Bạn đang đọc Thức dậy đã lập gia đình rồi – Chương 17:
Dante bất chợt đổi ý, không muốn đi cùng cô sao?
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Hạ Sở đã lắc đầu vứt nó đi. Không thể nào, Dante không phải là người như vậy, anh thật lòng muốn giúp cô, cô có thể cảm nhận được.
Thời gian đang đến gần từng chút một, người nên sớm phải đến lại chậm chạp không thấy đến, cuối cùng Hạ Sở cũng không thể ngồi yên được nữa. Vẫn phải đi tìm Dante thôi, cho dù là không bước vào, len lén nhìn một lần cũng được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở lên lầu đi đến khu vực làm việc, đúng như cô nghĩ, lúc này đây các thành viên của nhóm này đều ở đây, bọn họ ai nấy cũng đều vùi đầu trước máy tính của mình, tập trung tinh thần mà bận rộn. Hạ Sở nhìn đến vị trí quen thuộc, không có ai ngồi.
Dante không đi làm? Xảy ra chuyện gì sao? Là do trong nhà có việc, hay là thế nào?
Hạ Sở hơi lo lắng nhưng tiếc là cô không có phương thức liên lạc của anh, muốn liên hệ với anh cũng không liên hệ được. Còn nếu bước vào khu vực làm việc để hỏi… Hạ Sở không làm được, cô biết rõ phải tránh hiềm nghi.
Cứ như vậy đi, Hạ Sở thở nhẹ, rời khỏi nơi đây.
Dante không rảnh, chính cô có cần phải đi đến buổi họp lớp nữa hay không?
Kiểu tụ họp với hình thức khiêu vũ này, một mình cô đi thật sự không tốt lắm, không nói đến vấn đề lịch sự, chỉ riêng chuyện cô đã kết hôn nhưng lại đi một mình cũng đã đủ để cho người khác suy nghĩ lung tung rồi.
Vốn dĩ cô đã đứng ngay bên dưới đèn flash, rất nhiều người đang đợi để chê cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hay là… không đi nữa vậy.
Trong lòng Hạ Sở dường như bị kẹt một viên đá, nặng trĩu rơi ở nơi đó, đè ép làm cho người ta cảm thấy khó chịu, hít thở cũng không được thông thuận.
Thật ra thì có ý nghĩa gì đâu? Cũng chỉ là một buổi họp lớp mà thôi, rốt cuộc thì có thể thấy được gì, rốt cuộc có gì đáng để cô mong chờ như thế, rốt cuộc tại sao mà cứ nhất định phải đi.
Không thể nói rõ ràng được, Hạ Sở chính là có một cảm giác như thế.
Dường như là khi mà đi rồi, sẽ sáng tỏ và thông suốt hết: sẽ biết được mình muốn nhìn thấy gì, mình đang mong đợi điều gì, càng biết được tại sao mình nhất định phải đi đến đó.
Đáp án thì không biết trước được nhưng lại rất rõ nét, giống như một ngọn lửa hình dạng không rõ ràng, chiếu sáng bên trong tầm mắt của cô, buộc cô phải nhìn chăm chú.
5 giờ 40 phút, bây giờ mà đi, chạy xe nhanh một chút, có lẽ là có thể đến đúng giờ.
Đi hay là không đi đây?
Hạ Sở nhìn chằm chằm vào đồng hồ, trên mặt đồng hồ cẩm thạch tinh xảo dường như đang phản chiếu một khuôn mặt trẻ trung non nớt quen thuộc nhưng lại khá mơ hồ.
Tim Hạ Sở sít chặt, ánh mặt lộ ra sự kiên định.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Ethan: “Sắp xếp xe cho tôi, tôi muốn đi đến Quốc Tế Thịnh Hoa.”
Ethan đồng ý, chỉ khoảng một phút sau, một mình Hạ Sở ngồi trên xe đi đến buổi tiệc khiêu vũ.
