Thức Cốt Tầm Tung

Chương 71: Bước vào trận cuồng phong bão táp


Đọc truyện Thức Cốt Tầm Tung – Chương 71: Bước vào trận cuồng phong bão táp

Editor: Anh Cung

Beta: zizi

=====================

Mặt đất rung chuyển ngày càng dữ dội, trên miệng hố không ngừng có đá vụn và bùn đất rơi xuống, bầu không khí trong nhất thời đều trở nên ngưng trọng, khói bụi cuồn cuộn cuốn theo mùi tanh đập vào mặt.

Đất sét dưới chân chuyển động hỗn loạn, dường như có vật gì đó to lớn dưới đất đang muốn chui lên, núi lở đất mòn nghiêng ngả mãnh liệt kèm theo tiếng ầm ầm cùng tiếng gào thét cách đó không xa. Chấn động xảy ra khiến cho tất cả mọi người sợ hãi hoảng loạn.

Đột nhiên, truyền đến một tiếng nổ, đất, nước biến sắc, trong bóng đêm đen như mực phong ba cuồn cuộn nổi lên, giữa lúc đó, mưa tầm tã trút xuống. Tất cả mọi người trong tổ trọng án bị biến cố bất thình lình làm cho bối rối, bùn đất dưới chân thình thịch rung lên, Tề Tích cầm cái xẻng trong tay chống trên mặt đất, thét lên: “Con mẹ nó! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Chẳng lẽ là động đất…”

Lời còn chưa nói hết, thì có một tiếng vang thật lớn truyền đến, đất đá vụn văng khắp nơi, Tề Tích mất thăng bằng nghiêng ngả ngã xuống đất, Quân Chi vứt cái xẻng xông đến ôm lấy cậu ta, thế nhưng lại bị một tảng đá lớn đập trúng bả vai kêu lên một tiếng đau đớn té ngã xuống đất.

Âu Dương cùng Thư Tình luôn không sợ trời không sợ đất vào giờ khắc này cũng luống cuống, hai người ôm chặt nhau, Thư Tình khóc nức nở thút thít nói: “Tôi … Chúng ta có thể chết ở đây hay không? Đây, đây rõ ràng là động đất! Chị Âu Dương… Có phải chúng ta đã làm gì khiến trời nổi giận không…”

Hạt mưa to chừng hạt đậu rơi xuống, gió Bắc nổi lên bốn phía, quần áo của mấy người đều bị ướt đẫm, Âu Dương vỗ vỗ vai Thư Tình, “Không sao không sao, chúng ta bình tĩnh một chút, chớ tự mình hù dọa chính mình.”

Vừa dứt lời liền xuất hiện vài tiếng nổ sau đó vô số đá vụn lớn nhỏ từ trên trời giáng xuống, trán Âu Dương bị viên đá đập trúng, trong phút chốc máu chảy ra. Cô cùng Thư Tình vừa ngã xuống đất, trong hố to đột nhiên phun ra từng cột từng cột nước, chẳng mấy chốc nước đã ngập đến mắt cá chân.

Lúc này một tảng đá lớn rơi xuống, mà nơi đó lại đúng chỗ mà Âu Dương cùng Thư Tình đang đứng.

“Cẩn thận!”

Kiều Úc nhanh tay lẹ mắt bước nhanh đến, ôm chặt cả hai người vào trong ngực lăn một vòng, tránh thoát tảng đá, lại bị cạnh bên của tảng đá đập vào vai, máu đỏ tươi chảy ra hòa lẫn trong nước, trong bóng tối lờ mờ lại biến thành màu đen kinh hoàng.

Tùng Dung sợ hãi, y lảo đảo nghiêng ngả tránh thoát đá vụn, đỡ Kiều Úc dậy, “Bị thương ở chỗ nào? Để anh xem một chút!”

“Em không sao.” Kiều Úc tránh khỏi tay của y, chật vật đứng dậy, đạp xuống đá vụn bên cạnh liền hướng bên trên bò lên, “ Không kịp nữa rồi, em phải đi qua chỗ Lý Đạt bên kia xem một chút.”

Tùng Dung kéo tay cậu lại, “Em điên rồi! Bây giờ đi ra ngoài căn bản là đang tìm cái chết! Bọn họ nhiều người như vậy, thân thủ lại tốt, em đừng lo lắng.”


“Không, bọn Lý Đạt chắc chắn đã gặp chuyện gì đó, nếu không sẽ không phát sinh tiếng kêu thảm thiết như thế, trong trận pháp này chắc chắn có điều mờ ám gì đó, em phải đi xem một chút!”

