũng là bị thương mà.
Giang Hành Mặc hỏi cô: “Đã gọi món chưa?”
Hạ Sở nói: “Gọi rồi.”
Giang Hành Mặc không hỏi thêm nữa.
Nói đến đồ ăn, Hạ Sở lại nhớ đến một chuyện thú vị: “Anh không ăn cà tím sao?” Trước đây ba mẹ cô từng nhắc đến, lúc đó cô chỉ lo “ghen ghét xuyên không gian” thôi, không xem là chuyện lớn, lúc này lại nhớ đến, Giang Hành Mặc và Dante lại đều không ăn cà tím. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Trong lòng Giang Hành Mặc chợt hồi hộp, uyển chuyển nói: “Có rất nhiều người không ăn cà tím.”
Thật ra Hạ Sở hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, cô gật đầu nói: “Đúng là rất nhiều đi, dù sao cũng có tới mấy tỷ người lận mà.”
Hai người ngồi xuống, đợi món ăn được đưa lên.
Bên trong phòng bao cũng là phong cách của Liên Tuyến, màu sắc trắng đen, bên trong sự súc tích để lộ ra hơi thở nhìn về tương lai.
Giang Hành Mặc phá tan sự im lặng trước: “Hôm nay đã đi đến phòng thực nghiệm D?”
Hạ Sở nói theo: “Đi rồi.”
Giang Hành Mặc nói: “Bọn họ nhìn thấy em nhất định rất vui.”
Hạ Sở do dự một lát, vốn là cô muốn sau khi ăn cơm mới nói nhưng nghĩ đến cũng không cần thiết phải đợi —— nếu muốn nói thì lúc này chính là thời điểm tốt nhất.
“Giang Hành Mặc.” Hạ Sở nhìn anh, nghiêm túc gọi ra tên của anh.
Giang Hành Mặc hơi ngơ ngác, không phải vì chuyện gì khác, chỉ đơn thuần không quen với việc ba chữ này được nói ra từ miệng của cô.
Hạ Sở nói: “Tôi không biết anh có tin hay không nhưng chuyện tôi nói đều là sự thật.”
Giang Hành Mặc lờ mờ biết được cô muốn nói gì, thật ra anh cũng rất sửng sốt, anh cho rằng cô sẽ nói tình hình của mình với ba mẹ, với Cao Tình thậm chí là Dante nhưng tuyệt đối sẽ không nói với chính anh.
Nhưng bây giờ, cô sắp nói ra.
“Tôi cảm thấy tôi đến từ mười năm trước, đương nhiên có thể anh cảm thấy tôi mất đi một phần ký ức nhưng kết quả là giống nhau, tất cả mọi chuyện xảy ra từ lúc kết thúc kì thi Đại học đến giờ tôi đều không biết gì hết.”
Giọng Hạ Sở rõ ràng, câu từ rành mạch, dễ dàng truyền tải lời nói vào đầu anh, cứ như là đổ đầy cát vào bình thủy tinh, không sót chút nào, chính xác ăn khớp.
Nhất thời, trong phòng cực kì im lặng, im lặng đến mức ngay cả hơi thở cũng đều trở nên nhẹ nhàng, cứ như là sợ dọa đến món đồ nhỏ bé trong suốt nào đó đang ẩn núp trong phòng vậy.
Qua một hồi lâu sau, Giang Hành Mặc mở miệng, anh không cần giả bộ mà giọng nói đều đã khàn: “Em không còn nhớ đến anh nữa.”
Hạ Sở nói: “Không chỉ là anh, tất cả mọi người mọi chuyện trong mười năm nay tôi đều không còn nhớ đến nữa.”
Nói xong cô vẫn không nhịn được mà giải thích nói: “Có lẽ không phải là không nhớ, chỉ là tôi hoàn toàn không có trải qua, có thể anh cảm thấy rất buồn cười nhưng tôi thật sự cảm thấy chính mình là Hạ Sở mười tám tuổi, chợt ù ù cạc cạc mà xuyên đến mười năm sau.”