Cô muốn đi, cho dù là chỉ có một mình cô, cô cũng muốn đi.
Bị nói ra nói vào cũng được, bụng dạ khó lường cũng được, cô phải đi, nhất định phải đi!
Nửa tiếng sau, phòng thực nghiệm D.
Từ Chi Hàn bước vào với một quầng thâm mắt to đùng, một anh kỹ sư đang bận rộn nhìn thấy, chào hỏi với cậu. Từ Chi Hàn hỏi: “Dante…” Vẫn chưa nói hết lời cậu đã rút lại, gần đây cũng không biết Lão Đại bị gì, không cho bọn họ gọi anh là Dante, nói là gọi thẳng tên là được.
Gọi tên tiếng Anh là văn hóa trong công ty, gọi thẳng tên người sáng lập có phải là hơi… cậu bạn Từ có chút sợ hãi, hỏi nhỏ: “Vị kia vẫn còn ở đây?”
Anh kỹ sư thấp giọng trả lời: “Hơn hai mươi tiếng không ngủ, vừa chợp mắt.”
Miệng Từ Chi Hàn giật giật: “Ở trên sofa?”
Anh kỹ sư gật đầu: “Ừm.”
Từ Chi Hàn thở dài một hơi, lặng lẽ đi qua đó, lách qua một đống tác phẩm nguyên văn tiếng Anh vĩ đại vứt lộn xộn dưới đất, cậu đã nhìn thấy người đàn ông đang ngủ trên sofa.
Sofa là một loại ghế dành cho hai người, bình thường thì thấy cũng không ngắn lắm nhưng lúc này đây lại không thể chứa được hết đôi chân dài của người đàn ông, chỉ đành để nó thiệt thòi nằm ở đầu bên ngoài sofa. Cánh tay trái của anh gác trên mắt, dường như là phiền chán ánh sáng chói mắt, lộ rõ bờ môi cực mỏng, dưới cằm lún phún râu mới mọc, làn da có chút trắng xanh bởi vì thức thâu đêm, giống như một quý tộc hút máu không thể thấy ánh mặt trời, dù tinh thần có chút suy sụp nhưng vẫn đẹp trai.
Từ Chi Hàn nhớ đến những cuốn tiểu thuyết tùm lum tùm la mà vợ cậu thường hay xem, cảm thấy Lão Đại quả thật chính là như đi ra từ trong sách.
Không… Chỉ e là anh còn truyền kỳ hơn cả những nhân vật bên trong sách.
Cậu bạn Từ cầm một tấm thảm lông định đắp lên cho anh, chính ngay lúc chiếc thảm lông được đắp lên, cánh tay của người đàn ông vốn đang ngủ đã để xuống, trong phút chốc liền mở mắt ra.
Đột nhiên đối mặt với anh, cậu bạn Từ giật nẩy mình, cậu đánh thức anh rồi sao? Tiêu rồi tiêu rồi, đánh thức một con sư tử vừa mới ngủ, rốt cuộc là cậu lớn gan bao nhiêu cơ chứ!
“Mấy giờ rồi?” Giang Hành Mặc nheo mắt, giọng nói trầm khàn.
Từ Chi Hàn sợ sệt: “Mới sáu giờ, anh ngủ thêm chút đi, giai đoạn một đã thành công rồi, còn lại thì chúng ta có thể…”
Còn chưa nói xong, Giang Hành Mặc đã ngồi bật dậy, anh cuối đầu nhìn đồng hồ, sau khi xác định rõ thời gian, thấp giọng mắng: “Đ.m.”
Từ Chi Hàn hít sâu, tiêu rồi tiêu rồi, tức giận rồi!
Giang Hành Mặc lập tức đứng dậy, hỏi Từ Chi Hàn: “Xe của cậu còn điện không?”
“Còn còn còn.” Giang Hành Mặc nhanh chóng đáp: “Có thể đi được 400 km!”