Nói rồi Kiều Úc không quan tâm tới sự ngăn cản của Tùng Dung, chịu đựng cơn đau trên bả vai bò ra khỏi hố, mặt Tùng Dung trắng bệch đuổi theo giữ tay cậu lại: “Phải đi thì để anh đi, em chờ ở chỗ này, chiếu cố cho bốn người bọn Tề Tích.”

Tùng Dung chạy nước rút lấy đà bật mạnh lên cạnh hố trơn trượt, vừa né tránh đá vụn không ngừng rơi xuống vừa chật vật bò lên, Kiều Úc cắn răng bắt được cổ chân y quát lên: “Lúc này anh còn tranh với em làm gì! Địa hình nơi này em so với anh còn rõ hơn nhiều, huống chi tổ trọng án còn phải dựa vào tài năng của anh mới có thể tiếp tục đi xuống phía dưới. Chúng ta không thể kéo dài thêm được nữa, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể mất mạng!”

Vừa dứt lời, bên ngoài hố lại truyền tới mấy tiếng nổ rung trời, âm thanh vỡ vụn ầm ầm khiến đất trời nghiêng ngả tiếng vang đập trực tiếp lên lỗ tai mọi người, tiếng kêu cứu của bọn Lý Đạt cùng tiếng gào thét đau đớn càng lúc càng lớn, sắc mặt của Tùng Dung và Kiều Úc tưởng chừng như không còn giọt máu.

Tùng Dung nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, y nắm cổ tay Kiều Úc: “Nếu phải đi thì cùng đi, anh tuyệt đối không thể để cho em một mình lạc lõng.”

Kiều Úc do dự nhìn bốn người phía sau đang ngã trên mặt đất, bọn họ che vết thương nói với cậu: “Không cần lo lắng cho chúng tôi, cứu người quan trọng hơn hết!”

Cậu hít sâu một hơi, cắn răng, đuổi theo Tùng Dung nhanh chóng leo ra ngoài hố.

Lúc này mưa rơi càng lúc càng lớn, nước rơi lên mặt Kiều Úc và Tùng Dung nhiều đến nỗi không kịp lau khô, nước mưa tạt vào mặt, đâm vào mắt chua xót không thôi, đến khi hai người bám đầy bùn bò ra ngoài hố, lại bị cảnh trước mắt làm cho sợ ngây người.

Mảnh đất hoang vu tĩnh mịch khô cằn ban đầu, lúc này lại như bị làm phép, mặt đất hai hướng chính Bắc cùng Tây Nam đã hoàn toàn nứt ra, đất ẩm thấp phía dưới bây giờ lại nhô lên thật cao qua khe hở, giống như con quái vật ẩn núp bất cứ lúc nào cũng có thể nhào ra xé xác con người thành mảnh nhỏ.

Đất dưới chân phảng phất như có ý thức, hé ra rụt lại, chậm chạp di chuyển, trong lòng đất không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh, tiếng nổ thật to xen lẫn vô số đá vụn rơi, bùn đất bị nổ tung, nứt toác, tung lên trên trời.

Lúc này, đất phía chính Bắc ầm vang một tiếng thật lớn, cả mặt đất như một cửa hàng xây trên đường bị một bàn tay vô hình đột nhiên nhấc lên, như sóng lớn ập về phía Tùng Dung và Kiều Úc, Kiều Úc kéo Tùng Dung nhanh chóng ẩn náu, đất dưới chân họ đạp qua nổ thành từng mảnh vụn.

Nham thạch nằm sâu dưới lòng đất đột nhiên nứt ra, mặt đất như bị người ta cố tình xé mở, tạo thành vô số khe nứt sâu không thấy đáy.

Tùng Dung không kịp ngẫm nghĩ đưa tay kéo Kiều Úc vào trong ngực, “Cẩn thận dưới chân!”

Khe hở nứt theo phương hướng của hai người, giống như giây tiếp theo sẽ kéo bọn họ xuống dưới vực thẳm, vết thương của Kiều Úc nứt ra, máu nhiễm đỏ lên áo khoác của Tùng Dung.

“Tê…Con mẹ nó rốt cuộc đây là thứ quỷ gì!”

Kiều Úc nhịn không được chửi bậy, vừa định ngẩng đầu nói với Tùng Dung, chỉ chớp mắt người lại đột nhiên biến mất, đất hoang vu nhìn không thấy bờ, không còn nhìn thấy bóng dáng của Tùng Dung đâu nữa.