Giang Hành Mặc thở dài, đã khôi phục lại giọng nói ‘bể lò rèn’, anh hỏi cô: “Còn có người nào khác biết nữa không?”
Hạ Sở nhìn anh chằm chằm: “Chỉ có anh biết.”
“Tại sao muốn nói với anh?” Giang Hành Mặc hỏi lại rất nhanh.
Hạ Sở ngừng một lát nhưng cuối cùng vẫn cho anh đáp án: “Tôi không quen thuộc với anh, còn có thành kiến với anh, nói thật thì tôi của hiện tại hoàn toàn không vừa lòng với anh nhưng tôi năm hai mươi tám tuổi vẫn lựa chọn anh, vẫn gả cho anh, tôi tin tưởng chính mình. Hoặc là nói…” Cô thở dài nói, “Tôi thích phòng thực nghiệm D nhưng tôi của hiện tại sợ là sẽ làm chậm trễ nó.”
Giang Hành Mặc không lên tiếng nhưng điều lặp lại trong đầu là câu nói “tôi năm hai mươi tám tuổi vẫn lựa chọn anh” kia của cô.
Cô thật sự đã chọn anh sao? Bên trong đôi mắt rủ xuống của Giang Hành Mặc ngập tràn sự tự giễu.
“Lúc nào thì em phát hiện chính mình mất…” Anh đổi lời nói: “Phát hiện chính mình xuyên đến khoảng thời gian này.”
Hạ Sở nói ra ngày đó. Cô nhớ rất rõ ràng, sự chấn động đem đến cho cô vào sáng hôm đó vô cùng mạnh mẽ, cô không có cách nào quên được.
Giang Hành Mặc nói: “Chuyện gì em cũng đều đã quên, công việc trong khoảng thời gian này sao lại không xuất hiện vấn đề?”
Hạ Sở nói: “Công việc của Liên Tuyến rất có tính trật tự, hơn nữa Ethan cũng giúp tôi rất nhiều, hoặc nên nói tôi vẫn luôn là chính mình, có đủ quyền hạn ở các phương diện, tôi đã học được rất nhiều thứ.” Đương nhiên còn có sổ tay làm việc toàn năng cùng với sự giúp đỡ về mặt tinh thần đến từ Dante.
Giang Hành Mặc lặng im, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Hạ Sở nói: “Anh nên hiểu, tôi không cần thiết phải lừa dối anh.”
Giang Hành Mặc ngã ra lưng ghế phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: “Em không sợ anh lừa dối em hay sao?”
Mặc dù Giang Hành Mặc đã băng bó thành một cái bánh ú nhưng ngay tại lúc này Hạ Sở vẫn cảm nhận được một cảm giác áp bức không có cách nào miêu tả được, đó là phản ứng bản năng xuất hiện sau khi cảm nhận được nguy hiểm.
Giả sử Hạ Sở có sừng, lúc này có lẽ cái sừng đó sẽ run rẩy.
Dù gì anh cũng không phải là một người bình thường, cho dù trước mặt ba mẹ cô anh có giả vờ ngoan ngoãn đến đâu đi nữa thì anh cũng là một người đàn ông bị người đời chỉ trích là kẻ điên khùng có dã tâm.
Hạ Sở ngồi thẳng lưng: “Anh sẽ lừa dối tôi chuyện gì?”
Nếu như là Liên Tuyến, cô có thể chắp tay nhường cho anh.
Giang Hành Mặc cười một tiếng, trên mặt không nhìn ra được nhưng bầu không khí lại chợt ấm áp hơn, trong giọng nói khàn khàn của anh mang theo chút uyển chuyển: “… Em vẫn luôn yêu anh sâu đậm.”
Hạ Sở phủ nhận: “Xem ra tôi vẫn luôn không yêu anh.”