Giang Hành Mặc nói: “Đưa chìa khóa cho tôi.”
Sao Từ Chi Hàn dám do dự, nhanh chóng xòe hai tay dâng lên.
Giang Hành Mặc dường như là có việc gấp, bước nhanh ra ngoài, khi sắp ra khỏi cửa lại giống như nhớ đến điều gì, quay đầu đi ngược trở về.
Từ Chi Hàn không dám thở mạnh, chỉ giương mắt nhìn theo.
Giang Hành Mặc lục ra một túi đựng quần áo bên dưới đống sách, dưới sự kinh ngạc của Từ Chi Hàn lấy ra một bộ vest thẳng thóm. Tiếp theo anh bắt đầu cởi đồ, ngay tại khu vực nghỉ ngơi trong góc này, cởi xuống áo thun và quần dài, lộ ra dáng người đủ để khiến cho biết bao cô gái gào thét.
Khuôn mặt Từ Chi Hàn ngu ngơ, hoàn toàn không thể theo kịp tiết tấu này.
Động tác của Giang Hành Mặc nhanh chóng, cởi xuống đồ thường thay lên đồ vest, lập tức từ một ông Giang mệt mỏi sa sút biến thành một anh Giang phong độ thanh thoát, nhẹ nhàng.
Cuối cùng Từ Chi Hàn cũng hiểu được, cậu hỏi nhỏ: “Anh có hẹn?”
Giang Hành Mặc liếc nhìn cậu, ý là cậu đang nói thừa.
Từ Chi Hàn im lặng, vẫn là lấy hết can đảm nhắc nhở nói: “Anh có cần dao cạo râu không?”
Mặc dù là như thế này cũng rất tốt: bên trong sự tao nhã có mang chút ngang bướng, cũng đẹp.
Giang Hành Mặc sờ cằm, nhớ đến cô vợ giờ đây “mười tám tuổi”, nói: “Tìm cho tôi một cái đi.”
Từ Chi Hàn nhìn ra được anh đang vội, cậu lại rất giỏi phối hợp với anh, dường như là nhanh chóng đưa ra phương án: “Anh đi gội đầu đi, em đi tìm dao cạo râu và máy sấy tóc.”
Giang Hành Mặc rờ vào tóc của mình, cuối cùng vẫn chấp nhận đề xuất này.”
Tốc độ của hai người cực kì nhanh, Giang Hành Mặc vừa gội đầu xong, Từ Chi Hàn đã đi đến.
Nhìn thấy máy sấy tóc, Giang Hành Mặc nói: “Không cần sấy đâu, đợi đến nới thì tóc cũng khô rồi.”
Cậu bạn Từ xứng đánh là “cánh tay đắc lực”, rất giỏi trong việc đoán ý anh: “Yên tâm đi, máy sấy tóc và dao cạo râu đều đã được sạc đầy pin, một lát em lái xe, anh ngồi trong xe chỉnh trang lại.”
Giang Hành Mặc cho anh một ánh mắt khen ngợi: “Tốt.”
Khi Hạ Sở đến khách sạn Quốc Tế Thịnh Hoa, vừa đúng 6 giờ rưỡi, không sớm không muộn, tuyệt vời.
Phòng đặt tổ chức tiệc là ở lầu bảy, khi vào thang máy Hạ Sở có chút hồi hộp, tay bất giác nắm chặt lấy túi xách.
Bốn mặt của thang máy đều là gương, cô đứng ở giữa, giống như đứng bên dưới đèn thẩm vấn.
Cô mặc một chiếc đầm màu đậm, dáng người mảnh khảnh, cánh tay lộ ra bên ngoài trắng nõn như ngọc, tóc búi lên, lộ ra chiếc gáy thon dài, đeo những món đồ trang sức đắt tiền lấp lánh ánh sáng, làm tôn lên những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt.