“Tùng Dung, anh đang ở đâu? Đừng làm em sợ, đi ra đi!”

Tim Kiều Úc đập bịch bịch,  âm thanh sấm sét xuất hiện bốn phía trên bầu trời đêm đã biến mất không dấu vết, cậu chợt đổ mồ hôi lạnh, hoảng sợ tìm kiếm khắp nơi, đúng lúc này, tiếng kêu cứu của bọn Lý Đạt lại một lần nữa truyền tới.

“Cứu, cứu mạng! A a! … Ô… Cứu, Cứu chúng tôi!”

Tiếng kêu thê thảm tác động vào trái tim Kiều Úc, lúc này tất cả mọi việc đều loạn thành một đống, đầu cậu vô cùng rối loạn, trong lòng tựa như sắp điên muốn nhanh chóng tìm được Tùng Dung, thế nhưng cơ thể lại không bỏ được tiếng kêu cứu của những người này.

Cậu cắn răng ôm ngực tự nói với mình, tỉnh táo lại! Kiều Úc cmn mày phải tỉnh táo lại! Cuối cùng hít sâu một hơi, cậu nhấc chân chạy về hướng tiếng kêu cứu.

Đá rơi tán loạn bắn tung tóe, mưa to tầm tã, nhìn thấy phía trước là cái hố to bọn Lý Đạt bị kẹt trong đó, Kiều Úc nghiến răng tránh thoát cơn cuồng phong đá vụn đập vào mặt, hô to về phía đáy hố: “Mọi người thế nào rồi? Còn có thể cố gắng nữa không?”

Đáy động đen thui nhìn không thấy một tia sáng, một hồi âm thanh tất tất tát tát truyền tới, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, dường như có vật gì đó không thể chờ đợi muốn dốc toàn lực lượng thoát ra.

Kiều Úc trong lòng căng thẳng, một loại dự cảm xấu xuất hiện, cậu nhanh chóng lùi về phía sau vài bước, mặt đất dưới chân rung động mãnh liệt trước nay chưa từng có, một tia chớp trên bầu trời lóe lên chiếu sáng miệng cái hố.

Cậu vừa thấy rõ vật ở dưới đáy động liền hít một hơi lạnh, xoay người chạy như điên, thế nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi…

Sau khi đáy động ùng ùng nổ mấy tiếng, từ trong lòng đất phun ra mấy cột nước màu đen, tiếp theo mặt đất hướng chính Bắc cùng Tây Nam nứt ra, một trận cuồng phong thổi qua, đất trời gào thét, như một con dã thú được thả ra, nước từ dưới lòng đất tuôn ra khí thế che khuất cả bầu trời, bóng đêm mờ mịt đen tối cùng hơi nước ẩm thấp tỏa ra càng làm người ta không thể thở nổi.

Cho tới bây giờ Kiều Úc chưa từng thấy thứ gì tà môn như vậy, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, cắn răng chạy trở về không dám dừng lại dù chỉ là giây lát, sóng nước dâng cao hơn một trượng trong nháy mắt che lấp hết cả vùng đất xung quanh, còn chút xíu nữa sẽ ngập qua đầu Kiều Úc.

Nước ngầm lạnh buốt thấm vào trong da thịt, Kiều Úc nổi hết da gà, cậu tựa như bông hoa chao đảo giữa dòng nước, dùng hơi sức cuối cùng gọi lớn: “Tùng Dung! Tùng Dung! Anh đang ở đâu! Tùng Dung!”

Lại một trận sóng nữa ập tới, tấp cả vào trong mũi, “ Khụ.. khụ… Tùng Dung, Tùng Dung!… khụ…”

Sóng nước chẳng mấy chốc sẽ vượt qua đỉnh đầu, cậu nén giận dùng sức lực sau cùng bơi về hướng Đông, bốn phía một mảnh đen nhánh, không chút hơi người, dường như cả thế giới chỉ sót lại mình cậu còn sống.

Tùng Dung, Tề Tích, Quân Chi… Vì sao trong chớp mắt bọn họ lại biến mất vô tung vô ảnh?


Vô số sóng lớn cuồn cuộn tàn sát bừa bãi, lòng đất ở chính Đông, chính Bắc, Tây Nam nứt ra rãnh dài, trong hố to tạo thành vòng xoáy lớn. Kiều Úc bị ngâm trong nước không có cách nào hô hấp, cậu nắm chặt một khối nham thạch trên vách hố, cố gắng không để cơ thể bị cuốn vào, thế nhưng thời gian dài bị thiếu dưỡng khí khiến cho đầu cậu đau như sắp nổ tung, choáng váng đến muốn ngất xỉu.