Trong lúc ngẩn ngơ, Hạ Sở lại chợt không nhận ra được người trong gương là ai.
Thang máy bắt đầu di chuyển, cảm giác mất trọng lượng cực nhẹ làm cho cô cảm giác dường như đang đứng bên trong đường hầm thời gian. Từng chút từng chút một, vừa rất chậm lại vừa rất nhanh mà đi qua hết mười năm.
Thang máy dừng lại, cánh cửa lớn dày và nặng của phòng tổ chức tiệc đã được nhân viên phục vụ đẩy ra, trước mắt Hạ Sở chợt rộng mở thông suốt.
Căn phòng rộng lớn, những chiếc đèn pha lê chói mắt như ánh mặt trời, ánh sáng chiếu xuống được phản chiếu bởi những tấm vải lụa trắng trên bàn dài, phản chiếu lên trên những khuôn mặt đang mỉm cười.
Cô đến rồi, tất cả mọi người đều nhìn qua cô, mà cô cũng đã nhìn thấy mọi người.
Ngay giây phút đó, cô đã tìm được đáp án, tìm được nguyên nhân tại sao cô nhất định phải đi.
Những khuôn mặt xa lạ, những con người xa lạ, mọi thứ đều xa lạ.
Thời gian giống như con dao khắc trên tay người thợ đá, khắc xuống một cách không nể tình, sản phẩm được điêu khắc ra lại không phải là một tác phẩm nghệ thuật, mà là một tác phẩm lỗi 99%.
Đều đã thay đổi, bọn họ là những người bạn học thân thiết sớm chiều nhưng lúc này đây cô không quen thuộc một người nào cả.
Không phải là không biết, mà là không quen, cô lờ mờ có thể nhìn ra được một vài đường nét nhưng làm sao cũng không thể trùng khớp với những khuôn mặt trẻ trung chưa trưởng thành đậm chất trẻ con trong trí nhớ.
Một đoạn kí ức đẹp nhưng lại bởi vì không được nghiệm chứng mà đã hoàn toàn trở nên mơ hồ.
Hạ Sở đến đây là vì muốn nhìn thấy những người bạn quen thuộc, là muốn để cho những kí ức năm mười tám tuổi của mình càng thêm sinh động tươi mới, là đang mong chờ có thể một lần nữa quay trở về lúc đó.
Mà giờ đây, cô đã biết: mọi khuôn mặt đều không còn giống như trước, quá khứ đã sớm tan biến.
Nơi mà cô đang ở là năm 2018 thật sự, mà không phải là năm 2008 trong tưởng tượng của cô.
Một người phụ nữ mặc một chiếc đầm dạ hội dài màu trắng, trang điểm đậm đến mức không thể nhìn rõ được những đường nét vốn có trên khuôn mặt của cô ta bước đến: “Hạ Sở, không ngờ là cô thật sự có thời gian rảnh để đến đây, làm chúng tôi quá đỗi kinh ngạc và vui mừng!
Người này vừa mở miệng nói Hạ Sở lại có chút quen thuộc, có lẽ là —— Bàng Tư Thiến đi.
Bàng Tư Thiến nhìn ra phía sau cô: “Anh Giang đâu?”
Hạ Sở không nói, lại có rất nhiều người sáp lại, trên mặt tất cả đều nở nụ cười, làm cho những khuôn mặt vốn đã mơ hồ lại càng thêm mơ hồ.
Một người đàn ông khôn khéo với thân hình mập mạp tròn trịa bận vest sáp đến gần nói: “Hạ Sở, mình là Vương Dũng, bạn còn nhớ mình không? Chúng ta đã không gặp nhau mười năm rồi.”
Vương Dũng… trong đầu Hạ Sở chợt hiện ra một cậu con trai gầy yếu với mái tóc xoăn trốn trong góc luôn bị người khác bắt nạt.
Đây là cùng một người sao?