Xem ra lần này là chạy không khỏi số kiếp đã định, nếu một mạng của cậu có thể đổi lấy sự bình an cho Tùng Dung và tất cả mọi người, vậy cậu chết cũng nhắm mắt. Cậu muốn gặp Tùng Dung, cho dù chỉ có thể liếc mắt một cái cũng tốt, thế nhưng rốt cuộc anh ấy đang ở chỗ nào? Có giống mình bị kẹt ở trong nước không có cách nào hít thở hay không?

Ông trời, van cầu ông, nghìn vạn lần đừng để cho anh ấy xảy ra chuyện gì…

Vòng xoáy lớn mang theo sức mạnh tàn bạo, hết lần này đến lần khác hút Kiều Úc xuống sâu hơn, đau đớn bởi thời gian dài thiếu dưỡng khí khiến cậu cũng không thể kiên trì thêm nữa, ngón tay buông lỏng dần chìm xuống vực sâu….

Ý thức sau cùng của Kiều Úc dừng lại ở đáy nước tối tăm không thấy ánh mặt trời, nước thấm vào da buốt đến thấu xương, toàn thân lạnh như muốn đóng băng, thế nhưng ngón tay dường như được người khác cầm ở trong lòng bàn tay, vậy mà lại cho cậu bất ngờ cảm thấy một chút ấm áp.

Mở mắt lần nữa, trời đất quay cuồng, Kiều Úc chống người dậy, xương khớp toàn thân đau như bị người khác chặt đứt rồi nối lại với nhau.

Đây là đâu? Lẽ nào mình không chết?

Sau khi tỉnh lại cảm giác đầu tiên vậy mà phát hiện mình không chết, loại tìm được cơ hội sống trong cái chết này trải qua mấy lần không còn mới mẻ nữa, xem ra do cậu làm việc xấu quá nhiều, ngay cả ông trời cũng không muốn thu lại cái mạng dơ bẩn của cậu nữa.

Kiều Úc khổ sở cười, cố gắng đứng lên, vừa quay đầu lại bỗng nhiên phát hiện Tùng Dung cùng bốn người tổ trọng án nằm ở sau lưng.

Cậu há hốc miệng, ngạc nhiên đến nỗi tròng mắt cũng muốn rơi ra.

Bọn họ thế nào cũng ở chỗ này?! Cậu nhớ rõ, trước khi bị cuốn vào sóng lớn những người này đều mất tích, tại sao lúc này lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Cũng không biết trong lòng đang lo lắng hay vui sướng, Kiều Úc ôm vết thương lao đến bên người Tùng Dung, ngón tay run run đưa đến mũi y kiểm tra hơi thở, hô hấp bình thường, còn sống…

Đồ vật vốn cho rằng đã bị mất lại bất thình lình xuất hiện ở trước mắt, loại kinh hỉ cùng xúc động này không phải có thể dùng một hai từ mà có thể diễn tả được, viền mắt chợt có chút cay cay, cậu hít mũi một cái cố sức đẩy Tùng Dung.

“Tùng Dung, này, tỉnh lại đi.”

Cậu lay thêm vài cái, Tùng Dung mới cau mày mở mắt, đến khi thấy được người ngồi trước mặt là Kiều Úc, kinh ngạc vội ngồi bật dậy, nắm vai cậu: “Kiều Úc?! Em chạy đi đâu? Em hù chết anh rồi!”

Nói xong Tùng Dung cũng không để ý đến vết thương trên người lập tức kéo Kiều Úc vào trong lòng, toàn thân đều đang phát run.

Kiều Úc sửng sốt thật lâu, bỗng nhiên bật cười, cậu đưa tay ôm lấy mặt Tùng Dung, hốc mắt long lanh nhìn anh, ngửa đầu hôn lên khóe miệng Tùng Dung: “Anh còn sống thật tốt! Anh…cũng làm em sợ chết khiếp, rốt cuộc anh đã đi đâu? Vì sao em chỉ chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi anh đâu?”

Tùng Dung rất hường thụ cảm giác ở cùng nhau ngắn ngủi này, y hôn lên mặt Kiều Úc, ngẫm nghĩ một chút nói: “Lời này hẳn là anh hỏi em mới đúng, lúc đó đá vụn bay đầy trời, anh bất đắc dĩ buông tay em ra, kết quả vừa quay đầu lại thì không thấy bóng dáng em đâu cả, anh gấp muốn chết, xoay người lại muốn tìm em lại bị ngã vào cái hố phía sau lưng, tiếp theo anh liền ngất đi không biết gì nữa cả.”


Kiều Úc ôm ôm eo y, kinh ngạc mở to hai mắt: “Anh nói gì cơ? Tại sao có thể như vậy? Em cũng thế chớp mắt một cái liền tìm không thấy anh, kết quả dưới lòng đất trào ra một cơn sóng lớn cuốn em đến đây. Nhắc mới nhớ đây là đâu? Lẽ nào là căn cứ dưới lòng đất?”

Tùng Dung ngẩng đầu nhìn bốn phía, đỉnh đá thật cao, cửa đá rắn chắc, không khí ấm áp, nhìn thế nào cũng không giống đang ở dưới lòng đất, “Thực sự đúng là thế, em nhìn khối rêu xanh bám lên đá trên đỉnh đầu đi, loại thực vật này chỉ có thể sống trên đá có độ pH 7.5, hơn nữa yêu cầu đối với môi trường và độ ẩm rất cao, ở đây chính là địa cung, đá trên đỉnh phải là nơi chúng ta tìm được mạch nước ngầm.”

Đang nói chuyện, bốn người Tề Tích, Quân Chi tỉnh lại, Tề Tích vuốt mặt ngồi dậy, nhìn qua Tùng Dung và Kiều Úc đang ngồi cùng với nhau, cậu ta sửng sốt một lúc lâu mới giật mình tỉnh lại: “Lão đại sao hai người lại ở nơi này?!”

Kiều Úc có chút lúng túng tách khỏi người Tùng Dung, gãi gãi đầu, “À, chuyện này rất dài dòng, ngược lại sao mọi người cũng chạy đến đây?”

Tề Tích suy nghĩ một chút, không biết bắt đầu từ đâu, vừa buồn bực ngậm miệng vừa đẩy Quân Chi ngồi bên cạnh, “Làm thế nào chúng ta ở đây? Tôi không nhớ được chút nào cả…”

Quân Chi ôm cái trán đang đau quan sát xung quanh một chút, “Nơi này chính là địa cung của Tây Sâm?”

Tùng Dung nhún nhún vai: “Chỉ sợ là vậy.”

Quân Chi thở dài, chỉ chỉ quần áo ướt át dính trên người mình nói: “Chúng tôi bị một vòng xoáy nước thần bí cuốn xuống, lúc đó chúng tôi đều bị thương, lại không dám tùy ý bò ra khỏi cái hố, cho nên vẫn ở bên trong chờ hai người quay lại, kết quả chỉ trong nháy mắt thì bị nước cuốn đi, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã ở đây rồi.”

Thư Tinh lạnh quá hắt hơi một cái, phụ họa gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó một trận trời đất rung chuyển, tôi còn tưởng rằng phải đi gặp diêm vương cơ chứ.”

Âu Dương vỗ vỗ đầu cô: “Phi phi phi, cái gì mà diêm vương với chả không diêm vương, thật xui xẻo, nói em ngốc hay không thông minh đây.”

“Ừ, tôi đồng ý, chị Âu Dương nói đúng, Tiểu Tình hai người lại đây ngồi gần tôi.” Tề Tích bắt đầu ngây ngô, Quân Chi đập cho anh ta một phát bắt đầu trầm giọng nói:

“Cậu lo chuyện của mình đi! Đừng làm cho tôi xấu hổ, ngồi xuống!”

Nhìn bọn họ vào lúc này còn có thể cãi nhau, Kiều Úc không khỏi cười nhẹ, cậu nhún vai một cái, liếc nhìn Tùng dung, phát hiện y cũng đang cười bất đắc dĩ, hai người cùng có chung suy nghĩ: Có đôi khi thần kinh thô cũng vô cùng tốt, chí ít là sau khi biết mình xông vào sào huyệt của lão biết thái vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

“Ai, hi vọng lát nữa mọi người còn có thể cười được” Kiều Úc thở dài.

“A, mày thực sự sẽ không cười được, vì hôm nay là ngày chết của mày, Kiều Úc”.

Phía sau truyền tới một giọng nói âm u lạnh lẽo, mọi người đột nhiên giật mình, Kiều Úc căng người quay đầu lại, thấy không biết từ lúc nào có người đứng sau lưng nhìn bọn họ bằng đôi mắt lạnh giá.

Cậu nhếch miệng cười lạnh, theo bản năng đứng lên che chắn cho mấy người tổ trọng án ở phía sau, nhẹ nhàng nói: “Đã lâu không gặp.”

=====================


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.