Lại có thêm một người phụ nữ cực kì gầy, gầy đến mức sắc mặt trở nên vàng vọt đi qua nói: “Hạ Hạ, mình là Tiết Trữ Ngọc, lúc trước mình ngồi phía trước cậu…”
Người phụ nữ còn chưa nói xong, Bàng Tư Thiến đã nói: “Trước đây cậu mập như vậy, sao mà Hạ Hạ có thể nhận ra cậu cơ chứ.”
Tiết Trữ Ngọc trừng mắt nhìn Bàng Tư Thiến: “Đã mười năm rồi, ai rồi cũng thay đổi, không phải tớ đã đẹp hơn trước đây rồi sao.”
Đẹp sao? Đẹp ở đâu chứ.
Liên tiếp có người sáp đến, sôi nổi giới thiệu chính mình, cố gắng để cho Hạ Sở nhớ lại bọn họ.
Hạ Sở hầu như có thể nhớ hết tất cả tên của họ nhưng lại không có cách nào để đối chiếu những cái tên sinh động tươi mới kia với những con người trước mặt.
Mười năm.
Hạ Sở nhận thức sâu sắc được từ “mười năm” đáng sợ bao nhiêu.
Sau khi nói chuyện nhiệt tình một hồi, buổi tiệc đã bắt đầu, mặc dù Hạ Sở chỉ có một mình nhưng không có ai dám vắng vẻ cô, dù gì thì bên trong ngôi trường cấp ba nho nhỏ của họ, Hạ Sở đã là một truyền thuyết.
Hạ Sở lại cảm thấy không biết làm sao.
Không phải là cô không có bạn, mà ngược lại, trước đây mối quan hệ giữa cô và Tiết Trữ Ngọc khá tốt, còn có vài cô gái cũng rất tốt, có thể ngồi cùng nhau để chia sẻ bữa trưa.
Nhưng bây giờ bên cạnh cô chỉ có một người bạn là Cao Tình, những người khác đối với cô mà nói thật sự là đã quá xa lạ.
Cô không còn chút hứng thú vào với buổi hợp lớp này, cũng không muốn nghe những lời nịnh hót của bọn họ, giả vờ có điện thoại trốn ra bên ngoài.
Mười phút sau, Hạ Sở muốn về nhà nhưng cứ đi như vậy cũng không ổn thỏa, cô phải quay về chào hỏi một tiếng.
Hạ Sở thở nhẹ, quay về phòng tổ chức tiệc.
Vừa đi qua một chỗ rẽ, cô nghe thấy tiếng của Bàng Tư Thiến bên trong phòng rửa tay phía trước: “Trước đây cô ta khép kín thế kia, nhìn xem bây giờ cô ta kiêu ngạo như gì vậy.”
Tiếp đó là tiếng của Tiết Trữ Ngọc: “Tôi thấy cô ta sống cũng không được tốt cho lắm, nếu như thật sự là tình cảm sâu sắc, tại sao ngay cả một buổi họp lớp cũng không dẫn người đó theo?”
Lại có một âm thanh cười trên nỗi đau của người khác nói: “Sợ là không thể dẫn theo được đi, nghe nói là Giang Hành Mặc rất xấu xí, cao không tới 1m7, cân nặng 100 kg, trên mặt còn có một vết bớt.
Sau một trận tiếng thổn thức, giọng nói của họ càng thêm có chút vui vẻ, thêm chí còn mang theo chút rộng lượng: “Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, dù sao nếu là tôi thì tôi cũng không chịu đâu, cho dù có giỏi và giàu như thế nào đi nữa nhưng chỉ cần xấu trai thì tôi cũng không chịu gả đâu.”
Trong lúc nói chuyện bọn họ đã lau tay xong và đi ra ngoài, trực tiếp chạm mặt với Hạ Sở.
Hạ Sở không có nghe lén, cô đứng đó một cách quang minh chính đại nhưng bọn họ lại không nhìn thấy.